Trái Tim Rung Động

Chương 50

2024-09-03 16:43:07

Mặc dù biết thời điểm đấu vòng loại chắc chắn sẽ đụng độ với trường Phượng Bắc, mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý trước, thế nhưng khi thực sự đến ngày thi đấu, tất cả mọi người đều không cười nổi. Nhóm Ngụy Chu cảm thấy xấu hổ khi chạm mặt sau lần bị sỉ nhục trước, Ân Tá cũng vì lý do cá nhân mà lạnh mặt, ngay cả người mang tâm thái tốt như Vạn Hướng Dương cũng bị bọn họ làm ảnh hưởng, đi qua đi lại rồi liên tục xoa hai tay vào nhau.

Bởi vì trận giao hữu lần ở sân nhà trường THPT số 2 diễn ra quá khốc liệt, vậy nên khi nghe nói lại đụng độ với trường THPT Phượng Bắc trong vòng đấu loại lần này, phía nhà trường rất chú ý đến. Tổ trưởng Đinh và chủ nhiệm Lương đích thân đến sân trước, Giang Sùng cũng đổi một tiết học. Chiều hôm đó đúng lúc Tô Nhất Xán không có tiết nên bắt taxi đi thẳng tới sân với Giang Sùng.

Lúc bọn họ tới nơi thì chỉ còn ba phút nữa là tới giờ thi đấu, Giang Sùng và Tô Nhất Xán tìm một góc ngồi xuống, nhìn thấy chủ nhiệm Lương với vẻ mặt ân cần đang đứng cạnh sân đấu cổ vũ cho đội bóng rổ.

Lúc này Tô Nhất Xán mới phát hiện đồng phục giáo viên của trường THPT số 2 thế mà đã thay đổi rồi, không còn là trang phục đội minion nữa mà biến thành bộ quần áo bóng rổ màu xanh viền trắng, logo đội, tên đội, biệt hiệu đều được thiết kế lại từ đầu.

Có lẽ vì nhan sắc của Vạn Hướng Dương mới tới đội, và nhan sắc nhóm Hà Lễ Mộc đều khá đẹp, kéo thang điểm nhan sắc của cả đội lên kha khá. Đồng phục bóng rổ mới mặc trên người mấy cậu nhóc đó trông khí thế không kém đội đối diện chút nào, ngược lại còn vì khí thế lạnh lùng của Ân Tá, Vạn Hướng Dương cười rộ lên rất đáng yêu, Hà Lễ Mộc dịu dàng tươi sáng khiến sân thi đấu của trường THPT số 2 biến thành một phong cảnh đẹp mắt.

Khán giả đến xem vòng đấu loại nhiều hơn hẳn ngày thường, đầu tiên là vì trường Phượng Bắc bao năm qua vẫn luôn là đội vào tranh tài trong vòng tứ kết, rất nhiều trường học khác đều nhân cơ hội này tới khảo sát trạng thái và đội hình của họ năm nay, hơn nữa nghe nói năm nay Phượng Khê bỗng xuất hiện một đội mới thắng liên tiếp ba trận. Gần đây đám Triệu Kỳ lại còn đi khoe khoang khắp nơi, nói lần này trường THPT số 2 chắc chắn có thể lọt vào top 16, rất nhiều người nghe danh mà đến, vì vậy trên khán đài hiếm khi lại đầy ắp người.

Triệu Kỳ kéo lấy Ngụy Chu nhìn chằm chằm qua phía đối diện, không biết đang thì thầm điều gì. Thành viên đội trường Phượng Bắc ở phía đối diện vẫn là dáng vẻ nghiêm túc đồng đều, ngay cả tư thế ngồi ngoài cũng nghiêm chỉnh.

Sầm Thì mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, anh đứng giữa một đám tuyển thủ cao lớn mà vẫn như hạc giữa bầy gà. Lúc này, anh đang nói chuyện với Hà Lễ Mộc và Ngụy Chu, chưa nói được hai câu đã vỗ tay, tất cả thành viên tập trung ra sân xếp thành hàng theo thứ tự, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm về phía đối thủ, sẵn sàng vào trận.

Thành viên hai đội đi vào giữa sân cúi chào lẫn nhau. Lúc ngẩng đầu lên, Ân Tá nhìn về phía Tống Hàn mang áo số 8 ở phía đối diện. Tống Hàn cũng đón lấy ánh mắt cậu ta, ngón trỏ và ngón giữa cong lại giơ lên mắt của mình ra hiệu, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý với Ân Tá. Ân Tá khinh thường cười khẩy.

Trận đấu vừa mới bắt đầu, thành viên đội trường số 2 mang đầy nỗi uất hận, Ngụy Chu dẫn trước tỉ số một quả vào rổ, chơi trông rất hùng hổ. Triệu Kỳ và Miêu Anh Âm gào lên như tiếng sói tru, trên khán đài cũng xôn xao một hồi.

Sầm Thì lại hơi chau mày lại, anh giơ bàn tay lên trước ngực rồi hạ thấp xuống, ra hiệu “bình tĩnh”.

Thế nhưng Ngụy Chu, Trang Trạch Khải và Ân Tá hoàn toàn không bình tĩnh nổi, mỗi khi lấy được điểm liền hung dữ như dã thú. Ba người họ trở lên cực kỳ hung hăng, ngược lại, Vạn Hương Dương và Hà Lễ Mộc có vẻ như đang muốn giữ sức, nhịp tấn công của cả đội đã bị ngắt quãng, mấy lần phạm lỗi khiến trường Phượng Bắc ăn điểm.

Trận đấu trôi qua bảy phút, trường Phượng Bắc mở màn với tình thế xấu đã nhanh chóng kéo hòa điểm số. Triệu Kỳ khá sốt ruột, từ vị trí đứng phắt dậy gào lên: “Hà Lễ Mộc, cậu chạy đi chứ.” Hà Lễ Mộc lườm cậu ấy một cái.

Triệu Kỳ tức đến mức hận không thể tự chạy ra sân thi đấu, lúc này Sầm Thì ở bên cạnh cúi người xuống, giọng nói bình thản hỏi cậu ấy: “Em thấy ở Hà Lễ Mộc có vấn đề gì?”

Triệu Kỳ “dạ” một tiếng: “Cứ luôn ở bên ngoài vòng không biết đang làm cái gì, nhìn mà sốt cả ruột.”

Sầm Thì từ tốn nói: “Vậy em xem Ân Tá đi.”

Một phút sau, Triệu Kỳ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Ân Tá, dần nhận ra điều bất thường. Tống Hàn liên tục dùng cánh tay ghì lấy bụng Ân Tá, rất nhiều lần Ân Tá không thể thoải mái cướp bóng được, trên gương mặt đã có vẻ mất kiên nhẫn từ lâu.

Triệu Kỳ chửi ‘mẹ nó’ rồi hùng hổ nói: “Bọn họ vây kín lấy tuyển thủ ghi bàn của chúng ta.”

Sầm Thì trầm giọng nói: “Nếu không phải nhờ Hà Lễ Mộc vẫn luôn tạo áp lực lên vòng ngoài của đối phương thì Ân Tá đã bị bọn họ bao vây rồi, đến ngay cả bóng cũng không sờ được ấy chứ.”

Triệu Kỳ bỗng ngẩn ra, con ngươi giãn to. Sầm Thì để lại những lời này rồi đi lên bàn kỹ thuật. Ngay lúc anh vừa mới đi tới bàn, Ân Tá ở giữa sân lại phạm lỗi thêm một lần nữa, canh thời gian cũng rất chuẩn, anh lập tức cho Từ Thanh ra thay cho Ân Tá.

Triệu Kỳ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Sầm Thì đang quay lại, giật mình nói: “Huấn luyện viên, thầy dự đoán được Ân Tá sẽ mắc lỗi từ trước à?”

Ân Tá ngồi trên ghế nghe thấy Triệu Kỳ nói vậy cũng ngước mắt lên nhìn Sầm Thì, Sầm Thì bình tĩnh quay đầu nhìn Ân Tá rồi nói với Triệu Kỳ: “Đều hiện hết lên trong mắt rồi.”

Sau đó Sầm Thì quay người lại nhìn về phía sân thi đấu, giọng điệu bình thản nói: “Muốn đột phá vòng vây thì phải dùng góc độ xảo quyệt mà tiếp bóng, cứ chăm chăm vào ghi bàn mà không lấy được bóng thì chắc chắn sẽ bị đối thủ bắt chẹt.”

Đôi mắt Ân Tá nhìn chăm chú vào tuyển thủ áo đen số 8, chiếc khăn mỏng bị cậu ấy xoắn thành sợi dây thừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thay Từ Thanh vào sân chưa được bao lâu, trường Phượng Bắc đã nhanh chóng phản ứng lại thay đổi chiến thuật, nhắm thẳng hỏa lực vào Vạn Hướng Dương. Vạn Hướng Dương chơi bóng rổ chưa được bao lâu, dưới kỹ thuật quấy nhiễu của đối thủ trong hai phút ngắn ngủi đã phạm lỗi ba lần, Triệu Kỳ siết chặt nắm đấm.

Mặc dù Hà Lễ Mộc đã nhắc nhở mấy câu nhưng có thể thấy rõ Vạn Hướng Dương đang dần hoảng loạn, không còn tích cực như lúc mới vào sân. Sau lần phạm lỗi thứ tư, Triệu Kỳ đã bắt đầu làm khởi động, nói với Sầm Thì: “Huấn luyện viên, đến lượt em. Để em hành chết bọn họ.”

Sầm Thì nhìn cậu ấy, quay đầu nói với Miêu Anh Âm: “Chuẩn bị vào sân.”

Miêu Anh Âm kích động đứng dậy, cười tươi như hoa.

Sau khi hai đội viên chủ lực bị thay, đối phương tiếp tục phối hợp ăn ý ép trường THPT số 2 gần như lực bất tòng tâm.

Nửa hiệp đầu kết thúc, điểm số cách nhau mười tám điểm.

Lúc nghỉ ngơi, Tống Hàn quay đầu cười chế giễu Ân Tá. Ân Tá ngồi một mình một chỗ, khớp ngón tay bị cậu ấy bóp mạnh đến nỗi kêu lên răng rắc.

Trùng hợp biểu cảm của Tống Hàn bị Triệu Kỳ nhìn thấy, cậu ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ân Tá, quàng vai cậu ấy nói: “Thằng chó số 8, mẹ nó cầm tinh con chó đấy à? Dính cứ như là bôi keo chó lên ấy. Không sao, hiệp sau nếu tôi có cơ hội ra sân chắc chắn sẽ chơi chết cậu ta.”

Ân Tá hất vai, cũng gạt tay Triệu Kỳ ra, lạnh lùng vứt lại một câu: “Cậu và cậu ta đều cùng tuổi.”

Triệu Kỳ ngay lập tức điên lên, đứng bật dậy chỉ vào cậu ta: “Cậu đang mắng tôi đấy à? Cậu nói rõ ra xem nào.”

Sầm Thì trừng mắt nhìn bọn họ, Triệu Kỳ lập tức biến thành chú cừu con chạy đi.

Trong lúc nghỉ ngơi giữa trận, Tô Nhất Xán và Giang Sùng chỉ nhìn thấy Sầm Thì nói chuyện một lúc lâu với Vạn Hướng Dương, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc, hiệp sau vừa bắt đầu thì Vạn Hướng Dương đã được thay vào lại.

Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm vào Giang Sùng: “Có phải nếu Tiểu Vạn lại mắc lỗi sẽ phải tạm biệt luôn không?”

Giang Sùng nhún vai, cũng đang chờ biểu hiện của Vạn Hướng Dương.

Trường Phượng Bắc thấy Vạn Hướng Dương lại vào sân thì nhìn nhau cười. Thế nhưng kỳ lạ là từ đầu hiệp sau, Vạn Hướng Dương liên tục có những pha suýt phạm lỗi, giằng bóng sát vạch. Đối phương tấn công, cậu ấy lại chỉ liên tục giằng bóng phòng thủ, sau khi bắt được bóng cũng dứt khoát chuyền bóng đi khiến mấy đối thủ cũng bắt đầu nóng vội, dồn hết sự chú ý lên người cậu ấy.

Hạ Lễ Mộc và Ngụy Chu nhìn nhau, bắt đầu đột phá vùng cấm, tổ chức tấn công, liên tục ghi được hai quả, mỗi quả ba điểm rút ngắn điểm số còn mười ba điểm.

Người bên Phượng Bắc phản ứng lại, bắt đầu đánh phòng thủ. Nhưng lúc này tiếng còi lại vang lên, chủ lực số 22 bên đội Phượng Bắc mắc lỗi. Vạn Hướng Dương nghiêng đầu liếc nhìn Sầm Thì, khóe môi anh hơi nhếch lên, vẫn không có biểu cảm gì.

Thế nhưng điều khiến người ta không ngờ tới chính là, gần hai phút sau tuyển thủ số 22 của trường Phượng Bắc lại tiếp tục mắc lỗi, vẫn là lỗi va chạm với Vạn Hướng Dương. Lần này Vạn Hướng Dương bị cậu ta va phải ngã ngồi xuống đất.

Tô Nhất Xán khá ngạc nhiên hỏi Giang Sùng: “Số 22 kia bị làm sao thế?”

Giang Sùng luôn nhíu chặt mày, sau khi nhìn thấy Vạn Hương Dương đứng dậy phủi mông rồi thoải mái bước đi thì đột nhiên giãn mặt ra: “Dù sao cũng đã chạy điền kinh nhiều năm, sức chân khá tốt đấy chứ.”

Vạn Hướng Dương vốn là người của Giang Sùng, toàn bộ sân thi đấu không có ai hiểu rõ cậu ấy hơn Giang Sùng. Thứ mà người khác nhìn không ra, trong lòng Giang Sùng ít nhiều gì cũng đoán ra được.

Giang Sùng nghiêng cười qua khẽ nói: “Cậu ta xem được nhịp chân, chỉ cần dự đoán được bước đi của đối phương trước 0,2 giây, sau đó nhanh chóng chạy đến vị trí tương ứng, đảm bảo va chạm với người đó.”

Tô Nhất Xán chợt hiểu ra, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Sầm Thì. Cô không ngờ chỉ trong thời gian nghỉ giữa trận ngắn ngủi, mà anh có thể để Vạn Hướng Dương phát huy tối đa ưu thế của cậu ấy, gậy ông đập lưng ông,

Bởi vì trung phong số 22 của trường Phượng Bắc liên tục mắc lỗi hai lần, cộng thêm hai lần mắc lỗi ở nửa hiệp đầu là bốn lần lỗi. Cho nên cứ gặp Vạn Hướng Dương là có vẻ rụt rè, trạng thái sa sút, khí thế của cả đội chợt thay đổi.

Tất cả mọi người đều nhìn qua Sầm Thì với bộ đồ thể thao màu xám, bao gồm cả huấn luyện viên Vương bên trường THPT Phượng Bắc. Tuy lần trước đã từng đấu trực diện nhưng cũng không tiếp xúc nhiều, thấy đối phương còn trẻ tuổi nên cũng không thèm để vào mắt. Thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Vạn Hướng Dương có thể điều chỉnh nhanh chóng như vậy, người đứng sau thúc đẩy chính là người đàn ông trẻ tuổi đang khoanh tay đứng ở cạnh sân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà lúc này, mấy người trung niên trên khán đài cũng đang nhìn Sầm Thì bàn tán.

“Là cậu ta đấy à? Felix?”

“Không sai được. Hay thật đấy, chạy đến cái nơi Phượng Khê kia để dạy bóng rổ.”

“Hết trận có muốn tìm cậu ta nói chuyện chút không?”

“Không cần đâu, sự nghiệp của cậu ta đã bị hủy hoại, có tìm tới cậu ta cũng không làm được gì.”

Đột nhiên, người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen ngồi phía sau bọn họ lại gần hỏi: “Người mà hai người đang nói tới là huấn luyện viên của trường THPT Phượng Nam à? Có phải tên tiếng Trung của anh ta là Sầm Thì không?”

Mấy người đàn ông trung niên quay đầu lại nhìn anh ta, thấy anh ta hơi quen mặt bèn hỏi: “Anh là?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười nói: “Chào các vị lãnh đạo, tôi là huấn luyện viên của đội bóng rổ trường THPT số 8, Tần Cương.”



Sau một tiếng còi, Vạn Hướng Dương phạm lỗi năm lần bị phạt rời sân, phía trường THPT số 2 cạnh sân kích động đến mứng đứng bật dậy mắng to, ai ai cũng sôi trào. Sầm Thì hô tạm dừng, Vạn Hướng Dương người đầy mồ hôi chạy về phía anh, Sầm Thì gật đầu với cậu ấy rồi nói hai chữ: “Tốt lắm.”

Sau đó xoay người lại nhìn về những người đang mắng to kia, tất cả mọi người bỗng nhiên đều im bặt, gương mặt vẫn đầy vẻ tức giận. Sầm Thì nhếch môi liếc nhìn đồng hồ đếm giờ: “Giữ vững tinh thần này. Triệu Kỳ, Ân Tá vào sân.”

Triệu Kỳ nghe thấy tên mình thì kích động đến khó tin, vươn tay định lay người Ân Tá lại bị cậu ta cực kỳ ghét bỏ hất tay ra. Vì vậy mà một người vẻ mặt rạng rỡ, một lạnh lùng băng giá, hai người hai phong cách hoàn toàn khác nhau đồng thời được thay vào sân.

Ngụy Chu thấy Triệu Kỳ ra sân, trạng thái lập tức lại phấn khởi. Mới trận đấu Triệu Kỳ và Ân Tá đã hừng hực như thể hai con sư tử đực không tài nào ngăn nổi, sự không cam lòng bị đè nén và nỗi tức giận cứ thế vào sân trút hết ra, toàn đội đúng là đã đảo ngược chiều gió.

Chỉ tiếc trong một đàn không cho phép có hai con sư tử đực cùng làm vua, mặc dù điểm số rút ngắn lựu còn cách mười một điểm nhưng bọn lại lại không hề phối hợp với nhau. Hà Lễ Mộc ở phía sau hét bảo Ân Tá chuyền bóng, thế nhưng cậu ta lờ đi chỉ chăm chăm dẫn bóng tấn công, dường như muốn rửa nỗi nhục của nửa trận đầu.

Tống Hàn ra hiệu với mấy người đồng đội, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, mỗi người canh chừng ở bốn góc, hạn chế phạm vi tấn công của Triệu Kỳ và Ân Tá, hình thành lưới tam giác.

Thế nhưng số 22 của trường Phượng Bắc đã không còn phong độ như nửa trận đầu, đội hình này đã khiến tuyến phòng thủ của đội này bị yếu đi. Hà Lễ Mộc trực tiếp tấn công từ bên ngoài, một quả ba điểm, rút gọn chênh lệch tỉ số còn tám điểm.

Vạn Hướng Dương ở ngoài sân kích động hét lên một tiếng ‘yes’, bên tai vang lên văng vẳng lời Sầm Thì nói khi cậu ấy chuẩn bị vào sân: ‘Chỉ cần có thể khiến số 22 mệt thì nhiệm vụ của em trong trận đấu này đã hoàn thành rồi.

Nhìn khí thế rõ ràng đã yếu đi của trường THPT Phượng Bắc, lòng bàn tay Vạn Hướng Dương đổ đầy mồ hôi. Trước kia cậu ấy đã quen tham gia điền kinh một mình, cho dù có đồng đội cùng trường nhưng lại chưa từng có chung vinh dự cả. Đây là lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy máu của mình và huyết của năm anh em trong sân nối liền nhau, cùng bùng nổ, sục sôi.

Mặc dù khí thế của trường THPT Phượng Bắc bị yếu đi nhưng vẫn phối hợp với nha rất tốt, hoàn toàn khóa cứng Triệu Kỳ và Ân Tá. Triệu Kỳ đã phải đợi ba trận thi đấu mới được vào sân, thế mà lại bị số 16 trước mặt kẹp chặt, khó tránh khỏi việc bực bội không chịu nổi mà phun ra câu chửi tục. Đối phương sửng sốt, cả đám đều là những tên nhóc choai choai, tất nhiên sẽ không nhịn được cơn tức này liền chửi lại cậu ấy một câu.

Triệu Kỳ ngay lập tức đứng ở giữa sân chửi nhau với người ta, Tống Hàn thấy thế bèn lắc đầu với số 16, giơ tay ra hiệu với nhau. Một giây sau Tống Hàn đã lướt tới trước mặt Triệu Kỳ, Triệu Kỳ vừa thấy là thằng ranh này liền mắng càng hăng hơn.

Ban đầu Tống Hàn không phản ứng lại Triệu Kỳ, nhưng khi điểm số được rút ngắn lại chỉ còn cách sáu điểm thì sắc mặt của cậu ta cũng trở nên khó coi. Không biết cậu ta đã nói gì với Ân Tá, chỉ thấy Ân Tá vốn đang đứng cách đó khoảng mấy bước đột ngột ném mạnh quả bóng rổ trong tay vào đầu Tống Hàn. Ngay sau đó Triệu Kỳ cũng lập tức cho Tống Hàn một cước, số 16 nhanh chóng chạy tới, tay còn chưa kịp giơ tới trước mặt Triệu Kỳ, đã bị Nguỵ Chu gô cổ từ phía sau rồi quật ngã xuống đất, sau đó giẫm thêm một cái thật mạnh.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong hai giây, Tô Nhất Xán đang ngồi cạnh khán đài chỉ cảm thấy đầu vang lên một tiếng, hai đội đã lao vào đánh nhau, giữa sân máu tươi bắn tung tóe. Toàn bộ sân thi đấu bùng nổ, các huấn luyện viên, nhân viên công tác, trọng tài và tuyển thủ dự bị ùa hết xuống.

Tới khi Tô Nhất Xán và Giang Sùng đứng lên, tổ trưởng Đinh và chủ nhiệm Lương ngồi ở phía trước đã lao xuống trước.

Sầm Thì một tay nắm lấy tóc Triệu Kỳ, tay còn lại túm lấy cổ Ân Tá kéo thẳng ra phía sau. Tô Nhất Xán thấy Giang Sùng chạy xuống dưới cũng vội vàng băng qua dòng người đang hỗn loạn lao về phía hậu trường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0