Chương 1
2024-09-03 16:43:07
Nếu không phải mẹ Tô Nhất Xán ở Istanbul gọi điện về nhắc nhở cô ra sân bay đón người thì cô đã quên mất chuyện này luôn rồi.
Khi đó, ngoài cửa sổ, mây kéo đến dày đặc che khuất mặt trời. Rõ ràng mới giữa trưa, trong nhà không bật đèn lại có cảm giác như chập tối.
Tô Nhất Xán vừa vào tới cửa, hỏi tin chuyến bay hạ cánh xong đã vội vàng cầm chìa khoá xe ra ngoài. Bộ quần áo trên người cũng chưa kịp thay, người nhớp nháp khó chịu giống y hệt cảm xúc của cô lúc này.
Người cô phải đón là con trai của bạn ba mẹ. Mẹ đã dặn đi dặn lại cô đưa em trai về nhà sắp xếp ổn thoả. Sau khi bọn họ kết thúc chuyến đi lần này có lẽ sẽ đi thẳng đến Miami, còn về tình hình cụ thể của cậu nhóc thì đợi bọn họ về nước rồi nói tiếp.
Mặc dù Tô Nhất Xán sắp ba mươi rồi nhưng cô không có kinh nghiệm nuôi con một mình, nghĩ cảnh ngày tháng sắp tới phải chăm sóc một đứa nhóc con lai thì cô lập tức cảm thấy áp lực. Cô vừa lên xe đã kết nối Bluetooth gọi điện thoại luôn cho bạn thân Thịnh Mễ Duyệt.
Cô chiêu Thịnh nhận điện thoại với giọng ngái ngủ: “Một cô giáo như cậu cả ngày đều giao tiếp với mấy đứa nhóc, giờ lại hỏi tớ làm thế nào à?”
Tô Nhất Xán sửa lại: “Tớ chỉ là giáo viên thể dục, không tiếp xúc quá nhiều với học sinh, hơn nữa ở chung với trẻ con Trung Quốc và ở chung với trẻ con nước ngoài sao có thể giống nhau được chứ?”
Thịnh Mễ Duyệt nói một câu chọc ngay vào chỗ đau của Tô Nhất Xán: “Vậy cậu dùng ngôn ngữ cơ thể giao tiếp với thằng bé được không?”
Tô Nhất Xán im lặng một lát, thằng bé có lẽ sẽ khó có thể giao tiếp nhiều với cô, vì thế lúc đổ xăng cô đã tải một phần mềm phiên dịch về. Thịnh Mễ Duyệt hỏi cô thằng bé bao tuổi.
Mọi chuyện quá đột ngột, tin tức của Tô Nhất Xán lại có hạn, mẹ chỉ bảo cô thằng bé tên Felix, nhất định không được đến muộn, chẳng may máy bay hạ cánh sớm rồi lạc mất người thì rắc rối to. Theo cô suy đoán thì thằng bé vẫn đang ở độ tuổi không thể tự chăm sóc bản thân.
Thịnh Mễ Nguyệt rất tự tin nói với cô: “Theo tính cách thằng em nhà tớ thì chỉ cần có đồ chơi là trị được. Tớ nói nè, trẻ con nước nào cũng mê đồ chơi thôi, cậu lấy đồ chơi ra lôi kéo làm quen với thằng nhóc ấy.”
Vậy nên lúc Tô Nhất Xán đến sân bay, cô bèn lấy một thùng giấy đựng mấy đồ lặt vặt trong cốp xe ra rồi xé thành một mảnh, dùng bút dạ viết “Welcome Felix” lên đó. Sau đó, Tô Nhất Xán đến cửa hàng mua sắm ở sân bay mua một chiếc xe đua điều khiển điện tử robot Bumblebee dành cho trẻ em theo như gợi ý của Thịnh mễ Duyệt, nghĩ là mấy đứa nhóc mười mấy tuổi chắc chắn đã từng xem [Transformer] rồi.
Chẳng qua bình thường mua ở cửa hàng bên ngoài chỉ tốn bốn năm trăm tệ, nhưng ở sân bay phải tiêu đến một nghìn tệ. Mặc dù tốn hơi nhiều nhưng chỉ cần có thể dùng tiền dỗ được trẻ con thì mọi chuyện sẽ đều dễ dàng.
Tô Nhất Xán đã trải qua một cuộc sống khá nhàn nhã ở Phượng Khê một mình từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, lâu lắm rồi cô chưa có cảm giác hoảng loạn như thế này, nhưng Tô Nhất Xán không biết là ngày tháng hoảng loạn này mới chỉ bắt đầu.
Đến chiều ngày hôm qua, cô đã bị kẻ thứ ba trong truyền thuyết quấy rầy được nửa tháng rồi. Ban đầu là gửi mấy tin nhắn khó hiểu, sau đó là khiêu khích trắng trợn. Cô thường thấy mấy chuyện máu chó này trên mạng, mặc dù là chuyện bình thường như cơm bữa rồi nhưng lần nào cũng làm cho cô bối rối.
Theo nhận thức của Tô Nhất Xán, dù hôn nhân hay tình yêu thì ít nhất cũng phải tuân theo thứ tự trước sau. Trong mắt cô, xen vào tình cảm của người khác, trộm quần lót và nhìn lén con gái tắm rửa là ba việc đáng khinh nhất.
Theo lý thuyết thì người làm ra chuyện như vậy hẳn phải hổ thẹn, chột dạ, không dám gặp mọi người, nhưng ấy vậy mà có cô gái có thể tìm ra lý lẽ chính đáng, thậm chí cãi nhau. Đây chắc chắn là con cá lọt lưới của nền giáo dục chín năm bắt buộc nên mới có thể làm ra hành vi phát rồ như vậy.
Sau đó, trong biển người mênh mông, cô đã gặp được một con cá lọt lưới.
Cô không vội chất vấn Đỗ Kính Đình mà không để ý đến chuyện này nửa tháng, đối mặt với người phụ nữ kia hết lần này tới lần khác, Tô Nhất Xán ngày càng chết lặng luôn rồi. Không biết từ lúc nào, cô đã không bị tác động bởi đám phụ nữ bên ngoài của Đỗ Kính Đình, trừ cảm giác bực bội vì bị quấy rầy ra thì cô cũng chẳng còn xốc nổi tìm anh ta để cãi nhau nữa.
Thịnh Mễ Duyệt bảo cô tiêu chuẩn người giàu tìm vợ là không gây gổ, không cãi nhau, rộng lượng biết giữ thể diện.
Khách sạn tổ chức đám cưới đã được đặt trước, tất cả người thân và bạn bè của cô đều biết rằng cuối năm sau, cô và Đỗ Cảnh Đình sẽ kết thúc mối tình kéo dài gần mười năm này và chính thức bước vào cung điện hôn nhân. Trong mắt mọi người, cô là con cưng được ông trời ưu ái.
Thực ra Tô Nhất Xán đã nhắm mắt làm ngơ rất nhiều chuyện, không phải cô cởi mở mà là do đã mất đi niềm đam mê muốn thay đổi cuộc đời. Cuộc đời cô từ lâu đã như một vũng nước đọng, cô tiến từng bước một vào trong đó trong sự mong đợi của mọi người.
Ba mẹ không có quá nhiều yêu cầu với cô. Cô vẫn có thể sống như một người bình thường là điều xa xỉ nhất đối với họ.
Cho đến ngày hôm qua "Nàng tiên cá" này gửi ảnh cho cô, khung cảnh trong bức ảnh đương nhiên rất quen thuộc với Tô Nhất Xán, đó là nhà của Đỗ Kính Đình. Trước đây, anh ta dù chơi bời thế nào cũng không đem gái về nhà.
Tô Nhất Xán thức suốt đêm, lúc trời tờ mờ sáng cô đã chuyển tiếp bức ảnh này cho Đỗ Kính Đình, tiện gửi một tin nhắn WeChat: Anh muốn nói gì không?
Một lúc lâu sau Đỗ Kính Đình mới trả lời: Em muốn anh nói gì?
Anh ta không một lời giải thích, thoải mái thừa nhận hành động của mình. Vậy mà giây phút đó Tô Nhất Xán lại cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, tảng đá đè trên ngực nhiều năm cuối cùng cũng rơi xuống. Cô trả lời: Chia tay đi.
Đỗ Kính Đình không trả lời, Tô Nhất Xán thay một bộ đồ thể thao ra ngoài chạy vòng quanh hồ Thạch Du mười mấy kilomet, sau đó dùng hết chút sức lực cuối cùng lê thân thể đã kiệt sức về nhà. Vốn cô muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến quên trời quên đất, thế giới đổi thay, xuân qua thu đến, một thời khoá biểu thất tình tuyệt vời , sau đó… Một cuộc điện thoại làm gián đoạn mọi kế hoạch của cô.
Khi đứng ở cổng sân bay, Tô Nhất Xán chỉ có một cảm giác là mình sắp chết đến nơi, cô giơ tấm biển đón người với tâm trạng nhẹ nhõm. Trước khi chết cô vẫn đang cầu nguyện thằng bé là một đứa nhóc ngoan ngoãn, đừng có bới việc cho cô, bằng không với trạng thái giờ của mình, cô sợ sẽ kéo theo nó nhảy hồ.
Sau đó một dòng người đi tới, đám người đón máy bay bắt đầu nháo nhào lên. Tô Nhất Xán đợi mấy đợt nhưng không có đứa trẻ nào đi ra một mình.
Cô kiểm tra lại chuyến bay, đúng là đã hạ cánh cách đây hơn hai mươi phút. Cô không dám sơ suất nên đành tiếp tục nhìn vào trong. Không biết qua bao lâu, một bóng người nổi bật hấp dẫn sự chú ý của Tô Nhất Xán, nói đúng hơn thì không riêng gì cô mà cả đoàn người đón người đều không hẹn cùng nhìn chàng trai trẻ tuổi đó.
Chàng trai cao hơn những người đàn ông khác nhiều nên trông rất nổi trội, khó có thể không chú ý được. Tô Nhất Xán đoán chàng trai này cao gần một mét chín, mái tóc xoăn màu hạt dẻ hơi rối bay bay, vẻ mặt buồn ngủ lười biếng như sợ người khác không chú ý đến mình. Anh mặc một chiếc áo phông thời thượng màu xanh huỳnh quang, áo sơ mi buộc ngang eo, chiếc quần ống rộng thùng thình vẫn không che giấu được đôi chân dài bắt mắt. Điều quan trọng là một ống quần bị xắn lên một đoạn, một ống quần vẫn để bình thường.
Ăn diện như thế này ở Phượng Khê trông không khác gì một thanh niên ngu ngốc theo phong cách HKT, tự cho mình là thiên hạ vô địch ở trên đời.
Tuy nhiên, chàng trai này lại có ngoại hình nổi bật, bộ đồ không hợp thẩm mỹ bình thường đã làm cho anh trông thời thượng. Anh như hạc lạc giữa bầy gà trong sân bay không được rộng rãi cho lắm này.
Không biết là anh còn chưa tỉnh ngủ hay trong tính tình lười biếng khinh thường người bản địa. Chàng trai cầm chiếc túi đeo chéo thể thao màu đen, đẩy xe đẩy hành lý, bộ dáng tự cao tự đại, bước đi như vua. Mấy cô gái xung quanh đều thẹn thùng lén cười ngắm nhìn.
Hai bác gái bên cạnh trò chuyện với nhau: "Người Trung hay người nước ngoài thế? Cao quá."
Một bác gái khác nói: "Không giống người Trung, thằng bé chắc là người mẫu."
"Cũng không chắc người ta đã là người mẫu đâu..."
Tô Nhất Xán cầm điện thoại lén chụp chàng trai mặc áo xanh huỳnh quang đang bước đi ở phía xa rồi gửi cho Thịnh Mễ Duyệt: Cực phẩm nhân gian.
Cô bảo cực phẩm là bởi trai đẹp thì thấy nhiều rồi nhưng đẹp mà độc đáo, một mình một cõi, ở giữa tự nhân và nhân tạo như này thì dù đốt đèn cũng khó mà tìm được.
Thịnh Mễ Duyệt trả lời lại rất nhanh: Vãi chưởng, cậu chắc mặc nổi bật như này không phải minh tinh không thế?
Tô Nhất Xán: Tớ không theo dõi minh tinh trẻ, nhưng không thấy fans nào đến đón, chắc không phải đâu.
Vừa gửi xong tin nhắn thì sau lưng chợt có người gọi: "Chị ơi."
Tô Nhất Xán nghĩ là người bên cạnh nói chuyện, dù sao sống lâu như vậy cũng chưa từng có ai gọi cô là "chị " cả, cô không hề để ý, vẫn đang nhắn với Thịnh Mễ Duyệt thì bỗng vai bị vỗ một cái. Cô vô thức quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên là chiếc áo phông màu xanh huỳnh quang chói mắt, lại nhìn lại thì Tô Nhất Xán đơ luôn.
Hốc mắt chàng trai rất sâu, lông mi dày như gắn mi giả, con ngươi lúc nhìn người khác như bị bao phủ bởi sương mù, trông rất cuốn hút.
Nhìn qua thì khó có thể đoán được chàng trai là người nước nào, mặc dù mang nét quyến rũ của người phương Đông nhưng đường nét lại góc cạnh hơn nhiều.
Chàng trai nhìn cô, mày hơi cau lại, vẻ mặt giống đang cẩn thận phân biệt một món đồ cổ nào đó, như nghiên cứu, thăm dò. Sau đó có vẻ là nhớ ra chuyện gì đó trong quá khứ nên chợt nhìn Tô Nhất Xán rồi mỉm cười.
Tô Nhất Xán ho nhẹ một tiếng, chàng trai trước mặt nhìn xuống điện thoại của cô, màn hình vẫn đang hiển thị đoạn đối thoại giữa cô và Thịnh Mễ Duyệt, trong đó có bức ảnh cô vừa chụp trộm, còn có bốn chữ to đùng: Cực phẩm nhân gian.
Giây phút này, Tô Nhất Xán chợt cảm thấy cực kỳ hối hận, tại sao tuần trước đi qua cửa hàng điện thoại không mua một tấm cường lực chống nhìn trộm cơ chứ, nếu cơ đó thay thì lúc này cũng cô cũng không xấu hổ muốn dán bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên tấm biển vầy rồi.
Nhưng tâm lý cô giáo Tô vẫn rất cứng, tắt điện thoại đi như không có gì rồi nở một nụ cười lịch sự: "Có chuyện gì vậy?"
Chàng trai trẻ chỉ vào tấm biển đón người xiêu vẹo trên tay cô. Tô Nhất Xán không hiểu ý anh, còn cầm tấm biển lật qua lật lại nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Viết sai chữ à?"
Chàng trai chỉ vào chữ tiếng anh trên tấm bảng rồi nói với cô: "Chào chị, em là Felix, Sầm Thì.”
Khi đó, ngoài cửa sổ, mây kéo đến dày đặc che khuất mặt trời. Rõ ràng mới giữa trưa, trong nhà không bật đèn lại có cảm giác như chập tối.
Tô Nhất Xán vừa vào tới cửa, hỏi tin chuyến bay hạ cánh xong đã vội vàng cầm chìa khoá xe ra ngoài. Bộ quần áo trên người cũng chưa kịp thay, người nhớp nháp khó chịu giống y hệt cảm xúc của cô lúc này.
Người cô phải đón là con trai của bạn ba mẹ. Mẹ đã dặn đi dặn lại cô đưa em trai về nhà sắp xếp ổn thoả. Sau khi bọn họ kết thúc chuyến đi lần này có lẽ sẽ đi thẳng đến Miami, còn về tình hình cụ thể của cậu nhóc thì đợi bọn họ về nước rồi nói tiếp.
Mặc dù Tô Nhất Xán sắp ba mươi rồi nhưng cô không có kinh nghiệm nuôi con một mình, nghĩ cảnh ngày tháng sắp tới phải chăm sóc một đứa nhóc con lai thì cô lập tức cảm thấy áp lực. Cô vừa lên xe đã kết nối Bluetooth gọi điện thoại luôn cho bạn thân Thịnh Mễ Duyệt.
Cô chiêu Thịnh nhận điện thoại với giọng ngái ngủ: “Một cô giáo như cậu cả ngày đều giao tiếp với mấy đứa nhóc, giờ lại hỏi tớ làm thế nào à?”
Tô Nhất Xán sửa lại: “Tớ chỉ là giáo viên thể dục, không tiếp xúc quá nhiều với học sinh, hơn nữa ở chung với trẻ con Trung Quốc và ở chung với trẻ con nước ngoài sao có thể giống nhau được chứ?”
Thịnh Mễ Duyệt nói một câu chọc ngay vào chỗ đau của Tô Nhất Xán: “Vậy cậu dùng ngôn ngữ cơ thể giao tiếp với thằng bé được không?”
Tô Nhất Xán im lặng một lát, thằng bé có lẽ sẽ khó có thể giao tiếp nhiều với cô, vì thế lúc đổ xăng cô đã tải một phần mềm phiên dịch về. Thịnh Mễ Duyệt hỏi cô thằng bé bao tuổi.
Mọi chuyện quá đột ngột, tin tức của Tô Nhất Xán lại có hạn, mẹ chỉ bảo cô thằng bé tên Felix, nhất định không được đến muộn, chẳng may máy bay hạ cánh sớm rồi lạc mất người thì rắc rối to. Theo cô suy đoán thì thằng bé vẫn đang ở độ tuổi không thể tự chăm sóc bản thân.
Thịnh Mễ Nguyệt rất tự tin nói với cô: “Theo tính cách thằng em nhà tớ thì chỉ cần có đồ chơi là trị được. Tớ nói nè, trẻ con nước nào cũng mê đồ chơi thôi, cậu lấy đồ chơi ra lôi kéo làm quen với thằng nhóc ấy.”
Vậy nên lúc Tô Nhất Xán đến sân bay, cô bèn lấy một thùng giấy đựng mấy đồ lặt vặt trong cốp xe ra rồi xé thành một mảnh, dùng bút dạ viết “Welcome Felix” lên đó. Sau đó, Tô Nhất Xán đến cửa hàng mua sắm ở sân bay mua một chiếc xe đua điều khiển điện tử robot Bumblebee dành cho trẻ em theo như gợi ý của Thịnh mễ Duyệt, nghĩ là mấy đứa nhóc mười mấy tuổi chắc chắn đã từng xem [Transformer] rồi.
Chẳng qua bình thường mua ở cửa hàng bên ngoài chỉ tốn bốn năm trăm tệ, nhưng ở sân bay phải tiêu đến một nghìn tệ. Mặc dù tốn hơi nhiều nhưng chỉ cần có thể dùng tiền dỗ được trẻ con thì mọi chuyện sẽ đều dễ dàng.
Tô Nhất Xán đã trải qua một cuộc sống khá nhàn nhã ở Phượng Khê một mình từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, lâu lắm rồi cô chưa có cảm giác hoảng loạn như thế này, nhưng Tô Nhất Xán không biết là ngày tháng hoảng loạn này mới chỉ bắt đầu.
Đến chiều ngày hôm qua, cô đã bị kẻ thứ ba trong truyền thuyết quấy rầy được nửa tháng rồi. Ban đầu là gửi mấy tin nhắn khó hiểu, sau đó là khiêu khích trắng trợn. Cô thường thấy mấy chuyện máu chó này trên mạng, mặc dù là chuyện bình thường như cơm bữa rồi nhưng lần nào cũng làm cho cô bối rối.
Theo nhận thức của Tô Nhất Xán, dù hôn nhân hay tình yêu thì ít nhất cũng phải tuân theo thứ tự trước sau. Trong mắt cô, xen vào tình cảm của người khác, trộm quần lót và nhìn lén con gái tắm rửa là ba việc đáng khinh nhất.
Theo lý thuyết thì người làm ra chuyện như vậy hẳn phải hổ thẹn, chột dạ, không dám gặp mọi người, nhưng ấy vậy mà có cô gái có thể tìm ra lý lẽ chính đáng, thậm chí cãi nhau. Đây chắc chắn là con cá lọt lưới của nền giáo dục chín năm bắt buộc nên mới có thể làm ra hành vi phát rồ như vậy.
Sau đó, trong biển người mênh mông, cô đã gặp được một con cá lọt lưới.
Cô không vội chất vấn Đỗ Kính Đình mà không để ý đến chuyện này nửa tháng, đối mặt với người phụ nữ kia hết lần này tới lần khác, Tô Nhất Xán ngày càng chết lặng luôn rồi. Không biết từ lúc nào, cô đã không bị tác động bởi đám phụ nữ bên ngoài của Đỗ Kính Đình, trừ cảm giác bực bội vì bị quấy rầy ra thì cô cũng chẳng còn xốc nổi tìm anh ta để cãi nhau nữa.
Thịnh Mễ Duyệt bảo cô tiêu chuẩn người giàu tìm vợ là không gây gổ, không cãi nhau, rộng lượng biết giữ thể diện.
Khách sạn tổ chức đám cưới đã được đặt trước, tất cả người thân và bạn bè của cô đều biết rằng cuối năm sau, cô và Đỗ Cảnh Đình sẽ kết thúc mối tình kéo dài gần mười năm này và chính thức bước vào cung điện hôn nhân. Trong mắt mọi người, cô là con cưng được ông trời ưu ái.
Thực ra Tô Nhất Xán đã nhắm mắt làm ngơ rất nhiều chuyện, không phải cô cởi mở mà là do đã mất đi niềm đam mê muốn thay đổi cuộc đời. Cuộc đời cô từ lâu đã như một vũng nước đọng, cô tiến từng bước một vào trong đó trong sự mong đợi của mọi người.
Ba mẹ không có quá nhiều yêu cầu với cô. Cô vẫn có thể sống như một người bình thường là điều xa xỉ nhất đối với họ.
Cho đến ngày hôm qua "Nàng tiên cá" này gửi ảnh cho cô, khung cảnh trong bức ảnh đương nhiên rất quen thuộc với Tô Nhất Xán, đó là nhà của Đỗ Kính Đình. Trước đây, anh ta dù chơi bời thế nào cũng không đem gái về nhà.
Tô Nhất Xán thức suốt đêm, lúc trời tờ mờ sáng cô đã chuyển tiếp bức ảnh này cho Đỗ Kính Đình, tiện gửi một tin nhắn WeChat: Anh muốn nói gì không?
Một lúc lâu sau Đỗ Kính Đình mới trả lời: Em muốn anh nói gì?
Anh ta không một lời giải thích, thoải mái thừa nhận hành động của mình. Vậy mà giây phút đó Tô Nhất Xán lại cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, tảng đá đè trên ngực nhiều năm cuối cùng cũng rơi xuống. Cô trả lời: Chia tay đi.
Đỗ Kính Đình không trả lời, Tô Nhất Xán thay một bộ đồ thể thao ra ngoài chạy vòng quanh hồ Thạch Du mười mấy kilomet, sau đó dùng hết chút sức lực cuối cùng lê thân thể đã kiệt sức về nhà. Vốn cô muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến quên trời quên đất, thế giới đổi thay, xuân qua thu đến, một thời khoá biểu thất tình tuyệt vời , sau đó… Một cuộc điện thoại làm gián đoạn mọi kế hoạch của cô.
Khi đứng ở cổng sân bay, Tô Nhất Xán chỉ có một cảm giác là mình sắp chết đến nơi, cô giơ tấm biển đón người với tâm trạng nhẹ nhõm. Trước khi chết cô vẫn đang cầu nguyện thằng bé là một đứa nhóc ngoan ngoãn, đừng có bới việc cho cô, bằng không với trạng thái giờ của mình, cô sợ sẽ kéo theo nó nhảy hồ.
Sau đó một dòng người đi tới, đám người đón máy bay bắt đầu nháo nhào lên. Tô Nhất Xán đợi mấy đợt nhưng không có đứa trẻ nào đi ra một mình.
Cô kiểm tra lại chuyến bay, đúng là đã hạ cánh cách đây hơn hai mươi phút. Cô không dám sơ suất nên đành tiếp tục nhìn vào trong. Không biết qua bao lâu, một bóng người nổi bật hấp dẫn sự chú ý của Tô Nhất Xán, nói đúng hơn thì không riêng gì cô mà cả đoàn người đón người đều không hẹn cùng nhìn chàng trai trẻ tuổi đó.
Chàng trai cao hơn những người đàn ông khác nhiều nên trông rất nổi trội, khó có thể không chú ý được. Tô Nhất Xán đoán chàng trai này cao gần một mét chín, mái tóc xoăn màu hạt dẻ hơi rối bay bay, vẻ mặt buồn ngủ lười biếng như sợ người khác không chú ý đến mình. Anh mặc một chiếc áo phông thời thượng màu xanh huỳnh quang, áo sơ mi buộc ngang eo, chiếc quần ống rộng thùng thình vẫn không che giấu được đôi chân dài bắt mắt. Điều quan trọng là một ống quần bị xắn lên một đoạn, một ống quần vẫn để bình thường.
Ăn diện như thế này ở Phượng Khê trông không khác gì một thanh niên ngu ngốc theo phong cách HKT, tự cho mình là thiên hạ vô địch ở trên đời.
Tuy nhiên, chàng trai này lại có ngoại hình nổi bật, bộ đồ không hợp thẩm mỹ bình thường đã làm cho anh trông thời thượng. Anh như hạc lạc giữa bầy gà trong sân bay không được rộng rãi cho lắm này.
Không biết là anh còn chưa tỉnh ngủ hay trong tính tình lười biếng khinh thường người bản địa. Chàng trai cầm chiếc túi đeo chéo thể thao màu đen, đẩy xe đẩy hành lý, bộ dáng tự cao tự đại, bước đi như vua. Mấy cô gái xung quanh đều thẹn thùng lén cười ngắm nhìn.
Hai bác gái bên cạnh trò chuyện với nhau: "Người Trung hay người nước ngoài thế? Cao quá."
Một bác gái khác nói: "Không giống người Trung, thằng bé chắc là người mẫu."
"Cũng không chắc người ta đã là người mẫu đâu..."
Tô Nhất Xán cầm điện thoại lén chụp chàng trai mặc áo xanh huỳnh quang đang bước đi ở phía xa rồi gửi cho Thịnh Mễ Duyệt: Cực phẩm nhân gian.
Cô bảo cực phẩm là bởi trai đẹp thì thấy nhiều rồi nhưng đẹp mà độc đáo, một mình một cõi, ở giữa tự nhân và nhân tạo như này thì dù đốt đèn cũng khó mà tìm được.
Thịnh Mễ Duyệt trả lời lại rất nhanh: Vãi chưởng, cậu chắc mặc nổi bật như này không phải minh tinh không thế?
Tô Nhất Xán: Tớ không theo dõi minh tinh trẻ, nhưng không thấy fans nào đến đón, chắc không phải đâu.
Vừa gửi xong tin nhắn thì sau lưng chợt có người gọi: "Chị ơi."
Tô Nhất Xán nghĩ là người bên cạnh nói chuyện, dù sao sống lâu như vậy cũng chưa từng có ai gọi cô là "chị " cả, cô không hề để ý, vẫn đang nhắn với Thịnh Mễ Duyệt thì bỗng vai bị vỗ một cái. Cô vô thức quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên là chiếc áo phông màu xanh huỳnh quang chói mắt, lại nhìn lại thì Tô Nhất Xán đơ luôn.
Hốc mắt chàng trai rất sâu, lông mi dày như gắn mi giả, con ngươi lúc nhìn người khác như bị bao phủ bởi sương mù, trông rất cuốn hút.
Nhìn qua thì khó có thể đoán được chàng trai là người nước nào, mặc dù mang nét quyến rũ của người phương Đông nhưng đường nét lại góc cạnh hơn nhiều.
Chàng trai nhìn cô, mày hơi cau lại, vẻ mặt giống đang cẩn thận phân biệt một món đồ cổ nào đó, như nghiên cứu, thăm dò. Sau đó có vẻ là nhớ ra chuyện gì đó trong quá khứ nên chợt nhìn Tô Nhất Xán rồi mỉm cười.
Tô Nhất Xán ho nhẹ một tiếng, chàng trai trước mặt nhìn xuống điện thoại của cô, màn hình vẫn đang hiển thị đoạn đối thoại giữa cô và Thịnh Mễ Duyệt, trong đó có bức ảnh cô vừa chụp trộm, còn có bốn chữ to đùng: Cực phẩm nhân gian.
Giây phút này, Tô Nhất Xán chợt cảm thấy cực kỳ hối hận, tại sao tuần trước đi qua cửa hàng điện thoại không mua một tấm cường lực chống nhìn trộm cơ chứ, nếu cơ đó thay thì lúc này cũng cô cũng không xấu hổ muốn dán bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên tấm biển vầy rồi.
Nhưng tâm lý cô giáo Tô vẫn rất cứng, tắt điện thoại đi như không có gì rồi nở một nụ cười lịch sự: "Có chuyện gì vậy?"
Chàng trai trẻ chỉ vào tấm biển đón người xiêu vẹo trên tay cô. Tô Nhất Xán không hiểu ý anh, còn cầm tấm biển lật qua lật lại nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Viết sai chữ à?"
Chàng trai chỉ vào chữ tiếng anh trên tấm bảng rồi nói với cô: "Chào chị, em là Felix, Sầm Thì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro