Trái Tim Rung Động

Chương 14

2024-09-03 16:43:07

Khi mọi thứ xung quanh sắp mất khống chế, Sầm Thì đối mặt với tình huống hỗn loạn này cũng không có biểu hiện gì thừa thãi, câu thứ hai mà anh hỏi là: “Nghe nói trước đây trường có phát đồng phục bóng rổ, tất cả đều còn giữ đúng không?”

Một cậu trai răng khểnh trong đội cười đáp: “Em đưa cho mẹ mặc đi nhảy quảng trường rồi.”

Người bên cạnh lại nói: “Đồng phục bóng rổ gì cơ? Hình như em chưa từng mặc hay sao ấy.”

Một người khác đáp lời: “Áo thì em vẫn còn giữ, nhưng mà quần thì đã vứt rồi.”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện sôi nổi, Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm Sầm Thì với vẻ mặt ngây ngốc. Vừa rồi khi điền đơn giúp anh, cô cũng nhân tiện biết được một ít thông tin cơ bản của anh, năm nay anh hai mươi mốt tuổi, đến từ bang Florida của hoa Kỳ, theo lý mà nói thì cậu trai tuổi này vẫn còn học đại học, Tô Nhất Xán không biết tại sao Sầm Thì không học đại học mà lại chạy đến Trung Quốc.

Nghe giọng điệu của mẹ anh qua điện thoại mấy hôm trước, Tô Nhất Xán cảm nhận được có lẽ gia đình anh đã xảy ra chuyện gì đó. Chuyện này hẳn không đơn giản, bằng không ba mẹ anh cũng không đột nhiên quyết định đi Miami. Nếu Sầm Thì không chủ động nhắc đến, Tô Nhất Xán quyết định sẽ đợi ba mẹ về rồi hỏi thăm sau.

Sầm Thì im lặng lắng nghe mọi người bàn tán, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì đặc biệt. Sau đó, anh bắt đầu thông báo ngắn gọn về lịch trình tập huấn, địa điểm, những việc cần lưu ý, những vật dụng cần mang theo và không được mang theo.

Tính cả thời gian bị đám học sinh ồn ào làm gián đoạn, cuộc họp chỉ kéo dài khoảng bảy tám phút. Sầm Thì không nói một câu thừa thãi nào, tốc độ nhanh đến mức khiến những người bên dưới có phần bất ngờ.

Tuy nhiên, trước khi tan họp, anh nhẹ nhàng buông một câu: “Hôm nay, sau khi về nhà, mỗi người tự suy nghĩ một tên đội phù hợp, ngày mai bỏ phiếu bầu chọn. Ngoài ra, tất cả mọi người bắt buộc phải mặc đồng phục bóng rổ khi tham gia tập huấn. Ai không tìm được thì phải nghĩ cách tìm cho ra.”

Đương nhiên, những lời nói với ngữ khí nhẹ nhàng ấy của Sầm Thì cũng không thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người. Vậy là buổi gặp gỡ đầu tiên với đội bóng rổ cứ kết thúc một cách chóng vánh như vậy.

Trên đường về nhà, Tô Nhất Xán vẫn đạp chiếc xe Tiểu Hồng của mình, còn Sầm Thì đi bộ bên cạnh. Hai người cùng đi song song về nhà. Thấy Sầm Thì không nói một lời, Tô Nhất Xán đoán rằng có lẽ anh đã chứng kiến sự khó quản của đội bóng rổ nên không khỏi lên tiếng hỏi: “Hiệu trưởng Dư trả cho em bao nhiêu tiền để em tổ chức huấn luyện thế?”

Sầm Thì trả lời: “Ông ấy nói sẽ trả theo mức lương của huấn luyện viên trước đây.”

“...” Nói cách khác là chẳng có đồng nào.

Trên đường đi, ánh nắng mặt trời gay gắt khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghĩ đến việc trong nửa tháng tới mình sẽ phải luyện tập dưới cái nắng như thiêu như đốt này, Tô Nhất Xán không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, cô bèn oán trách Sầm Thì một câu: “Vậy mà em còn tích cực thế? Ăn no rửng mỡ hay sao?”

Sầm Thì liếc nhìn Tô Nhất Xán, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vậy theo ý kiến của cô Tô, em nên làm thế nào đây? Giống như huấn luyện viên trước đây, qua loa cho xong, đến lúc đi còn bị người ta ghét bỏ rồi chê bai vô dụng sao? Đó là cách làm việc của cô Tô hử? Ví dụ như rõ ràng biết xe có vấn đề nhưng lại không chịu sửa, đèn ở hành lang bị hỏng cũng lười xem, hay là thanh xuân đã dành hết cho việc này, nhưng lại nói bỏ là bỏ sao?”

Tô Nhất Xán không ngờ chỉ một câu phàn nàn của mình lại khiến Sầm Thì phản ứng gay gắt đến vậy, hỏi ba câu liên tiếp khiến cô không thể phản bác.

Vì không thể cãi lại, Tô Nhất Xán dứt khoát đạp xe đi thẳng. Lời nói của Sầm Thì thực sự đã chọc giận cô, bởi vì những lời nói của anh quá sắc bén, câu nào câu nấy cũng đâm thẳng vào trạng thái hiện tại của Tô Nhất Xán. Cô cũng không biết từ lúc nào mình ngày càng trở nên thờ ơ, cô rõ ràng không phải là người như vậy, nhưng khi đối mặt với nhiều chuyện, cô dần dần nảy sinh một loại tâm lý “Thôi kệ, cứ thế đi, còn có thể làm gì chứ?”. Cô rất không thích bản thân hiện tại, nhưng lại cảm thấy dường như không cần thiết phải thay đổi.

Sầm Thì tự đi bộ về, lúc đến nhà đã là mười phút sau. Mặc dù Tô Nhất Xán về nhà trước nhưng cũng không khoá cửa, hé một khoảng cho anh vào.

Về đến nhà, anh thấy Tô Nhất Xán đang ở trong phòng. Cửa phòng đóng lại, anh gõ cửa cô cũng không để ý.

Lúc này Sầm Thì mới cảm thấy mình đã giẫm phải cái đuôi thanh xuân của cô Tô rồi, không thể dỗ được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Buổi tối, Tô Nhất Xán vừa rời khỏi phòng đi ra phòng khách thì phát hiện bóng đèn ngoài hiên đã được sửa chữa, thay thế bằng một bóng đèn LED công suất cao cực kỳ sáng, chiếu cả sân sáng trưng. Cô thấy chiếc xe Volkswagen đỗ trong sân được nâng lên, gầm xe được đỡ bằng kích, cửa tài xế cũng mở nhưng không thấy ai.

Tô Nhất Xán bước xuống bậc thang, vừa đi tới đó thì Sầm Thì đột nhiên từ dưới gầm xe lao ra, Tô Nhất Xán giật mình hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Tay áo thun của Sầm Thì được xắn lên cao, lộ ra bắp tay rắn rỏi đầy sức mạnh. Chiếc áo thun trắng cũng dính đầy bùn đất. Anh đứng dậy, phủi bụi trên người và nói với cô: “Kiểm tra xem nó trục trặc gì, chắc là do áp suất bơm xăng thấp nên không cung cấp đủ nhiên liệu. Bao giờ huấn luyện về em sẽ mua cái mới để thay.”

“... Không phải em bảo là không biết sửa xe à?” Tô Nhất Xán vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.

Sầm Thì sờ mũi, cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Hồi mười mấy tuổi, em lén lái xe của bố, đụng xe vài lần, tự mày mò sửa nên cũng biết sơ sơ ạ.”

“Gia đình em có biết em sẽ ở đây làm việc không?"

Nụ cười trên môi Sầm Thì trở nên mơ hồ: “Họ không quản được em.”

Tô Nhất Xán nghĩ cũng đúng, người ở quê họ hình như chỉ quan tâm con cái đến năm mười tám tuổi, sau đó sẽ không quan tâm nữa. Cô không hỏi thêm gì, xoay người đi về phòng.

Thấy Tô Nhất Xán có vẻ không so đo việc anh đụng chạm đến thanh xuân của cô, Sầm Thì khóa cửa xe và đi theo cô vào nhà, hỏi: “Chị đói không?”

Tô Nhất Xán quay đầu trêu chọc anh: “Đói thì em nấu cho chị ăn à?”

“Vâng ạ.”

Không ngờ Sầm Thì lại đồng ý ngay tức khắc, anh rửa tay rồi chạy đến tủ lạnh lục lọi một hồi, lôi ra một gói phô mai vụn, sau đó dứt khoát làm món khoai tây nghiền nướng phô mai. Mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp căn nhà cũ, một muỗng khoai tây nghiền mịn ăn kèm với phô mai kéo sợi, ngon không thua kém gì món ăn ở nhà hàng.

Tô Nhất Xán ăn rất no, khi ngẩng đầu nhìn Sầm Thì thấy anh vẫn đang mặc chiếc áo thun trắng đã bẩn, cô bỗng thấy Sầm Thì cũng không hẳn là một cậu ấm được nuông chiều như tổ tông, đôi lúc anh cũng có dáng vẻ đàn ông, ví dụ như lúc sửa xe, hoặc lúc chủ động nhận lỗi.

Cho nên cô đại nhân không trách tiểu nhân nữa, sau bữa tối, cô chủ động nhắc: “Cởi áo phông của em ra đi, chị giặt cho em, nhìn bẩn quá.”

Sầm Thì mỉm cười: “Vâng ạ”, sau đó cởi áo phông trước mặt Tô Nhất Xán đưa cho cô. Dưới ngọn đèn trần mờ ảo, cạnh bức tranh tường cổ điển trong phòng khách, những đường cơ bắp không che giấu của người đàn ông lộ ra. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng dưới bộ quần áo rộng thùng thình mà mình thấy hàng ngày lại là một vóc dáng cường tráng như vậy, toát ra một cảm giác mạnh mẽ bất khả xâm phạm, cùng với vòng eo thon gọn và chiều cao của anh, dáng vẻ này làm Tô Nhất Xán ngây ngẩn.

Cô ngơ ngác hỏi: “Sao em lại cởi quần áo?”

Sầm Thì cũng khó hiểu: “Chị bảo em cởi quần áo ra để chị giặt mà.”

“Ý chị là em về phòng thay quần áo rồi ra đưa bộ đồ dơ cho chị.”

Sầm Thì “Ồ” một tiếng rồi đưa tay ra đòi quần áo lại.

Tô Nhất Xán xoay người, định nói “Thôi bỏ đi”, nhưng khi vừa dứt lời, cô lại cảm thấy không ổn, quay lại nhìn chằm chằm vào hình xăm trên ngực trái của anh, có chút kinh ngạc hỏi: “Em còn có hình xăm nữa à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được một người em trai có ngoại hình sạch sẽ, sáng sủa thế này lại có hình xăm kỳ lạ như vậy.

Đó là một hình xăm rất phức tạp, giống như một loại vũ khí màu đen, nhưng được thiết kế rất đẹp mắt, nằm ở trên người Sầm Thì lại mang một vẻ hoang dã khó tả.

Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm vào hình xăm một lúc rồi hỏi: “Em xăm hình gì vậy?”

“Thương chiến thắng.”

“Còn có tên nữa à?”

Sầm Thì cụp mắt, nói với cô: “Trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, sấm sét của Zeus, đinh ba của Poseidon và lưỡi hái hai đầu của Hades hợp thành Thương chiến thắng, không có sinh vật nào có thể cản được.”

Khi Sầm Thì nói những lời này, giọng điệu của anh rất bình tĩnh, như thể đang giới thiệu nguồn gốc của hình xăm thôi. Nhưng Tô Nhất Xán lại nghe ra một sự kiên định không rõ lý do, đặc biệt là câu nói cuối cùng của Sầm Thì.

Khi nhìn lại cây thương đen, những hoa văn quấn quanh nó, cùng với tia chớp và ngọn lửa rực rỡ thì nó dường như mang một ý nghĩa khác. Đây là lần đầu tiên Tô Nhất Xán biết đến loại vũ khí này, cô không khỏi tiến lại gần hơn để nhìn rõ hơn.

Sầm Thì đứng yên tại chỗ, rũ mắt nhìn Tô Nhất Xán đang nghiêm túc nghiên cứu hình xăm trên ngực mình. Hơi thở ấm áp của cô phả vào ngực anh, khiến anh đột nhiên cảm thấy nóng bừng.

Cuối cùng Tô Nhất Xán cũng nhìn ra lý do tại sao hình xăm này lại khí phách như vậy, bởi vì... nó là hình xăm 3D.

Cô không khỏi thốt lên một tiếng khen ngợi: “Tay nghề của thợ xăm này đỉnh thật đấy, vòng lửa xung quanh trông như thật, còn lồi ra ngoài nữa.”

Thấy Tô Nhất Xán ngắm nghía hình xăm say mê, Sầm Thì nghiêng đầu cười hỏi: “Chị muốn thử chạm vào không?”

Tô Nhất Xán vừa định đưa tay ra thì lại khựng lại giữa chừng. Cô cảm thấy không ổn. Trai đơn gái chiếc, cô lại đi sờ ngực một đứa nhóc, chuyện này thế mà coi được à? Sao cô lại cảm thấy hành động của mình có chút bỉ ổi?

Vì vậy, cô liếc mắt một cái, thu tay lại, bước vào phòng tắm rồi nói với Sầm Thì: “Em về phòng thay quần áo đi.”

Khi Tô Nhất Xán giặt quần áo cho Sầm Thì, Sầm Thì cũng không rảnh rỗi. Thấy đồ đạc của Tô Nhất Xán chất đống trên sàn nhà vì không có chỗ cất, anh im lặng giúp cô sắp xếp lại.

Đến khi Tô Nhất Xán bận rộn xong quay lại phòng, Sầm Thì đã cất gọn toàn bộ đồ đạc của cô. Nhìn qua có vẻ như anh rất có kinh nghiệm, quả là một bậc thầy trong việc tận dụng không gian.



Phải nói rằng, mối quan hệ giữa mẹ của Sầm Thì và ba mẹ của Tô Nhất Xán không bình thường. Nghe nói, nếu không có mẹ của Sầm Thì, ba mẹ của Tô Nhất Xán cũng không thể đến được với nhau. Do đó, nói một cách nghiêm túc, mẹ của Sầm Thì, Sầm Bội Anh, được xem như là bà mối cho ba mẹ Tô Nhất Xán đến với nhau.

Khi Tô Nhất Xán còn nhỏ, mẹ cô thường nhắc đến người dì xa xứ ở Mỹ. Thỉnh thoảng, cô còn nhìn thấy mẹ viết thư cho dì. Vào mỗi dịp Tết, Tô Nhất Xán đều được ăn sô cô la và kẹo nhập khẩu do dì gửi về từ Mỹ. Do đó, mặc dù sau này mẹ cô và dì dần dần mất liên lạc, Tô Nhất Xán vẫn có ấn tượng với dì, chỉ là chưa bao giờ gặp dì trực tiếp.

Mặc dù Tô Nhất Xán không muốn tham gia trại huấn luyện hè, nhưng sau những gì xảy ra vào ban ngày, cô thực sự không yên tâm để Sầm Thì một mình đối mặt với nhiều học sinh cá biệt như vậy. Dù sao bọn nó cũng đang trong độ tuổi bồng bột, hiếu thắng.

Nếu là huấn luyện viên không quen biết, cô có thể dửng dưng, nhưng dù sao đây cũng là con trai của bạn bè ba mẹ. Nghĩ đến việc hồi nhỏ từng ăn sô cô la của dì, cô đành phải hy sinh bản thân để đi cùng nhóc con vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0