Trái Tim Rung Động

Chương 10

2024-09-03 16:43:07

Quả thật, vẻ ngoài của Sầm Thì trông rất trẻ, nếu chỉ xét về ngoại hình, có lẽ nhìn anh không khác với đám học sinh cuối cấp ở trường của Tô Nhất Xán là mấy. Nhưng khi đối mặt với mấy tên đến thích kiếm chuyện như vừa nãy, dáng vẻ điềm tĩnh và khôn khéo của anh lại hoàn toàn không giống với kiểu thiếu niên không rành thế sự, đến cả Tô Nhất Xán cũng không thể nói rõ được.

Sau đó Tô Nhất Xán dừng xe, đưa Sầm Thị đến tòa nhà đang thi công để lấy xe đạp. Phượng Khê là một khu vực khá nhỏ, có rất nhiều con ngõ ô tô không thể chạy vào, muốn tìm xe đạp ở đây cũng không dễ. Cô vẫn trông chờ chiếc xe Tiểu Hồng có thể đưa cô đi đến chân trời góc biển, nên không thể để mất nó được.

Nào ngờ lúc xe taxi chạy tới nơi thì Tô Nhất Xán đã ngủ gà ngủ gật mất rồi, tuy tửu lượng của cô khá tốt nhưng bởi vì trước đó đã uống thay Sầm Thì không ít rượu, lúc sau lại đến chỗ Tôn Lão Tứ uống thêm một ít, mấy loại rượu trộn lẫn vào nhau nên khó tránh việc bị đau đầu. Khi tới nơi, Sầm Thì đành lay Tô Nhất Xán tỉnh dậy.

Sau khi xuống taxi, bước chân của cô vẫn loạng choạng không vững, Sầm Thì thấy cô như vậy đành theo sát phía sau vì sợ cô ngã xuống đất, mãi cho đến lúc đi đến bên cạnh xe đạp thì Sầm Thì mới nhịn không được mà hỏi một câu: "Ổn không đó?"

Tô Nhất Xán phất tay: "Được, sao lại không được chứ?"

Vừa dứt lời cô đã bước hụt chân vào khoảng không, suýt chút nữa thì vấp phải mấy viên đá vụn dưới đất, cũng may Sầm Thì cũng dự tính được nên khi Tô Nhất Xán vừa ngã xuống đã được khuỷu tay anh đỡ lên, cảm giác mềm mại bất ngờ ập tới khiến Sầm Thì ngẩn người, anh nhanh chóng buông cô ra rồi quay người đi, Tô Nhất Xán nói: "Có hơi chóng mặt."

Thấy Sầm Thì quay lưng về phía mình, cô bật cười nghiêng ngả: "Em sao thế? Xấu hổ à? Lúc chị bằng tuổi em thì em vẫn đang xem Ultraman đánh quái thú đấy, nghĩ gì vậy chứ?"

Sầm Thì nghiêm mặt nhìn cô, sau đó leo lên xe: “Để em chở chị đi.”

Tô Nhất Xán không nhúc nhích, vừa mới định đẩy anh xuống đã nghe anh nói: “Nhanh lên đi, em buồn ngủ quá rồi.”

Tô Nhất Xán thở dài ngồi xuống yên sau, chân của Sầm Thì quá dài nên lúc chạy xe đạp của cô trông vừa kỳ cục vừa buồn cười. Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết ở trên cao, ngay cả bản thân anh cũng không biết vì sao mình chỉ định về nước để thư giãn, cuối cùng lại biến thành một tên tán gia bại sản, đã vậy còn thê thảm đến mức phải chạy xe đạp của con gái nữa.

Giọng nói của Tô Nhất Xán vang lên ở sau lưng anh: "Hoá đơn lúc nãy bao nhiêu tiền thế? Để chị chuyển khoản lại cho em."

"Không cần đâu." Sầm Thì trả lời qua loa.

"Em trai giàu có quá nhỉ? Thanh toán hơn trăm ngàn mà không thèm chớp mắt lấy một cái, nhà em có quặng mỏ à?"

"Không có."

"Gì cơ?"

"Em hết tiền rồi, sau này phải phiền chị lo hết chi phí ăn uống ngủ nghỉ của em đó."

"..."

Tô Nhất Xán hoàn toàn không để ý đến chuyện này, nói không chừng ba chiếc vali của anh còn đắt hơn số tiền này nữa, anh ngàn dặm xa xôi từ Mỹ trở về chỉ để tiêu hết số tiền hơn mười vạn trong một lần thôi đấy à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sầm Thì không muốn nói tiếp về chủ đề này: “Chị trèo tường giỏi thật đấy."

Mặc dù đây lần đầu được người khác khen ngợi ở phương diện này nhưng Tô Nhất Xán vẫn rất thích thú, có lẽ vì đã quá say nên cô mới khoe khoang không thèm e dè như thế: “Không khoác lác đâu, kỹ năng trèo tường của chị rất điêu luyện, tất cả đều dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm lận đó."

Sầm Thì nghe xong cũng thấy mơ hồ, anh đã từng nghe qua rất nhiều bài luyện tập, nhưng mà: “Vì sao phải luyện tập trèo tường thế?"

Tô Nhất Xán cảm giác mí mắt của mình đã bắt đầu nặng trĩu, nên dứt khoát nhắm mắt lại rồi mới trả lời anh: "Vì để ngắm Đỗ Kính Đình một cái, anh ta học ở trường THPT số 8, do trường quản lý rất nghiêm nên học sinh học trường khác không được vào trong. Nhưng có một quán mì ở sân thể dục phía đông nam của trường THPT số 8, lần nào anh ta học thể dục ở đó chị cũng mò đến để đưa nước, cứ thế đưa suốt ba năm."

Sầm Thì im lặng vài phút rồi hỏi: “Chị thích người đó lắm à?”

Tô Nhất Xán ngồi ở phía sau khẽ lắc lư, những cơn gió đêm của mùa hè mang theo cút không khí ấm áp, thổi vào người không quá nóng mà ngược lại còn khá thoải mái, ý thức đã bắt đầu mơ mơ màng màng nên lời nói của cô cũng mập mờ không rõ: “ Đúng vậy, anh ta là cả thanh xuân của chị đấy."

Vừa nói dứt câu thì phía sau không còn âm thầm gì nữa, Sầm Thì cũng không biết thanh xuân này quan trọng như thế nào đối với Tô Nhất Xán. Suốt hai ngày thất tình cô chỉ ăn rồi ngủ, khi nào ăn thì ăn khi nào ngủ thì ngủ, không lộ ra cảm xúc đau khổ mà người thất tình nên có chút nào, ngoại trừ mỗi lần rửa mặt là hệt như muốn tự sát vậy.

Bầu không khí im lặng một lúc lâu bỗng vang lên một âm thanh, Tô Nhất Xán tùy tiện nói một câu: "Chị chịu hết nổi rồi, em trai, cho chị dựa vào một chút nhé, khi đến nơi thì nhớ gọi chị dậy đó."

Sau đó ngã vào lưng Sầm Thì thì không còn động tĩnh gì nữa, lưng của Sầm Thì cứng đờ, anh vô thức thả chậm tốc độ đạp xe.

Tô Nhất Xán bất chấp mọi thứ mà ngủ thiếp đi, còn Sầm Thì lại chịu khổ cả đường về, đoạn đường chỉ cần hơn mười phút đã có thể về tới nhà, nhưng anh hoàn toàn không biết mình đạp đi đâu, cứ đạp lang thang quanh hồ Thạch Du gần bốn mươi phút.

Tô Nhất Xán ngủ rất sâu không có tỉnh giấc giữa chừng, Sầm Thì sợ cô bị ngã nên đạp xe rất chậm, cơn gió bên hồ khẽ thoáng qua giống như có thể xua tan những phiền muộn của mùa hè, tiếng ve sầu râm ran trên ngọn cây như đánh bay những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Đầu óc của Sầm Thì trống rỗng vì mọi sự chú ý đều đổ dồn vào lưng anh, mái tóc của Tô Nhất Xán cọ vào áo thun của Sầm Thì, cảm giác ngứa ngáy truyền thẳng từ da đến trái tim, khiến lòng anh cứ cồn cào không yên. Thậm chí, còn cảm nhận được tiếng hô hấp rất khẽ của Tô Nhất Xán đang phả vào lưng mình, hai chân anh cứ vô thức nhấp nhô trên bàn đạp theo tiếng hít thở phập phồng của cô.

Đánh bậy đánh bạ mà cuối cùng vẫn tìm đúng nhà của Tô Nhất Xán, sở dĩ anh có thể chắc chắn như vậy là vì trước cửa nhà đang đậu một chiếc ô tô màu đen, có một người đàn ông đang tựa vào cửa xe, dường như đã đợi rất lâu rồi. Có lẽ thông qua ánh đèn đường mờ ảo, nhìn thấy chiếc xe đạp đang chạy tới nên anh ta vội vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, dập tắt nó dưới đôi giày da rồi mới đứng thẳng dậy.

Sầm Thì cũng nhìn thấy Đỗ Kính Đình, dừng xe cách anh ta mấy mét rồi mới vỗ vỗ người phía sau, Tô Nhất Xán mệt mỏi xua tay: “Đừng có phiền chị mà."

Sầm Thì chỉ đành quay đầu lại nói với cô: “Thanh xuân của chị đến tìm chị kìa.”

Tô Nhất Xán sửng sốt mở mắt ra, nhìn chằm chằm Đỗ Kính Đình đang đứng cách đó mấy bước. Cũng may, tuy cô uống nhiều nhưng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, sau khi bước xuống từ yên sau xe đạp liền hỏi: “Tìm tôi làm gì?"

Đỗ Kính Đình vừa nhìn thoáng qua chàng trai đang khoanh tay, anh ta khẽ cau mày, phủi phủi chiếc sơ mi phẳng phiu của mình rồi thản nhiên cởi nút trên cùng ra. Sầm Thì cũng không nhìn đến anh ta, chỉ hỏi Tô Nhất Xán chìa khoá nhà đâu rồi dắt xe đạp để vào trong sân.

Lúc này Đỗ Kính Đình mới nói với Tô Nhất Xán: "Ngày mai anh sẽ đi công tác đến Hải Nam, có thể lịch trình sẽ kéo dài đến mười ngày nửa tháng, nên anh muốn đến gặp em trước, em có muốn anh mua quà gì không?"

Tô Nhất Xán vô cảm nhìn anh ta sau đó chợt mỉm cười, má lúm đồng tiền bên phải môi trông cực kỳ mỉa mai, cô nói lớn: “Tôi nghĩ câu hỏi này anh đã hỏi sai người rồi, anh đi mà hỏi đoá bách hợp bé nhỏ lần trước sẽ thích hợp hơn đó."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng điệu của Đỗ Kính Đình vẫn dịu dàng như trước: “Em để ý lắm à?"

Tô Nhất Xán hỏi vặn lại: “Anh cho rằng tôi không nên để ý sao?"

Đỗ Kính Đình nghiêng mặt, nhìn về phía cuối con hẻm tối tăm sau đó im lặng mỉm cười, một lúc sau mới trả lời: “Nếu em để ý như vậy thì bên cạnh anh sẽ không xuất hiện thêm bất kỳ người phụ nữ nào nữa.”

Tô Nhất Xán không thể chịu nỗi nữa, cô thản nhiên nói: “Tôi mệt rồi.”

Đúng lúc này, Sầm Thì đã đậu xe đang đi ra ngoài, anh trưng ra vẻ mặt lạnh tanh nói chuyện với Đỗ Kính Đình: “Tối nay chị Tô đã uống rất nhiều rượu nên khá khó chịu trong người, nếu có chuyện gì thì để hôm khác nói đi."

Ngoại trừ lần ở đồn cảnh sát ra, thì đây là lần thứ hai Đỗ Kính Đình có cơ hội đánh giá tên nhóc này một cách nghiêm túc, tuy nói giọng điệu khá bình thường, nhưng lại tỏa ra phong thái hung hiểm khó phát hiện.

Đỗ Kính Đình khẽ mỉm cười, sau đó ân cần nói với Tô Nhất Xán: “Vậy em vào nghỉ ngơi trước đi, đợi khi nào anh đi Hải Nam về sẽ tìm em trò chuyện sau. Suy cho cùng, một lời chia tay cũng khó mà cắt đứt quan hệ của chúng ta được, em thấy đúng không?"

Đã gắn bó với nhau nhiều năm, cho dù bây giờ có chia tay thì giữa họ có còn ràng buộc về động sản và bất động sản, theo lý mà nói, bọn họ vẫn cần phải nói chuyện đàng hoàng để xử lý ổn thỏa mọi chuyện.

Tô Nhất Xán gật đầu: “Được thôi.”

Đỗ Kính Đình lịch sự nói với cô một câu: “Ngủ ngon.”

Lúc anh ta vừa định xoa đầu cô, bỗng nhiên có một tia sáng ánh lên từ kim loại xuyên qua bầu trời đêm bay về phía Tô Nhất Xán, tạo khoảng không giữa cô và Đỗ Kính Đình. Đó là chiếc chìa khoá Sầm Thì vừa mới lấy ở chỗ cô, Tô Nhất Xán giơ tay lên chụp được chìa khóa, Đỗ Kính Đình chỉ đành rút bàn tay cứng đờ trên không trung của mình về.

Tô Nhất Xán ngáp một cái rồi đi vào nhà, Sầm Thì đợi cô bước vào cũng đi vào theo, sau đó quay người chuẩn bị khoá cổng.

Trong khoảnh khắc khóa cổng lại, anh ngó ra trước sân thì thấy Đỗ Kính Đình vẫn đứng yên ở vị trí cũ, chưa hề rời đi.

Sầm Thì nghênh đón mắt của anh ta, tạm dừng động tác khóa cổng lại, đột nhiên trông thấy Đỗ Kính Đình khẽ vỗ nhẹ lên trái tim, trong đôi mắt đen của anh ta lóe lên một tia u ám, tiếp đó thong thả nói: “Nơi này của cô ấy sẽ không rung động được nữa đâu."

Sầm Thì nhếch môi: “Tim mà không đập là chết người đấy."

Đỗ Kính Đình nở một nụ cười lạnh lùng: "Chắc thế.”

Nói xong, anh xoay người bước vào trong xe, chiếc xe hạng sang màu đen kiêu ngạo phóng đi và khuất dần sau con hẻm.

Sau khi Đỗ Kính Đình rời đi, dưới ánh trăng mờ ảo, Sầm Thì rơi vào trầm tư trong giây lát. Không rung động được nữa là có ý gì? Lẽ nào Tô Nhất Xán đã chết rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0