Chương 3
2024-09-03 16:43:07
Nói xong, cô mở cửa xe, mưa to như những thanh trụ đánh lên cây dù. Tô Nhất Xán vòng lên trước xe mở nắp động cơ, đôi chân lập tức bị mưa bắn ướt đẫm. Ngã tư xung quanh chìm trong màn mưa trắng xóa, trống trải không người qua lại. Cô không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này, giống như tình cảnh hiện tại của cô, mưa rơi lá rụng, không đường xoay sở.
Có lẽ do cả ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ do bản thân đã mệt mỏi tới cực hạn, có lẽ do tình trạng trước mắt khiến cô không thể kiềm nén nổi cơn tức giận. Trong khoảnh khắc, tâm trạng Tô Nhất Xán gần như suy sụp, suýt nữa cô đã đập cây dù lên xe, muốn phát tiết thời tiết dở chứng lẫn mấy chuyện không vui.
Thế nhưng, khi cô ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt yên tĩnh của người ngồi ở ghế phó lái. Cách lớp kính xe được màn mưa bao phủ, đôi mắt màu nâu nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ Tekapo, không một gợn sóng, khiến tâm trạng cáu kỉnh của Tô Nhất Xán lập tức trở nên bình tĩnh.
Sầm Thì lặng lẽ nhìn từ khi cô sốt ruột đến khi trở nên suy sụp, rồi cho đến khi trong đôi mắt sáng trong veo của cô lại tràn ngập cảm giác gần như suy sụp. Sầm Thì rất quen thuộc ánh mắt ấy, đó là ánh mắt giãy giụa khi đang ở bên bờ tuyệt vọng. Trái tim anh không khỏi cảm thấy nặng trĩu.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi áo Tô Nhất Xán đột nhiên rung lên. Cô lấy di động ra xem, tắt máy vài lần, đầu dây bên kia vẫn cố chấp gọi lại.
Cô bực bội quay người lại bắt máy. Người gọi là “Nàng Tiên Cá”, chính là người đã làm phiền cô nhiều ngày nay.
Cô nói vài câu rồi xoay người lại thì thấy em trai con lai không biết đã xuống xe từ khi nào, hiện đang chui hết nửa người vào ca-po xe trước. Cơn mưa to trắng xóa xối ướt đẫm người anh, áo thun màu xanh huỳnh quang chói mắt dán sát người. Dường như anh cũng không để ý, bình tĩnh tìm chỗ bị hư, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động lại xe, lẳng lặng nhìn cô.
Trong lòng Tô Nhất Xán đột nhiên dâng trào cảm giác ấm áp. Cô cúp điện thoại, trước khi lên xe, Sầm Thì đã nhảy sang ghế phó lái, dùng chiếc áo sơ mi khô ráo của anh cẩn thận lau khô vệt nước bên ghế lái.
Tô Nhất Xán cất dù ngồi vào xe, nhờ hành động chỉn chu mà cô đã có cái nhìn khác về người em trai này.
Cô không đi ngay, hai người trở nên im lặng, vài giây sau, cô đột nhiên quay sang hỏi: "Em biết sửa xe sao?"
Sầm Thì dùng áo sơmi lau nước mưa trên cánh tay, trả lời một câu khiến cô không khỏi bất ngờ: "Không biết."
Tô Nhất Xán nhìn bảng đồng hồ sáng lên một lần nữa, bỗng nhiên nở nụ cười, giống như lớp sương mù bao phủ trong lòng đột nhiên có lỗ thoát: "Thật ra dạo này xe chạy cũng không ổn lắm."
Sầm Thì quay đầu cười với cô: "Vậy mau đưa xe đi kiểm tra sửa chữa sớm đi, không thì có ngày mất mạng cả hai đấy."
Mới quen em trai con lai này chưa đầy một tiếng nhưng Tô Nhất Xán không biết tại sao cô lại phải phụ trách mạng sống của anh luôn rồi. Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt Sầm Thì sạch sẽ trong suốt, không hề có tạp chất, nhưng lại như có lực xuyên thấu, có thể xuyên qua lớp da thịt nhìn thẳng tim gan cô. Tô Nhất Xán không cười nữa, ngay lúc đó cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng.
Hình như mọi chuyện trong cuộc sống của cô đều rề rà, lười giải quyết, được cái nào hay cái đó, xe cũng vậy, người cũng vậy.
Cô né tránh ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lại mở cần gạt nước, thanh gạt lại hoạt động theo quy luật. Nỗi buồn bực tích tụ trong lòng cô đã lâu ngày càng không thể kiềm nén được.
Cô không biết chừng nào cơn mưa to này mới dứt, nhưng đột nhiên cô muốn giải quyết hết mọi chuyện trước khi trời tối.
Cô dần nghiêm mặt nói: "Có thể đi với chị đến một nơi được không?"
Sầm Thì dời tầm mắt rồi "ờ" một tiếng, cũng không hỏi là đi đâu. Đối với anh, mọi thứ ở thành phố này đều lạ lẫm, kể cả con người ở đây, vậy nên đi đâu cũng giống như nhau. Nhưng như vậy lại khiến Tô Nhất Xán cảm thấy anh khá ngoan.
Cô đột nhiên cảm giác trong một ngày xui xẻo như hôm nay, bên cạnh có thêm một người cũng không hẳn là việc xấu.
Tô Nhất Xán mở hệ thống sưởi, cũng may là trang phục mùa hè nên cũng nhanh khô. Khi cô chạy xe vào nội thành thì áo thun của Sầm Thì đã khô hơn một nửa.
Xe dừng lại trước cửa một quán bar nhạc nhẹ có tiếng trong trung tâm thành phố. Tô Nhất Xán dẫn Sầm Thì đi vào, cô không vội tìm người mà quan sát một vòng khắp quán trước, rồi nhìn ảnh selfie của Nàng Tiên Cá. Cô lại nhìn khắp quán bar liền nhìn thấy cô gái, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, hai người đang nói chuyện, không chú ý tới cô.
Tô Nhất Xán lách người đi đến bàn bên cạnh họ, bảo Sầm Thì ngồi ghế dài, dặn dò: "Chị qua bàn bên cạnh gặp người quen, em ngồi đây gọi gì ăn đợi chị nhé."
Sầm Thì gật đầu không nói gì, chỉ ngồi ở ghế cầm thực đơn lật qua lật lại.
Tô Nhất Xán đứng dậy đi qua bàn phía sau, một nam một nữ nhìn thấy một cô gái lạ đứng ngay trước mặt họ thì đồng loạt ngẩng đầu. Khi họ nhìn thấy ánh mắt sắc bén và dáng người nóng bỏng của Tô Nhất Xán đều giật nảy mình. Tô Nhất Xán vô cảm ngồi xuống đối diện họ, đi thẳng vào vấn đề: "Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
Hai người liếc nhìn nhau, cổ áo của người đàn ông mặt tròn để lộ một hình xăm, trông dáng vẻ như dân xã hội đen, mắt nhìn Tô Nhất Xán sáng rực lên, lộ ra ý đồ không đứng đắn: "Em gái tao hẹn mày cả nửa tháng trời rồi đó. Em ấy muốn gặp mày đơn giản chỉ vì muốn ngồi xuống ba mặt một lời."
Tô Nhất Xán tựa lưng vào sô pha, ánh mắt chuyển sang cô gái, đến lúc này cô mới có thể cẩn thận đánh giá bông hoa bé bỏng Đỗ Kính Đình chơi đùa bên ngoài, cô ta tên là Bạch Tâm Phàm, trông như gái mới lớn, khuôn mặt vẫn còn nét vênh váo tuổi mới lớn, cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn mịn màng, xinh tươi mơn mởn.
Tô Nhất Xán hờ hững vứt cho cô ta một chữ: "Nói."
Bạch Tâm Phàm khoanh tay trước ngực nói chuyện với Tô Nhất Xán: "Khi tôi ở bên tổng giám đốc Đỗ, anh ấy không hề nhắc đến cô."
Tô Nhất Xán im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì đúng là tồi thật."
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của hai người đối diện. Bạch Tâm Phàm cắn môi dưới, tiện đà nói: "Tôi đã quen tổng giám đốc Đỗ từ nửa năm trước, nếu cô sắp kết hôn với anh ấy thì tôi nghĩ cô nên biết chuyện này."
Tô Nhất Xán lấy một viên xúc xắc trên bàn chậm chạp chơi đùa trong tay, hàng mi rũ xuống: "Sao tôi cần phải biết chuyện của mấy người? Đỗ Kính Đình quen phụ nữ bên ngoài như cưỡi ngựa xem hoa, nếu cô nào tôi cũng phải biết chắc tôi thành bà mai luôn quá."
Bạch Tâm Phàm sửng sốt, không cam lòng trả lời: "Cô cho rằng tổng giám đốc Đỗ yêu cô mới cưới cô sao?"
Tô Nhất Xán nghe thế bèn nở nụ cười, hỏi lại cô ta: "À, vậy chắc anh ta nói yêu cô rồi nhỉ?"
Cô gái tức nghẹn, hai mắt trợn trừng.
Tô Nhất Xán ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Hay anh ta nói sẽ bỏ tôi lấy cô?"
Bạch Tâm Phàm mím môi, sắc mặt căng thẳng.
Tô Nhất Xán tiếp tục hỏi: "Anh ta có thừa nhận mối quan hệ của hai người bao giờ chưa?"
Ba câu, mỗi câu lại như từng mũi kiếm đâm về phía Bạch Tâm Phàm. Cô ta hơi thở gấp hỏi lại Tô Nhất Xán: "Tôi không quan tâm mấy người phụ nữ khác, nếu anh ấy không yêu tôi thì sao lại ở bên tôi suốt nửa năm chứ?"
Tô Nhất Xán cầm viên xúc xắc trong tay bỏ vào chiếc ly thủy tinh, trong mắt ánh lên sự khinh miệt: "Cô đã tình nguyện làm bạn giường của Đỗ Kính Đình thì đừng chạy đến trước mặt tôi nói về mấy thứ tình yêu nhảm nhí này, có thấy tầm thường không hả? Nói chuyện đàng hoàng đi."
Tên anh họ đầu to ngồi bên cạnh hung dữ lên tiếng: "Mẹ nó! Mày nói ai là bạn giường đó?"
Tô Nhất Xán bĩu môi, không thèm liếc nhìn tên đầu to, cô lại chuyển tầm mắt về phía Bạch Tâm Phàm: "Cô nghĩ bản thân rất đặc biệt với Đỗ Kính Đình, vậy tại sao anh ta lại không nói chuyện tôi đã chia tay với Đỗ Kính Đình cho cô biết?"
Cô ta kinh ngạc nói: "Cô, cô đã chia tay với tổng giám đốc Đỗ? Chuyện khi nào vậy?"
Sự nhẫn nại của Tô Nhất Xán đã dần cạn kiệt, cô mệt mỏi gõ hai cái lên mặt bàn: "Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn vứt cho mấy người một câu, sau này có chuyện gì thì cứ đi tìm Đỗ Kính Đình, đừng làm phiền tôi nữa."
Nói xong, Tô Nhất Xán đứng lên, khóe mắt cô vô tình nhìn thấy dụng cụ chuyên nghiệp bên trong chiếc túi bên cạnh Bạch Tâm Phàm. Cô hơi cúi người, mở miệng hỏi: "Cô biết bơi à?"
Bạch Tâm Phàm chưa kịp đáp thì anh họ cô ta đã kiêu ngạo nói: "Em gái tao nằm trong đội tuyển thành phố đó."
Vẻ mặt Tô Nhất Xán thay đổi, cô nhìn Bạch Tâm Phàm với vẻ sâu xa rồi nhẹ nhàng nói: "Giỏi đấy."
Bạch Tâm Phàm bất ngờ đứng dậy, nói với cô: "Đại hội thể thao năm sau, tôi sẽ đại diện đội tuyển thành phố tranh huy chương vàng, trong khi cô chỉ là một giáo viên thể dục ngoại thành. Tôi trẻ hơn cô, có tương lai tươi sáng hơn cô, tôi có thời gian để khiến trong mắt tổng giám đốc Đỗ chỉ có mình tôi."
Tô Nhất Xán thoáng nhíu mày, bông đùa nói: "Sao nào? Trời mưa lớn như vậy mà mấy người bảo tôi đến đây để mở Hòa ước Versailles* sao?"
*Hòa ước Versailles: hòa ước chính thức chấm dứt cuộc Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Dứt lời cô bỗng nghiêm mặt nói: "Khi lựa chọn vận động viên, tiêu chí cơ bản gồm có: biết kỷ luật bản thân, đạo đức tốt, sức khỏe tốt, phát huy tính chính trực, nếu cô đã muốn đại điện đội tuyển thành phố đi thi lấy thành tích thì hãy đặt hết tâm trí vào việc tập luyện đi. Với lại, lúc nãy cô khinh miệt nghề nghiệp của tôi, tôi thấy đau lòng dùm cho thầy cô đó."
Tô Nhất Xán nói xong liền xoay người bỏ đi. Tên anh họ đầu to đột nhiên đứng dậy mắng cô: "Có khi Đỗ Kính Đình thấy mày có bệnh mới đá mày đó."
Tiếng nhạc mê loạn, ánh đèn lay động, Tô Nhất Xán đột ngột dừng bước. Một cảm giác bất an xen lẫn mơ hồ bất ngờ ập đến, cô từ từ quay người lại, giọng bình tĩnh: "Anh nói ai có bệnh?"
Có lẽ do cả ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ do bản thân đã mệt mỏi tới cực hạn, có lẽ do tình trạng trước mắt khiến cô không thể kiềm nén nổi cơn tức giận. Trong khoảnh khắc, tâm trạng Tô Nhất Xán gần như suy sụp, suýt nữa cô đã đập cây dù lên xe, muốn phát tiết thời tiết dở chứng lẫn mấy chuyện không vui.
Thế nhưng, khi cô ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt yên tĩnh của người ngồi ở ghế phó lái. Cách lớp kính xe được màn mưa bao phủ, đôi mắt màu nâu nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ Tekapo, không một gợn sóng, khiến tâm trạng cáu kỉnh của Tô Nhất Xán lập tức trở nên bình tĩnh.
Sầm Thì lặng lẽ nhìn từ khi cô sốt ruột đến khi trở nên suy sụp, rồi cho đến khi trong đôi mắt sáng trong veo của cô lại tràn ngập cảm giác gần như suy sụp. Sầm Thì rất quen thuộc ánh mắt ấy, đó là ánh mắt giãy giụa khi đang ở bên bờ tuyệt vọng. Trái tim anh không khỏi cảm thấy nặng trĩu.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi áo Tô Nhất Xán đột nhiên rung lên. Cô lấy di động ra xem, tắt máy vài lần, đầu dây bên kia vẫn cố chấp gọi lại.
Cô bực bội quay người lại bắt máy. Người gọi là “Nàng Tiên Cá”, chính là người đã làm phiền cô nhiều ngày nay.
Cô nói vài câu rồi xoay người lại thì thấy em trai con lai không biết đã xuống xe từ khi nào, hiện đang chui hết nửa người vào ca-po xe trước. Cơn mưa to trắng xóa xối ướt đẫm người anh, áo thun màu xanh huỳnh quang chói mắt dán sát người. Dường như anh cũng không để ý, bình tĩnh tìm chỗ bị hư, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động lại xe, lẳng lặng nhìn cô.
Trong lòng Tô Nhất Xán đột nhiên dâng trào cảm giác ấm áp. Cô cúp điện thoại, trước khi lên xe, Sầm Thì đã nhảy sang ghế phó lái, dùng chiếc áo sơ mi khô ráo của anh cẩn thận lau khô vệt nước bên ghế lái.
Tô Nhất Xán cất dù ngồi vào xe, nhờ hành động chỉn chu mà cô đã có cái nhìn khác về người em trai này.
Cô không đi ngay, hai người trở nên im lặng, vài giây sau, cô đột nhiên quay sang hỏi: "Em biết sửa xe sao?"
Sầm Thì dùng áo sơmi lau nước mưa trên cánh tay, trả lời một câu khiến cô không khỏi bất ngờ: "Không biết."
Tô Nhất Xán nhìn bảng đồng hồ sáng lên một lần nữa, bỗng nhiên nở nụ cười, giống như lớp sương mù bao phủ trong lòng đột nhiên có lỗ thoát: "Thật ra dạo này xe chạy cũng không ổn lắm."
Sầm Thì quay đầu cười với cô: "Vậy mau đưa xe đi kiểm tra sửa chữa sớm đi, không thì có ngày mất mạng cả hai đấy."
Mới quen em trai con lai này chưa đầy một tiếng nhưng Tô Nhất Xán không biết tại sao cô lại phải phụ trách mạng sống của anh luôn rồi. Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt Sầm Thì sạch sẽ trong suốt, không hề có tạp chất, nhưng lại như có lực xuyên thấu, có thể xuyên qua lớp da thịt nhìn thẳng tim gan cô. Tô Nhất Xán không cười nữa, ngay lúc đó cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng.
Hình như mọi chuyện trong cuộc sống của cô đều rề rà, lười giải quyết, được cái nào hay cái đó, xe cũng vậy, người cũng vậy.
Cô né tránh ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lại mở cần gạt nước, thanh gạt lại hoạt động theo quy luật. Nỗi buồn bực tích tụ trong lòng cô đã lâu ngày càng không thể kiềm nén được.
Cô không biết chừng nào cơn mưa to này mới dứt, nhưng đột nhiên cô muốn giải quyết hết mọi chuyện trước khi trời tối.
Cô dần nghiêm mặt nói: "Có thể đi với chị đến một nơi được không?"
Sầm Thì dời tầm mắt rồi "ờ" một tiếng, cũng không hỏi là đi đâu. Đối với anh, mọi thứ ở thành phố này đều lạ lẫm, kể cả con người ở đây, vậy nên đi đâu cũng giống như nhau. Nhưng như vậy lại khiến Tô Nhất Xán cảm thấy anh khá ngoan.
Cô đột nhiên cảm giác trong một ngày xui xẻo như hôm nay, bên cạnh có thêm một người cũng không hẳn là việc xấu.
Tô Nhất Xán mở hệ thống sưởi, cũng may là trang phục mùa hè nên cũng nhanh khô. Khi cô chạy xe vào nội thành thì áo thun của Sầm Thì đã khô hơn một nửa.
Xe dừng lại trước cửa một quán bar nhạc nhẹ có tiếng trong trung tâm thành phố. Tô Nhất Xán dẫn Sầm Thì đi vào, cô không vội tìm người mà quan sát một vòng khắp quán trước, rồi nhìn ảnh selfie của Nàng Tiên Cá. Cô lại nhìn khắp quán bar liền nhìn thấy cô gái, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, hai người đang nói chuyện, không chú ý tới cô.
Tô Nhất Xán lách người đi đến bàn bên cạnh họ, bảo Sầm Thì ngồi ghế dài, dặn dò: "Chị qua bàn bên cạnh gặp người quen, em ngồi đây gọi gì ăn đợi chị nhé."
Sầm Thì gật đầu không nói gì, chỉ ngồi ở ghế cầm thực đơn lật qua lật lại.
Tô Nhất Xán đứng dậy đi qua bàn phía sau, một nam một nữ nhìn thấy một cô gái lạ đứng ngay trước mặt họ thì đồng loạt ngẩng đầu. Khi họ nhìn thấy ánh mắt sắc bén và dáng người nóng bỏng của Tô Nhất Xán đều giật nảy mình. Tô Nhất Xán vô cảm ngồi xuống đối diện họ, đi thẳng vào vấn đề: "Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
Hai người liếc nhìn nhau, cổ áo của người đàn ông mặt tròn để lộ một hình xăm, trông dáng vẻ như dân xã hội đen, mắt nhìn Tô Nhất Xán sáng rực lên, lộ ra ý đồ không đứng đắn: "Em gái tao hẹn mày cả nửa tháng trời rồi đó. Em ấy muốn gặp mày đơn giản chỉ vì muốn ngồi xuống ba mặt một lời."
Tô Nhất Xán tựa lưng vào sô pha, ánh mắt chuyển sang cô gái, đến lúc này cô mới có thể cẩn thận đánh giá bông hoa bé bỏng Đỗ Kính Đình chơi đùa bên ngoài, cô ta tên là Bạch Tâm Phàm, trông như gái mới lớn, khuôn mặt vẫn còn nét vênh váo tuổi mới lớn, cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn mịn màng, xinh tươi mơn mởn.
Tô Nhất Xán hờ hững vứt cho cô ta một chữ: "Nói."
Bạch Tâm Phàm khoanh tay trước ngực nói chuyện với Tô Nhất Xán: "Khi tôi ở bên tổng giám đốc Đỗ, anh ấy không hề nhắc đến cô."
Tô Nhất Xán im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì đúng là tồi thật."
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của hai người đối diện. Bạch Tâm Phàm cắn môi dưới, tiện đà nói: "Tôi đã quen tổng giám đốc Đỗ từ nửa năm trước, nếu cô sắp kết hôn với anh ấy thì tôi nghĩ cô nên biết chuyện này."
Tô Nhất Xán lấy một viên xúc xắc trên bàn chậm chạp chơi đùa trong tay, hàng mi rũ xuống: "Sao tôi cần phải biết chuyện của mấy người? Đỗ Kính Đình quen phụ nữ bên ngoài như cưỡi ngựa xem hoa, nếu cô nào tôi cũng phải biết chắc tôi thành bà mai luôn quá."
Bạch Tâm Phàm sửng sốt, không cam lòng trả lời: "Cô cho rằng tổng giám đốc Đỗ yêu cô mới cưới cô sao?"
Tô Nhất Xán nghe thế bèn nở nụ cười, hỏi lại cô ta: "À, vậy chắc anh ta nói yêu cô rồi nhỉ?"
Cô gái tức nghẹn, hai mắt trợn trừng.
Tô Nhất Xán ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Hay anh ta nói sẽ bỏ tôi lấy cô?"
Bạch Tâm Phàm mím môi, sắc mặt căng thẳng.
Tô Nhất Xán tiếp tục hỏi: "Anh ta có thừa nhận mối quan hệ của hai người bao giờ chưa?"
Ba câu, mỗi câu lại như từng mũi kiếm đâm về phía Bạch Tâm Phàm. Cô ta hơi thở gấp hỏi lại Tô Nhất Xán: "Tôi không quan tâm mấy người phụ nữ khác, nếu anh ấy không yêu tôi thì sao lại ở bên tôi suốt nửa năm chứ?"
Tô Nhất Xán cầm viên xúc xắc trong tay bỏ vào chiếc ly thủy tinh, trong mắt ánh lên sự khinh miệt: "Cô đã tình nguyện làm bạn giường của Đỗ Kính Đình thì đừng chạy đến trước mặt tôi nói về mấy thứ tình yêu nhảm nhí này, có thấy tầm thường không hả? Nói chuyện đàng hoàng đi."
Tên anh họ đầu to ngồi bên cạnh hung dữ lên tiếng: "Mẹ nó! Mày nói ai là bạn giường đó?"
Tô Nhất Xán bĩu môi, không thèm liếc nhìn tên đầu to, cô lại chuyển tầm mắt về phía Bạch Tâm Phàm: "Cô nghĩ bản thân rất đặc biệt với Đỗ Kính Đình, vậy tại sao anh ta lại không nói chuyện tôi đã chia tay với Đỗ Kính Đình cho cô biết?"
Cô ta kinh ngạc nói: "Cô, cô đã chia tay với tổng giám đốc Đỗ? Chuyện khi nào vậy?"
Sự nhẫn nại của Tô Nhất Xán đã dần cạn kiệt, cô mệt mỏi gõ hai cái lên mặt bàn: "Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn vứt cho mấy người một câu, sau này có chuyện gì thì cứ đi tìm Đỗ Kính Đình, đừng làm phiền tôi nữa."
Nói xong, Tô Nhất Xán đứng lên, khóe mắt cô vô tình nhìn thấy dụng cụ chuyên nghiệp bên trong chiếc túi bên cạnh Bạch Tâm Phàm. Cô hơi cúi người, mở miệng hỏi: "Cô biết bơi à?"
Bạch Tâm Phàm chưa kịp đáp thì anh họ cô ta đã kiêu ngạo nói: "Em gái tao nằm trong đội tuyển thành phố đó."
Vẻ mặt Tô Nhất Xán thay đổi, cô nhìn Bạch Tâm Phàm với vẻ sâu xa rồi nhẹ nhàng nói: "Giỏi đấy."
Bạch Tâm Phàm bất ngờ đứng dậy, nói với cô: "Đại hội thể thao năm sau, tôi sẽ đại diện đội tuyển thành phố tranh huy chương vàng, trong khi cô chỉ là một giáo viên thể dục ngoại thành. Tôi trẻ hơn cô, có tương lai tươi sáng hơn cô, tôi có thời gian để khiến trong mắt tổng giám đốc Đỗ chỉ có mình tôi."
Tô Nhất Xán thoáng nhíu mày, bông đùa nói: "Sao nào? Trời mưa lớn như vậy mà mấy người bảo tôi đến đây để mở Hòa ước Versailles* sao?"
*Hòa ước Versailles: hòa ước chính thức chấm dứt cuộc Chiến tranh thế giới thứ nhất.
Dứt lời cô bỗng nghiêm mặt nói: "Khi lựa chọn vận động viên, tiêu chí cơ bản gồm có: biết kỷ luật bản thân, đạo đức tốt, sức khỏe tốt, phát huy tính chính trực, nếu cô đã muốn đại điện đội tuyển thành phố đi thi lấy thành tích thì hãy đặt hết tâm trí vào việc tập luyện đi. Với lại, lúc nãy cô khinh miệt nghề nghiệp của tôi, tôi thấy đau lòng dùm cho thầy cô đó."
Tô Nhất Xán nói xong liền xoay người bỏ đi. Tên anh họ đầu to đột nhiên đứng dậy mắng cô: "Có khi Đỗ Kính Đình thấy mày có bệnh mới đá mày đó."
Tiếng nhạc mê loạn, ánh đèn lay động, Tô Nhất Xán đột ngột dừng bước. Một cảm giác bất an xen lẫn mơ hồ bất ngờ ập đến, cô từ từ quay người lại, giọng bình tĩnh: "Anh nói ai có bệnh?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro