Chương 12
2024-09-03 16:43:07
Triệu Kỳ vừa tu ừng ực coca mát lạnh, vừa quay về sân bóng rổ cùng Sầm Thì. Sầm Thì thấy Tô Nhất Xán đang ngồi cạnh sân bóng rổ, đi về phía đó rồi đưa chai nước khoáng lạnh đã mở nắp cho cô. Tô Nhất Xán ngẩng đầu nhìn anh, Sầm Thì cụp mắt nhướng mày, hỏi: “Sao thế?”
Tô Nhất Xán cười cười không đáp, ngửa đầu uống nước khoáng. Triệu Kỳ nhanh nhảu làm theo kế hoạch vừa rồi, chạy tới chỗ Tô Nhất Xán nói có thể tham gia tập huấn, lát nữa cậu ấy sẽ đi tới tận nhà các thành viên trong đội động viên họ tham gia, còn đảm bảo sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả.
Tô Nhất Xán trông vẻ hí hửng như nhặt được tiền của Triệu Kỳ, lấy làm lạ, Triệu Kỳ mua chai nước thôi mà lúc quay lại như thể đã được đả thông hai mạch nhâm đốc, khí huyết lưu thông, không nhắc tới việc đi làm thêm nữa là sao?
Cô không khỏi nhìn Sầm Thì đang đứng phía tay trái cô, Sầm Thì vừa uống nước vừa nhìn sân bóng rổ, ánh mắt anh khóa chặt lấy bóng lưng cậu thiếu niên mặc áo đen trên sân. Cậu nhóc đó cao ngang Triệu Kỳ, để đầu đinh, tai trái đeo chiếc khuyên màu đen, trông rất gian manh.
Sầm Thì bị Triệu Kỳ đi lên chắn mất tầm nhìn, bèn kéo cậu ấy một cái, hỏi: “Cậu thấy người mặc áo đen kia chơi bóng thế nào?”
Triệu Kỳ quay đầu nhìn hồi lâu, đáp: “Anh hỏi Ân Tá hả? Em không tiện đánh giá.”
Tô Nhất Xán bỗng hỏi: “Em ấy chính là Ân Tá?”
Sầm Thì cúi đầu: “Chị cũng quen cậu ta à?”
Tô Nhất Xán đáp: “Quen, sao không quen cho được? Chị dạy lớp thằng nhóc ấy mà, suốt học kỳ, chưa lần nào chị điểm danh mà em ấy có mặt, ấn tượng sâu sắc khó phai!”
Triệu Kỳ vội cười nịnh nọt: “Vậy nên so với cậu ta thì em vẫn được coi là học sinh ngoan, cô Tô nhỉ? Các môn khác em chẳng dám đảm bảo, chứ riêng môn thể dục, em là học sinh xuất sắc đấy!”
Tô Nhất Xán lườm Triệu Kỳ: “Kẻ tám lạng, người nửa cân.”
Sầm Thì thấp giọng lẩm bẩm: “Thế mà là học sinh trường các chị ư?”
Triệu Kỳ cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Đám Ân Tá đứa nào đứa nấy đều bị liệt vào diện cần giám sát, còn chẳng thèm đi học, có khi chưa tới lớp 12 đã bị đuổi học.”
Sầm Thì bắt được ánh mắt đầy đề phòng của Triệu Kỳ khi nhắc tới Ân Tá, có vẻ như ngôi trường này cũng đủ loại thượng vàng hạ cám. Trên đường tới đây, anh nghe Tô Nhất Xán giới thiệu, còn tưởng đội trưởng đội bóng rổ trường đã ghê gớm lắm rồi, nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Sầm Thì tu một hơi hết sạch nước khoáng trên tay, anh bóp bẹp chai nước, vỗ lưng Triệu Kỳ: “Lên đi, đấu với cậu ta một trận.”
Triệu Kỳ khó xử: “Thôi thôi, em xin anh đừng.”
Sầm Thì quay đầu, ánh mắt chợt lạnh, Triệu Kỳ khuất phục dưới uy hiếp của “bố đường”, chỉ đành đi vào sân bóng, lên tiếng: “Cho chơi với.”
Mười phút sau, thể lực Triệu Kỳ vẫn khá tốt, nhưng độ chính xác quả thực khiến người ta cạn lời. Sầm Thì thấy cậu ấy chạy tới dưới rổ bóng còn ném trượt, tức tới mức bật cười.
Trái lại, khi anh quan sát Ân Tá, tuy cậu ta không biết cách phối hợp, nhưng gần như chỉ cần bóng tới tay cậu ta thì dù ở vị trí góc độ khó tới mấy, cậu ta cũng có thể ném bóng vào rổ, tỉ lệ chính xác khiến Sầm Thì phải chú ý.
Anh nói với Tô Nhất Xán: “Nếu thằng nhóc mặc áo đen kia gia nhập đội bóng rổ trường chị, có lẽ còn bồi dưỡng dạy dỗ được.”
Tô Nhất Xán lắc đầu: “Gia nhập đội bóng rổ cái gì? Bảo thằng nhóc ấy bước vào cổng trường một lần còn khó nữa là!”
Ánh nắng trời chiều càng lúc càng gắt, Sầm Thì liếc Tô Nhất Xán, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, anh hỏi: “Nóng không?”
Tô Nhất Xán lau mồ hôi, đáp: “Em nói xem?”
Sầm Thì đứng dậy, chuẩn bị nói về thôi, nào ngờ, trong sân bóng chợt xảy ra chuyện khiến mọi người trở tay không kịp!
Nguồn cơn sự việc do Triệu Kỳ chuyền bóng chệch hướng, không may đập thẳng vào mặt cậu nhóc khác, cậu nhóc kia lập tức nước mắt lưng tròng, máu mũi ròng ròng, thế là có người gắt lên: “Bị mù à?”
Sắc mặt Triệu Kỳ lạnh đi: “Có phải tôi cố ý đâu.”
Có người chen ngang: “Ân Tá, đây là học sinh trường chúng mày đúng không? Cái thằng lần trước đám Mao Tử tìm có phải nó không?”
Sắc mặt Triệu Kỳ không tốt, quay đầu nhìn Ân Tá: “Tôi với cậu không oán không thù đúng không? Cậu nói một câu công bằng đi, tôi bất cẩn thật mà.”
Người đứng cạnh tiếp tục nói: “Vậy cứ coi như cậu bất cẩn đi, đưa hai trăm tệ cho mấy anh em mua cây thuốc hút là xong chuyện.”
Tất nhiên Triệu Kỳ không nhịn nổi nữa, cậu ấy chẳng phải phường ngoan hiền, người kia chỉ chảy tí tẹo máu mũi mà bắt cậu ấy bồi thường tiền? Cùng lắm thì gọi hội tới giải quyết, còn lâu Triệu Kỳ mới chịu thỏa hiệp, cậu ấy nhìn Ân Tá.
Những người khác cũng đang nhìn Ân Tá, rõ ràng Ân Tá là người khá có tiếng nói trong đám bọn họ, nhưng Ân Tá chỉ chậm rãi cúi xuống nhặt bóng rổ lên, đôi mắt phượng thon dài toát lên vẻ gian manh không dễ chọc, cậu ta nói với Triệu Kỳ: “Một là làm theo lời người anh em của tao, hai là tao đập mày như lúc nãy mày đập người ta.”
Triệu Kỳ nghe vậy, lửa giận bùng lên, mắng mỏ: “Ân Tá, tao.đệt.mẹ.mày!”
Triệu Kỳ vừa dứt lời, Ân Tá mạnh tay ném bóng, quả bóng rổ đỏ như lửa hướng thẳng về phía đầu Triệu Kỳ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quả bóng rổ hệt như mũi tên rời khỏi cây cung, nhanh tới mức Triệu Kỳ không kịp phản ứng, chợt có một bàn tay lớn giơ lên chắn trước mũi cậu ấy ở khoảng cách một xen-ti-mét.
Triệu Kỳ bị dọa tới mức lùi về sau, cậu ấy thấy quả bóng rổ vốn nên nện thẳng mặt mình nằm gọn trong lòng bàn tay Sầm Thì.
Không phải cứ sở hữu bàn tay to là có thể làm được chuyện này, độ linh hoạt và lực căng của ngón tay đều sẽ quyết định tới kĩ thuật giữ bóng. Nhưng người đàn ông trước mặt lại chẳng tốn chút công sức đã có thể giữ chặt quả bóng rổ trong tay, không riêng gì Triệu Kỳ, cả đám người đứng cạnh cũng há hốc miệng.
Cộng thêm ngoại hình và chiều cao cực kỳ bắt mắt của Sầm Thì, anh vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng bấy giờ mọi người mới đánh giá anh một cách nghiêm túc.
Sầm Thì đập đập quả bóng rổ, nhìn thẳng Ân Tá, nói với cậu ta bằng giọng bình tĩnh: “Bóng rổ có thể dùng để thi đấu, nhưng không được phép dùng để đánh người!”
Nói đoạn, anh ném trả bóng lại cho Ân Tá, Ân Tá vừa đón bóng, người anh em đứng cạnh đã gào lên: “Con mẹ nó chứ, mày là thằng nào nữa?”
Tô Nhất Xán cũng đã đi tới, cô nói với Ân Tá: “Em trốn học đã đành, giờ còn muốn đánh tàn phế đội trưởng đội bóng rổ duy nhất của trường? Em muốn trường chúng ta bị loại ngay từ vòng gửi xe, đến cả vòng đấu cấp quận cũng không lọt vào được hả?”
“À mà, có cần giới thiệu với em, tôi là ai không?”
Ân Tá nheo mắt, nhìn Tô Nhất Xán một lát, hiển nhiên đã nhận ra cô là ai, cậu ta đập quả bóng mấy lần, rồi chẳng nói chẳng rằng, xoay người tiếp tục ném bóng vào rổ, như thể tất cả những chuyện không vui lúc nãy chưa từng xảy ra. Đám anh em thấy Ân Tá không định tiếp tục truy cứu thì cũng không dây dưa thêm nữa.
Triệu Kỳ vẫn đang hùng hùng hổ hổ, Tô Nhất Xán đập một phát vào lưng Triệu Kỳ, nói: “Đủ rồi đấy.”
Tô Nhất Xán không ngờ chiều tối Triệu Kỳ gọi cho cô, nói đã giúp cô triệu tập đầy đủ thành viên trong đội bóng rổ, chẳng khác nào giúp cô một việc lớn.
Cô gọi điện cho phó hiệu trưởng báo cáo việc này, ông ấy khen cô làm việc năng suất, dặn cô thông báo với đội bóng rổ ngày mai tới trường làm thủ tục xin đi tập huấn, tiện thể mở một cuộc họp nhỏ. Ngày mai, chủ nhiệm Lương cũng sẽ đưa huấn luyện viên mới tới ra mắt mọi người. Huấn luyện viên mới không quen thân với các học sinh, cần Tô Nhất Xán qua đó giúp một tay.
Tô Nhất Xán biết thừa 200 tệ tiền thưởng này không dễ về tay đến vậy, chỉ tiếc, cả trường có tất cả năm giáo viên thể dục, hai giáo viên lâu năm khó khăn lắm mới được nghỉ, tất nhiên lãnh đạo trường không gọi họ về được, người thứ ba thì vợ đang mang bầu, còn thầy Giang đang bận dẫn dắt đội tuyển điền kinh, nên việc giúp đỡ này chỉ có thể do Tô Nhất Xán gánh vác! Ai bảo cô đã 28 cái xuân xanh vẫn chưa chịu lấy chồng, giờ còn quay lại kiếp độc thân cơ chứ?
Tối đến, Tô Nhất Xán phổ cập kiến thức cho Sầm Thì về thời đại thanh toán bằng điện thoại của Trung Quốc, cô thao thao bất tuyệt giới thiệu những chiếc app tiện lợi dễ dùng, Sầm Thì ngồi cạnh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm màn hình hiển thị trên điện thoại của cô, kiên nhẫn lắng nghe, mái tóc anh xoăn mềm như bông dưới ánh đèn, dáng vẻ nghiêm túc học tập khiến Tô Nhất Xán vui quá đỗi.
Lát sau, Tô Nhất Xán bảo Sầm Thì thử dùng điện thoại cô đặt đồ ăn xem anh đã học được chưa. Sầm Thì thấy trên app chọn được cả món lẩu, tò mò đặt thử xem sao, thế là 200 tệ tiền thưởng của Tô Nhất Xán chưa về tay đã hao hụt thêm 200 tệ! Cô bỗng dưng cảm nhận được nỗi lòng đau đáu và sự vất vả của người mẹ già khi nuôi con cái.
Lúc hai người họ ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ nát dưới ánh đèn không tốt cho lắm nhúng thịt dê, Sầm Thì tiện hỏi: “Huấn luyện viên bóng rổ trường các chị thế nào?”
“Em hỏi huấn luyện viên Phạm hồi trước hả? Nghe nói, hồi trẻ ông ấy từng là thành viên của đội bóng rổ thành phố, sau khi giải nghệ được tuyển dụng vào trường. Tóm lại, phó hiệu trưởng khen ông ấy hết lời, như thể sau khi ông ấy tới, đội bóng rổ trường chị có thể xưng vương châu Á, vươn tầm thế giới vậy! Ông ấy ở trường ba năm, em cũng thấy tình hình đội bóng rổ rồi đấy, suốt ba năm ròng rã, trường chị chẳng thắng nổi giải cấp quận chứ đừng nói giải cấp thành phố hay cấp tỉnh! Vài tháng trước, huấn luyện viên Phạm xin từ chức về quê chăm cháu. Chị nghe lãnh đạo trường nói đã tìm được một huấn luyện viên mới, chưa biết mặt mũi ra sao, nhưng nhất quyết bắt chị tới làm công tác phối hợp vào ngày mai.”
Sầm Thì vừa toan nói gì đó, Tô Nhất Xán đã lẩm bẩm: “Nếu không phải vì huấn luyện viên mới muốn tiến hành tập huấn kỳ hè gì gì đấy thì chị đâu tới nỗi bận như này, chỉ muốn cho anh ta một đòn seoi nage*!”
*Seoi nage: Là một đòn ném trong judo, dùng để vật ngã đối thủ.
“Khụ khụ khụ…” Sầm Thì ăn thịt bị sặc.
Tô Nhất Xán vội vàng đưa nước ngọt cho anh, anh uống nước, tiện thể nuốt luôn lời vừa định nói xuống bụng.
Hôm sau, Tô Nhất Xán thức dậy lại chẳng thấy bóng dáng Sầm Thì đâu nữa, trên bàn vẫn là tờ giấy nhắn với dòng chữ tiếng Trung xấu ma chê quỷ hờn: “Em đi làm trước đây.”
…
Trường trung học phổ thông số 2 Phượng Nam rất gần nhà Tô Nhất Xán, nó ở ngay phía đông nam chợ Phượng Nam, thường ngày Tô Nhất Xán lái Tiểu Hồng một lúc là tới.
Tô Nhất Xán đến trường, thấy Triệu Kỳ đã khiêng bàn đặt trong sảnh lớn, trên bàn là bảng tờ khai và bút dùng để đăng ký, trông chuyên nghiệp ra phết.
Lúc cô tới, Triệu Kỳ cười hì hì chào cô: “Chào buổi sáng, cô Tô.”
Tô Nhất Xán cầm tờ khai lên nhìn, hỏi: “Gặp huấn luyện viên mới chưa?”
Triệu Kỳ đáp: “Chưa ạ, hình như vẫn đang trong văn phòng chủ nhiệm Lương, chưa đi xuống.”
Tô Nhất Xán đặt tờ khai xuống rồi đi lên tầng, đang nghỉ hè nên trường học vắng tanh, dãy hành lang yên ắng không một tiếng động. Tô Nhất Xán vừa tới trước cửa văn phòng chủ nhiệm Lương thì bắt gặp bà ấy đi ra từ phòng in ấn cách vách, tay cầm mấy tờ giấy. Chủ nhiệm Lương thấy Tô Nhất Xán đã tới, vội vàng nói: “Đến đúng lúc lắm, tôi đưa cô đi gặp huấn luyện viên mới.”
Chủ nhiệm Lương là một phụ nữ trung niên gần 50 tuổi, dáng người thấp bé, bà ấy búi tóc cao quanh năm, Tô Nhất Xán theo sau chủ nhiệm Lương, vừa vào văn phòng đã thấy một người đàn ông mặc chiếc áo phông màu trắng thuần phối với quần thể thao đang ngồi cạnh cửa sổ viết lách gì đó, ánh nắng buổi sớm tràn qua ô cửa sổ rọi vào phòng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ của anh như ánh lên sắc kim nhàn nhạt, Tô Nhất Xán khựng lại, đang định nói sao kiểu tóc này trông quen quen?
Ngay sau đó, chủ nhiệm Lương giới thiệu: “Huấn luyện viên Sầm, cô Tô tới rồi, hai người làm quen chút đi.”
Người đàn ông đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ấy, cả người anh như đang đắm mình trong ánh hào quang, toả sáng lấp lánh! Đây là lần đầu tiên Tô Nhất Xán thấy anh cởi bỏ những bộ quần áo trẻ trâu đầy màu mè, khoác lên mình bộ đồ đơn giản, thoải mái. Hình ảnh ấy chói loá tới mức như có người bật hiệu ứng làm đẹp, đặt trước mắt Tô Nhất Xán.
Sầm Thì chủ động đứng lên, nở một nụ cười đúng chuẩn, vươn tay ra với Tô Nhất Xán: “Sau này phải làm phiền cô Tô nhiều rồi.”
Tô Nhất Xán cười cười không đáp, ngửa đầu uống nước khoáng. Triệu Kỳ nhanh nhảu làm theo kế hoạch vừa rồi, chạy tới chỗ Tô Nhất Xán nói có thể tham gia tập huấn, lát nữa cậu ấy sẽ đi tới tận nhà các thành viên trong đội động viên họ tham gia, còn đảm bảo sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả.
Tô Nhất Xán trông vẻ hí hửng như nhặt được tiền của Triệu Kỳ, lấy làm lạ, Triệu Kỳ mua chai nước thôi mà lúc quay lại như thể đã được đả thông hai mạch nhâm đốc, khí huyết lưu thông, không nhắc tới việc đi làm thêm nữa là sao?
Cô không khỏi nhìn Sầm Thì đang đứng phía tay trái cô, Sầm Thì vừa uống nước vừa nhìn sân bóng rổ, ánh mắt anh khóa chặt lấy bóng lưng cậu thiếu niên mặc áo đen trên sân. Cậu nhóc đó cao ngang Triệu Kỳ, để đầu đinh, tai trái đeo chiếc khuyên màu đen, trông rất gian manh.
Sầm Thì bị Triệu Kỳ đi lên chắn mất tầm nhìn, bèn kéo cậu ấy một cái, hỏi: “Cậu thấy người mặc áo đen kia chơi bóng thế nào?”
Triệu Kỳ quay đầu nhìn hồi lâu, đáp: “Anh hỏi Ân Tá hả? Em không tiện đánh giá.”
Tô Nhất Xán bỗng hỏi: “Em ấy chính là Ân Tá?”
Sầm Thì cúi đầu: “Chị cũng quen cậu ta à?”
Tô Nhất Xán đáp: “Quen, sao không quen cho được? Chị dạy lớp thằng nhóc ấy mà, suốt học kỳ, chưa lần nào chị điểm danh mà em ấy có mặt, ấn tượng sâu sắc khó phai!”
Triệu Kỳ vội cười nịnh nọt: “Vậy nên so với cậu ta thì em vẫn được coi là học sinh ngoan, cô Tô nhỉ? Các môn khác em chẳng dám đảm bảo, chứ riêng môn thể dục, em là học sinh xuất sắc đấy!”
Tô Nhất Xán lườm Triệu Kỳ: “Kẻ tám lạng, người nửa cân.”
Sầm Thì thấp giọng lẩm bẩm: “Thế mà là học sinh trường các chị ư?”
Triệu Kỳ cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Đám Ân Tá đứa nào đứa nấy đều bị liệt vào diện cần giám sát, còn chẳng thèm đi học, có khi chưa tới lớp 12 đã bị đuổi học.”
Sầm Thì bắt được ánh mắt đầy đề phòng của Triệu Kỳ khi nhắc tới Ân Tá, có vẻ như ngôi trường này cũng đủ loại thượng vàng hạ cám. Trên đường tới đây, anh nghe Tô Nhất Xán giới thiệu, còn tưởng đội trưởng đội bóng rổ trường đã ghê gớm lắm rồi, nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Sầm Thì tu một hơi hết sạch nước khoáng trên tay, anh bóp bẹp chai nước, vỗ lưng Triệu Kỳ: “Lên đi, đấu với cậu ta một trận.”
Triệu Kỳ khó xử: “Thôi thôi, em xin anh đừng.”
Sầm Thì quay đầu, ánh mắt chợt lạnh, Triệu Kỳ khuất phục dưới uy hiếp của “bố đường”, chỉ đành đi vào sân bóng, lên tiếng: “Cho chơi với.”
Mười phút sau, thể lực Triệu Kỳ vẫn khá tốt, nhưng độ chính xác quả thực khiến người ta cạn lời. Sầm Thì thấy cậu ấy chạy tới dưới rổ bóng còn ném trượt, tức tới mức bật cười.
Trái lại, khi anh quan sát Ân Tá, tuy cậu ta không biết cách phối hợp, nhưng gần như chỉ cần bóng tới tay cậu ta thì dù ở vị trí góc độ khó tới mấy, cậu ta cũng có thể ném bóng vào rổ, tỉ lệ chính xác khiến Sầm Thì phải chú ý.
Anh nói với Tô Nhất Xán: “Nếu thằng nhóc mặc áo đen kia gia nhập đội bóng rổ trường chị, có lẽ còn bồi dưỡng dạy dỗ được.”
Tô Nhất Xán lắc đầu: “Gia nhập đội bóng rổ cái gì? Bảo thằng nhóc ấy bước vào cổng trường một lần còn khó nữa là!”
Ánh nắng trời chiều càng lúc càng gắt, Sầm Thì liếc Tô Nhất Xán, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, anh hỏi: “Nóng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhất Xán lau mồ hôi, đáp: “Em nói xem?”
Sầm Thì đứng dậy, chuẩn bị nói về thôi, nào ngờ, trong sân bóng chợt xảy ra chuyện khiến mọi người trở tay không kịp!
Nguồn cơn sự việc do Triệu Kỳ chuyền bóng chệch hướng, không may đập thẳng vào mặt cậu nhóc khác, cậu nhóc kia lập tức nước mắt lưng tròng, máu mũi ròng ròng, thế là có người gắt lên: “Bị mù à?”
Sắc mặt Triệu Kỳ lạnh đi: “Có phải tôi cố ý đâu.”
Có người chen ngang: “Ân Tá, đây là học sinh trường chúng mày đúng không? Cái thằng lần trước đám Mao Tử tìm có phải nó không?”
Sắc mặt Triệu Kỳ không tốt, quay đầu nhìn Ân Tá: “Tôi với cậu không oán không thù đúng không? Cậu nói một câu công bằng đi, tôi bất cẩn thật mà.”
Người đứng cạnh tiếp tục nói: “Vậy cứ coi như cậu bất cẩn đi, đưa hai trăm tệ cho mấy anh em mua cây thuốc hút là xong chuyện.”
Tất nhiên Triệu Kỳ không nhịn nổi nữa, cậu ấy chẳng phải phường ngoan hiền, người kia chỉ chảy tí tẹo máu mũi mà bắt cậu ấy bồi thường tiền? Cùng lắm thì gọi hội tới giải quyết, còn lâu Triệu Kỳ mới chịu thỏa hiệp, cậu ấy nhìn Ân Tá.
Những người khác cũng đang nhìn Ân Tá, rõ ràng Ân Tá là người khá có tiếng nói trong đám bọn họ, nhưng Ân Tá chỉ chậm rãi cúi xuống nhặt bóng rổ lên, đôi mắt phượng thon dài toát lên vẻ gian manh không dễ chọc, cậu ta nói với Triệu Kỳ: “Một là làm theo lời người anh em của tao, hai là tao đập mày như lúc nãy mày đập người ta.”
Triệu Kỳ nghe vậy, lửa giận bùng lên, mắng mỏ: “Ân Tá, tao.đệt.mẹ.mày!”
Triệu Kỳ vừa dứt lời, Ân Tá mạnh tay ném bóng, quả bóng rổ đỏ như lửa hướng thẳng về phía đầu Triệu Kỳ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quả bóng rổ hệt như mũi tên rời khỏi cây cung, nhanh tới mức Triệu Kỳ không kịp phản ứng, chợt có một bàn tay lớn giơ lên chắn trước mũi cậu ấy ở khoảng cách một xen-ti-mét.
Triệu Kỳ bị dọa tới mức lùi về sau, cậu ấy thấy quả bóng rổ vốn nên nện thẳng mặt mình nằm gọn trong lòng bàn tay Sầm Thì.
Không phải cứ sở hữu bàn tay to là có thể làm được chuyện này, độ linh hoạt và lực căng của ngón tay đều sẽ quyết định tới kĩ thuật giữ bóng. Nhưng người đàn ông trước mặt lại chẳng tốn chút công sức đã có thể giữ chặt quả bóng rổ trong tay, không riêng gì Triệu Kỳ, cả đám người đứng cạnh cũng há hốc miệng.
Cộng thêm ngoại hình và chiều cao cực kỳ bắt mắt của Sầm Thì, anh vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng bấy giờ mọi người mới đánh giá anh một cách nghiêm túc.
Sầm Thì đập đập quả bóng rổ, nhìn thẳng Ân Tá, nói với cậu ta bằng giọng bình tĩnh: “Bóng rổ có thể dùng để thi đấu, nhưng không được phép dùng để đánh người!”
Nói đoạn, anh ném trả bóng lại cho Ân Tá, Ân Tá vừa đón bóng, người anh em đứng cạnh đã gào lên: “Con mẹ nó chứ, mày là thằng nào nữa?”
Tô Nhất Xán cũng đã đi tới, cô nói với Ân Tá: “Em trốn học đã đành, giờ còn muốn đánh tàn phế đội trưởng đội bóng rổ duy nhất của trường? Em muốn trường chúng ta bị loại ngay từ vòng gửi xe, đến cả vòng đấu cấp quận cũng không lọt vào được hả?”
“À mà, có cần giới thiệu với em, tôi là ai không?”
Ân Tá nheo mắt, nhìn Tô Nhất Xán một lát, hiển nhiên đã nhận ra cô là ai, cậu ta đập quả bóng mấy lần, rồi chẳng nói chẳng rằng, xoay người tiếp tục ném bóng vào rổ, như thể tất cả những chuyện không vui lúc nãy chưa từng xảy ra. Đám anh em thấy Ân Tá không định tiếp tục truy cứu thì cũng không dây dưa thêm nữa.
Triệu Kỳ vẫn đang hùng hùng hổ hổ, Tô Nhất Xán đập một phát vào lưng Triệu Kỳ, nói: “Đủ rồi đấy.”
Tô Nhất Xán không ngờ chiều tối Triệu Kỳ gọi cho cô, nói đã giúp cô triệu tập đầy đủ thành viên trong đội bóng rổ, chẳng khác nào giúp cô một việc lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gọi điện cho phó hiệu trưởng báo cáo việc này, ông ấy khen cô làm việc năng suất, dặn cô thông báo với đội bóng rổ ngày mai tới trường làm thủ tục xin đi tập huấn, tiện thể mở một cuộc họp nhỏ. Ngày mai, chủ nhiệm Lương cũng sẽ đưa huấn luyện viên mới tới ra mắt mọi người. Huấn luyện viên mới không quen thân với các học sinh, cần Tô Nhất Xán qua đó giúp một tay.
Tô Nhất Xán biết thừa 200 tệ tiền thưởng này không dễ về tay đến vậy, chỉ tiếc, cả trường có tất cả năm giáo viên thể dục, hai giáo viên lâu năm khó khăn lắm mới được nghỉ, tất nhiên lãnh đạo trường không gọi họ về được, người thứ ba thì vợ đang mang bầu, còn thầy Giang đang bận dẫn dắt đội tuyển điền kinh, nên việc giúp đỡ này chỉ có thể do Tô Nhất Xán gánh vác! Ai bảo cô đã 28 cái xuân xanh vẫn chưa chịu lấy chồng, giờ còn quay lại kiếp độc thân cơ chứ?
Tối đến, Tô Nhất Xán phổ cập kiến thức cho Sầm Thì về thời đại thanh toán bằng điện thoại của Trung Quốc, cô thao thao bất tuyệt giới thiệu những chiếc app tiện lợi dễ dùng, Sầm Thì ngồi cạnh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm màn hình hiển thị trên điện thoại của cô, kiên nhẫn lắng nghe, mái tóc anh xoăn mềm như bông dưới ánh đèn, dáng vẻ nghiêm túc học tập khiến Tô Nhất Xán vui quá đỗi.
Lát sau, Tô Nhất Xán bảo Sầm Thì thử dùng điện thoại cô đặt đồ ăn xem anh đã học được chưa. Sầm Thì thấy trên app chọn được cả món lẩu, tò mò đặt thử xem sao, thế là 200 tệ tiền thưởng của Tô Nhất Xán chưa về tay đã hao hụt thêm 200 tệ! Cô bỗng dưng cảm nhận được nỗi lòng đau đáu và sự vất vả của người mẹ già khi nuôi con cái.
Lúc hai người họ ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ nát dưới ánh đèn không tốt cho lắm nhúng thịt dê, Sầm Thì tiện hỏi: “Huấn luyện viên bóng rổ trường các chị thế nào?”
“Em hỏi huấn luyện viên Phạm hồi trước hả? Nghe nói, hồi trẻ ông ấy từng là thành viên của đội bóng rổ thành phố, sau khi giải nghệ được tuyển dụng vào trường. Tóm lại, phó hiệu trưởng khen ông ấy hết lời, như thể sau khi ông ấy tới, đội bóng rổ trường chị có thể xưng vương châu Á, vươn tầm thế giới vậy! Ông ấy ở trường ba năm, em cũng thấy tình hình đội bóng rổ rồi đấy, suốt ba năm ròng rã, trường chị chẳng thắng nổi giải cấp quận chứ đừng nói giải cấp thành phố hay cấp tỉnh! Vài tháng trước, huấn luyện viên Phạm xin từ chức về quê chăm cháu. Chị nghe lãnh đạo trường nói đã tìm được một huấn luyện viên mới, chưa biết mặt mũi ra sao, nhưng nhất quyết bắt chị tới làm công tác phối hợp vào ngày mai.”
Sầm Thì vừa toan nói gì đó, Tô Nhất Xán đã lẩm bẩm: “Nếu không phải vì huấn luyện viên mới muốn tiến hành tập huấn kỳ hè gì gì đấy thì chị đâu tới nỗi bận như này, chỉ muốn cho anh ta một đòn seoi nage*!”
*Seoi nage: Là một đòn ném trong judo, dùng để vật ngã đối thủ.
“Khụ khụ khụ…” Sầm Thì ăn thịt bị sặc.
Tô Nhất Xán vội vàng đưa nước ngọt cho anh, anh uống nước, tiện thể nuốt luôn lời vừa định nói xuống bụng.
Hôm sau, Tô Nhất Xán thức dậy lại chẳng thấy bóng dáng Sầm Thì đâu nữa, trên bàn vẫn là tờ giấy nhắn với dòng chữ tiếng Trung xấu ma chê quỷ hờn: “Em đi làm trước đây.”
…
Trường trung học phổ thông số 2 Phượng Nam rất gần nhà Tô Nhất Xán, nó ở ngay phía đông nam chợ Phượng Nam, thường ngày Tô Nhất Xán lái Tiểu Hồng một lúc là tới.
Tô Nhất Xán đến trường, thấy Triệu Kỳ đã khiêng bàn đặt trong sảnh lớn, trên bàn là bảng tờ khai và bút dùng để đăng ký, trông chuyên nghiệp ra phết.
Lúc cô tới, Triệu Kỳ cười hì hì chào cô: “Chào buổi sáng, cô Tô.”
Tô Nhất Xán cầm tờ khai lên nhìn, hỏi: “Gặp huấn luyện viên mới chưa?”
Triệu Kỳ đáp: “Chưa ạ, hình như vẫn đang trong văn phòng chủ nhiệm Lương, chưa đi xuống.”
Tô Nhất Xán đặt tờ khai xuống rồi đi lên tầng, đang nghỉ hè nên trường học vắng tanh, dãy hành lang yên ắng không một tiếng động. Tô Nhất Xán vừa tới trước cửa văn phòng chủ nhiệm Lương thì bắt gặp bà ấy đi ra từ phòng in ấn cách vách, tay cầm mấy tờ giấy. Chủ nhiệm Lương thấy Tô Nhất Xán đã tới, vội vàng nói: “Đến đúng lúc lắm, tôi đưa cô đi gặp huấn luyện viên mới.”
Chủ nhiệm Lương là một phụ nữ trung niên gần 50 tuổi, dáng người thấp bé, bà ấy búi tóc cao quanh năm, Tô Nhất Xán theo sau chủ nhiệm Lương, vừa vào văn phòng đã thấy một người đàn ông mặc chiếc áo phông màu trắng thuần phối với quần thể thao đang ngồi cạnh cửa sổ viết lách gì đó, ánh nắng buổi sớm tràn qua ô cửa sổ rọi vào phòng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ của anh như ánh lên sắc kim nhàn nhạt, Tô Nhất Xán khựng lại, đang định nói sao kiểu tóc này trông quen quen?
Ngay sau đó, chủ nhiệm Lương giới thiệu: “Huấn luyện viên Sầm, cô Tô tới rồi, hai người làm quen chút đi.”
Người đàn ông đặt bút xuống, ngẩng đầu lên, khoảnh khắc ấy, cả người anh như đang đắm mình trong ánh hào quang, toả sáng lấp lánh! Đây là lần đầu tiên Tô Nhất Xán thấy anh cởi bỏ những bộ quần áo trẻ trâu đầy màu mè, khoác lên mình bộ đồ đơn giản, thoải mái. Hình ảnh ấy chói loá tới mức như có người bật hiệu ứng làm đẹp, đặt trước mắt Tô Nhất Xán.
Sầm Thì chủ động đứng lên, nở một nụ cười đúng chuẩn, vươn tay ra với Tô Nhất Xán: “Sau này phải làm phiền cô Tô nhiều rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro