Trái Tim Rung Động

Chương 47

2024-09-03 16:43:07

Tối thứ sáu, cô gửi tin nhắn cho Sầm Thì, bảo anh mười giờ trưa hôm sau chờ cô ở cổng trường học. Sầm Thì không trả lời, không biết có phải buổi tối anh lại đến quán bar làm thêm hay không.

Sáng thứ bảy, lúc cô lái xe đến gần trường học, cô thấy Sầm Thì ngồi trên tảng đá cách đó không xa, thờ ơ mà hút thuốc. Tô Nhất Xán dừng xe ở bên đường đối diện anh, hạ cửa sổ xe xuống bóc kẹo mút trong tay lặng lẽ nhìn anh.

Sáng nay đột nhiên nhiệt độ giảm mạnh, Sầm Thì mặc chiếc áo jacket màu xanh lá cây, dáng vẻ bắt chéo chân nhìn trông rất điển trai.

Tô Nhất Xán không gọi anh, anh cũng không nhìn về phía bên kia đường đối diện, cứ như vậy mà ung dung nhàn nhã hút xong điếu thuốc mới đứng dậy đi đến chỗ xe ô tô, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế trước.

Tô Nhất Xán nghiêng đầu ngậm cây kẹo mút trong miệng nhìn anh nói: “Mấy tuổi thì biết hút thuốc rồi?”

Anh điều chỉnh ghế lái phụ về phía sau rồi trả lời: “15 tuổi.”

Tô Nhất Xán khởi động lại xe ô tô, nói: “Vậy lúc trước ở trước mặt chị em phải nhịn nhiều rồi.”

Nói xong cô đánh tay lái, Sầm Thì thản nhiên nói: “Đúng là có hơi.”

Tô Nhất Xán trừng mắt nhìn anh. Anh cúi đầu cười nhắc nhở: “Nhìn đường đi.”

Tô Nhất Xán đạp chân ga, nói với anh: “Lát nữa đừng có hút thuốc trước mặt người nhà chị đấy.”

Sầm Thì liếc nhìn cô. Tô Nhất Xán nói tiếp: “Mẹ chị không thích ngửi mùi thuốc lá.”

Sầm Thì nói ừ, rồi đột nhiên thẳng tay cướp lấy kẹo mút ở trong miệng cô cho vào miệng. Tô Nhất Xán sững sờ nhìn anh rồi hét lên: “Này! Sao em lại ăn kẹo mút của chị?”

Sầm Thì lười biếng điều chỉnh lại ghế phụ rồi nhàn nhã ngậm chiếc kẹo mút trong tay, nheo mắt lại nói: “Mẹ chị không thích ngửi mùi thuốc lá đúng không? Em còn có thể làm gì cơ chứ? Chị nhìn đường đi chứ, nhìn em làm gì, em đẹp trai lắm hả?”

“...”

Sau đó, trên đường đi đến trung tâm thành phố, Tô Nhất Xán không thèm để ý đến anh nữa. Bầu không khí trong xe có hơi xấu hổ. Sầm Thì cũng im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc gần đến nhà ba mẹ của Tô Nhất Xán, cô rẽ xe vào cây xăng, xếp hàng đổ xăng. Sầm Thì cũng mở chốt xe đi xuống xe.

Một lúc lâu sau, Tô Nhất Xán không nhìn thấy bóng dáng của anh, cứ tưởng rằng anh đi tìm chỗ nào đó hút thuốc. Bơm xăng xong, cô thấy đôi chân dài của anh đang sải bước từ bên kia đường đi tới, trên tay còn cầm lỉnh kỉnh nhiều thứ đồ. Tô Nhất Xán mờ mịt hỏi anh: “Em mua nhiều đồ như thế làm gì?”

Sầm Thì để đống đồ ở ghế sau rồi nhìn cô nói: “Thì đi gặp ba mẹ chị mà?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù là thế… nhưng mà, sao cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy.

Tô Nhất Xán nhanh chóng lái xe vào khu nhà của ba mẹ mình. Lúc hai ông bà nhìn thấy Sầm Thì, trên mặt họ không giấu nổi sự xúc động. Trong mắt bọn họ, bạn thân đã không còn, cảnh còn người mất, hiện giờ Sầm Nhất Xán là máu mủ duy nhất Sầm Bội Anh lưu lại trên đời này nên cho dù chưa bao giờ nhìn thấy đứa bé này, họ cũng sẽ đối xử với anh như người thân ngay từ lần gặp lần đầu tiên.

Sầm Thì không quen với nói chuyện với những người lớn tuổi. Trong cuộc sống hạn hẹp của anh, mấy người họ hàng máu mủ của anh không thân thiết với anh. Vì vậy, những năm sau khi mẹ anh rời đi, anh đã quen với việc ở một mình.

Đột nhiên có hai người bề trên ở một đất nước xa nơi anh sống lại đối xử với anh nhiệt tình như vậy khiến anh cũng không biết nên phản ứng lại như thế nào cho phải. Chính vì vậy, khi mà mẹ Tô kéo anh hỏi này hỏi nọ, anh chỉ biết ngại ngùng nhìn Tô Nhất Xán.

Tô Nhất Xán lên tiếng hỏi: “Mẹ, ăn cơm được chưa ạ?”

Lúc này mẹ Tô mới buông Sầm Thì ra, gọi anh ra bàn ăn cơm.

Sầm Thì không ngờ rằng lần này đến nhà họ Tô, ba mẹ cô lại chuẩn bị một bàn ăn nhiều món như vậy. Gà vịt cá tôm, còn có cả cua nữa.

Lúc mà ba Tô cẩn thận chọn con cua cái to nhất bỏ vào trong bát của Sầm Thì, anh ngơ ngác cúi mặt xuống bởi vì quan trọng là con cua còn được buộc bởi những sợi dây xanh, trắng, mà anh lại hoàn toàn không biết nên bắt đầu cởi từ đâu.

Vì vậy, anh có hơi luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhất Xán. Mẹ Tô thấy thế cầm lấy con cua giúp anh cởi dây thừng ra. Ba Tô cười ha hả nói: “Tiểu Thì à, con chưa bao giờ ăn món này sao?”

Sầm Thì trả lời: “Có ăn Snow Crab, càng của nó rất dài, thường dùng để làm salad.”

Anh lại nhìn về phía Tô Nhất Xán, không biết phải hình dung ra sao. Tô Nhất Xán vẫn không thèm để ý đến anh. Mẹ Tô nhìn ba Tô nói: “Là cua tuyết ấy.”

Ba Tô cười nói: “Người Trung Quốc chúng ta rất xem trọng món ăn, món nào cũng có thể biến hóa đa dạng, ví dụ như thịt dê thì có thể hầm, nấu lên, kho, nướng... tạo ra nhiều hương vị khác nhau. Sau này con có thể bảo Xán Xán đưa con đi khắp nơi thưởng thức xem.”

Vốn Tô Nhất Xán đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên lại bị nhắc đến. Cô ngẩng đầu thản nhiên nói: “Con không có thời gian đâu.”

Sắc mặt ba Tô trầm xuống. Sầm Thì lập tức hiểu lòng người cười nói: “Gần đây trong trường có rất nhiều việc ạ.”

Sắc mặt ba Tô mới hòa hoãn hơn, xoay người nói với Sầm Thì: “Đúng rồi, con đã đến đây, nếu như con ở chỗ Xán Xán không quen thì ở chỗ chú cũng rộng rãi, cô Quách sẽ dọn một phòng cho con ở, con thấy sao?”

Tay Tô Nhất Xán đang gỡ dây thừng con cua dừng lại. Cô dám chắc nếu để cho ba mẹ biết Sầm Thì đã đến ở chỗ ký túc xá chắc chắn họ sẽ mắng cô te tua mất.

Cô ngẩng đầu nhìn Sầm Thì, Sầm Thì cũng chậm rãi quay lại nhìn cô, trong mắt chứa sự thâm sâu khó đoán nói với ba Tô: “Con ở Phượng Khê là được rồi ạ, cũng tiện cho việc đi làm ạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Nhất Xán thở phào nhẹ nhõm. Cô không nhìn nữa mà cúi đầu. Mẹ Tô nói tiếp: “Vậy sau này cuối tuần con và Xán Xán cùng về nhà.”

Tô Nhất Xán ngẩng đầu nhìn mẹ nói: “Cuối tuần con rất bận.”

Mẹ Tô không vui nhìn cô: “Con thì bận cái gì?”

Tô Nhất Xán đang chuẩn bị nói, Sầm Thì lại cắt ngang: “Không sao ạ, nếu chị ấy bận thì con cũng biết đường rồi, lần sau con sẽ tự mình đến thăm cô chú.”

Tô Nhất Xán lại lườm Sầm Thì. Người này đeo lên mặt nạ thân thiện khiến tất cả mọi bậc phụ huynh đều quý mến anh. Đột nhiên Tô Nhất Xán cảm thấy nghẹn ứ trong họng, nhớ đến lúc mới đầu cô cũng bị anh đánh lừa như thế. Cô thay anh che mưa cản gió bởi vì cảm thấy rằng anh chỉ như một con cún chưa trải sự đời mà không biết răng nanh con con cún này vô cùng sắc bén.

Lúc gần xong bữa cơm, ba Tô nói loanh quanh vài đề tài rồi mới uyển chuyển hỏi Sầm Thì: “Nghe nói lần này con có thể thuận lợi đến Trung Quốc là do La Tường Bân sắp xếp, là La Tường Bân của ở sở thể thao sao?”

Sầm Thì gật đầu. Ba Tô lại hỏi thêm: “Sao ông ta lại quen biết con?”

Sầm Thì đáp: “Trước đây ông ấy từng là thầy giáo của con, mười mấy năm về trước, lúc mà con vẫn ở Tây Ban Nha thi đấu chuyên nghiệp, ông ấy có liên lạc với con hỏi con có thấy hứng thú với CBA không?”

Ba mẹ Tô nhìn nhau, chậm rãi nói ra nghi hoặc trong lòng bọn họ: “Vậy sau này con có định ở lại Trung Quốc phát triển không?”

Bàn cơm im lặng trong vài giây tựa như đang đợi câu trả lời của Sầm Thì. Tô Nhất Xán im lặng khuấy canh trong bát của mình.

Một lát sau, Sầm Thì mới lên tiếng: “Visa lao động mà thầy La sắp xếp cho con chỉ có thời hạn một năm.”

Tô Nhất Xán rũ mi, động tác khuấy trên tay trở nên nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nghe Sầm Thì trả lời vấn đề này, không qua loa, không đùa giỡn, cũng không quanh co lòng vòng, giọng nói của anh cách bàn ăn truyền tới trước mặt cô một cách nghiêm túc: “Trước khi đến Trung Quốc, con đã nhận được thư trúng tuyển của UF, một năm sau nếu con có thể xác định phương hướng nghề nghiệp tương lai, con sẽ trở lại Gainesville hoàn thành việc học.”

Trong phút chốc, như có thứ gì đó đang chảy trong máu cô vậy. Cô thật sự rất sốc khi người em trai kém cô bảy tuổi này vẫn có tầm nhìn rõ ràng về tương lai của mình sau khi chịu tổn thương nặng nề mà không hề bị hạ gục, không để bản thân xuống dốc, thậm chí còn không dừng lại nửa bước, giống như khi đối mặt với đội bóng rổ vô tổ chức, anh vẫn bình tĩnh và tính toán chiến lược.

Có những người sau khi nhìn thấy vực thẳm thì không còn sợ bóng tối nữa, nhưng có những người lại hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

Nếu Sầm Thì là người ở vế trước thì rất rõ ràng Tô Nhất Xán chính là người ở vế sau.

Vết thương của anh còn chưa hoàn toàn lành lại mà anh vẫn tự mình đến Trung Quốc, anh muốn làm cái gì? Anh muốn tìm kế hoạch nghề nghiệp gì? Tương lai của anh sẽ đi về đâu?

Những thứ này Tô Nhất Xán đều không biết, nhưng đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông trước mặt này nắm rất rõ con đường mà anh đi, anh sẽ không vì bất cứ một vật cản nào mà từ bỏ đi con đường phía trước. Anh sẽ lập tức điều chỉnh lại phương hướng mà không buông thả bản thân một phút nào. Điều này như một cái gai đâm mạnh mẽ vào góc sâu nhất trong lòng của Tô Nhất Xán.

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, Sầm Thì cũng đang nhìn về hướng của cô. Dòng điện rất nhỏ chạy nhanh qua giữa hai người. Có lẽ anh đã nói đúng, anh không cần người thương hại, người nên được thương hại lại chính là cô, người bị lạc đường, mất lối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0