Chương 48
2024-09-03 16:43:07
Vốn ba mẹ của Tô Nhất Xán còn thấy lo cho tình cảnh của Sầm Thì, nhưng sau một hồi trò chuyện, họ phát hiện ra rằng tình trạng của Sầm Thì tốt hơn họ tưởng, cũng không khỏi có cái nhìn tốt hơn với cậu trai đến từ phương xa này.
Tô Nhất Xán thì lạnh lùng nhìn bộ dáng hiền lành, hiểu chuyện của Sầm Thì bày ra cho ba mẹ mình xem, cô ngồi trên sô pha nhếch môi cười chế giễu, ngáp liên tục.
Xế chiều, ba Tô nói muốn nghỉ ngơi một lát liền bảo Tô Nhất Xán giới thiệu về căn nhà cho Sầm Thì, ông dặn anh không cần khách khí, cứ coi như đây như là nhà của mình.
Nhà của ba mẹ Tô Nhất Xán tương đối rộng rãi, có hai ban công lớn, một trong hai được thiết kế như một phòng hứng nắng để mẹ Tô bày đủ loại cây cảnh. Tô Nhất Xán đưa Sầm Thì tới căn phòng này. Sầm Thì vươn tay chọc nhẹ vào cây hoa xấu hổ, có vẻ anh thấy rất thích thú với phản ứng khép lại rồi mở ra của cái cây.
Tô Nhất Xán khoanh tay dựa vào thành ban công nhìn anh. Khi anh cúi xuống, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên đỉnh đầu, bao phủ lên mái tóc xoăn mềm mại của anh, cả người toát ra mùi của nắng. Ngón tay sạch sẽ, thon dài cẩn thận dịu dàng chạm vào cây xấu hổ, trông anh đẹp không tì vết. Nếu chưa nhìn thấy những khía cạnh khác của anh, chỉ nhìn như vậy thì đúng là một em trai đáng yêu ngoan ngoãn.
Tô Nhất Xán phát hiện Sầm Thì có rất nhiều "mặt nạ”. Anh có thể trông hiểu chuyện, đầy học thức, cũng có thể điềm tĩnh, chững chạc, đôi lúc lại lạnh lùng, sắc bén, thậm chí có khi lại hung hãn, dữ dằn. Tóm lại, anh có thể tùy ý thay đổi "mặt nạ". Tô Nhất Xán chưa từng gặp một người nào cuốn hút, bí ẩn như thế này.
Cô đột nhiên cười khẩy, nói: "Diễn không thấy mệt à?"
Bàn tay đang chạm vào hoa xấu hổ của Sầm Thì hơi khựng lại, hàng mi dày đen nhánh khẽ run lên. Anh đút tay vào túi quần, rũ mắt, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì: "Chỉ có như vậy mới được chấp nhận."
Vẻ mặt của Tô Nhất Xán trở nên nghiêm nghị, Sầm Thì bỗng ngước mặt lên đón lấy ánh nắng đầu thu, giọng nói đầy hư ảo: "Diễn dáng vẻ mà người khác yêu thích tính ra cũng không khó, chị nhỉ?"
Tròng mắt của Tô Nhất Xán khẽ co lại, nhìn bông hoa xấu hổ đang từ từ mở ra, cô cũng trầm giọng đáp: "Vậy còn chú của em?"
"Ông ta là một con quỷ, em chỉ dùng một ít thủ đoạn để ông ta lộ rõ bản chất của mình mà thôi. Cô của em cũng nhờ đó mà có thể thành công thoát khỏi ông ta, nhận được tiền bồi thường cùng một số bất động sản. Ai có thể nghĩ ra chuyện này có liên quan tới một đứa trẻ 15 tuổi ngây thơ chứ? Cô em vẫn cho rằng em là nạn nhân lớn nhất trong vụ việc đó."
Anh dời mắt, nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn Tô Nhất Xán. Trong khoảnh khắc ấy, bóng dáng của Sầm Thì mờ dần trong mắt Tô Nhất Xán.
Cô nhớ lại chuyện xảy ra với anh khi còn nhỏ, anh được gửi tới nhà của cô, hướng nội ít nói, tính tình ngang bướng, lại không biết lấy lòng người khác nên hay bị hai người anh họ coi thường, gọi là quái vật. Anh đã bị chế nhạo, thậm chí là ngược đãi, dù được mẹ đón về Trung Quốc nhưng anh vẫn không thoát được sự bất công của số phận. Có lẽ sau khi rời Trung Quốc, anh đã tự định nghĩa cho mình thế nào là thiện là ác. Người đời mấy ai quan tâm anh nghĩ gì, tại sao lại có hành vi và lời nói như vậy? Họ sẽ chỉ nhìn cái mà họ muốn thấy mà thôi. Vậy nên anh học được cách thu sự gai góc của mình lại, trở thành một đứa trẻ ngây thơ, ngoan ngoãn trong mắt người lớn, vì theo như anh nói, chỉ có như thế mới được chấp nhận.
Dù ba anh có ném anh cho bao nhiêu họ hàng, đến bao nhiêu nơi xa lạ, anh muốn sống được trong nhiều môi trường khác nhau, thì chỉ có không ngừng tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo mới thích nghi được trong cái cảnh nay đây mai đó.
Lớp vỏ bọc ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy anh, trở thành phản xạ có điều kiện. Anh biến bản thân thành mẫu người mà người ta yêu thích không khó, đơn giản vì đó là kỹ năng sinh tồn của anh. Giống như dáng vẻ mà Tô Nhất Xán đã nhìn thấy trong lần đầu anh tới Phượng Khê vậy.
Cô bước lại gần, nhìn vào mắt anh: "Nạn nhân? Chuyện gì đã xảy ra?"
Sắc mặt Sầm Thì lạnh đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, đây là khuôn mặt lạnh lùng nhất của anh mà Tô Nhất Xán từng thấy. Giống như cả người anh bị băng giá bao vây, không ai có thể lại gần được.
Một lúc sau, anh quay người lại, nhìn vào cánh cửa bên cạnh hỏi: "Căn phòng này dùng để làm gì vậy?"
Tô Nhất Xán không tiếp tục hỏi nữa, đáp: "Là phòng ngủ của chị."
"Chị không định dẫn em đi xem một chút sao?"
Tô Nhất Xán mở cửa, sắc mặt Sầm Thì đã bình thường trở lại.
Phòng ngủ của Tô Nhất Xán rất khác so với những cô gái cùng tuổi. Từ lúc còn đi học, cô cũng chẳng phải cô nhóc ngây thơ, yêu màu hồng nên căn phòng mang gam màu lạnh, tối giản, ngoại trừ một số cuốn sách và đồ lặt vặt của cô thì không còn gì cả.
Sầm Thì rất thích thú với sách của cô, anh chọn một cuốn sách chuyên ngành tên "Tiếp thị thể thao" trong đống sách thời đại học của Tô Nhất Xán, mở ra xem nói: "Chị cho em mượn cuốn này được không?"
Tô Nhất Xán dựa vào bàn học, cầm cốc nước hỏi: "Em có đọc hiểu chữ không?"
Sầm Thì thản nhiên đáp: "Miễn cưỡng thì cũng hiểu."
Anh liếc mắt nhìn sang một bên, tình cờ thấy được tờ giấy note “Thi đại học tất thắng!" dán phía sau nơi cô đang đứng. Tô Nhất Xán cũng nhìn theo tầm mắt của anh, chăm chú nhìn vào bốn chữ đó một hồi. Đột nhiên cô như nhớ ra điều gì đó, đặt cốc nước xuống bàn rồi nhanh chóng lấy tờ giấy note xuống, cô sửng sốt phát hiện bức ảnh vốn ở dưới tờ giấy đã không cánh mà bay.
Đang lúc cô rơi vào trầm tư thì Sầm Thì đặt cuốn sách về vị trí cũ, cầm tờ giấy trong tay Tô Nhất Xán lên xem. Khi cô ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt của anh đã ở ngay trước mắt, đôi môi mím nhiễm màu đỏ quyến rũ, Tô Nhất Xán bỗng nghiêng đầu hỏi: "Tại sao ba cái vali mà chỉ mang đi hai cái?"
Sầm Thực ngước mắt lên, cầm tờ giấy nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời. Anh chớp chớp đôi lông mi dày, sau đó đưa mắt nhìn xuống, mỉm cười dịu dàng.
Cửa đối diện là phòng của ba mẹ nên cô hạ giọng nói với anh: “Nếu em muốn về thì cứ về."
Nụ cười trên môi Sầm Thì ngày càng rõ hơn, Tô Nhất Xán vội bổ sung: "Không phải như em nghĩ đâu, chị chỉ sợ một ngày nào đó mẹ chị tới mà không thấy em ở chỗ chị lại nghĩ oan là chị bắt nạt em thôi."
Sầm Thì cười tươi, ngẩng đầu nhìn cô: "Em nghĩ cái gì?"
Đôi mắt Sầm Thì như có tia lửa điện, khi tập trung nhìn một ai đó, đôi mắt ấy sẽ thiêu đốt đối phương. Trước kia, Tô Nhất Xán chỉ nghĩ rằng đôi mắt của anh rất đẹp, trong trẻo sáng ngời, nhưng giờ cô nhận ra rằng, nếu muốn thì đôi mắt này của anh có thể tỏa ra độ ấm làm mê hoặc người ta bất cứ lúc nào.
Sầm Thì thấy cô im lặng, anh dứt khoát chống tay lên mép bàn, ghé sát vào tai cô hỏi: “Chị không có chút cảm giác với em sao?”
Sự căng thẳng vào đêm trong phòng tắm lại lần nữa ùa về, Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy tai mình ù đi, cô đẩy anh ra nhưng Sầm Thì không những không tránh mà còn dùng cái tay còn lại vòng ra sau ôm trọn cô vào lòng. Anh rũ mắt xuống nhìn thẳng vào mắt cô, thì thầm bên tai cô với giọng nói vô cùng quyến rũ: "Nói cho em biết đi."
Tô Nhất Xán cảm thấy anh điên rồi, trong hoàn cảnh này, ba mẹ cô đều ở bên ngoài, thậm chí mẹ Tô chưa đi nghỉ ngơi. Bà ấy đang bận gọt trái cây và có thể gõ cửa đi vào bất cứ lúc nào. Loại cảm giác cấm kỵ, căng thẳng này khiến cả người cô đều cứng đờ ra.
Vậy mà cậu trai trước mặt cô lại liên tục phát ra thứ tín hiệu nguy hiểm, dường như hoàn toàn không có việc gì làm anh sợ hãi cả.
Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh: "Không có cảm giác gì cả."
Ý cười trong đôi mắt của Sầm Thì dần lan đến khoé môi, hơi thở ấm áp của anh phả vào chóp mũi cô: "Bây giờ trông chị giống con rùa đang rúc đầu lắm. Em hỏi chị một câu, sau khi giải nghệ có từng đi bơi chưa?"
Tô Nhất Xán bỗng cau mày nhìn anh: "Em hỏi nhiều như thế làm gì?"
Đôi mắt Sầm Thì dán chặt vào những tấm huy chương lớn nhỏ treo phía sau cô, bên cạnh đó còn có một khung ảnh trống, không biết ban đầu trong khung cô để ảnh gì. Tim anh như thắt lại, anh rũ mắt nói với cô: "Chúng ta cược thêm một lần nữa được không?"
"Không thích." Tô Nhất Xán hất tay anh ra chuẩn bị rời đi, Sầm Thì bước lên trước cản cô lại, bờ môi nở một nụ cười tà ác: "Nếu chị không đồng ý với em, em sẽ đi mách với mẹ chị là chị hôn trộm em."
"Em..." Tô Nhất Xán siết chặt tay định cho anh một đấm nhưng Sầm Thì lại bắt được tay cô: "Cược xem chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ hiệu trưởng giao trong cuộc thi mùa thu này hay không. Nếu chị thua thì phải dẫn em đi chơi quanh đây hai hôm, từ lúc tới Trung Quốc em chưa đi đâu cả."
Tô Nhất Xán liếc nhìn đôi mắt nóng bỏng kia một cái, mỉm cười: "Vậy thầy cần phải cố gắng nhiều đấy thầy Sầm ạ."
Nói xong cô xoay người rời đi, Sầm Thì ở phía sau giơ tờ giấy trong tay lên nói: "Còn tờ giấy này của chị."
Tô Nhất Xán quay đầu nhìn bốn chữ "Đại học tất thắng!" lần cuối, nhẹ nhàng nói: "Vứt nó đi đi, chị đã không cần thi đại học nữa rồi."
...
Kể từ khi Sầm Thì báo cáo danh sách thí sinh mới với trường, nhà trường hy vọng đội bóng rổ sẽ xuất hiện với một diện mạo khác trong buổi sinh hoạt sáng thứ hai lên phát biểu để khuyến khích các tuyển thủ đạt được thành tích lý tưởng trong hai tuần đấu của cuộc thi mùa thu này.
Nhưng không ai ngờ được rằng đội bóng rổ của trường sẽ xuất hiện lần đầu sau khi tái cơ cấu với hai thành viên vô cùng nổi bật, Triệu Kỳ và Ân Tá, cùng khuôn mặt vừa bầm tím vừa sưng tấy của họ. Một người đứng ngoài cùng bên trái, một người đứng ngoài cùng bên phải, cảm giác có thể nhét được cả một trăm người đứng giữa vậy.
Vốn dĩ nhóm học sinh do Triệu Kỳ cầm đầu trong đội bóng thường biếng nhác, vô tổ chức vô kỷ luật. Trong mắt thầy cô, bạn bè chúng chỉ là một lũ ngốc, bây giờ lại còn được dẫn đầu bởi một thủ lĩnh thần kinh, trông đúng kiểu dám đánh cả ban lãnh đạo trường. Đội hình như vậy đã đủ khiến người ta chấn động, sau khi Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương lên khán đài còn khiến người ta sốc hơn nữa.
Nếu nói Triệu Kỳ và Ân Tá là điển hình cho học sinh cá biệt thì Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương là học sinh ngoan được thầy cô, bạn bè quý mến.
Tóm lại, không có gì ngạc nhiên khi xách bừa bất kỳ một thành viên nào trong đội hình đội bóng rổ mới này đều có thể trở thành tâm điểm bàn tán của trường.
Sự kết hợp độc lạ này khiến cả trường sửng sốt không thôi, ngay cả thầy Tiểu Mao cũng không khỏi vuốt mồ hôi lạnh mà nói với Tô Nhất Xán: "Đội hình này có thể ổn định được không vậy?"
Tô Nhất Xán rất muốn nói cho anh ấy biết, nếu cô làm được mới gọi là kỳ quái đấy, anh ấy không thấy mặt ai cũng bầm tím hết sao?
Tất nhiên, thầy Tiểu Mao không phải người duy nhất nghĩ như vậy, các học sinh phía dưới cũng đang bàn luận về trận ẩu đả của đội bóng rổ vào tuần trước. Mấy người đứng trên khán đài cũng thấy hơi xấu hổ, chỉ có Sầm Thì là mắt điếc tai ngơ với những lời đàm tiếu xung quanh.
Sau khi phát biểu xong, Sầm Thì bước xuống khán đài, mấy đứa tụ tập vây quanh anh. Sầm Thì cười như không cười nhìn họ: "Mất mặt không? Chỉ mới thành lập đội đã làm trò hề cho mọi người trong trường rồi."
Mấy tên nhóc nghe vậy trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu, Sầm Thì nhìn Triệu Kỳ và Ân Tá rồi nói: "Ra khỏi hàng."
Triệu Kỳ tiến một bước về phía anh, Ân Tá cũng tiến lên, chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
Sầm Thì đứng giữa hai người họ, thanh âm không lớn nhưng tràn đầy tính áp bách: "Còn muốn gây sự không?"
Triệu Kỳ liếc nhìn Ân Tá, lại liếc anh rồi giận dữ nói: "Vậy thầy kêu cậu ta đừng gây sự trước ấy."
Sầm Thì lại nhìn Ân Tá, Ân Tá lạnh lùng đáp: "Muốn em không làm loạn nữa cũng được, em chỉ có một yêu cầu thôi."
Tất cả thành viên cùng ngước mắt nhìn về phía cậu ta, Ân Tá liền nói với giọng đầy ghét bỏ: "Đổi tên đội đi."
"..."
Cái tên đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời bắt nguồn từ trận đấu mà trường THPT Phượng Bắc khiến trường THPT số 2 thua không mất hết mặt mũi, đến tận bây giờ không ai dám nhắc tới cái tên này nữa.
Dù sao thì đám nhóc choai choai này đã phải trả giá cho hành vi hấp tấp của họ. Khi nhắc đến tên đội một lần nữa, mọi người đều rất thận trọng, có lẽ là do có học sinh giỏi ở đây nên đặt tên khác hẳn, cuối cùng cả bọn chọn ra được tên đội là đội Titan. Vì titan là kim loại cứng hơn sắt thép, chắc hẳn là đang so hơn thua với cái tên Thiết Huyết của THPT Phượng Bắc.
Khoảng thời gian này Sầm Thì rất bận, càng tới gần cuộc thi mùa thu, anh lại càng ra sức huấn luyện đội, hai ngày cuối tuần cũng không về nhà. Cho dù Tô Nhất Xán nói anh muốn về thì về lúc nào cũng được, nhưng nếu quá muộn thì anh sẽ dứt khoát thuê nhà nghỉ ở tạm.
Một ngày nọ, khi Tô Nhất Xán đang ăn ở căn tin trường, cô vô tình thấy cô Trang cầm cuốn "Tiếp thị thể thao" mà cô cho Sầm Thì mượn đang định rời đi, cô cảm thấy rất quen mắt liền gọi với theo: "Cô Trang ơi."
Cô Tiểu Trang là nữ giáo viên trẻ tuổi nhất trường, cô ấy nghe thế liền quay lại hỏi với thái độ khá lịch sự: "Cô Tô đang ăn cơm ạ?"
Tô Nhất Xán nhìn cuốn sách trên tay cô ấy, mỉm cười hỏi: "Cô Trang cũng có hứng thú với ngành thể dục thể thao của chúng tôi à?"
Cô Tiểu Trang vén gọn tóc mai của mình lên sau tai đáp: "Đây là sách của huấn luyện viên Sầm. Thầy ấy mới từ nước ngoài về đúng không? Có một số chữ thầy ấy đọc không hiểu, tôi thấy gần đây thầy ấy lại bận rộn với đội bóng nên tôi giúp thầy ấy note bính âm của một số từ khó."
Tô Nhất Xán nhướng mày: "Cô Trang nhiệt tình quá."
Cô Tiểu Trang cười ngượng ngùng đáp: "Cô Tô ăn ngon thong thả nhé." Sau đó cô ấy rời đi.
Cô ấy vừa đi không bao lâu, một bóng người xuất hiện trước mặt Tô Nhất Xán. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Sầm Thì cầm khay ăn thản nhiên ngồi đối diện với cô, thấy cô nhìn mình anh cười cười nói: "Dạo này em bận quá, chị có nhớ em không?"
"Ha ha" Tô Nhất Xán cười gượng hai tiếng rồi quay sang nhìn cửa sổ. Trong lúc vô tình đã vào giữa mùa thu, những chiếc lá vàng khô héo rơi từ trên cây xuống, chao đảo trên không rồi nhẹ nhàng đáp đất.
Sầm Thì không làm phiền cô ngẩn ngơ, anh đem thịt trong khay của mình gắp cho Tô Nhất Xán. Khi định thần lại, cô cúi đầu liếc nhìn một cái rồi đột nhiên hỏi: "Em biết bính âm tiếng Trung à?"
Sầm Thì vừa ăn cơm vừa đáp: "Lúc nhỏ em có được dạy một chút, giờ thì không nhớ lắm. Sao vậy ạ?"
"Không có gì." Tô Nhất Xán ăn thêm được hai miếng thì mang khay ăn đi cất rồi bỏ ra ngoài.
Còn chưa đi ra khỏi nhà ăn đã thấy cô Trang vừa đi đã quay lại, bước chân của Tô Nhất Xán hơi khựng lại. Cô Trang cười với cô: “Tôi quên chưa đưa thẻ ăn cơm cho thầy Tống.”
Tô Nhất Xán gật đầu tránh đường cho cô ấy vào, ánh mắt lại hơi liếc nhìn tên cuốn sách trên tay cô ấy. Cô thờ ơ quay đầu lại nhìn, vô tình lại bắt gặp với ánh nhìn suy tư của Sầm Thì, giây tiếp theo bỗng bên khóe môi anh có một nụ cười thoảng qua.
Tô Nhất Xán thì lạnh lùng nhìn bộ dáng hiền lành, hiểu chuyện của Sầm Thì bày ra cho ba mẹ mình xem, cô ngồi trên sô pha nhếch môi cười chế giễu, ngáp liên tục.
Xế chiều, ba Tô nói muốn nghỉ ngơi một lát liền bảo Tô Nhất Xán giới thiệu về căn nhà cho Sầm Thì, ông dặn anh không cần khách khí, cứ coi như đây như là nhà của mình.
Nhà của ba mẹ Tô Nhất Xán tương đối rộng rãi, có hai ban công lớn, một trong hai được thiết kế như một phòng hứng nắng để mẹ Tô bày đủ loại cây cảnh. Tô Nhất Xán đưa Sầm Thì tới căn phòng này. Sầm Thì vươn tay chọc nhẹ vào cây hoa xấu hổ, có vẻ anh thấy rất thích thú với phản ứng khép lại rồi mở ra của cái cây.
Tô Nhất Xán khoanh tay dựa vào thành ban công nhìn anh. Khi anh cúi xuống, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên đỉnh đầu, bao phủ lên mái tóc xoăn mềm mại của anh, cả người toát ra mùi của nắng. Ngón tay sạch sẽ, thon dài cẩn thận dịu dàng chạm vào cây xấu hổ, trông anh đẹp không tì vết. Nếu chưa nhìn thấy những khía cạnh khác của anh, chỉ nhìn như vậy thì đúng là một em trai đáng yêu ngoan ngoãn.
Tô Nhất Xán phát hiện Sầm Thì có rất nhiều "mặt nạ”. Anh có thể trông hiểu chuyện, đầy học thức, cũng có thể điềm tĩnh, chững chạc, đôi lúc lại lạnh lùng, sắc bén, thậm chí có khi lại hung hãn, dữ dằn. Tóm lại, anh có thể tùy ý thay đổi "mặt nạ". Tô Nhất Xán chưa từng gặp một người nào cuốn hút, bí ẩn như thế này.
Cô đột nhiên cười khẩy, nói: "Diễn không thấy mệt à?"
Bàn tay đang chạm vào hoa xấu hổ của Sầm Thì hơi khựng lại, hàng mi dày đen nhánh khẽ run lên. Anh đút tay vào túi quần, rũ mắt, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì: "Chỉ có như vậy mới được chấp nhận."
Vẻ mặt của Tô Nhất Xán trở nên nghiêm nghị, Sầm Thì bỗng ngước mặt lên đón lấy ánh nắng đầu thu, giọng nói đầy hư ảo: "Diễn dáng vẻ mà người khác yêu thích tính ra cũng không khó, chị nhỉ?"
Tròng mắt của Tô Nhất Xán khẽ co lại, nhìn bông hoa xấu hổ đang từ từ mở ra, cô cũng trầm giọng đáp: "Vậy còn chú của em?"
"Ông ta là một con quỷ, em chỉ dùng một ít thủ đoạn để ông ta lộ rõ bản chất của mình mà thôi. Cô của em cũng nhờ đó mà có thể thành công thoát khỏi ông ta, nhận được tiền bồi thường cùng một số bất động sản. Ai có thể nghĩ ra chuyện này có liên quan tới một đứa trẻ 15 tuổi ngây thơ chứ? Cô em vẫn cho rằng em là nạn nhân lớn nhất trong vụ việc đó."
Anh dời mắt, nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn Tô Nhất Xán. Trong khoảnh khắc ấy, bóng dáng của Sầm Thì mờ dần trong mắt Tô Nhất Xán.
Cô nhớ lại chuyện xảy ra với anh khi còn nhỏ, anh được gửi tới nhà của cô, hướng nội ít nói, tính tình ngang bướng, lại không biết lấy lòng người khác nên hay bị hai người anh họ coi thường, gọi là quái vật. Anh đã bị chế nhạo, thậm chí là ngược đãi, dù được mẹ đón về Trung Quốc nhưng anh vẫn không thoát được sự bất công của số phận. Có lẽ sau khi rời Trung Quốc, anh đã tự định nghĩa cho mình thế nào là thiện là ác. Người đời mấy ai quan tâm anh nghĩ gì, tại sao lại có hành vi và lời nói như vậy? Họ sẽ chỉ nhìn cái mà họ muốn thấy mà thôi. Vậy nên anh học được cách thu sự gai góc của mình lại, trở thành một đứa trẻ ngây thơ, ngoan ngoãn trong mắt người lớn, vì theo như anh nói, chỉ có như thế mới được chấp nhận.
Dù ba anh có ném anh cho bao nhiêu họ hàng, đến bao nhiêu nơi xa lạ, anh muốn sống được trong nhiều môi trường khác nhau, thì chỉ có không ngừng tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo mới thích nghi được trong cái cảnh nay đây mai đó.
Lớp vỏ bọc ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy anh, trở thành phản xạ có điều kiện. Anh biến bản thân thành mẫu người mà người ta yêu thích không khó, đơn giản vì đó là kỹ năng sinh tồn của anh. Giống như dáng vẻ mà Tô Nhất Xán đã nhìn thấy trong lần đầu anh tới Phượng Khê vậy.
Cô bước lại gần, nhìn vào mắt anh: "Nạn nhân? Chuyện gì đã xảy ra?"
Sắc mặt Sầm Thì lạnh đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, đây là khuôn mặt lạnh lùng nhất của anh mà Tô Nhất Xán từng thấy. Giống như cả người anh bị băng giá bao vây, không ai có thể lại gần được.
Một lúc sau, anh quay người lại, nhìn vào cánh cửa bên cạnh hỏi: "Căn phòng này dùng để làm gì vậy?"
Tô Nhất Xán không tiếp tục hỏi nữa, đáp: "Là phòng ngủ của chị."
"Chị không định dẫn em đi xem một chút sao?"
Tô Nhất Xán mở cửa, sắc mặt Sầm Thì đã bình thường trở lại.
Phòng ngủ của Tô Nhất Xán rất khác so với những cô gái cùng tuổi. Từ lúc còn đi học, cô cũng chẳng phải cô nhóc ngây thơ, yêu màu hồng nên căn phòng mang gam màu lạnh, tối giản, ngoại trừ một số cuốn sách và đồ lặt vặt của cô thì không còn gì cả.
Sầm Thì rất thích thú với sách của cô, anh chọn một cuốn sách chuyên ngành tên "Tiếp thị thể thao" trong đống sách thời đại học của Tô Nhất Xán, mở ra xem nói: "Chị cho em mượn cuốn này được không?"
Tô Nhất Xán dựa vào bàn học, cầm cốc nước hỏi: "Em có đọc hiểu chữ không?"
Sầm Thì thản nhiên đáp: "Miễn cưỡng thì cũng hiểu."
Anh liếc mắt nhìn sang một bên, tình cờ thấy được tờ giấy note “Thi đại học tất thắng!" dán phía sau nơi cô đang đứng. Tô Nhất Xán cũng nhìn theo tầm mắt của anh, chăm chú nhìn vào bốn chữ đó một hồi. Đột nhiên cô như nhớ ra điều gì đó, đặt cốc nước xuống bàn rồi nhanh chóng lấy tờ giấy note xuống, cô sửng sốt phát hiện bức ảnh vốn ở dưới tờ giấy đã không cánh mà bay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang lúc cô rơi vào trầm tư thì Sầm Thì đặt cuốn sách về vị trí cũ, cầm tờ giấy trong tay Tô Nhất Xán lên xem. Khi cô ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt của anh đã ở ngay trước mắt, đôi môi mím nhiễm màu đỏ quyến rũ, Tô Nhất Xán bỗng nghiêng đầu hỏi: "Tại sao ba cái vali mà chỉ mang đi hai cái?"
Sầm Thực ngước mắt lên, cầm tờ giấy nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời. Anh chớp chớp đôi lông mi dày, sau đó đưa mắt nhìn xuống, mỉm cười dịu dàng.
Cửa đối diện là phòng của ba mẹ nên cô hạ giọng nói với anh: “Nếu em muốn về thì cứ về."
Nụ cười trên môi Sầm Thì ngày càng rõ hơn, Tô Nhất Xán vội bổ sung: "Không phải như em nghĩ đâu, chị chỉ sợ một ngày nào đó mẹ chị tới mà không thấy em ở chỗ chị lại nghĩ oan là chị bắt nạt em thôi."
Sầm Thì cười tươi, ngẩng đầu nhìn cô: "Em nghĩ cái gì?"
Đôi mắt Sầm Thì như có tia lửa điện, khi tập trung nhìn một ai đó, đôi mắt ấy sẽ thiêu đốt đối phương. Trước kia, Tô Nhất Xán chỉ nghĩ rằng đôi mắt của anh rất đẹp, trong trẻo sáng ngời, nhưng giờ cô nhận ra rằng, nếu muốn thì đôi mắt này của anh có thể tỏa ra độ ấm làm mê hoặc người ta bất cứ lúc nào.
Sầm Thì thấy cô im lặng, anh dứt khoát chống tay lên mép bàn, ghé sát vào tai cô hỏi: “Chị không có chút cảm giác với em sao?”
Sự căng thẳng vào đêm trong phòng tắm lại lần nữa ùa về, Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy tai mình ù đi, cô đẩy anh ra nhưng Sầm Thì không những không tránh mà còn dùng cái tay còn lại vòng ra sau ôm trọn cô vào lòng. Anh rũ mắt xuống nhìn thẳng vào mắt cô, thì thầm bên tai cô với giọng nói vô cùng quyến rũ: "Nói cho em biết đi."
Tô Nhất Xán cảm thấy anh điên rồi, trong hoàn cảnh này, ba mẹ cô đều ở bên ngoài, thậm chí mẹ Tô chưa đi nghỉ ngơi. Bà ấy đang bận gọt trái cây và có thể gõ cửa đi vào bất cứ lúc nào. Loại cảm giác cấm kỵ, căng thẳng này khiến cả người cô đều cứng đờ ra.
Vậy mà cậu trai trước mặt cô lại liên tục phát ra thứ tín hiệu nguy hiểm, dường như hoàn toàn không có việc gì làm anh sợ hãi cả.
Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh: "Không có cảm giác gì cả."
Ý cười trong đôi mắt của Sầm Thì dần lan đến khoé môi, hơi thở ấm áp của anh phả vào chóp mũi cô: "Bây giờ trông chị giống con rùa đang rúc đầu lắm. Em hỏi chị một câu, sau khi giải nghệ có từng đi bơi chưa?"
Tô Nhất Xán bỗng cau mày nhìn anh: "Em hỏi nhiều như thế làm gì?"
Đôi mắt Sầm Thì dán chặt vào những tấm huy chương lớn nhỏ treo phía sau cô, bên cạnh đó còn có một khung ảnh trống, không biết ban đầu trong khung cô để ảnh gì. Tim anh như thắt lại, anh rũ mắt nói với cô: "Chúng ta cược thêm một lần nữa được không?"
"Không thích." Tô Nhất Xán hất tay anh ra chuẩn bị rời đi, Sầm Thì bước lên trước cản cô lại, bờ môi nở một nụ cười tà ác: "Nếu chị không đồng ý với em, em sẽ đi mách với mẹ chị là chị hôn trộm em."
"Em..." Tô Nhất Xán siết chặt tay định cho anh một đấm nhưng Sầm Thì lại bắt được tay cô: "Cược xem chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ hiệu trưởng giao trong cuộc thi mùa thu này hay không. Nếu chị thua thì phải dẫn em đi chơi quanh đây hai hôm, từ lúc tới Trung Quốc em chưa đi đâu cả."
Tô Nhất Xán liếc nhìn đôi mắt nóng bỏng kia một cái, mỉm cười: "Vậy thầy cần phải cố gắng nhiều đấy thầy Sầm ạ."
Nói xong cô xoay người rời đi, Sầm Thì ở phía sau giơ tờ giấy trong tay lên nói: "Còn tờ giấy này của chị."
Tô Nhất Xán quay đầu nhìn bốn chữ "Đại học tất thắng!" lần cuối, nhẹ nhàng nói: "Vứt nó đi đi, chị đã không cần thi đại học nữa rồi."
...
Kể từ khi Sầm Thì báo cáo danh sách thí sinh mới với trường, nhà trường hy vọng đội bóng rổ sẽ xuất hiện với một diện mạo khác trong buổi sinh hoạt sáng thứ hai lên phát biểu để khuyến khích các tuyển thủ đạt được thành tích lý tưởng trong hai tuần đấu của cuộc thi mùa thu này.
Nhưng không ai ngờ được rằng đội bóng rổ của trường sẽ xuất hiện lần đầu sau khi tái cơ cấu với hai thành viên vô cùng nổi bật, Triệu Kỳ và Ân Tá, cùng khuôn mặt vừa bầm tím vừa sưng tấy của họ. Một người đứng ngoài cùng bên trái, một người đứng ngoài cùng bên phải, cảm giác có thể nhét được cả một trăm người đứng giữa vậy.
Vốn dĩ nhóm học sinh do Triệu Kỳ cầm đầu trong đội bóng thường biếng nhác, vô tổ chức vô kỷ luật. Trong mắt thầy cô, bạn bè chúng chỉ là một lũ ngốc, bây giờ lại còn được dẫn đầu bởi một thủ lĩnh thần kinh, trông đúng kiểu dám đánh cả ban lãnh đạo trường. Đội hình như vậy đã đủ khiến người ta chấn động, sau khi Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương lên khán đài còn khiến người ta sốc hơn nữa.
Nếu nói Triệu Kỳ và Ân Tá là điển hình cho học sinh cá biệt thì Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương là học sinh ngoan được thầy cô, bạn bè quý mến.
Tóm lại, không có gì ngạc nhiên khi xách bừa bất kỳ một thành viên nào trong đội hình đội bóng rổ mới này đều có thể trở thành tâm điểm bàn tán của trường.
Sự kết hợp độc lạ này khiến cả trường sửng sốt không thôi, ngay cả thầy Tiểu Mao cũng không khỏi vuốt mồ hôi lạnh mà nói với Tô Nhất Xán: "Đội hình này có thể ổn định được không vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán rất muốn nói cho anh ấy biết, nếu cô làm được mới gọi là kỳ quái đấy, anh ấy không thấy mặt ai cũng bầm tím hết sao?
Tất nhiên, thầy Tiểu Mao không phải người duy nhất nghĩ như vậy, các học sinh phía dưới cũng đang bàn luận về trận ẩu đả của đội bóng rổ vào tuần trước. Mấy người đứng trên khán đài cũng thấy hơi xấu hổ, chỉ có Sầm Thì là mắt điếc tai ngơ với những lời đàm tiếu xung quanh.
Sau khi phát biểu xong, Sầm Thì bước xuống khán đài, mấy đứa tụ tập vây quanh anh. Sầm Thì cười như không cười nhìn họ: "Mất mặt không? Chỉ mới thành lập đội đã làm trò hề cho mọi người trong trường rồi."
Mấy tên nhóc nghe vậy trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu, Sầm Thì nhìn Triệu Kỳ và Ân Tá rồi nói: "Ra khỏi hàng."
Triệu Kỳ tiến một bước về phía anh, Ân Tá cũng tiến lên, chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.
Sầm Thì đứng giữa hai người họ, thanh âm không lớn nhưng tràn đầy tính áp bách: "Còn muốn gây sự không?"
Triệu Kỳ liếc nhìn Ân Tá, lại liếc anh rồi giận dữ nói: "Vậy thầy kêu cậu ta đừng gây sự trước ấy."
Sầm Thì lại nhìn Ân Tá, Ân Tá lạnh lùng đáp: "Muốn em không làm loạn nữa cũng được, em chỉ có một yêu cầu thôi."
Tất cả thành viên cùng ngước mắt nhìn về phía cậu ta, Ân Tá liền nói với giọng đầy ghét bỏ: "Đổi tên đội đi."
"..."
Cái tên đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời bắt nguồn từ trận đấu mà trường THPT Phượng Bắc khiến trường THPT số 2 thua không mất hết mặt mũi, đến tận bây giờ không ai dám nhắc tới cái tên này nữa.
Dù sao thì đám nhóc choai choai này đã phải trả giá cho hành vi hấp tấp của họ. Khi nhắc đến tên đội một lần nữa, mọi người đều rất thận trọng, có lẽ là do có học sinh giỏi ở đây nên đặt tên khác hẳn, cuối cùng cả bọn chọn ra được tên đội là đội Titan. Vì titan là kim loại cứng hơn sắt thép, chắc hẳn là đang so hơn thua với cái tên Thiết Huyết của THPT Phượng Bắc.
Khoảng thời gian này Sầm Thì rất bận, càng tới gần cuộc thi mùa thu, anh lại càng ra sức huấn luyện đội, hai ngày cuối tuần cũng không về nhà. Cho dù Tô Nhất Xán nói anh muốn về thì về lúc nào cũng được, nhưng nếu quá muộn thì anh sẽ dứt khoát thuê nhà nghỉ ở tạm.
Một ngày nọ, khi Tô Nhất Xán đang ăn ở căn tin trường, cô vô tình thấy cô Trang cầm cuốn "Tiếp thị thể thao" mà cô cho Sầm Thì mượn đang định rời đi, cô cảm thấy rất quen mắt liền gọi với theo: "Cô Trang ơi."
Cô Tiểu Trang là nữ giáo viên trẻ tuổi nhất trường, cô ấy nghe thế liền quay lại hỏi với thái độ khá lịch sự: "Cô Tô đang ăn cơm ạ?"
Tô Nhất Xán nhìn cuốn sách trên tay cô ấy, mỉm cười hỏi: "Cô Trang cũng có hứng thú với ngành thể dục thể thao của chúng tôi à?"
Cô Tiểu Trang vén gọn tóc mai của mình lên sau tai đáp: "Đây là sách của huấn luyện viên Sầm. Thầy ấy mới từ nước ngoài về đúng không? Có một số chữ thầy ấy đọc không hiểu, tôi thấy gần đây thầy ấy lại bận rộn với đội bóng nên tôi giúp thầy ấy note bính âm của một số từ khó."
Tô Nhất Xán nhướng mày: "Cô Trang nhiệt tình quá."
Cô Tiểu Trang cười ngượng ngùng đáp: "Cô Tô ăn ngon thong thả nhé." Sau đó cô ấy rời đi.
Cô ấy vừa đi không bao lâu, một bóng người xuất hiện trước mặt Tô Nhất Xán. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Sầm Thì cầm khay ăn thản nhiên ngồi đối diện với cô, thấy cô nhìn mình anh cười cười nói: "Dạo này em bận quá, chị có nhớ em không?"
"Ha ha" Tô Nhất Xán cười gượng hai tiếng rồi quay sang nhìn cửa sổ. Trong lúc vô tình đã vào giữa mùa thu, những chiếc lá vàng khô héo rơi từ trên cây xuống, chao đảo trên không rồi nhẹ nhàng đáp đất.
Sầm Thì không làm phiền cô ngẩn ngơ, anh đem thịt trong khay của mình gắp cho Tô Nhất Xán. Khi định thần lại, cô cúi đầu liếc nhìn một cái rồi đột nhiên hỏi: "Em biết bính âm tiếng Trung à?"
Sầm Thì vừa ăn cơm vừa đáp: "Lúc nhỏ em có được dạy một chút, giờ thì không nhớ lắm. Sao vậy ạ?"
"Không có gì." Tô Nhất Xán ăn thêm được hai miếng thì mang khay ăn đi cất rồi bỏ ra ngoài.
Còn chưa đi ra khỏi nhà ăn đã thấy cô Trang vừa đi đã quay lại, bước chân của Tô Nhất Xán hơi khựng lại. Cô Trang cười với cô: “Tôi quên chưa đưa thẻ ăn cơm cho thầy Tống.”
Tô Nhất Xán gật đầu tránh đường cho cô ấy vào, ánh mắt lại hơi liếc nhìn tên cuốn sách trên tay cô ấy. Cô thờ ơ quay đầu lại nhìn, vô tình lại bắt gặp với ánh nhìn suy tư của Sầm Thì, giây tiếp theo bỗng bên khóe môi anh có một nụ cười thoảng qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro