Chương 2
2024-09-03 16:43:07
Tô Nhất Xán nghe thấy người con trai trước mắt giới thiệu mình là Felix thì não bộ bỗng đình trệ mất hai giây, tự dưng không nhớ ra Felix là ai. Cho đến khi cô nhận ra cậu em trai cô phải đến sân bay đón tên là Felix thì đuôi mắt không khỏi co giật.
Em trai trong tưởng tượng của cô là một cậu bé con có thể bế bằng một tay, có khuôn mặt căng tròn, đôi mắt màu xanh lam, đôi môi chúm chím, giọng nói non nớt.
Nhưng chàng trai đang đứng trước mặt cô cao đến nỗi cô có nhảy lên cũng không với tới. Anh có đôi mắt nâu trong suốt, phong cách ăn mặc kỳ quái, khi không cười trông cực kỳ kiêu ngạo.
Sự đối lập này thực sự… quá lớn, phần lớn là do ngoại hình cao ráo như cột chống trời của anh. Cho dù là vậy, làn da căng mịn và phong cách ăn mặc trẻ trung khiến chàng trai trông vô cùng năng động. Tô Nhất Xán thầm tính nếu cứ ba năm sẽ tạo ra một khoảng cách thế hệ nhỏ, thì em trai trước mắt đây cách cô cũng phải ít nhất hai, ba cái khoảng cách thế hệ.
Tô Nhất Xán cũng cao đến 1m75, so với chiều cao trung bình của con gái thì không hề thấp, ấy vậy mà vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh, lẩm bẩm: "Cao quá đi."
Cô tiện thể đánh giá tổng thể. Chàng trai mang đôi giày phiên bản siêu giới hạn Trophy Room x Air Jordan 5, cổ tay đeo chiếc đồng hồ thể thao thông minh chạy bằng năng lượng mặt trời Garmin, bên cạnh là chiếc vali hành lý thuộc thương hiệu RIMOWA nổi tiếng cùng với hai vali hiệu Tumi. Thậm chí balo đeo sau lưng cũng thuộc thương hiệu lớn, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tô Nhất Xán thử tính toán đơn giản, chỉ riêng ba vali đã có giá hơn sáu chữ số, chưa kể mấy món giá trị bên trong vali. Rốt cuộc đây là anh chàng thế nào mà ra ngoài lại mang theo nhiều đồ như thế? Đi du lịch hay chuyển nhà vậy?
Cô tổng kết đánh giá, không đón được bé con đáng yêu, lại đón phải một vị tổ tông, kiểu công tử nhà giàu được nuông chiều như đóa hoa trong nhà kính.
Ánh mắt chàng trai liếc nhìn hộp xe đua điều khiển siêu to mà cô đang cầm trên tay. Tô Nhất Xán cúi đầu, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền đập vào mắt cô là dòng chữ rất lớn bên ngoài hộp "6-14 tuổi". Cô xấu hổ giấu chiếc hộp sau lưng: "Chị mua cho em trai bạn chị."
Sau đó, cô vờ như không có chuyện gì nói với anh: "Đi thôi, xe đậu ở bãi đỗ xe."
Tô Nhất Xán nói xong liền xoay người đi đến bãi đỗ xe, dưới chiếc quần thể thao màu vàng nhạt là đôi chân thon dài cân xứng. Nghiêm túc mà nói thì da cô không trắng, nhưng lại toát lên sự khỏe khoắn, vì vậy một bộ đồ thể thao bình thường lại khiến cô trở nên nóng bỏng.
Sầm Thì nhìn chằm chằm bóng dáng của cô vài giây rồi im lặng đi theo.
Tô Nhất Xán sải bước đi, còn cố ý đi đường tắt. Khi đi xuống bậc cầu thang, cô dừng bước, muốn quay lại kéo vali giúp em trai. Thế nhưng, không biết bên trong vali đựng cái gì mà nặng trình trịch, cô thử nhấc lên hai lần cũng không được, vừa định bỏ hộp đồ chơi bên tay còn lại xuống thì vali trong tay đã có người khác xách lên.
Em trai con lai khẽ cười nói với cô: "Cám ơn, để em xách cho."
Sau đó, anh bình tĩnh kéo hành lý xuống cầu thang, không cho Tô Nhất Xán động tay vào.
Tay trái anh kéo một cái vali, tay phải thì xách hai vali còn lại đối lưng vào nhau. Lúc này Tô Nhất Xán mới phát hiện bàn tay em trai rất lớn, lòng bàn tay rộng với những ngón tay thon dài, cầm hai quai vali mà trông không hề chật vật chút nào.
Tuy rằng chỉ là một việc cỏn con, nhưng lại khiến Tô Nhất Xán cảm thấy em trai này mặc dù ăn mặc như dân underground Mỹ song tính cách lại khá tốt, ấn tượng về anh lập tức tăng lên.
Hai người bỏ đồ lên xe, mới vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì phát hiện bên ngoài trời mưa to. Hạt mưa đập lên cửa kính xe làm che mờ tầm nhìn, Tô Nhất Xán nhíu mày cố gắng mở cần gạt nước và đèn xe rồi nhanh chóng lái xe tiến vào làn mưa.
Sầm Thì ngồi ở ghế phó lái, cả quãng đường luôn im lặng, một tay chống bên cửa sổ, hơi nghiêng người, ánh mắt như có như không dừng trên khuôn mặt Tô Nhất Xán.
Tuy mắt Tô Nhất Xán luôn nhìn đằng trước nhưng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt người ngồi bên cạnh. Để làm dịu bầu không khí cô liền ghẹo một câu: "Bình thường em tiếp xúc với mấy cô gái xa lạ đều sẽ nhìn chằm chằm người ta như vậy sao?"
Bên phải vang lên giọng nói thản nhiên: "Em mù mặt."
"..."
"Nên phải cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của chị, sợ đi lạc."
"..." Suýt nữa Tô Nhất Xán đã thốt ra câu “bớt xạo đi”, nhưng nghe giọng điệu Sầm Thì có vẻ không có ý trêu chọc, ngược lại còn rất nghiêm túc. Tô Nhất Xán mắng bản thân hẹp hòi, em trai nhỏ hơn cô nhiều tuổi như vậy thì có ý gì xấu với cô chứ?
Vừa dứt suy nghĩ, em trai bên cạnh bất ngờ lên tiếng: "Trên tóc chị có dính lông chim kìa."
"Lông chim?"
Tô Nhất Xán lập tức dùng tay phải vuốt tóc ra sau, hành động vô tình đó lại để Sầm Thì thấy rõ vết sẹo ngay mép tóc. Không ngờ chuyện năm đó đã để lại cho cô dấu vết không thể xóa nhòa, may mà không nhìn rõ lắm, ánh mắt Sầm Thì trở nên âm trầm.
Tô Nhất Xán nhìn ra phía sau, khẽ nhíu mày nói: "Còn không?"
Sầm Thì chống cằm, hơi ngước lên, lâm vào im lặng ngắn ngủi. Rõ ràng Tô Nhất Xán không nhận ra anh, nghĩ lại năm đó cũng không phải hồi ức vui vẻ gì, anh chỉ mỉm cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững trả lời: "Bay đi rồi."
Không gian trong xe nhỏ hẹp, bên ngoài trời mưa tầm tã chắn tầm mắt càng khiến bên trong xe trở nên chật chội, không khí hơi ngột ngạt.
Tô Nhất Xán nghĩ dù sao cô cũng là chủ, đối phương là khách, cô còn lớn hơn anh nên liền chủ động nói vài câu khách sáo.
"Em quá cảnh ở Bắc Kinh à?"
"Ừm."
"Bay mất bao lâu?"
"Hơn 14 tiếng."
"Chắc mệt lắm nhỉ?"
"Ừm."
"Nghe nói mẹ em là người Trung Quốc? Em có từng về đây với mẹ chưa?"
Chàng trai trẻ im lặng, hàng mi dày khẽ run, mưa chảy dọc lớp kính cửa tạo nên màn mưa mờ. Sầm Thì không nói gì, nhắm mắt lại lơ cô đi.
Tô Nhất Xán nghĩ chắc anh đã thấm mệt nên không nói nữa để anh nghỉ ngơi, cô chỉ buồn một chuyện, cô đã mất công tốn mấy trăm M* để tải ứng dụng phiên dịch, kết quả em trai con lai lại nói tiếng Trung rất trôi chảy, thậm chí còn nói tiếng phổ thông chuẩn hơn cả cô, hại cô đi ra sân bay mà cứ lo tới lo lui, còn chuẩn bị hẳn một bài giới thiệu bằng tiếng Anh.
*M: viết tắt của Megabyte, đơn vị đo lường dung lượng bộ nhớ điện thoại.
Xe cộ trên đường cao tốc không nhiều, bánh xe chạy băng băng trên mặt đất bắn nước tung tóe, cả thành phố chìm trong màn mưa mờ mịt.
Tô Nhất Xán thi thoảng lén quan sát em trai con lai ngồi bên cạnh. Sau khi cô không nói chuyện với anh thì anh lại mở mắt, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ. Con người anh toát lên một cảm giác khó diễn tả, tựa như có một cảm giác nặng trĩu vây xung quanh.
Bầu không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh, xe chạy thẳng vào nội thành. Chàng trai trẻ bên cạnh im lặng đến nỗi giống như không tồn tại. Tô Nhất Xán cũng bắt đầu nghĩ về chuyện của bản thân, chẳng hạn như làm sao để khuyên ba mẹ chấp nhận việc cô đã chia tay với Đỗ Kính Đình sau khi họ quay về, chẳng hạn như nếu đúng như cô đoán thì mọi người xung quanh cô có lẽ sẽ khuyên cô đừng tự dày vò bản thân, đã không còn nhỏ nữa, từng quyết định cô đưa ra lúc này đều không phải là chuyện nhỏ, con người sống trên đời không thể không quan tâm đến cái nhìn của người đời, cho dù không quan tâm đến tất cả mọi người nhưng cô không thể xem nhẹ suy nghĩ của ba mẹ được.
Thịnh Mễ Duyệt không đợi Tô Nhất Xán báo tin đã gọi điện thoại cho cô trước. Tô Nhất Xán bắt máy, màn hình điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối Bluetooth, Thịnh Mễ Duyệt hỏi: "Thế nào? Đón được em trai con lai chưa?"
Giọng của Thịnh Mễ Duyệt vang vọng khắp xe, Tô Nhất Xán cố ý ho nhẹ một tiếng nhắc cô ấy đừng nói lung tung, sau đó mới trả lời: "Đón rồi."
Thịnh Mễ Duyệt đột nhiên trở nên kích động: "Bé đáng yêu không, có thơm bé miếng nào chưa, cậu đưa đồ chơi cho bé thì bé có phản ứng thế nào? Có phải kéo tay cậu gọi “chị ơi” bằng giọng non nớt không?"
"Tạm biệt."
Sự ăn ý bao năm nay đâu? Không hề có.
Tô Nhất Xán đen mặt lập tức cúp máy, sau đó mất tự nhiên lén liếc nhìn chàng trai bên cạnh.
Sầm Thì cũng không quay đầu nhìn cô, lịch sự giả vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nhưng Tô Nhất Xán vẫn nhìn thấy khóe môi anh khẽ động.
Nhưng chính cái nét biểu cảm đó lại khiến vẻ mặt của cô giống y như thời tiết ngoài trời: bực bội.
Xe mới vừa ra khỏi đường cao tốc liền gặp đèn đỏ, trong lúc chờ đèn xanh, xe đột nhiên không khởi động được, giống như bị khóa, cô vặn chìa khóa cỡ nào cũng không có tác dụng.
Ánh mắt Sầm Thì không còn lơ đãng nữa, Tô Nhất Xán cầm cây dù trên xe nói với anh: "Xe không nổ máy, để chị xuống xem sao."
Em trai trong tưởng tượng của cô là một cậu bé con có thể bế bằng một tay, có khuôn mặt căng tròn, đôi mắt màu xanh lam, đôi môi chúm chím, giọng nói non nớt.
Nhưng chàng trai đang đứng trước mặt cô cao đến nỗi cô có nhảy lên cũng không với tới. Anh có đôi mắt nâu trong suốt, phong cách ăn mặc kỳ quái, khi không cười trông cực kỳ kiêu ngạo.
Sự đối lập này thực sự… quá lớn, phần lớn là do ngoại hình cao ráo như cột chống trời của anh. Cho dù là vậy, làn da căng mịn và phong cách ăn mặc trẻ trung khiến chàng trai trông vô cùng năng động. Tô Nhất Xán thầm tính nếu cứ ba năm sẽ tạo ra một khoảng cách thế hệ nhỏ, thì em trai trước mắt đây cách cô cũng phải ít nhất hai, ba cái khoảng cách thế hệ.
Tô Nhất Xán cũng cao đến 1m75, so với chiều cao trung bình của con gái thì không hề thấp, ấy vậy mà vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh, lẩm bẩm: "Cao quá đi."
Cô tiện thể đánh giá tổng thể. Chàng trai mang đôi giày phiên bản siêu giới hạn Trophy Room x Air Jordan 5, cổ tay đeo chiếc đồng hồ thể thao thông minh chạy bằng năng lượng mặt trời Garmin, bên cạnh là chiếc vali hành lý thuộc thương hiệu RIMOWA nổi tiếng cùng với hai vali hiệu Tumi. Thậm chí balo đeo sau lưng cũng thuộc thương hiệu lớn, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tô Nhất Xán thử tính toán đơn giản, chỉ riêng ba vali đã có giá hơn sáu chữ số, chưa kể mấy món giá trị bên trong vali. Rốt cuộc đây là anh chàng thế nào mà ra ngoài lại mang theo nhiều đồ như thế? Đi du lịch hay chuyển nhà vậy?
Cô tổng kết đánh giá, không đón được bé con đáng yêu, lại đón phải một vị tổ tông, kiểu công tử nhà giàu được nuông chiều như đóa hoa trong nhà kính.
Ánh mắt chàng trai liếc nhìn hộp xe đua điều khiển siêu to mà cô đang cầm trên tay. Tô Nhất Xán cúi đầu, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền đập vào mắt cô là dòng chữ rất lớn bên ngoài hộp "6-14 tuổi". Cô xấu hổ giấu chiếc hộp sau lưng: "Chị mua cho em trai bạn chị."
Sau đó, cô vờ như không có chuyện gì nói với anh: "Đi thôi, xe đậu ở bãi đỗ xe."
Tô Nhất Xán nói xong liền xoay người đi đến bãi đỗ xe, dưới chiếc quần thể thao màu vàng nhạt là đôi chân thon dài cân xứng. Nghiêm túc mà nói thì da cô không trắng, nhưng lại toát lên sự khỏe khoắn, vì vậy một bộ đồ thể thao bình thường lại khiến cô trở nên nóng bỏng.
Sầm Thì nhìn chằm chằm bóng dáng của cô vài giây rồi im lặng đi theo.
Tô Nhất Xán sải bước đi, còn cố ý đi đường tắt. Khi đi xuống bậc cầu thang, cô dừng bước, muốn quay lại kéo vali giúp em trai. Thế nhưng, không biết bên trong vali đựng cái gì mà nặng trình trịch, cô thử nhấc lên hai lần cũng không được, vừa định bỏ hộp đồ chơi bên tay còn lại xuống thì vali trong tay đã có người khác xách lên.
Em trai con lai khẽ cười nói với cô: "Cám ơn, để em xách cho."
Sau đó, anh bình tĩnh kéo hành lý xuống cầu thang, không cho Tô Nhất Xán động tay vào.
Tay trái anh kéo một cái vali, tay phải thì xách hai vali còn lại đối lưng vào nhau. Lúc này Tô Nhất Xán mới phát hiện bàn tay em trai rất lớn, lòng bàn tay rộng với những ngón tay thon dài, cầm hai quai vali mà trông không hề chật vật chút nào.
Tuy rằng chỉ là một việc cỏn con, nhưng lại khiến Tô Nhất Xán cảm thấy em trai này mặc dù ăn mặc như dân underground Mỹ song tính cách lại khá tốt, ấn tượng về anh lập tức tăng lên.
Hai người bỏ đồ lên xe, mới vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì phát hiện bên ngoài trời mưa to. Hạt mưa đập lên cửa kính xe làm che mờ tầm nhìn, Tô Nhất Xán nhíu mày cố gắng mở cần gạt nước và đèn xe rồi nhanh chóng lái xe tiến vào làn mưa.
Sầm Thì ngồi ở ghế phó lái, cả quãng đường luôn im lặng, một tay chống bên cửa sổ, hơi nghiêng người, ánh mắt như có như không dừng trên khuôn mặt Tô Nhất Xán.
Tuy mắt Tô Nhất Xán luôn nhìn đằng trước nhưng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt người ngồi bên cạnh. Để làm dịu bầu không khí cô liền ghẹo một câu: "Bình thường em tiếp xúc với mấy cô gái xa lạ đều sẽ nhìn chằm chằm người ta như vậy sao?"
Bên phải vang lên giọng nói thản nhiên: "Em mù mặt."
"..."
"Nên phải cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của chị, sợ đi lạc."
"..." Suýt nữa Tô Nhất Xán đã thốt ra câu “bớt xạo đi”, nhưng nghe giọng điệu Sầm Thì có vẻ không có ý trêu chọc, ngược lại còn rất nghiêm túc. Tô Nhất Xán mắng bản thân hẹp hòi, em trai nhỏ hơn cô nhiều tuổi như vậy thì có ý gì xấu với cô chứ?
Vừa dứt suy nghĩ, em trai bên cạnh bất ngờ lên tiếng: "Trên tóc chị có dính lông chim kìa."
"Lông chim?"
Tô Nhất Xán lập tức dùng tay phải vuốt tóc ra sau, hành động vô tình đó lại để Sầm Thì thấy rõ vết sẹo ngay mép tóc. Không ngờ chuyện năm đó đã để lại cho cô dấu vết không thể xóa nhòa, may mà không nhìn rõ lắm, ánh mắt Sầm Thì trở nên âm trầm.
Tô Nhất Xán nhìn ra phía sau, khẽ nhíu mày nói: "Còn không?"
Sầm Thì chống cằm, hơi ngước lên, lâm vào im lặng ngắn ngủi. Rõ ràng Tô Nhất Xán không nhận ra anh, nghĩ lại năm đó cũng không phải hồi ức vui vẻ gì, anh chỉ mỉm cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững trả lời: "Bay đi rồi."
Không gian trong xe nhỏ hẹp, bên ngoài trời mưa tầm tã chắn tầm mắt càng khiến bên trong xe trở nên chật chội, không khí hơi ngột ngạt.
Tô Nhất Xán nghĩ dù sao cô cũng là chủ, đối phương là khách, cô còn lớn hơn anh nên liền chủ động nói vài câu khách sáo.
"Em quá cảnh ở Bắc Kinh à?"
"Ừm."
"Bay mất bao lâu?"
"Hơn 14 tiếng."
"Chắc mệt lắm nhỉ?"
"Ừm."
"Nghe nói mẹ em là người Trung Quốc? Em có từng về đây với mẹ chưa?"
Chàng trai trẻ im lặng, hàng mi dày khẽ run, mưa chảy dọc lớp kính cửa tạo nên màn mưa mờ. Sầm Thì không nói gì, nhắm mắt lại lơ cô đi.
Tô Nhất Xán nghĩ chắc anh đã thấm mệt nên không nói nữa để anh nghỉ ngơi, cô chỉ buồn một chuyện, cô đã mất công tốn mấy trăm M* để tải ứng dụng phiên dịch, kết quả em trai con lai lại nói tiếng Trung rất trôi chảy, thậm chí còn nói tiếng phổ thông chuẩn hơn cả cô, hại cô đi ra sân bay mà cứ lo tới lo lui, còn chuẩn bị hẳn một bài giới thiệu bằng tiếng Anh.
*M: viết tắt của Megabyte, đơn vị đo lường dung lượng bộ nhớ điện thoại.
Xe cộ trên đường cao tốc không nhiều, bánh xe chạy băng băng trên mặt đất bắn nước tung tóe, cả thành phố chìm trong màn mưa mờ mịt.
Tô Nhất Xán thi thoảng lén quan sát em trai con lai ngồi bên cạnh. Sau khi cô không nói chuyện với anh thì anh lại mở mắt, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ. Con người anh toát lên một cảm giác khó diễn tả, tựa như có một cảm giác nặng trĩu vây xung quanh.
Bầu không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh, xe chạy thẳng vào nội thành. Chàng trai trẻ bên cạnh im lặng đến nỗi giống như không tồn tại. Tô Nhất Xán cũng bắt đầu nghĩ về chuyện của bản thân, chẳng hạn như làm sao để khuyên ba mẹ chấp nhận việc cô đã chia tay với Đỗ Kính Đình sau khi họ quay về, chẳng hạn như nếu đúng như cô đoán thì mọi người xung quanh cô có lẽ sẽ khuyên cô đừng tự dày vò bản thân, đã không còn nhỏ nữa, từng quyết định cô đưa ra lúc này đều không phải là chuyện nhỏ, con người sống trên đời không thể không quan tâm đến cái nhìn của người đời, cho dù không quan tâm đến tất cả mọi người nhưng cô không thể xem nhẹ suy nghĩ của ba mẹ được.
Thịnh Mễ Duyệt không đợi Tô Nhất Xán báo tin đã gọi điện thoại cho cô trước. Tô Nhất Xán bắt máy, màn hình điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối Bluetooth, Thịnh Mễ Duyệt hỏi: "Thế nào? Đón được em trai con lai chưa?"
Giọng của Thịnh Mễ Duyệt vang vọng khắp xe, Tô Nhất Xán cố ý ho nhẹ một tiếng nhắc cô ấy đừng nói lung tung, sau đó mới trả lời: "Đón rồi."
Thịnh Mễ Duyệt đột nhiên trở nên kích động: "Bé đáng yêu không, có thơm bé miếng nào chưa, cậu đưa đồ chơi cho bé thì bé có phản ứng thế nào? Có phải kéo tay cậu gọi “chị ơi” bằng giọng non nớt không?"
"Tạm biệt."
Sự ăn ý bao năm nay đâu? Không hề có.
Tô Nhất Xán đen mặt lập tức cúp máy, sau đó mất tự nhiên lén liếc nhìn chàng trai bên cạnh.
Sầm Thì cũng không quay đầu nhìn cô, lịch sự giả vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nhưng Tô Nhất Xán vẫn nhìn thấy khóe môi anh khẽ động.
Nhưng chính cái nét biểu cảm đó lại khiến vẻ mặt của cô giống y như thời tiết ngoài trời: bực bội.
Xe mới vừa ra khỏi đường cao tốc liền gặp đèn đỏ, trong lúc chờ đèn xanh, xe đột nhiên không khởi động được, giống như bị khóa, cô vặn chìa khóa cỡ nào cũng không có tác dụng.
Ánh mắt Sầm Thì không còn lơ đãng nữa, Tô Nhất Xán cầm cây dù trên xe nói với anh: "Xe không nổ máy, để chị xuống xem sao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro