Trái Tim Rung Động

Chương 11

2024-09-03 16:43:07

Sầm Thì bối rối khoá cổng, quay đầu đi vào, bỗng sực nhớ ra vài điều không hợp lẽ thường, ví dụ Tô Nhất Xán cực kỳ bình tĩnh khi đối diện với Đỗ Kính Đình, dường như cuộc sống của cô chẳng bị ảnh hưởng chút nào, hoàn toàn không giống tình trạng của người phụ nữ vừa bị gã đàn ông mình yêu tha thiết cắm sừng, Sầm Thì vừa nhíu mày vừa đi vào nhà.

Tô Nhất Xán đang tắm, Sầm Thì ngồi trên sofa trong phòng khách, thỉnh thoảng lại liếc về phía phòng tắm, đã nửa tiếng đồng hồ rồi mà Tô Nhất Xán vẫn chưa ra. Nghĩ tới việc cô uống rất nhiều, Sầm Thì hơi lo lắng, anh tới trước cửa phòng tắm, đập cửa mấy lần: “Chị vẫn ổn chứ?”

Không ai trả lời, Sầm Thì lại đập cửa thêm một lúc, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Sắc mặt anh bỗng trở nên lo lắng, đang định bất chấp tất cả phá cửa xông vào thì cửa mở, Tô Nhất Xán mặc áo phông quần đùi, nhìn anh: “Gọi hồn đấy à?”

Sầm Thì thấy sai sai, vừa rồi cô ở trong đó lâu như thế, cứ xả nước mãi mà không trả lời anh, chẳng lẽ cô vừa khóc?

Anh cúi đầu quan sát cô thật kỹ, cũng chẳng thấy giống vừa khóc, bèn lên tiếng thăm dò: “Chị… vừa nôn hả?”

Tô Nhất Xán không trả lời, đi thẳng về phòng, chỉ để lại bóng lưng cho anh: “Em tắm đi.”

Sầm Thì lẩm bẩm một câu với bóng lưng cô: “Cứ để tóc ướt đi ngủ sao?”

Dường như Tô Nhất Xán thấy câu này có lý, cô bỗng khựng lại, quay người nhìn anh và nói một cách đầy trịnh trọng: “Em trai à, hôm nào rảnh chị gói sủi cảo cho em ăn nhé?”

Sầm Thì bỗng có dự cảm chẳng lành, quả nhiên nghe thấy câu tiếp theo của Tô Nhất Xán: “Chị nằm trên sofa một lúc, lát nữa em sấy tóc, tiện thể giúp chị sấy luôn nha.”

Nói rồi cô nằm luôn lên sofa.

Khi Sầm Thì tắm xong, cầm máy sấy đi tới cạnh Tô Nhất Xán thì cô đã ngủ mất rồi. Mái tóc buông xõa phía ngoài sofa, cô ngủ rất ngoan, hơi thở rất khẽ.

Sầm Thì đi về phía Tô Nhất Xán, mở máy sấy lên, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cô. Tóc của Tô Nhất Xán rất dài và cũng rất mềm mại, có điều khi gặp cô vào ban ngày thì lúc nào cũng thấy cô buộc tóc cả. Cơn gió đưa hương thơm thuộc về riêng phái nữ trên mái tóc Tô Nhất Xán len lỏi vào khoang mũi Sầm Thời, anh bất giác nhìn về phía khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Tô Nhất Xán mang vẻ đẹp cực kỳ sắc sảo, là kiểu mà cánh đàn ông tầm thường chẳng dám mơ tới. Từ thời còn đi học, đường nét trên gương mặt cô đã đẹp tới mức loá mắt, cộng thêm ưu thế chiều cao nên Tô Nhất Xán cực kỳ nổi bật giữa đám con gái.

So với trước kia, sự chói mắt thời thiếu nữ của Tô Nhất Xán đã bớt đi ít nhiều, thay vào đó là nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Vẻ gợi cảm mơ màng này khiến Sầm Thì không thể rời mắt. Hiện giờ Tô Nhất Xán mềm mại như nước, hoàn toàn khác với vẻ mạnh mẽ dứt khoát ban ngày, sự cuốn hút này khiến Sầm Thì cảm thấy rất đỗi xa lạ.

Như thể vừa vượt qua bờ bên kia của đại dương rộng lớn, khoảnh khắc này, anh như chợt tìm được cảm giác thân thuộc đã lạc lối trong trái tim mình bấy lâu, có lẽ cảm giác thân thuộc ấy còn có một cách gọi khác mang tên "gia đình".



Chắc là vì tối hôm trước Sầm Thì ngủ rất ngon nên sáng hôm sau Tô Nhất Xán tỉnh lại đã không thấy bóng dáng anh đâu, chỉ để lại tờ giấy nhắn với nội dung “Em ra ngoài một lát, buổi trưa sẽ về” trên bàn.

Không thể không nói, Sầm Thì lớn lên ở nước ngoài có khác, chữ viết như thể người bị run tay, bảo là chữ khảo cổ mới được khai quật lên cũng không quá, xấu tới mức mẹ ruột còn chẳng dám nhận!

Tô Nhất Xán cũng không biết hôm qua tối đen như mực, Sầm Thì phân biệt đường kiểu gì mà mới sáng sớm đã ra ngoài một mình, xuất quỷ nhập thần thật đấy.

Tới trưa, Tô Nhất Xán nấu tạm hai món ăn, cậu em trai này canh đúng giờ cơm để về, sau đó cô hỏi anh đã đi đâu.

Anh thật thà đáp: “Hôm qua tiêu hết tiền rồi, đi tìm việc.”

Tô Nhất Xán nhìn chiếc quần bò màu đen hôm nay Sầm Thì mặc, hai bên đầu gối mỗi bên rách một miếng, phía trên đùi vẫn còn một miếng nữa, miệng chỗ rách tua tủa đầy những sợi vải, bên trên anh mặc áo nỉ liền mũ với hoạ tiết graffiti loạn cả mắt, mặc như này đi tìm việc? Chắc đi ứng tuyển vị trí trẻ trâu lâu năm bán hàng có thâm niên hả?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nên cô tò mò hỏi: “Thế tìm được chưa?”

Sầm Thì hẳn đã đói bụng, cầm đũa lên, gật đầu: “Tìm được rồi.”

“... Khi nào thì bắt đầu đi làm?”

“Mấy hôm nữa.”

Tô Nhất Xán cười đâm chọt: “Dạy người ta nhảy hiphop hả?”

Xét từ bộ quần áo anh mặc, cô thực sự không nghĩ ra công việc nào khác thích hợp hơn nữa.

Sầm Thì trả lời: “Cũng không khác mấy.”

Đúng là anh đẹp anh có quyền, ra ngoài lượn một vòng mà đã tìm được việc? Tô Nhất Xán bắt đầu nghi ngờ tin báo đài ngày nào cũng đăng bài nói tình hình tìm việc hiện nay hết sức khó khăn, thật hay giả vậy?

Sau khi chủ đề này kết thúc được năm phút, Tô Nhất Xán mới sực nhớ ra: “Ơ kìa, em trai này, em đến đây du lịch cơ mà? Tìm việc làm gì? Em định sống ở đây lâu dài không về luôn hả?”

Sầm Thì đã ăn xong một bát cơm lớn, đáp: “Về chứ, nhưng phải kiếm đủ tiền mua vé máy bay chiều về đã.”

“Thế sao hôm qua chị bảo chuyển tiền mà em không cần?”

Sầm Thì cười rất ngây thơ vô tội: “Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm! Hôm qua chị bảo sẽ gói sủi cảo cho em ăn, chị còn nhớ chứ?”

“Ủa chị có nói thế hả? Chẳng phải chị đã nói với em chị không biết gói sủi cảo sao?”

“... Có. Chị nhờ em sấy tóc cho chị, còn nói sẽ gói sủi cảo cho em ăn.”

Tô Nhất Xán nói với vẻ chắc nịch: “Không thể nào, sao chị có thể phiền em sấy tóc giúp chị được chứ?”

“...” Thế là tối qua cô nói vậy để lừa trẻ con hả?

Sau đó cô về thẳng phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy! Sầm Thì nhớ tới vẻ mặt cô khi ra lệnh cho anh sấy tóc tối qua, hệt như một vị nữ hoàng cao quý vô ngần. Quả nhiên nữ hoàng đều lật mặt nhanh hơn cả lật sách!



Sân bóng rổ đường phố nằm ở phía tây chợ Phượng Nam, gần như từ sáng tới tối nơi đó đều có rất nhiều người, các chàng trai trẻ rủ nhau đánh bóng rổ, trượt ván, các cụ ông cụ bà thì ngồi phe phẩy quạt trên quảng trường nhỏ cạnh sân bóng rổ, vừa hóng gió vừa nói chuyện. Vào hai buổi sáng và tối, các thím các bà còn tổ chức hoạt động khiêu vũ quảng trường quy mô lớn, nên nó được coi là nơi náo nhiệt nhất quanh đây.

Lúc Tô Nhất Xán thay giày, Sầm Thì đã tự giác đứng ở cổng chờ cô, tuy cô không gọi anh cùng đi nhưng thấy em trai tích cực như vậy, chắc là buồn chán tới mức không chịu nổi rồi.

Trước khi ra khỏi nhà, Tô Nhất Xán đã gọi điện cho phó hiệu trưởng, tỏ vẻ cô đã thông báo tới nơi tới chốn, nhưng không ai muốn tham gia. Phó hiệu trưởng cũng nẫu hết cả ruột, hiệu trưởng mới năm nay vừa thuyên chuyển tới rất coi trọng việc phát triển toàn diện về đức-trí-thể-mỹ, nhất là tuyển chọn thành viên cho trường, giờ thì khó xử lý rồi đây.

Phó hiệu trường rầu rĩ hồi lâu, quyết định một cách khó khăn: “Vậy như này đi, kinh phí giảm thêm một nửa, số còn lại để tôi nghĩ cách xin trợ cấp, nếu cô có thể giải quyết chuyện này êm đẹp, tôi sẽ xin cho cô thêm 200 tệ tiền thưởng.”

“...” Tạ ơn ân điển của Phó hiệu trưởng Dư, chẳng lẽ cô thiếu 200 tệ thì không sống nổi nữa hả?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy Tô Nhất Xán thầm chửi thề trong bụng, nhưng một giáo viên thể dục thấp cổ bé họng như cô sao có thể công khai chống lại nhiệm vụ lãnh đạo nhà trường giao chứ? Thôi vậy, 200 tệ thì 200 tệ, tiền có ít thì vẫn là tiền!

Lúc bọn họ tới quảng trường nhỏ, Triệu Kỳ đã có mặt, đang ngồi trên bậc cầu thang cạnh sân bóng rổ chém gió với đám bạn cùng tuổi, thoáng thấy Tô Nhất Xán đi về phía mình, cậu ấy nhiệt tình vẫy tay gọi: “Cô Tô.” Sau đó nhảy qua một cục đá bên trên rồi chạy tới phía họ, thật sự rất giống một đứa ngốc.

Sầm Thì nghiêng người hỏi: “Trường chị hết người rồi hả? Cậu nhóc đội trưởng này trông không được thông minh cho lắm.”

Tô Nhất Xán nói với anh: “Em không biết đó thôi, bọn nhóc không phải học sinh chuyên thể dục thể thao, cũng chẳng định dựa vào nó để kiếm miếng cơm manh áo thì phụ huynh nào chịu cho con mình ra nhập đội bóng rổ vào giai đoạn quan trọng như bây giờ? Suy cho cùng, ở Trung Quốc, kỳ thi đại học chính là đường ranh giới phân chia. Vả lại trước kia trường học luôn không quá chú trọng việc bồi dưỡng phương diện này, sau khi đội tuyển bóng rổ của trường được thành lập bèn tóm mấy đứa nhóc hay nghịch ngợm, không ngoan ngoãn trên lớp gia nhập. Nói hoa mỹ là mang vinh quang về cho trường, thực ra chị thấy đội tuyển bóng rổ trường chị chẳng khác nào trại tập trung thanh thiếu niên cá biệt hết. Hồi trước chị nghe đồng nghiệp kể, cậu nhóc Triệu Kỳ này có quan hệ khá tốt với mọi người, từ khối 10 tới khối 12, lớp nào em ấy cũng có người quen! Chủ nhiệm giáo vụ còn đích thân tìm em ấy trò chuyện, khuyên bảo em ấy gia nhập đội tuyển bóng rổ, đảm nhiệm chức đội trưởng. Sau đó, Triệu Kỳ kêu gọi đám bạn thân thiết gia nhập đội bóng rổ. Nói tóm lại, trên đây là tình hình thành phần đội tuyển bóng rổ hiện giờ.”

“...” Qua loa đại khái quá vậy? Thành lập đội tuyển bóng rổ cho trường hay tổ chức băng đảng xã hội đen trong trường thế?

Tô Nhất Xán vừa dứt lời, Triệu Kỳ đã đi tới với gương mặt bầm dập tới mức thảm thương hẵng còn dán băng keo cá nhân. Tô Nhất Xán nói về chuyện tập huấn với Triệu Kỳ, cậu ấy nói bản thân thật sự không có thời gian, tháng tám này cậu ấy định tìm việc bán thời gian, đi làm kiếm ít tiền tiêu vặt.

Lúc hai cô trò nói chuyện, Sầm Thì dựa vào cột đá bên cạnh, không lên tiếng, nhưng anh đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy hai bên thống nhất được ý kiến, anh bèn thong thả móc đồng mười tệ từ trong túi ra, hỏi Triệu Kỳ: “Ở đâu bán nước vậy?”

Triệu Kỳ chỉ quầy bán hàng vặt trong con ngõ phía bên kia đường cái, Sầm Thì cười cười bảo: “Đưa tôi qua đó.”

Triệu Kỳ định đáp “Mua chai nước thôi mà cũng cần người đi cùng”, có điều cậu ấy nhớ lại chuyện Sầm Thì ra tay cực tàn nhẫn hồi tối qua thì hơi rén, thế là đành nói với Tô Nhất Xán: “Vậy… Cô Tô ơi, em đưa anh ấy đi mua nước ạ.”

Tô Nhất Xán gật đầu: “Đi đi.”

Vừa vào ngõ, Sầm Thì bỗng dừng bước, lúc này trong ngõ cũng không có bóng dáng ai khác, Triệu Kỳ thấy anh không đi tiếp, sợ hết hồn, cậu ấy đánh hơi thấy mùi không ổn, quả nhiên Sầm Thì giơ tay lên, Triệu Kỳ sợ tới mức vô thức đưa tay lên che mặt, còn gào lên “ui da”.

Nhưng chẳng có nắm đấm nào vung tới, Triệu Kỳ nhìn Sầm Thì đang gãi ngứa qua kẽ hở giữa ngón tay, anh cười cười nhìn cậu ấy: “Sợ cái gì?”

Ánh mắt ấy khiến Triệu Kỳ nổi hết cả da gà, trái tim run rẩy, giọng nói run run: “Anh… anh muốn làm gì?”

Sầm Thì bỏ tay xuống, tiện đút tay vào túi quần, Triệu Kỳ phải cao tới một mét tám lăm, nhưng Sầm Thì đứng trước mặt còn cao hơn cậu ấy nhiều, áp lực quá đỗi. Triệu Kỳ không dám manh động, Sầm Thì nói với cậu ấy: “Không muốn làm gì hết. Chẳng phải cậu nói tháng tám định đi làm thêm kiếm tiền à? Kiếm được bao nhiêu?”

Triệu Kỳ chẳng hiểu ra làm sao, đáp: “Cũng chẳng được bao nhiêu, em làm nhân viên quản lý mạng bán thời gian vào ca đêm cho quán net gần đây, cũng chỉ được khoảng hơn một ngàn tệ.”

“Ừ, đi đâu làm mà chẳng kiếm được tiền, bây giờ cậu đang trong thời kỳ phát triển chiều cao, thức đêm suốt không tốt đâu. Hay là như này nhé, cậu gọi thành viên trong đội bóng rổ về tiến hành tập huấn, cứ mỗi người cậu gọi về được thì tôi cho cậu một trăm tệ tiền hoa hồng, gọi được cả đội về, tôi bao luôn phí tập huấn cho cậu!”

Triệu Kỳ không dám tin vào tai mình, còn có chuyện tốt nhường này ư?

Trước kia, đội bóng rổ tập luyện cũng chỉ túm tụm vào một chỗ đùa nghịch với nhau, thỉnh thoảng còn có thể trốn ở đó hút điếu thuốc hoặc chơi vài ván game. Nếu đi tập huấn, cả lũ bạn thân ở với nhau có khác gì nghỉ mát đâu? Đã vậy còn được tiền nữa! Chuyện tốt như vậy khiến Triệu Kỳ cười toe toét, đồng ý ngay.

Sầm Thì tiếp tục dặn: “Nhưng chuyện này tôi và cậu biết với nhau thôi, nếu dám bép xép với người khác trong đội, tôi sẽ không tha cho cậu. Ngoài ra, cậu cũng không được nhắc chuyện này với cô Tô, đợi lát nữa quay về, cậu cứ nói với cô ấy, cậu đồng ý tham gia tập huấn là được.”

Triệu Kỳ bối rối hỏi: “Nhưng… Anh trai ơi, anh với cô Tô có quan hệ gì ạ? Còn hào phóng tới mức tự bỏ tiền túi ra nữa chứ!”

Sầm Thì trả lời: “Không liên quan gì tới cô Tô hết, cậu sẽ biết sớm thôi.”

Sau đó anh móc đồng mười tệ đưa cho Triệu Kỳ: “Đi mua nước đi, ba chai.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0