Trái Tim Rung Động

Chương 44

2024-09-03 16:43:07

Đỗ Kính Đình vừa ăn tối với lãnh đạo khu phát triển xong. Anh ta vẫn uống rất nhiều rượu giống như thường lệ. Nếu như không có gì bất ngờ gì xảy ra thì sau khi khu mới được hoàn thành, giá trị dự án năm sau của anh ta sẽ cực kì lớn. Trên đường đi, trợ lý Tiểu Trần nói một cách hăng hái: "Tổng giám đốc Đỗ, sau khi chuyện này được giải quyết xong, có lẽ Á Bang sẽ phải tuân theo quy tắc của chúng ta, anh có muốn chặn đường bọn họ không?"

Đỗ Kính Đình cởi cà vạt ra, ném sang bên cạnh, đôi mắt bình tĩnh sâu không thấy đáy lóe lên tia sáng. Anh nói một cách từ tốn: "Người phụ trách dự án của Á Bang lần này là cậu của Xán Xán, cậu nghĩ tôi có nên chặn đường bọn họ không?"

Trợ lý Tiểu Trần thăm dò: "Tổng giám đốc Đỗ, chẳng phải anh đã..." Chia tay với cô Tô rồi sao? Nhưng khi nhìn vào gương chiếu hậu, trợ lý Tiểu Trần nhìn thấy gương mặt u ám của tổng giám đốc Đỗ nên không nói hết nửa câu sau.

Một số nhà phát triển lớn đang tranh giành dự án lần này. Vì tranh giành tài nguyên mà gần đây Á Bang đã gây ra rất nhiều trở ngại cho vài bên. Cậu đã đi theo tổng giám đốc Đỗ nhiều năm, biết anh ta không phải là người sẽ nương tay. Lần này bọn họ đã lấy được quyền chủ động, dựa theo phong cách hành xử của tổng giám đốc Đỗ thì chắc chắn sẽ diệt trừ những thế lực uy hiếp mình càng sớm càng tốt.

Nhưng lúc này, trợ lý Tiểu Trần không hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Đỗ. Trong xe im lặng đến ngột ngạt, ngay cả tài xế Chu cũng không dám lên tiếng.

Đỗ Kính Đình tựa lưng vào ghế, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Con đường này là đường dẫn đến nhà bố mẹ của Tô Nhất Xán. Ngôi nhà nhỏ đầu tiên của họ cách chỗ này không xa, nằm ngay trên đường Quang Hoa. Đó là ngôi nhà nhỏ đầu tiên anh ta tặng Tô Nhất Xán để cô có thể ở gần nhà bố mẹ cô hơn. Anh ta vừa tốt nghiệp đại học được mấy năm đã vay hơn một triệu nhân dân tệ. Anh ta không nói cho cô biết chuyện này, anh ta không muốn cô vì chuyện tiền bạc mà phiền muộn.

Lúc đó anh ta còn đang làm việc ở Á Bang, lương không cao, phải thường xuyên trả nợ nên ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Khi đối mặt với cậu của Tô Nhất Xán là tổng giám đốc Quách anh ta vẫn luôn kém hơn một bậc, giống như thể anh ta có thể ăn cơm suôn sẻ là do tổng giám đốc Quách bố thí. Thậm chí khi đó ông ấy còn cố tình cắt xén bớt một phần hoa hồng của anh ta, nói với anh ta rằng chỉ cần anh ta làm việc chăm chỉ thì phần hoa hồng đó sẽ được gửi cho anh ta cùng với tiền thưởng cuối năm vì sợ anh ta vừa cầm tiền là quên ngay lập tức.

Anh ta không thể nói chuyện này cho Tô Nhất Xán để chôn vùi nỗi oán hận. Tô Nhất Xán có thể tranh luận với cậu của cô thay anh ta, nhưng anh ta sẽ trở thành kẻ thua cuộc chỉ dựa vào phụ nữ mới có thể kiếm tiền.

Để giải quyết áp lực vay nợ, anh ta bắt đầu nhận việc riêng sau lưng công ty. Mấy năm đó là mấy năm anh ta bận rộn nhất, bận rộn đến mức mỗi ngày anh về nhà gặp cô cũng chỉ thấy cô đang ngủ.

Cô luôn phàn nàn với rằng anh ta quá bận rộn, không có thời gian dành cho cô. Anh ta lại nghĩ họ sẽ bên nhau cả đời nên chờ sau khi anh ta kiếm được tiền, anh ta có thể dành thời gian cho cô mỗi ngày.

Gió ngoài đường nổi lên, thổi bay những chiếc lá ngô đồng rơi rụng. Đỗ Kính Đình hạ kính xe xuống. Không khí tràn ngập mùi hương đầu thu, anh ta vẫn còn nhớ Tô Nhất Xán thích mùa thu. Anh ta từng hỏi cô tại sao nhưng cô chưa bao giờ cho anh ta một câu trả lời chính xác.

Khi xe lướt qua đường, anh ta chợt nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Anh ta hét lên: "Dừng xe".

Tài xế Chu nhanh chóng bật đèn xi nhan rồi dừng xe bên đường, Đỗ Kính Đình mở cửa đi về phía bố mẹ Tô Nhất Xán. Hai người lớn mới vừa đi siêu thị mua một đống đồ về. Mọ gặp Đỗ Kính Đình thì rất vui vẻ, hỏi anh ta sao lại ở đây.

Đỗ Kính Đình chỉ vào chiếc xe đối diện, nói với bọn họ: “Vừa xong việc.”

Nói xong, anh ta nhận lấy hai túi đồ lớn từ tay ba Tô và mẹ Tô: “Để con đưa hai người lên.”

Ba Tô mỉm cười nói: "Đi, đi ngồi một chút, đã lâu không gặp con rồi."

Lúc tới nhà, Đỗ Kính Đình đặt đồ đạc xuống. Trong lúc ba Tô pha trà thì anh ta mở cửa phòng Tô Nhất Xán ra. Từ sau khi cô quay về Phượng Khê, mỗi lần về nhà bố mẹ đẻ, cô đều hiếm khi ở lại qua đêm. Bây giờ căn phòng của cô đã trống trải hơn rất nhiều, một vài đồ vật lung tung để lại từ hồi trung học cũng được dọn dẹp gọn gàng.

Đỗ Kính Đình đi đến trước bàn học. Anh ta bật đèn lên, nhìn thấy dưới bàn làm việc còn có dòng chữ "Ắt chiến thắng kì thi tuyển sinh đại học". Đây chính dòng chữ anh ta viết cho cô khi cô tham gia kì thi tuyển sinh đại học năm ấy. Sau khi trưởng thành, cô vẫn luôn đặt dưới bàn học, nhiều năm trôi qua mà nó vẫn nằm yên lặng ở chỗ này như trước.

Đỗ Kính Đình im lặng đứng cạnh bàn học. Anh ta khẽ nhấc chiếc bàn trong suốt lên, vốn định lấy tờ giấy ra nhìn xem, không ngờ vừa chạm vào tờ giấy thì anh ta lại phát hiện một bức ảnh ở phía dưới tờ giấy.

Trong tấm ảnh, anh ta đang mặc đồng phục của trường THPT số 8, đứng trên sân thể dục. Năm ấy anh ta vẫn còn trẻ, vẫn còn đang ở độ tuổi trưởng thành, mọi thứ đều rất yên ả. Anh ta không biết Tô Nhất Xán đã chụp được tấm ảnh này như thế nào, nhưng tấm ảnh này vô tình chụp lại thời gian trước khi anh ta rơi vào bóng tối.

Anh ta lật tấm ảnh lên, nhìn thấy dòng chữ "Lý tưởng trần gian - Đỗ Kính Đình" được viết bằng bút đen ở mặt sau.

Anh ta ngơ ngác nhìn những chữ này. Nghe thấy tiếng ba Tô gọi ra ngoài uống trà, anh ta lập tức cất bức ảnh vào túi.

Ba Tô nói chuyện phiếm với anh ta: “Xán Xán nhà chú trông có vẻ nóng nảy nhưng thực ra con bé cũng giống mẹ mình, cũng mềm lòng lắm. Cô chú không hiểu rõ chuyện của những người trẻ các con, nhưng con cũng nên nói chuyện với Xán Xán một chút đi, con bé cứ ở mãi ở Phượng Khê cũng không phải là cách, các con chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đỗ Kính Đình cụp mắt xuống, nói một cách dịu dàng: “Vâng, con sẽ khuyên em ấy.”

Mẹ Tô múc một bát canh nấm tuyết đưa cho Đỗ Kính Đình rồi nói với anh ta: “Ăn nhanh nhân lúc còn nóng đi.”

Ba Tô lẩm bẩm: “Con bé không nghe lời cô chú nói, từ nhỏ đã nghe lời con rồi, một câu nói của con là bằng cô chú càm ràm mười câu. Ví dụ như món canh nấm tuyết này, trước đây con bé làm gì biết nấu món này, bình rượu trong nhà ngã cũng không biết đỡ mộ cái, sau này lại nói muốn làm cho con ăn nên đã nhờ mẹ chỉ dạy."

Đỗ Kính Đình cúi đầu, cầm cái bát trong tay, anh ta nhớ lại khoảng thời gian mà bản thân phải phụ trách nhiều dự án, mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng, nhưng dù có về nhà muộn thế nào thì Tô Nhất Xán cũng luôn để đèn cho anh ta. Nếu như anh ta uống nhiều, cô sẽ nấu cho anh ta món canh nấm tuyết, cô nói có thể giúp anh ta giải rượu và bồi bổ sức khỏe.

Đã bao lâu rồi? Hiện giờ mỗi khi anh ta về đến nhà, nhà đều tối đen như mực, anh ta thậm chí còn không muốn về nhà nữa. Anh ta không nói với Tô Nhất Xán rằng nửa đầu năm nay anh ta đã mua lại căn nhà nhỏ đó với số tiền gấp đôi số tiền đã bán nó, thỉnh thoảng anh ta mới quay về đây ở một mình. Mỗi lần nằm mơ vào lúc nửa đêm, anh ta luôn có cảm giác Tô Nhất Xán đang nằm cạnh mình. Anh ta nói với cô mình muốn uống nước nhưng không có ai đứng dậy khỏi giường để rót nước cho anh ta cả.

Đỗ Kính Đình bưng một cái bát nhỏ, múc từng thìa canh nấm tuyết cho vào miệng. Canh có vị hơi ngọt nhưng lại khiến anh ta thấy đắng.

Sau khi đặt bát xuống, anh ta đứng dậy chào tạm biệt ba mẹ Tô Nhất Xán. Lúc lên xe, anh ta nhìn về phía tài xế Chu rồi nói: “Đến Phượng Khê.”



May mắn thay siêu thị trước nhà cô vẫn chưa đóng cửa. Tô Nhất Xán không tìm được size quần áo của Sầm Thì trong số những chiếc áo phông có kiểu dáng trẻ trung nên cô chỉ có thể miễn cưỡng mua tạm cho anh một chiếc áo sơ mi của người lớn tuổi. Cô nhanh chóng thanh toán rồi rời khỏi đó.

Khi sắp về đến nhà, cô nhìn thấy Đỗ Kính Đình đang đứng trước cửa nhà mình. Cô hơi ngạc nhiên khi anh ta lại đến chỗ cô vào lúc này. Cô bước tới vài bước rồi hỏi anh ta: “Sao trễ như vậy rồi mà anh còn đến đây?"

Đỗ Kính Đình quay đầu nhìn cô, đôi mắt lóe lên một tia sáng rồi trầm giọng nói: “Anh vừa đến nhà ba mẹ em.”

Tô Nhất Xán đột nhiên căng thẳng: "Anh đến nhà ba mẹ tôi? Vậy anh..."

"Không nói gì cả."

Tô Nhất Xán thở phào nhẹ nhõm rồi lại cau mày nói: “Cuối tuần về nhà tôi sẽ nói lại chuyện này, gia đình của tôi cũng sẽ thông báo cho họ hàng biết việc chúng ta hủy bỏ hôn lễ, anh không cần phải lo lắng.”

Khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Kính Đình có cảm giác áp lực không nói nên lời. Anh ta đi đến cửa sân, nói với cô: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Giọng nói của anh không bình tĩnh giống như thường ngày, ngược lại có cảm giác căng thẳng. Tô Nhất Xán khẽ cau mày, lơ đãng mở cổng sân ra rồi hỏi anh ta: “Anh uống rượu à?”

Đỗ Kính Đình không phủ nhận. Tô Nhất Xán nghĩ đến Sầm Thì vẫn còn đang tắm, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, trong đầu cô có một cảm giác rất vi diệu. Đột nhiên cô cảm thấy nếu như để Đỗ Kính Đình vào nhà thì sẽ hơi xấu hổ.

Cô quay lại hỏi anh ta: “Nói mấy câu là xong rồi phải không?”

Đỗ Kính Đình nhìn cô một cái rồi nhìn vào trong: “Có lẽ là không xong được, không tiện vào trong sao?”

Tô Nhất Xán để lại một câu: "Tùy anh."

Rồi sau đó cô bước vào trong nhà, đi thẳng về phía phòng tắm. Sau khi gõ cửa mấy lần, Sầm Thì mới mở cửa ra. Tô Nhất Xán lập tức chui vào trong đóng cửa lại, nhét chiếc túi trên tay vào trong lòng Sầm Thì rồi nói với anh: “Lúc về nhà đột nhiên chị gặp Đỗ Kính Đình, chị và anh ta sẽ nói chuyện ở ngoài, em mặc quần áo vào đi, hoặc là… em ngồi trong này chơi điện thoại một lát nhé, chị sẽ cố gắng kết thúc nhanh nhất có thể."

Phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ mịt. Sầm Thì mặc quần thể thao, mái tóc ẩm ướt, giọt nước từ trên người anh chảy dọc xuống theo làn da, đường nét cơ thể rõ ràng hiện ra trong ánh sáng mờ ảo. Tô Nhất Xán nhìn sang chỗ khác một cách mất tự nhiên.

Sầm Thì ném quần áo sang một bên, hơi không vui. Anh hỏi cô: “Anh ta tới đây tìm chị làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Làm sao chị biết được? Chị ra ngoài xem trước."

Cô vừa quay người lại thì Sầm Thì đột nhiên nắm lấy cánh tay cô. Trong không gian chật hẹp, anh hơi cúi xuống che mất ánh sáng phía trên đầu cô. Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy có một bàn tay ấm áp nắm lấy cằm mình rồi nâng lên, môi cô khẽ mở ra. Trong lúc cô định nói gì đó thì Sầm Thì lại không cho cô cơ hội, anh thâm nhập vào trong, chiếm lấy hơi thở của cô, vừa cuồng nhiệt vừa mãnh liệt, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô.

Đôi mắt Tô Nhất Xán mở to. Mọi dây thần kinh trong cơ thể cô đều trở nên căng thẳng. Cô bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Sầm Thì. Anh dùng hai tay ôm cô vào lòng. Tô Nhất Xán đặt tay cô lên lồng ngực săn chắc của anh theo bản năng, xúc cảm săn chắc và trơn trượt ấy nổ tung trong đầu cô giống như một tia sét.

Phòng tắm mờ mịt, hơi nước bốc lên khiến cho tấm gương bị mờ đi. Cậu em trai trước mặt đang lộ ra ra tín hiệu nguy hiểm, bạn trai cũ còn đang đứng cách một cánh cửa. Máu của Tô Nhất Xán bắt đầu sôi trào, tình cảnh vừa căng thẳng vừa kích thích như thế này khiến cho đầu óc của cô choáng váng.

Nhưng Sầm Thì không chịu buông cô ra. Anh cọ vào môi cô nhẹ nhàng cắn một cái, giọng khàn khàn nửa dỗ dành nửa dụ dỗ nói: “Đừng gặp anh ta.”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng động tra tấn như vậy khiến Tô Nhất Xán như sắp phát điên. Nhịp tim cô tăng tốc điên cuồng nhưng cô lại không thể thoát khỏi anh. Cô gọi tên anh với giọng điệu gần như là cầu xin: "Sầm Thì..."

Anh nghiến răng, cắn môi cô một cái thật mạnh, không thể giấu được cảm xúc của mình mà nói với cô: “Dù anh ta có nói gì thì cũng đừng đồng ý với anh ta.”

Anh buông cô ra, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ bừng đến mang tai của cô. Tô Nhất Xán gần như chao đảo khi Sầm Thì rời khỏi cô. Cô vịn vào tường, vừa thở hổn hển vừa nhìn anh với vẻ không thể tin được. Cô khẽ há miệng, cuối cùng cũng chẳng nói gì, chỉ rời khỏi phòng tắm.

Khi một lần nữa đối mặt với Đỗ Kính Đình, đầu óc của Tô Nhất Xán trống rỗng. Cô thậm chí còn không nghe thấy Đỗ Kính Đình nói gì với mình. Sau khi lơ đãng một hồi, Đỗ Kính Đình vốn dĩ đang ngồi trên ghế sofa đối diện từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh cái bàn ăn tròn. Anh ta nhìn đống vỏ sủi cảo còn sót lại, đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn cô với ánh mắt dò xét: "Không phải là em không thích ăn những món chế biến từ bột mì sao?"

Tô Nhất Xán lơ đãng cụp mắt xuống nói: “Có hả? Cũng không tệ.”

Ánh mắt Đỗ Kính Đình dần trở nên lạnh lùng, hỏi: “Chuyện anh vừa nói với em, em có nghe rõ không?”

Tô Nhất Xán sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chuyện gì?"

Đôi giày da của Đỗ Kính Đình chạm xuống sàn phát ra những âm thanh lạnh lẽo. Anh ta bước từng bước một đến gần cô, sau khi hoàn toàn đứng trước mặt cô thì cúi đầu nhắc nhở: “Môi em đang chảy máu.”

Tô Nhất Xán sửng sốt, vội vàng che môi, đi sang bên cạnh rút khăn giấy ra thì lại nghe thấy Đỗ Kính Đình nói: “Anh không muốn đối đầu trực tiếp với cậu của em, ông ấy luôn có chút thành kiến ​​với anh. Xin hãy chuyển lời cho cậu về chuyện này giúp anh, mặc dù đây coi như là anh báo đáp ân huệ của ông ấy khi đã đưa anh vào ngành này. Anh chờ tin tức bên này từ em, càng sớm càng tốt, anh không có nhiều thời gian."

Tô Nhất Xán dùng khăn giấy che miệng rồi "Ừm" một tiếng, sau đó lại nghe thấy Đỗ Kính Đình nói từ phía sau: "Anh sẽ quay về."

Vẻ mặt của Tô Nhất Xán hơi sửng sốt. Cô xoay người lại nhìn anh ta đang cách mình một cái ghế sô pha, dáng dấp cao ráo thẳng tắp và đường nét góc cạnh Đỗ Kính Đình chỉ cách cô vài bước, nhưng không hiểu vì sao mà Tô Nhất Xán lại có cảm giác như mình đang ở cách xa anh ta hàng nghìn dặm. Lúc này, trong lòng cô đang rất hỗn loạn nhưng không phải vì người trước mặt.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh. Hai người im lặng nhìn nhau. Sau một hồi lâu, Đỗ Kính Đình đột nhiên thở dài, nói một cách từ tốn: "Trở về đi, anh sẽ nghe theo em."

Ánh mắt của Tô Nhất Xán vô thức hướng về phía phòng tắm. Trong nháy mắt, cô cảm giác như mình bị đóng đinh vào mặt đất, không thể cử động được. Dường như nhiệt độ cơ thể của Sầm Thì vẫn còn sót lại trên đầu ngón tay, cực kì nóng bỏng. Trong đầu cô vô thức lặp lại câu nói kia: “Dù cho anh ta có nói gì thì cũng đừng đồng ý.”

Tô Nhất Xán cụp mắt xuống, hơi run rẩy nói: "Chắc là anh đã uống nhiều quá rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa."

Đỗ Kính Đình nhìn vẻ mặt của cô, nói với một giọng điệu trầm thấp: “Anh khuyên em nên từ từ rồi hẵng kể cho gia đình em về chuyện của chúng ta. Bây giờ bên ngoài có rất nhiều người đang nhắm tới cậu của em. Nếu không có mối quan hệ này thì anh không thể chắc chắn rằng đội của anh sẽ không chạm vào ông ấy."

Nói xong, anh ta nhìn về phía phòng tắm: “Ngoài ra, có một vài chuyện chỉ cần chơi đùa là đủ rồi, chơi đủ rồi thì hãy quay về nhé.”

Anh ta quay người sải bước rời khỏi sân, đi vội đến mức không hề dừng lại thêm một giây nào.

Tô Nhất Xán nhìn theo bóng lưng anh ta, đầu ong ong. Cô đứng trong phòng khách ngơ ngác hồi lâu. Đỗ Kính Đình đã rời đi, nhưng đột nhiên cô không biết nên đối mặt với Sầm Thì ở bên kia cánh cửa như thế nào, vì thế cô chần chừ ở bên ngoài một hồi lâu. Một lúc lâu, cô quyết định đi đến cửa phòng tắm, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng tắm ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0