Chương 49
2024-09-03 16:43:07
Vài ngày sau, giải đấu bóng rổ mùa thu cấp thành phố bắt đầu. Trước đó một ngày, chủ nhiệm Lương đã đích thân cùng Sầm Thì đến thành phố để tham gia bốc thăm, đầu tiên là vòng bảng chia thành hai bảng A và B để tìm ra tám đội ở mỗi bảng, sau đó mười sáu đội này sẽ tiến vào vòng loại thứ hai.
Chiều hôm đó, Sầm Thì cầm danh sách thi đấu trở lại phòng tập, tất cả các tuyển thủ đang tập luyện đều dừng lại nhìn anh. Triệu Kỳ đã sớm không đợi được nữa, vô cùng lo lắng chạy tới hỏi: "Huấn luyện viên, đội chúng ta đấu với trường nào vậy?"
Sầm Thì đưa danh sách cho cậu ấy, họ được xếp vào bảng B. Triệu Kỳ đọc lướt nhanh như gió, cuối cùng khi nhìn thấy là trường mình và trường THPT Phượng Bắc, cậu ấy tuyệt vọng ném danh sách cho Ngụy Chu. Cả bọn nhanh chóng tụm lại xem, nhiệt độ trong đội ngay lập tức hạ xuống mức thấp nhất. Một tháng trước cùng một địa điểm, cảnh tượng người bên Phượng Bắc hành hạ bọn họ như thế nào vẫn còn in sâu trong tâm trí. Đó không chỉ là sỉ nhục, mà còn là cảm giác bất lực khi phải đối mặt với một đối thủ mạnh.
Chỉ có Ân Tá vẫn đang tập đập bóng, bình tĩnh nói: "Sao phải sợ?"
Mọi người lần lượt quay qua nhìn cậu ta, Ân Tá đứng ở vạch ba điểm ung dung nhảy lấy đà, quả bóng bay thẳng vào rổ. Cậu ta xoay người đón nhận những ánh mắt đang nhìn mình, thản nhiên nói: "Cứ thi đấu là xong."
Kỳ lạ là sau lời này của Ân Tá, bầu không khí u ám vừa rồi trong đội dần dần tan biến. Tuy cậu ta là người khó gần nhất trong đội, nhưng phải thừa nhận rằng lúc này cái cách điên khùng bố đời không ưa một ai của cậu ta đã giúp mọi người ổn định lại tâm lý.
Không ngờ trận đấu đầu tiên lại diễn ra với một trường học cùng khu vực, nghe nói đội hình của trường họ năm nay có rất nhiều thay đổi, vào lần đầu tiên chính thức đối mặt này không ai biết được thực lực cụ thể của họ đến đâu.
Triệu Kỳ ban đầu còn lo lắng, dù sao thì trận đấu lần trước với trường THPT Phượng Bắc đã để lại cho cậu ấy một bóng đen tâm lý lớn, lần này cậu ấy đã chuẩn bị để thi đấu cho thật tốt nhưng Sầm Thì lại không cho ra sân. Đường đường là đội trưởng, ngồi 40 phút trên băng ghế dự bị lạnh lẽo, cảm giác khi ấy không nói ra cũng hiểu. Suốt trận đấu đó, cậu ấy luôn trưng ra bộ mặt buồn bã như một cô vợ nhỏ phải chịu ấm ức vậy.
Về phần nhóm Ngụy Chu, vừa vào trận cũng không dám khinh địch, nhưng họ nào biết rằng có ba người trong đội hình của đối thủ đã từng bị Ân Tá đánh ở quảng trường. Vì thế mà vừa ra sân, nhìn thấy Ân Tá là chân đã nhũn cả ra. Hơn nữa hôm ấy Ân Tá cũng đeo băng đô màu đen trên trán, đôi mắt một mí nhỏ tràn đầy sát khí, khiến bên kia hoàn toàn không dám cản bóng của cậu ta. Rất nhanh, Hà Lễ Mộc đã nhìn ra được vấn đề, ra hiệu cho Vạn Hướng Dương, hai người ăn ý chuyền bóng cho Ân Tá.
Tỷ số chung cuộc là 48 : 15. Cho đến lúc kết thúc, Triệu Kỳ vẫn không thể tin nổi, hưng phấn chạy đến chỗ Sầm Thì hỏi: "Thầy Sầm, là chúng ta quá mạnh hay đối thủ gà thế ạ?"
Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương nhìn nhau cười, Sầm Thì nhìn chằm chằm vào Ân Tá rồi bình tĩnh nói: "Chờ đến khi các em ra khỏi Phượng Khê sẽ biết câu trả lời thôi."
Trưa hôm ấy, đội bóng rổ vừa về trường đã thấy một băng rôn được treo từ tầng năm thả xuống tầng một, màn hình led ở cổng trường cũng hiện khẩu hiệu chúc mừng đội bóng, rất nhiều học sinh đứng ở hành lang hò hét vì đội. Triệu Kỳ vắt áo đồng phục lên vai, ngẩng đầu đầy đẹp trai đón nhận ánh mắt mến mộ từ các nữ sinh trong trường, tuy cậu ấy không hề ra sân. Miêu Anh Âm ưỡn ẹo tạo dáng, Ân Tá thong dong đút tay vào túi quần, Ngụy Chu giơ tay chào mọi người như thể mới đoạt giải vô địch quốc gia về, còn Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương thì chụm đầu nói chuyện với nhau.
Sầm Thì và chủ nhiệm Lương đi cuối đoàn, bà ấy tươi cười nói: "Tôi phải đến phòng thầy hiệu trưởng báo kết quả thi đấu, thầy đi cùng tôi nhé?"
Sầm Thì nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn tranh công của chủ nhiệm Lương, từ chối nói: "Tôi còn phải dẫn các thành viên về họp, vậy nên..."
Chủ nhiệm Lương nhìn anh, anh khéo léo nhắc nhở: "Lần này là do may mắn, giải đấu vẫn còn tiếp diễn mà."
Ý của anh là lúc chủ nhiệm Lương đi báo cáo thì bà ấy nên khiêm tốn một chút, đừng có chém gió quá, kẻo lại bị vả mặt thì hỏng việc. Kết quả chủ nhiệm Lương lại không cùng tần số với anh, cực kỳ vui vẻ đáp: "Tôi biết mà, đội chúng ta không chỉ có may mắn mà còn có cả thực lực nữa."
"..." Bà lấy sự tự tin ở đâu ra vậy?
Dường như câu "vừa có may mắn vừa có thực lực" của chủ nhiệm Lương đã ứng nghiệm thật rồi rồi.
Hai trận đấu tiếp theo, họ đều rất may mắn, tuy có một trận kết quả rất sít sao nhưng đội của họ vẫn là đội giành chiến thắng, lập kỷ lục đạt được thành tích cao nhất trong lịch sử trường THPT Phượng Nam số 2 với chuỗi ba trận thắng liên tiếp, đưa trường tham gia giải cấp thành phố. Điều này đừng nói tới chính người trong trường số 2 cảm thấy khó tin, mà ngay cả người ngoài trường cũng có chút ngạc nhiên về đội bóng rổ mới này. Đặc biệt là cả ba trận đội trưởng của đội bóng trường số 2 đều ngồi trên ghế dự bị, chuyện này khiến cho rất nhiều người để ý, ồn ào đoán xem người này có phải sức mạnh tiềm tàng gì đó khiến huấn luyện viên phải giấu đi hay không.
Không ai biết Triệu Kỳ đang cực kỳ ấm ức, ấm ức tới nỗi đến văn phòng của Tô Nhất Xán tố khổ, thiếu điều cầm khăn tay lau nước mắt, lại còn vô cùng xúc động nói rằng cậu ấy chính là ánh sáng của cả đội.
Mặc dù Tô Nhất Xán không có thời gian đến xem trận đấu của họ được, nhưng do cả trường rất chú ý tới cuộc thi nên cô có nghe về đội hình thi đấu lần này. Sầm Thì dùng một thành viên ít gây chú ý, Trang Trạch Khải, để thay thế cho vị trí của Triệu Kỳ.
Tuy cô không tiện can thiệp vào quyết định của Sầm Thì, nhưng sau khi tan làm, cô vẫn dành thời gian đến khu thể chất xem qua. Không ngờ chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, mà độ nổi tiếng của đội bóng rổ đã cao đến vậy, cô còn chưa vào đến bên trong đã nhìn thấy một nhóm nữ sinh đang đứng quanh cửa. Khá nhiều nữ sinh sau khi nhìn thấy Tô Nhất Xán còn phấn khích la lớn: "Chào cô Tô ạ!"
Bởi vì gần đây đội bóng rổ tham gia thi đấu, mấy cô nàng này không được vào nên ríu rít kéo nhau tới nhờ Tô Nhất Xán mang đồ ăn và nước uống vào cho đội thay họ. Lúc Tô Nhất Xán đi vào, tay còn xách theo một túi đồ lớn, Sầm Thì bị bao vây bởi một đám người, cách anh không xa là tấm bảng trắng to đặt cạnh sân bóng. Trên đó ghi chi chít những con số về tỷ lệ bắt bóng bật bảng, hỗ trợ, tỷ lệ mất bóng, ghi bàn và tỷ lệ ném trúng trong vòng ba điểm của các trận trước đó.
Sầm Thì rất bận, không có lúc nào nhàn rỗi cả, Tô Nhất Xán ngồi ở một bên im lặng đợi một lúc, dường như Sầm Thì mới để ý đến sự xuất hiện của cô, anh nói với mọi người: "Nghỉ 15 phút."
Sau đó anh đi về phía Tô Nhất Xán, nhìn xuống đống đồ đặt cạnh cô, bật cười: "Quà của người nhà đấy à?"
"Cổ động viên của đội bóng gửi đấy."
"Cổ động viên nào cơ?"
Tô Nhất Xán nhìn về phía cửa, Sầm Thì cũng theo đó mà nhìn ra ngoài, rất nhiều nữ sinh đang lén nhìn qua khe cửa. Sầm Thì bất đắc dĩ nói: "Đã nói mấy đứa là đừng thu hút ong bướm nữa rồi mà."
Tô Nhất Xán lại thờ ơ nói: "Không thể trách các em ấy được, thầy nào trò đó thôi."
Sầm Thì quay đầu khó hiểu nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên bật cười, nghiêng người hỏi: "Lời của cô Tô như có ẩn ý gì đúng không? Tôi có vấn đề gì à?"
Tô Nhất Xán quay lại, lạnh lùng nhìn anh: "Thầy có vấn đề gì làm sao mà tôi biết được.”
Sầm Thì cúi đầu, nụ cười trên môi càng tươi thêm, gật gật đáp: "Tôi biết rồi nhé."
"Thầy biết cái gì cơ?"
"Bính âm tiếng Trung vẫn nên học lại từ đầu."
"???" Lần này tới lượt Tô Nhất Xán không hiểu nổi.
Cô liếc về phía Triệu Kỳ đang đứng sau lưng Sầm Thì chắp hai tay cầu xin cô, Tô Nhất Xán đổi chủ đề, hỏi: "Tại sao không để Triệu Kỳ ra sân?"
Sầm Thì nhìn cô rồi lại liếc nhìn Triệu Kỳ một cái, Triệu Kỳ lập tức giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục tập ném bóng. Sầm Thì nhếch môi quay đầu lại về phía cô, cười như không cười hạ giọng nói: "Hành vi của cô Tô lúc này như người mẹ đang đòi công bằng giúp con trai với ba nó vậy."
"???" Tô Nhất Xán còn chưa kịp phản bác, tại sao cô là mẹ, anh lại là ba? Mấu chốt chính là tại sao họ lại có đứa conbkhông thông minh lắm như Triệu Kỳ?
Cô vẫn chưa lên tiếng, Sầm Thì đã quay đầu hét lớn: "Triệu Kỳ, lại đây."
Triệu Kỳ giật mình, cậu ấy ném quả bóng đi rồi chạy tới, những người khác cũng nhìn theo với ánh mắt tò mò. Triệu Kỳ vừa tới nơi, đã bị Sầm Thì vươn tay vỗ nhẹ vào gáy, anh cười như không cười nói với cậu ấy: "Với đội hình bây giờ, em cảm thấy em có thể thi đấu thay cho ai?"
Triệu Kỳ lộ ra vẻ khó xử, cậu ấy cảm thấy thay cho ai cũng được.
Sầm Thì khoác vai Triệu Kỳ, vẻ mặt ân cần nói: "Không sao đâu, em cứ nói cho thầy biết suy nghĩ của mình. Nếu thầy thấy hợp lý thì trận sau chúng ta sẽ ra sân với đội hình như thế."
Triệu Kỳ thấy huấn luyện viên nhà mình có vẻ đang nói thật, liền nghiêm túc trả lời: "Em thấy Uy Heo với em cũng không khác nhau là bao, đúng không huấn luyện viên?"
Sầm Thì gật đầu: "Sức ăn cơm thì giống nhau đấy, nhưng với vị trí tiền đạo chính thì khổ người em kém hơn em ấy một chút. Trận đấu hôm qua, cú bắt bóng bật bảng của Ngụy Chu em cũng đã nhìn thấy rồi, em nghĩ mình có thể thay em ấy được không?"
Hơi thở của Triệu Kỳ trở nên nặng nề hơn, không phục nói: "Vậy còn Vạn Hướng Dương thì sao? Cậu ấy mới vào đội chưa bao lâu vậy mà đã được ra sân rồi."
"Tuy tỷ lệ ghi bàn của em ấy đúng là cần luyện thêm nhiều, nhưng em ấy mạnh ở chỗ rất cơ động và linh hoạt, tốc độ của em ấy có thể cải thiện nhịp độ thi đấu của toàn đội. Suốt trận đấu em có thấy cậu ấy than mệt bao giờ chưa? Lần nào ra sân em ấy cũng dắt nhịp trận đấu rất tốt."
Sắc mặt của Triệu Kỳ trở nên căng thẳng: "Ngoại trừ việc Ân Tá ghi bàn chính xác ra, em không thấy cậu ta có mặt nào mạnh hơn em cả."
Sầm Thì hơi cong khoé môi cười: "Trách nhiệm quan trọng nhất của một tiền đạo phụ là ghi bàn, đặc biệt là từ cự ly xa."
Triệu Kỳ hoàn toàn im lặng, Sầm Thì tiện đà nói với cậu ấy: "Chưa kể tới Hà Lễ Mộc, em ấy là một hậu vệ dẫn bóng tốt. Khoan nhắc về những thứ như tầm nhìn chiến lược, khả năng nhồi bóng để kiểm soát và tổ chức tấn công, chỉ dựa vào việc em ấy dẫn bóng mà không bị mất giữ chừng, em có làm được như em ấy không?"
Sầm Thì vỗ nhẹ vai cậu ấy: "Trong đội của chúng ta trước mắt chưa có ai đủ khả năng làm điều đó, ngoài thành viên đã ở trong đội của trường ta ba năm như Hà Lễ Mộc. Đợi em luyện thành thạo một kỹ năng nào đó rồi hẵng quay lại nói chuyện đội hình với thầy."
Triệu Kỳ ủ rũ trở về vị trí cũ, các thành viên khác hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra nhưng Triệu Kỳ không buồn đáp lời họ, chỉ im lặng nhặt bóng lên tiếp tục tập luyện, không màng tới ai cả.
Tô Nhất Xán chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Triệu Kỳ và Sầm Thì, nhìn thấy vẻ mặt đầy thất vọng của Triệu Kỳ liền hỏi: "Em ấy thật sự tệ đến vậy sao? Thằng bé bị thầy nói đến mức tự kỷ luôn rồi."
Không ngờ sắc mặt Sầm Thì trở nên nghiêm túc, anh nói với cô: "Ngược lại là đằng khác, sự khác biệt về tính cách, xuất thân, ưu thế giữa các thành viên là quá lớn. Toàn đội đang cần gấp một trung phong đóng vai trò làm trục trung tâm của đội. Người này cần biết kèm đối phương để mở đường cho đồng đội ghi điểm, ngoài ra còn phải cản phá các pha tấn công của đối thủ, kỹ năng cũng phải cân bằng. Hiện tại Ân Tá chơi quá độc lập, vị trí của Ngụy Chu và Hà Lễ Mộc không thay đổi được, nền tảng bóng rổ của Vạn Hướng Dương vẫn còn kém."
Tô Nhất Xán hơi ngạc nhiên nói: "Có nghĩa là thầy muốn Triệu Kỳ chơi vị trí trung phong? Sao thầy không nói thẳng ra cho em ấy biết?"
Sầm Thì nhìn đồng hồ, vội nói với cô: "Không, bây giờ chưa phải lúc để em ấy chơi cho vị trí đó. Trong thực chiến, chúng ta cần giữ một cái đầu lạnh hơn là một con tim đầy nhiệt huyết mà nóng nảy."
Nói xong, anh trở lại đội, dẫn các tuyển thủ đi làm khảo sát và đánh giá. Mấy ngày nay cường độ luyện tập không quá căng thẳng, Sầm Thì quyết định sẽ dạy họ cách phân tích đối thủ của mình thông qua dữ liệu, đồng thời cũng để họ thử đánh giá các trường sẽ đối đầu với họ.
Vì cuộc thi vẫn đang diễn ra, đội đã thắng ba trận liên tiếp nên mọi người đều rất hào hứng, tập trung lắng nghe những lời dạy của Sầm Thì, tất cả đều ngồi xuống sàn chăm chú nghe anh nói.
Tô Nhất Xán đem đồ ăn vặt đặt cách họ không xa. Thời tiết khá lạnh, cô mặc thêm quần tất đen bó sát bên dưới quần đùi thể thao nên khi cúi người, chiếc quần làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp và vòng eo thon gọn của cô, hấp dẫn ánh mắt của một đám nam sinh. Không biết ai đã lên tiếng: "Chân của cô Tô đẹp thật đó."
Sầm Thì đang viết trên bảng trắng thì khựng lại, anh xoay người, từ tốn đóng nắp bút lại rồi ném về phía thành viên kia.
Đám nam sinh cười đẩy ngã rồi giả vờ đánh nam sinh đã lên tiếng, Tô Nhất Xán nghe thấy tiếng động thì khó hiểu quay người lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình cười, cô cau mày hỏi: "Mấy em cười gì thế?"
Đội bóng đồng thanh hô to: "Cô Tô ‘vạn phúc kim an’ ạ!”
Tô Nhất Xán trừng mắt nhìn Sầm Thì một cái, còn không quên bỏ lại một câu: "Đồ dở hơi." Sau đó rời đi.
Sầm Thì chỉ chỉ vào đám học trò, khóe môi cũng hơi mỉm cười: "Được rồi, da mặt của cô Tô mỏng lắm."
Tô Nhất Xán nghe thấy thì quay phắt lại, chỉ thấy Sầm Thì đang nhìn về phía cô làm khẩu hình: "Rùa đen rúc đầu."
Chiều hôm đó, Sầm Thì cầm danh sách thi đấu trở lại phòng tập, tất cả các tuyển thủ đang tập luyện đều dừng lại nhìn anh. Triệu Kỳ đã sớm không đợi được nữa, vô cùng lo lắng chạy tới hỏi: "Huấn luyện viên, đội chúng ta đấu với trường nào vậy?"
Sầm Thì đưa danh sách cho cậu ấy, họ được xếp vào bảng B. Triệu Kỳ đọc lướt nhanh như gió, cuối cùng khi nhìn thấy là trường mình và trường THPT Phượng Bắc, cậu ấy tuyệt vọng ném danh sách cho Ngụy Chu. Cả bọn nhanh chóng tụm lại xem, nhiệt độ trong đội ngay lập tức hạ xuống mức thấp nhất. Một tháng trước cùng một địa điểm, cảnh tượng người bên Phượng Bắc hành hạ bọn họ như thế nào vẫn còn in sâu trong tâm trí. Đó không chỉ là sỉ nhục, mà còn là cảm giác bất lực khi phải đối mặt với một đối thủ mạnh.
Chỉ có Ân Tá vẫn đang tập đập bóng, bình tĩnh nói: "Sao phải sợ?"
Mọi người lần lượt quay qua nhìn cậu ta, Ân Tá đứng ở vạch ba điểm ung dung nhảy lấy đà, quả bóng bay thẳng vào rổ. Cậu ta xoay người đón nhận những ánh mắt đang nhìn mình, thản nhiên nói: "Cứ thi đấu là xong."
Kỳ lạ là sau lời này của Ân Tá, bầu không khí u ám vừa rồi trong đội dần dần tan biến. Tuy cậu ta là người khó gần nhất trong đội, nhưng phải thừa nhận rằng lúc này cái cách điên khùng bố đời không ưa một ai của cậu ta đã giúp mọi người ổn định lại tâm lý.
Không ngờ trận đấu đầu tiên lại diễn ra với một trường học cùng khu vực, nghe nói đội hình của trường họ năm nay có rất nhiều thay đổi, vào lần đầu tiên chính thức đối mặt này không ai biết được thực lực cụ thể của họ đến đâu.
Triệu Kỳ ban đầu còn lo lắng, dù sao thì trận đấu lần trước với trường THPT Phượng Bắc đã để lại cho cậu ấy một bóng đen tâm lý lớn, lần này cậu ấy đã chuẩn bị để thi đấu cho thật tốt nhưng Sầm Thì lại không cho ra sân. Đường đường là đội trưởng, ngồi 40 phút trên băng ghế dự bị lạnh lẽo, cảm giác khi ấy không nói ra cũng hiểu. Suốt trận đấu đó, cậu ấy luôn trưng ra bộ mặt buồn bã như một cô vợ nhỏ phải chịu ấm ức vậy.
Về phần nhóm Ngụy Chu, vừa vào trận cũng không dám khinh địch, nhưng họ nào biết rằng có ba người trong đội hình của đối thủ đã từng bị Ân Tá đánh ở quảng trường. Vì thế mà vừa ra sân, nhìn thấy Ân Tá là chân đã nhũn cả ra. Hơn nữa hôm ấy Ân Tá cũng đeo băng đô màu đen trên trán, đôi mắt một mí nhỏ tràn đầy sát khí, khiến bên kia hoàn toàn không dám cản bóng của cậu ta. Rất nhanh, Hà Lễ Mộc đã nhìn ra được vấn đề, ra hiệu cho Vạn Hướng Dương, hai người ăn ý chuyền bóng cho Ân Tá.
Tỷ số chung cuộc là 48 : 15. Cho đến lúc kết thúc, Triệu Kỳ vẫn không thể tin nổi, hưng phấn chạy đến chỗ Sầm Thì hỏi: "Thầy Sầm, là chúng ta quá mạnh hay đối thủ gà thế ạ?"
Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương nhìn nhau cười, Sầm Thì nhìn chằm chằm vào Ân Tá rồi bình tĩnh nói: "Chờ đến khi các em ra khỏi Phượng Khê sẽ biết câu trả lời thôi."
Trưa hôm ấy, đội bóng rổ vừa về trường đã thấy một băng rôn được treo từ tầng năm thả xuống tầng một, màn hình led ở cổng trường cũng hiện khẩu hiệu chúc mừng đội bóng, rất nhiều học sinh đứng ở hành lang hò hét vì đội. Triệu Kỳ vắt áo đồng phục lên vai, ngẩng đầu đầy đẹp trai đón nhận ánh mắt mến mộ từ các nữ sinh trong trường, tuy cậu ấy không hề ra sân. Miêu Anh Âm ưỡn ẹo tạo dáng, Ân Tá thong dong đút tay vào túi quần, Ngụy Chu giơ tay chào mọi người như thể mới đoạt giải vô địch quốc gia về, còn Hà Lễ Mộc và Vạn Hướng Dương thì chụm đầu nói chuyện với nhau.
Sầm Thì và chủ nhiệm Lương đi cuối đoàn, bà ấy tươi cười nói: "Tôi phải đến phòng thầy hiệu trưởng báo kết quả thi đấu, thầy đi cùng tôi nhé?"
Sầm Thì nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn tranh công của chủ nhiệm Lương, từ chối nói: "Tôi còn phải dẫn các thành viên về họp, vậy nên..."
Chủ nhiệm Lương nhìn anh, anh khéo léo nhắc nhở: "Lần này là do may mắn, giải đấu vẫn còn tiếp diễn mà."
Ý của anh là lúc chủ nhiệm Lương đi báo cáo thì bà ấy nên khiêm tốn một chút, đừng có chém gió quá, kẻo lại bị vả mặt thì hỏng việc. Kết quả chủ nhiệm Lương lại không cùng tần số với anh, cực kỳ vui vẻ đáp: "Tôi biết mà, đội chúng ta không chỉ có may mắn mà còn có cả thực lực nữa."
"..." Bà lấy sự tự tin ở đâu ra vậy?
Dường như câu "vừa có may mắn vừa có thực lực" của chủ nhiệm Lương đã ứng nghiệm thật rồi rồi.
Hai trận đấu tiếp theo, họ đều rất may mắn, tuy có một trận kết quả rất sít sao nhưng đội của họ vẫn là đội giành chiến thắng, lập kỷ lục đạt được thành tích cao nhất trong lịch sử trường THPT Phượng Nam số 2 với chuỗi ba trận thắng liên tiếp, đưa trường tham gia giải cấp thành phố. Điều này đừng nói tới chính người trong trường số 2 cảm thấy khó tin, mà ngay cả người ngoài trường cũng có chút ngạc nhiên về đội bóng rổ mới này. Đặc biệt là cả ba trận đội trưởng của đội bóng trường số 2 đều ngồi trên ghế dự bị, chuyện này khiến cho rất nhiều người để ý, ồn ào đoán xem người này có phải sức mạnh tiềm tàng gì đó khiến huấn luyện viên phải giấu đi hay không.
Không ai biết Triệu Kỳ đang cực kỳ ấm ức, ấm ức tới nỗi đến văn phòng của Tô Nhất Xán tố khổ, thiếu điều cầm khăn tay lau nước mắt, lại còn vô cùng xúc động nói rằng cậu ấy chính là ánh sáng của cả đội.
Mặc dù Tô Nhất Xán không có thời gian đến xem trận đấu của họ được, nhưng do cả trường rất chú ý tới cuộc thi nên cô có nghe về đội hình thi đấu lần này. Sầm Thì dùng một thành viên ít gây chú ý, Trang Trạch Khải, để thay thế cho vị trí của Triệu Kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy cô không tiện can thiệp vào quyết định của Sầm Thì, nhưng sau khi tan làm, cô vẫn dành thời gian đến khu thể chất xem qua. Không ngờ chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, mà độ nổi tiếng của đội bóng rổ đã cao đến vậy, cô còn chưa vào đến bên trong đã nhìn thấy một nhóm nữ sinh đang đứng quanh cửa. Khá nhiều nữ sinh sau khi nhìn thấy Tô Nhất Xán còn phấn khích la lớn: "Chào cô Tô ạ!"
Bởi vì gần đây đội bóng rổ tham gia thi đấu, mấy cô nàng này không được vào nên ríu rít kéo nhau tới nhờ Tô Nhất Xán mang đồ ăn và nước uống vào cho đội thay họ. Lúc Tô Nhất Xán đi vào, tay còn xách theo một túi đồ lớn, Sầm Thì bị bao vây bởi một đám người, cách anh không xa là tấm bảng trắng to đặt cạnh sân bóng. Trên đó ghi chi chít những con số về tỷ lệ bắt bóng bật bảng, hỗ trợ, tỷ lệ mất bóng, ghi bàn và tỷ lệ ném trúng trong vòng ba điểm của các trận trước đó.
Sầm Thì rất bận, không có lúc nào nhàn rỗi cả, Tô Nhất Xán ngồi ở một bên im lặng đợi một lúc, dường như Sầm Thì mới để ý đến sự xuất hiện của cô, anh nói với mọi người: "Nghỉ 15 phút."
Sau đó anh đi về phía Tô Nhất Xán, nhìn xuống đống đồ đặt cạnh cô, bật cười: "Quà của người nhà đấy à?"
"Cổ động viên của đội bóng gửi đấy."
"Cổ động viên nào cơ?"
Tô Nhất Xán nhìn về phía cửa, Sầm Thì cũng theo đó mà nhìn ra ngoài, rất nhiều nữ sinh đang lén nhìn qua khe cửa. Sầm Thì bất đắc dĩ nói: "Đã nói mấy đứa là đừng thu hút ong bướm nữa rồi mà."
Tô Nhất Xán lại thờ ơ nói: "Không thể trách các em ấy được, thầy nào trò đó thôi."
Sầm Thì quay đầu khó hiểu nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên bật cười, nghiêng người hỏi: "Lời của cô Tô như có ẩn ý gì đúng không? Tôi có vấn đề gì à?"
Tô Nhất Xán quay lại, lạnh lùng nhìn anh: "Thầy có vấn đề gì làm sao mà tôi biết được.”
Sầm Thì cúi đầu, nụ cười trên môi càng tươi thêm, gật gật đáp: "Tôi biết rồi nhé."
"Thầy biết cái gì cơ?"
"Bính âm tiếng Trung vẫn nên học lại từ đầu."
"???" Lần này tới lượt Tô Nhất Xán không hiểu nổi.
Cô liếc về phía Triệu Kỳ đang đứng sau lưng Sầm Thì chắp hai tay cầu xin cô, Tô Nhất Xán đổi chủ đề, hỏi: "Tại sao không để Triệu Kỳ ra sân?"
Sầm Thì nhìn cô rồi lại liếc nhìn Triệu Kỳ một cái, Triệu Kỳ lập tức giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục tập ném bóng. Sầm Thì nhếch môi quay đầu lại về phía cô, cười như không cười hạ giọng nói: "Hành vi của cô Tô lúc này như người mẹ đang đòi công bằng giúp con trai với ba nó vậy."
"???" Tô Nhất Xán còn chưa kịp phản bác, tại sao cô là mẹ, anh lại là ba? Mấu chốt chính là tại sao họ lại có đứa conbkhông thông minh lắm như Triệu Kỳ?
Cô vẫn chưa lên tiếng, Sầm Thì đã quay đầu hét lớn: "Triệu Kỳ, lại đây."
Triệu Kỳ giật mình, cậu ấy ném quả bóng đi rồi chạy tới, những người khác cũng nhìn theo với ánh mắt tò mò. Triệu Kỳ vừa tới nơi, đã bị Sầm Thì vươn tay vỗ nhẹ vào gáy, anh cười như không cười nói với cậu ấy: "Với đội hình bây giờ, em cảm thấy em có thể thi đấu thay cho ai?"
Triệu Kỳ lộ ra vẻ khó xử, cậu ấy cảm thấy thay cho ai cũng được.
Sầm Thì khoác vai Triệu Kỳ, vẻ mặt ân cần nói: "Không sao đâu, em cứ nói cho thầy biết suy nghĩ của mình. Nếu thầy thấy hợp lý thì trận sau chúng ta sẽ ra sân với đội hình như thế."
Triệu Kỳ thấy huấn luyện viên nhà mình có vẻ đang nói thật, liền nghiêm túc trả lời: "Em thấy Uy Heo với em cũng không khác nhau là bao, đúng không huấn luyện viên?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Thì gật đầu: "Sức ăn cơm thì giống nhau đấy, nhưng với vị trí tiền đạo chính thì khổ người em kém hơn em ấy một chút. Trận đấu hôm qua, cú bắt bóng bật bảng của Ngụy Chu em cũng đã nhìn thấy rồi, em nghĩ mình có thể thay em ấy được không?"
Hơi thở của Triệu Kỳ trở nên nặng nề hơn, không phục nói: "Vậy còn Vạn Hướng Dương thì sao? Cậu ấy mới vào đội chưa bao lâu vậy mà đã được ra sân rồi."
"Tuy tỷ lệ ghi bàn của em ấy đúng là cần luyện thêm nhiều, nhưng em ấy mạnh ở chỗ rất cơ động và linh hoạt, tốc độ của em ấy có thể cải thiện nhịp độ thi đấu của toàn đội. Suốt trận đấu em có thấy cậu ấy than mệt bao giờ chưa? Lần nào ra sân em ấy cũng dắt nhịp trận đấu rất tốt."
Sắc mặt của Triệu Kỳ trở nên căng thẳng: "Ngoại trừ việc Ân Tá ghi bàn chính xác ra, em không thấy cậu ta có mặt nào mạnh hơn em cả."
Sầm Thì hơi cong khoé môi cười: "Trách nhiệm quan trọng nhất của một tiền đạo phụ là ghi bàn, đặc biệt là từ cự ly xa."
Triệu Kỳ hoàn toàn im lặng, Sầm Thì tiện đà nói với cậu ấy: "Chưa kể tới Hà Lễ Mộc, em ấy là một hậu vệ dẫn bóng tốt. Khoan nhắc về những thứ như tầm nhìn chiến lược, khả năng nhồi bóng để kiểm soát và tổ chức tấn công, chỉ dựa vào việc em ấy dẫn bóng mà không bị mất giữ chừng, em có làm được như em ấy không?"
Sầm Thì vỗ nhẹ vai cậu ấy: "Trong đội của chúng ta trước mắt chưa có ai đủ khả năng làm điều đó, ngoài thành viên đã ở trong đội của trường ta ba năm như Hà Lễ Mộc. Đợi em luyện thành thạo một kỹ năng nào đó rồi hẵng quay lại nói chuyện đội hình với thầy."
Triệu Kỳ ủ rũ trở về vị trí cũ, các thành viên khác hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra nhưng Triệu Kỳ không buồn đáp lời họ, chỉ im lặng nhặt bóng lên tiếp tục tập luyện, không màng tới ai cả.
Tô Nhất Xán chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Triệu Kỳ và Sầm Thì, nhìn thấy vẻ mặt đầy thất vọng của Triệu Kỳ liền hỏi: "Em ấy thật sự tệ đến vậy sao? Thằng bé bị thầy nói đến mức tự kỷ luôn rồi."
Không ngờ sắc mặt Sầm Thì trở nên nghiêm túc, anh nói với cô: "Ngược lại là đằng khác, sự khác biệt về tính cách, xuất thân, ưu thế giữa các thành viên là quá lớn. Toàn đội đang cần gấp một trung phong đóng vai trò làm trục trung tâm của đội. Người này cần biết kèm đối phương để mở đường cho đồng đội ghi điểm, ngoài ra còn phải cản phá các pha tấn công của đối thủ, kỹ năng cũng phải cân bằng. Hiện tại Ân Tá chơi quá độc lập, vị trí của Ngụy Chu và Hà Lễ Mộc không thay đổi được, nền tảng bóng rổ của Vạn Hướng Dương vẫn còn kém."
Tô Nhất Xán hơi ngạc nhiên nói: "Có nghĩa là thầy muốn Triệu Kỳ chơi vị trí trung phong? Sao thầy không nói thẳng ra cho em ấy biết?"
Sầm Thì nhìn đồng hồ, vội nói với cô: "Không, bây giờ chưa phải lúc để em ấy chơi cho vị trí đó. Trong thực chiến, chúng ta cần giữ một cái đầu lạnh hơn là một con tim đầy nhiệt huyết mà nóng nảy."
Nói xong, anh trở lại đội, dẫn các tuyển thủ đi làm khảo sát và đánh giá. Mấy ngày nay cường độ luyện tập không quá căng thẳng, Sầm Thì quyết định sẽ dạy họ cách phân tích đối thủ của mình thông qua dữ liệu, đồng thời cũng để họ thử đánh giá các trường sẽ đối đầu với họ.
Vì cuộc thi vẫn đang diễn ra, đội đã thắng ba trận liên tiếp nên mọi người đều rất hào hứng, tập trung lắng nghe những lời dạy của Sầm Thì, tất cả đều ngồi xuống sàn chăm chú nghe anh nói.
Tô Nhất Xán đem đồ ăn vặt đặt cách họ không xa. Thời tiết khá lạnh, cô mặc thêm quần tất đen bó sát bên dưới quần đùi thể thao nên khi cúi người, chiếc quần làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp và vòng eo thon gọn của cô, hấp dẫn ánh mắt của một đám nam sinh. Không biết ai đã lên tiếng: "Chân của cô Tô đẹp thật đó."
Sầm Thì đang viết trên bảng trắng thì khựng lại, anh xoay người, từ tốn đóng nắp bút lại rồi ném về phía thành viên kia.
Đám nam sinh cười đẩy ngã rồi giả vờ đánh nam sinh đã lên tiếng, Tô Nhất Xán nghe thấy tiếng động thì khó hiểu quay người lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình cười, cô cau mày hỏi: "Mấy em cười gì thế?"
Đội bóng đồng thanh hô to: "Cô Tô ‘vạn phúc kim an’ ạ!”
Tô Nhất Xán trừng mắt nhìn Sầm Thì một cái, còn không quên bỏ lại một câu: "Đồ dở hơi." Sau đó rời đi.
Sầm Thì chỉ chỉ vào đám học trò, khóe môi cũng hơi mỉm cười: "Được rồi, da mặt của cô Tô mỏng lắm."
Tô Nhất Xán nghe thấy thì quay phắt lại, chỉ thấy Sầm Thì đang nhìn về phía cô làm khẩu hình: "Rùa đen rúc đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro