Chương 46
2024-09-03 16:43:07
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi tan tiết thứ hai ở buổi chiều, Vạn Hướng Dương chạy tới văn phòng tìm Giang Sùng. Cậu ấy cao gần 1m9, gương mặt sáng sủa, các giáo viên thể dục ai cũng rất thích cậu ấy.
Chắc Vạn Hướng Dương cũng cảm thấy ngại mở lời, đứng cả nửa ngày trời mới nói ra: “Thầy Giang, em muốn chơi bóng rổ.”
Giang Sùng tựa lưng vào chiếc ghế, hai tay vắt ra sau đầu nhìn qua Tô Nhất Xán. Tô Nhất Xán cũng ngẩng đầu quan sát cuộc nói chuyện của Vạn Hướng Dương và Giang Sùng.
Sau khi Vạn Hướng Dương nói xong câu đó thì dáng vẻ giống như đã làm sai điều gì đó, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Giang Sùng. Một hồi lâu sau, Giang Sùng mới nói với cậu ấy: “Trận đấu vào mùa thu của các em, thầy sẽ đi xem, nếu em mà làm thầy mất mặt thì kỳ sau tiếp tục quay về tập luyện tiếp.”
Vạn Hướng Dương ngẩng đầu lên, mừng rỡ cười tươi, hai mắt cậu ấy phát sáng như tia nắng. Ai cũng nhìn ra sự vui mừng của chàng trai này.
Tô Nhất Xán tò mò hỏi: “Tiểu Vạn, sao em lại muốn đến đội bóng rổ vậy?”
Vạn Hướng Dương xấu hổ gãi đầu cười: “Trong cuộc gọi video, K.D nói em có thể đến chơi thử. Tối qua em phấn khích cả đêm mà không ngủ được.”
“...” Tô Nhất Xán khó hiểu nhìn Giang Sùng. K.D là ai vậy chứ?
Giang Sùng hiểu ý cô, nhắc nhở: “Là Kenvin.”
Tô Nhất Xán lập tức nhận ra đó là MVP, một ngôi sao nổi tiếng. Cô lập tức mỉm cười nói: “Chắc chắn anh ấy đã nói với em trong giấc mơ.”
Sau khi Vạn Hướng Dương rời đi, Tô Nhất Xán mới đột nhiên nhận ra gì đó. Cô lập tức lên mạng tra, phát hiện ra rằng hai năm trước K.D đã ký hợp đồng với LW. Vậy thì lời nói lúc nãy của Vạn Hướng Dương có lẽ cũng không phải là trong mơ đâu. Cô nhớ đến thái độ chắc chắn vào sáng nay của Sầm Thì. Không ngờ anh lại chơi chiêu hiểm như vậy. Có chàng trai trẻ nào mà kháng lại được sự xúi giục của thần tượng mình không cơ chứ. Tô Nhất Xán ngẩn ngơ tại chỗ, muốn chửi thề một tiếng “Vãi chưởng”
…
Vạn Hướng Dương vừa rời văn phòng thì tổ trưởng Đinh tới tìm Tô Nhất Xán, bảo cô là sau khi hết tiết buổi chiều thì đến khu thể chất kiểm tra và chụp ảnh, phân loại lại những chỗ cần sửa chữa rồi để cho người của phòng hành chính đi báo giá, nhân tuần lễ vàng 11 sửa chữa và kiểm tra lại khu thể chất đã lâu không được tu sửa.
Vì vậy, sau khi tan học, Tô Nhất Xán cầm điện thoại đi đến xem qua khu thể chất một lượt, không ngờ lại gặp đội bóng rổ đang tập luyện lần đầu tiên sau khi tổ chức lại đội hình. Triệu Kỳ thấy Tô Nhất Xán đi vào thì kích động mà kêu to lên: “Cô Tô, cô cũng đến xem bọn em tập luyện sao?”
Tô Nhất Xán nhìn về phía của bọn họ. Ngụy Chu, Miêu Anh Âm những người khác đều cợt nhả vẫy tay với cô. Sầm Thì vốn cúi đầu nhìn đồ trên tay, nghe vậy ngẩng đầu lên. Ánh mắt Tô Nhất Xán xẹt qua trên mặt anh rồi nói: “Cô có việc, các em cứ tập luyện đi.”
Nói xong cô lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm mấy chỗ sàn nhà bị nứt. Các học sinh lần lượt tan học. Hà Lễ Mộc đeo cặp sách vội vàng đi vào. Không lâu sau, Vạn Hướng Dương cũng đến nơi. Mọi người đang khởi động làm nóng người. Hôm nay trong ngoài sân vận động có thêm rất nhiều người. Từ sau trận đấu hôm qua của Sầm Thì và Ân Tá, hôm nay mọi người đều bàn tán sôi nổi về chuyện này, có rất nhiều chàng trai đến đăng ký vào đội bóng rổ. Người đến tìm Sầm Thì liên tục không ngừng, ngay cả buổi tập luyện của đội bóng rổ hôm nay cũng có rất nhiều học sinh đến xem.
Sau khi Tô Nhất Xán kiểm tra được kha khá, Ân Tá mới ung dung đi đến. Cậu ta vừa bước vào sân, cảm giác bầu không khí ở trong sân dường như cũng đột nhiên thấy khác đi. Những học sinh ở gần đó nháy mắt nói nhỏ lại, chỉ dám bàn tán thì thầm, mà thành viên của đội bóng rổ đang ở giữa sân người nào người nấy đều lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta, đặc biệt là Triệu Kỳ, Ngụy Chu. Trong mắt những thành viên này toàn là sự khinh thường.
Ân Tá đi đến một bên sân, ngồi xuống bắt đầu thay giày. Triệu Kỳ giở giọng mỉa mai nói: “Huấn luyện viên, lần trước em đến muộn bị thầy phạt chạy mười vòng quanh sân, quy tắc này là dành cho tất cả mọi người phải không ạ?”
Ân Tá chống gối, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Kỳ. Sắc mặt Sầm Thì vẫn bình thường, nói với cậu ấy: “Khởi động trước đã, chạy mười vòng rồi đến gặp tôi.” Ân Tá không nói gì, chỉ ngồi đeo giày thể thao vào.
Lúc Tô Nhất Xán đang thống kê lại số gạch đã bị nứt thì Ân Tá đã bắt đầu chạy vòng quanh sân rồi. Các bạn học xung quanh thấy sắc mặt u ám của cậu ta thì cũng không ai dám nói gì nữa, chỉ có Triệu Kỳ và Ngụy Chu vừa ép chân vừa vui sướng, châm biếm khi thấy người khác gặp họa.
Sầm Thì dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn bọn họ. Thấy có vài thành viên cũ đã kiềm chế lại một ít, Tô Nhất Xán cũng không chú ý đến đội bóng rổ nữa mà xoay người lại tiếp tục thống kê số khóa tủ quần áo bị hỏng trong phòng thay đồ.
Lúc Ân Tá đã chạy xong vòng thứ ba, Triệu Kỳ nhân lúc Sầm Thì đang dạy mà không chú ý, khinh miệt giơ ngón tay giữa với cậu ta.
Sau khi Ân Tá chạy xong mười vòng, cậu ta đi thẳng đến chỗ Triệu Kỳ, trong khi mọi người còn chưa kịp để ý đã đạp cho cậu ấy một phát. Ngay lập tức, mọi người trong sân đều há hốc mồm.
Tô Nhất Xán nghe thấy tiếng động liền từ sân sau chạy ra. Sầm Thì đã bảo những học sinh không liên quan ở trong khu thể chất rời đi, tiện tay đóng cửa lại rồi nói với các thành viên trong đội bóng rổ: “Thích đánh nhau đúng không? Những người khác bị các cậu đánh cho bỏ chạy luôn rồi, nào, đánh cho sướng tay đi.”
Cánh Ngụy Chu đã vây quanh Ân Tá. Thân hình cao lớn của Vạn Hướng Dương chắn giữa khuyên can hai bên, vừa phải ngăn bọn Ngụy Chu lại còn phải đề phòng Ân Tá nữa.
Hà Lễ Mộc ghét sự ầm ĩ nên tránh sang một bên, lấy một tờ đề ra bắt đầu làm. Còn Tô Nhất Xán thấy xấu hổ khi bị nhốt ở đây, đi lên quản cũng không được mà không quản thì cũng không được tốt cho lắm.
Ngay lúc cô đang do dự có nên đi lên hắng một tiếng hay không thì Hà Lễ Mộc đang làm bài thi đột nhiên vứt tờ đề đi, đi lên đá Ân Tá một cái, Triệu Kỳ cũng bị đạp một phát, nhanh gọn mà dứt khoát đến nỗi làm người khác ngơ ra. Tô Nhất Xán cũng ngơ theo luôn.
Phải nói rằng cho dù ai ở trong đội bóng rổ này đánh nhau, cô cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng Hà Lễ Mộc thì khác, thật sự khiến người khác mở mang tầm mắt. Bởi vì trong mắt tất cả giáo viên, cậu ấy là một học sinh tốt, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Lặng như tờ. Tất cả mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn Hà Lễ Mộc - cậu học sinh bình thường vốn ngoan ngoãn. Mà sau khi đánh hai người này xong, Hà Lễ Mộc xoay người nhặt tờ đề lên rồi gấp lại cho vào cặp sách, mặt không thay đổi gì nhìn về phía bọn họ: “Thời gian của tôi không nhiều, tôi không muốn lãng phí thời gian bởi cái loại chuyện nhạt nhẽo này.”
Nói xong, cậu ấy xoay người nói với Sầm Thì: “Huấn luyện viên, em quay về học tiết tự học buổi tối đây.”
Sầm Thì không nói lời nào, cũng không ngăn cản, cứ như vậy trơ mắt nhìn Hà Lễ Mộc vác cặp đi về. Cậu ấy mở cửa đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại cho mấy người đang ở trong khu thể chất.
Mãi cho đến sau khi Hà Lễ Mộc rời đi, Sầm Thì mới chậm rãi đi tới giữa các thành viên trong đội, trầm mặt nói: “Gia đình của Hà Lễ Mộc không thích em ấy tham gia vào đội bóng rổ, vì vậy, em ấy mới lén lút tham gia. Chính vì thế em ấy vừa phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện cơ bản vừa phải đảm bảo thành tích của mình. Em ấy phải dành nhiều thời gian và gian khổ hơn bất kì ai trong số các em. Dựa vào thành tích của em ấy mà nói, nếu chỉ chăm chỉ học hành, ba năm sau em ấy có thể đỗ vào một trường đại học hàng top. Vậy nên các em nghĩ tại sao bản thân em ấy phải đánh cược tương lai của mình lên đám người các em chứ?”
Nói xong, anh đi đến đằng sau Ngụy Chu rồi vỗ vai cậu ấy: “Bởi vì các em to con sao?”
Tiếp sau đó, anh đi đến nắm lấy kiểu tóc mới uốn của Miêu Anh Âm: “Hay vì tóc các em dài?”
Sau đó, anh đi đến bên chỗ Triệu Kỳ, giơ tay vỗ vào mặt cậu ấy: “Hay là vì các em trẻ con?”
Sau đó, anh xoay người đi đến trước mặt Ân Tá, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta: “Hay là vì tính khí nóng nảy của các em?”
Thành viên trong đội bóng rổ lần lượt cúi gằm mặt xuống nhìn sàn nhà. Ngay cả Ân Tá cũng nhìn sang chỗ khác, căng thẳng mà cắn chặt môi.
Lúc này Vạn Hướng Dương đi ra, giảng hòa: “Đúng rồi đó, mọi người bình tĩnh chút, sau này đều là người trong một đội, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Chúng ta còn chưa thi đấu trận nào mà trong nội bộ đã lục đục rồi. Đừng nói là Hà Lễ Mộc, ngay cả tôi đã từ bỏ giải điền kinh để đến đây, chúng ta còn đang chuẩn bị tranh giải thành phố, tôi không muốn bị đồng đội cũ của mình chê cười đâu.”
Tô Nhất Xán không thể ngờ rằng buổi tụ họp đầu tiên của đội bóng rổ vốn dĩ để tập luyện mà lại ầm ĩ như vậy, sau khi Sầm Thì nói xong, mọi người không gây gổ nữa nhưng nhìn có vẻ cũng chẳng có tí đoàn kết nào.
Sầm Thì gọi một mình Triệu Kỳ đến, để cậu ấy học cách làm đội trưởng rồi sắp xếp cho Ân Tá đi tập luyện ở chỗ khác.
Về phần sau đó như thế nào thì Tô Nhất Xán cũng không rõ lắm, nhưng thông qua chuyện này, cô cảm thấy dẫn dắt cả một đội bóng cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Chưa nói đến việc phối hợp kỹ thuật với nhau, có thể để những thiếu niên kiêu ngạo này sống hòa bình với nhau trong một đội cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Cô âm thầm đi ra ngoài mua một bịch nước khoáng rồi quay lại để ở trước cửa khu thể chất. Sầm Thì ngẩng đầu nhìn qua về phía cô, cô cũng không nói gì mà đóng cửa lại hộ bọn họ.
…
Chắc Vạn Hướng Dương cũng cảm thấy ngại mở lời, đứng cả nửa ngày trời mới nói ra: “Thầy Giang, em muốn chơi bóng rổ.”
Giang Sùng tựa lưng vào chiếc ghế, hai tay vắt ra sau đầu nhìn qua Tô Nhất Xán. Tô Nhất Xán cũng ngẩng đầu quan sát cuộc nói chuyện của Vạn Hướng Dương và Giang Sùng.
Sau khi Vạn Hướng Dương nói xong câu đó thì dáng vẻ giống như đã làm sai điều gì đó, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Giang Sùng. Một hồi lâu sau, Giang Sùng mới nói với cậu ấy: “Trận đấu vào mùa thu của các em, thầy sẽ đi xem, nếu em mà làm thầy mất mặt thì kỳ sau tiếp tục quay về tập luyện tiếp.”
Vạn Hướng Dương ngẩng đầu lên, mừng rỡ cười tươi, hai mắt cậu ấy phát sáng như tia nắng. Ai cũng nhìn ra sự vui mừng của chàng trai này.
Tô Nhất Xán tò mò hỏi: “Tiểu Vạn, sao em lại muốn đến đội bóng rổ vậy?”
Vạn Hướng Dương xấu hổ gãi đầu cười: “Trong cuộc gọi video, K.D nói em có thể đến chơi thử. Tối qua em phấn khích cả đêm mà không ngủ được.”
“...” Tô Nhất Xán khó hiểu nhìn Giang Sùng. K.D là ai vậy chứ?
Giang Sùng hiểu ý cô, nhắc nhở: “Là Kenvin.”
Tô Nhất Xán lập tức nhận ra đó là MVP, một ngôi sao nổi tiếng. Cô lập tức mỉm cười nói: “Chắc chắn anh ấy đã nói với em trong giấc mơ.”
Sau khi Vạn Hướng Dương rời đi, Tô Nhất Xán mới đột nhiên nhận ra gì đó. Cô lập tức lên mạng tra, phát hiện ra rằng hai năm trước K.D đã ký hợp đồng với LW. Vậy thì lời nói lúc nãy của Vạn Hướng Dương có lẽ cũng không phải là trong mơ đâu. Cô nhớ đến thái độ chắc chắn vào sáng nay của Sầm Thì. Không ngờ anh lại chơi chiêu hiểm như vậy. Có chàng trai trẻ nào mà kháng lại được sự xúi giục của thần tượng mình không cơ chứ. Tô Nhất Xán ngẩn ngơ tại chỗ, muốn chửi thề một tiếng “Vãi chưởng”
…
Vạn Hướng Dương vừa rời văn phòng thì tổ trưởng Đinh tới tìm Tô Nhất Xán, bảo cô là sau khi hết tiết buổi chiều thì đến khu thể chất kiểm tra và chụp ảnh, phân loại lại những chỗ cần sửa chữa rồi để cho người của phòng hành chính đi báo giá, nhân tuần lễ vàng 11 sửa chữa và kiểm tra lại khu thể chất đã lâu không được tu sửa.
Vì vậy, sau khi tan học, Tô Nhất Xán cầm điện thoại đi đến xem qua khu thể chất một lượt, không ngờ lại gặp đội bóng rổ đang tập luyện lần đầu tiên sau khi tổ chức lại đội hình. Triệu Kỳ thấy Tô Nhất Xán đi vào thì kích động mà kêu to lên: “Cô Tô, cô cũng đến xem bọn em tập luyện sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán nhìn về phía của bọn họ. Ngụy Chu, Miêu Anh Âm những người khác đều cợt nhả vẫy tay với cô. Sầm Thì vốn cúi đầu nhìn đồ trên tay, nghe vậy ngẩng đầu lên. Ánh mắt Tô Nhất Xán xẹt qua trên mặt anh rồi nói: “Cô có việc, các em cứ tập luyện đi.”
Nói xong cô lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm mấy chỗ sàn nhà bị nứt. Các học sinh lần lượt tan học. Hà Lễ Mộc đeo cặp sách vội vàng đi vào. Không lâu sau, Vạn Hướng Dương cũng đến nơi. Mọi người đang khởi động làm nóng người. Hôm nay trong ngoài sân vận động có thêm rất nhiều người. Từ sau trận đấu hôm qua của Sầm Thì và Ân Tá, hôm nay mọi người đều bàn tán sôi nổi về chuyện này, có rất nhiều chàng trai đến đăng ký vào đội bóng rổ. Người đến tìm Sầm Thì liên tục không ngừng, ngay cả buổi tập luyện của đội bóng rổ hôm nay cũng có rất nhiều học sinh đến xem.
Sau khi Tô Nhất Xán kiểm tra được kha khá, Ân Tá mới ung dung đi đến. Cậu ta vừa bước vào sân, cảm giác bầu không khí ở trong sân dường như cũng đột nhiên thấy khác đi. Những học sinh ở gần đó nháy mắt nói nhỏ lại, chỉ dám bàn tán thì thầm, mà thành viên của đội bóng rổ đang ở giữa sân người nào người nấy đều lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta, đặc biệt là Triệu Kỳ, Ngụy Chu. Trong mắt những thành viên này toàn là sự khinh thường.
Ân Tá đi đến một bên sân, ngồi xuống bắt đầu thay giày. Triệu Kỳ giở giọng mỉa mai nói: “Huấn luyện viên, lần trước em đến muộn bị thầy phạt chạy mười vòng quanh sân, quy tắc này là dành cho tất cả mọi người phải không ạ?”
Ân Tá chống gối, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Kỳ. Sắc mặt Sầm Thì vẫn bình thường, nói với cậu ấy: “Khởi động trước đã, chạy mười vòng rồi đến gặp tôi.” Ân Tá không nói gì, chỉ ngồi đeo giày thể thao vào.
Lúc Tô Nhất Xán đang thống kê lại số gạch đã bị nứt thì Ân Tá đã bắt đầu chạy vòng quanh sân rồi. Các bạn học xung quanh thấy sắc mặt u ám của cậu ta thì cũng không ai dám nói gì nữa, chỉ có Triệu Kỳ và Ngụy Chu vừa ép chân vừa vui sướng, châm biếm khi thấy người khác gặp họa.
Sầm Thì dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn bọn họ. Thấy có vài thành viên cũ đã kiềm chế lại một ít, Tô Nhất Xán cũng không chú ý đến đội bóng rổ nữa mà xoay người lại tiếp tục thống kê số khóa tủ quần áo bị hỏng trong phòng thay đồ.
Lúc Ân Tá đã chạy xong vòng thứ ba, Triệu Kỳ nhân lúc Sầm Thì đang dạy mà không chú ý, khinh miệt giơ ngón tay giữa với cậu ta.
Sau khi Ân Tá chạy xong mười vòng, cậu ta đi thẳng đến chỗ Triệu Kỳ, trong khi mọi người còn chưa kịp để ý đã đạp cho cậu ấy một phát. Ngay lập tức, mọi người trong sân đều há hốc mồm.
Tô Nhất Xán nghe thấy tiếng động liền từ sân sau chạy ra. Sầm Thì đã bảo những học sinh không liên quan ở trong khu thể chất rời đi, tiện tay đóng cửa lại rồi nói với các thành viên trong đội bóng rổ: “Thích đánh nhau đúng không? Những người khác bị các cậu đánh cho bỏ chạy luôn rồi, nào, đánh cho sướng tay đi.”
Cánh Ngụy Chu đã vây quanh Ân Tá. Thân hình cao lớn của Vạn Hướng Dương chắn giữa khuyên can hai bên, vừa phải ngăn bọn Ngụy Chu lại còn phải đề phòng Ân Tá nữa.
Hà Lễ Mộc ghét sự ầm ĩ nên tránh sang một bên, lấy một tờ đề ra bắt đầu làm. Còn Tô Nhất Xán thấy xấu hổ khi bị nhốt ở đây, đi lên quản cũng không được mà không quản thì cũng không được tốt cho lắm.
Ngay lúc cô đang do dự có nên đi lên hắng một tiếng hay không thì Hà Lễ Mộc đang làm bài thi đột nhiên vứt tờ đề đi, đi lên đá Ân Tá một cái, Triệu Kỳ cũng bị đạp một phát, nhanh gọn mà dứt khoát đến nỗi làm người khác ngơ ra. Tô Nhất Xán cũng ngơ theo luôn.
Phải nói rằng cho dù ai ở trong đội bóng rổ này đánh nhau, cô cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng Hà Lễ Mộc thì khác, thật sự khiến người khác mở mang tầm mắt. Bởi vì trong mắt tất cả giáo viên, cậu ấy là một học sinh tốt, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Lặng như tờ. Tất cả mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn Hà Lễ Mộc - cậu học sinh bình thường vốn ngoan ngoãn. Mà sau khi đánh hai người này xong, Hà Lễ Mộc xoay người nhặt tờ đề lên rồi gấp lại cho vào cặp sách, mặt không thay đổi gì nhìn về phía bọn họ: “Thời gian của tôi không nhiều, tôi không muốn lãng phí thời gian bởi cái loại chuyện nhạt nhẽo này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, cậu ấy xoay người nói với Sầm Thì: “Huấn luyện viên, em quay về học tiết tự học buổi tối đây.”
Sầm Thì không nói lời nào, cũng không ngăn cản, cứ như vậy trơ mắt nhìn Hà Lễ Mộc vác cặp đi về. Cậu ấy mở cửa đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại cho mấy người đang ở trong khu thể chất.
Mãi cho đến sau khi Hà Lễ Mộc rời đi, Sầm Thì mới chậm rãi đi tới giữa các thành viên trong đội, trầm mặt nói: “Gia đình của Hà Lễ Mộc không thích em ấy tham gia vào đội bóng rổ, vì vậy, em ấy mới lén lút tham gia. Chính vì thế em ấy vừa phải đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện cơ bản vừa phải đảm bảo thành tích của mình. Em ấy phải dành nhiều thời gian và gian khổ hơn bất kì ai trong số các em. Dựa vào thành tích của em ấy mà nói, nếu chỉ chăm chỉ học hành, ba năm sau em ấy có thể đỗ vào một trường đại học hàng top. Vậy nên các em nghĩ tại sao bản thân em ấy phải đánh cược tương lai của mình lên đám người các em chứ?”
Nói xong, anh đi đến đằng sau Ngụy Chu rồi vỗ vai cậu ấy: “Bởi vì các em to con sao?”
Tiếp sau đó, anh đi đến nắm lấy kiểu tóc mới uốn của Miêu Anh Âm: “Hay vì tóc các em dài?”
Sau đó, anh đi đến bên chỗ Triệu Kỳ, giơ tay vỗ vào mặt cậu ấy: “Hay là vì các em trẻ con?”
Sau đó, anh xoay người đi đến trước mặt Ân Tá, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta: “Hay là vì tính khí nóng nảy của các em?”
Thành viên trong đội bóng rổ lần lượt cúi gằm mặt xuống nhìn sàn nhà. Ngay cả Ân Tá cũng nhìn sang chỗ khác, căng thẳng mà cắn chặt môi.
Lúc này Vạn Hướng Dương đi ra, giảng hòa: “Đúng rồi đó, mọi người bình tĩnh chút, sau này đều là người trong một đội, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Chúng ta còn chưa thi đấu trận nào mà trong nội bộ đã lục đục rồi. Đừng nói là Hà Lễ Mộc, ngay cả tôi đã từ bỏ giải điền kinh để đến đây, chúng ta còn đang chuẩn bị tranh giải thành phố, tôi không muốn bị đồng đội cũ của mình chê cười đâu.”
Tô Nhất Xán không thể ngờ rằng buổi tụ họp đầu tiên của đội bóng rổ vốn dĩ để tập luyện mà lại ầm ĩ như vậy, sau khi Sầm Thì nói xong, mọi người không gây gổ nữa nhưng nhìn có vẻ cũng chẳng có tí đoàn kết nào.
Sầm Thì gọi một mình Triệu Kỳ đến, để cậu ấy học cách làm đội trưởng rồi sắp xếp cho Ân Tá đi tập luyện ở chỗ khác.
Về phần sau đó như thế nào thì Tô Nhất Xán cũng không rõ lắm, nhưng thông qua chuyện này, cô cảm thấy dẫn dắt cả một đội bóng cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Chưa nói đến việc phối hợp kỹ thuật với nhau, có thể để những thiếu niên kiêu ngạo này sống hòa bình với nhau trong một đội cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Cô âm thầm đi ra ngoài mua một bịch nước khoáng rồi quay lại để ở trước cửa khu thể chất. Sầm Thì ngẩng đầu nhìn qua về phía cô, cô cũng không nói gì mà đóng cửa lại hộ bọn họ.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro