Chương 4
2024-09-03 16:43:07
Buổi chiều ở quán bar nổi tiếng vẫn không ngừng có khách tới, đang trong kỳ nghỉ hè nên đa phần đều là thanh niên ở thành phố tụ tập ở nơi này nói chuyện phiếm, chụp ảnh, những lúc đó thì mấy bàn bên cạnh đều tập trung sự chú ý tới động tĩnh của chỗ này nên vây lại xem.
Tên anh họ đầu to chỉ vào Tô Nhất Xán, nói năng rất hung dữ: "Em gái tao thấy trong nhà họ Đỗ toàn là bản báo cáo phân tích bệnh tật của mày, con mẹ nó mày ỷ mày có bệnh…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Tô Nhất Xán đã cầm lấy cốc nước trước mặt Bạch Tâm Phàm rồi hất vào mặt anh họ cô ta, sau đos đặt mạnh cái cốc xuống bàn: "Nếu tôi ỷ vào mình có bệnh thì giết người cũng không phạm pháp đâu, cổ anh ngứa ngáy muốn kéo ra à!"
Lời này vừa nói ra khiến cả quán bar lặng ngắt như tờ, ngay cả nhân viên phục vụ đang chuẩn bị tiến lên khuyên bảo cũng dừng lại. Trong mắt Tô Nhất Xán tràn ngập tơ máu trông rất đáng sợ, hơn nữa cả đêm không ngủ nên người đã sắp bốc hỏa, khắp người lộ ra sát khí khiến người ta khó mà đến gần.
Anh họ đầu to tức giận lau nước trên mặt, Tô Nhất Xán lười không muốn dây dưa với bọn họ nữa liền xoay người bước tới bàn Sầm Thì, gõ gõ xuống bàn: "Đi thôi."
Lúc này anh họ đầu to mới phản ứng lại, anh ta bị phụ nữ làm nhục trước mặt mọi người nên không còn mặt mũi nào nữa, mắt thấy Tô Nhất Xán sắp rời khỏi quán bar, anh ta lập tức rống lên với bóng lưng của cô: "Mẹ kiếp, tao thấy mày ngứa đòn lắm đấy con đàn bà ạ.”
Anh ta nhảy qua sô pha đi theo Tô Nhất Xán, Sầm Thì chậm rãi đứng lên, dáng người cao to hơn mét chín bình tĩnh chặn đường đi của anh ta, lối đi vốn đã không rộng lập tức bị che kín. Anh bước từng bước tới gần anh ta, ép anh ta kẹt giữa hai cái bàn. Lúc này ngay cả mọi người ở trên tầng hai của quán bar cũng xuống xúm lại xem nhưng vóc dáng của Sầm Thì rất cao nên vừa khéo giam tên đầu to vào góc mù khiến người ở phía sau không nhìn rõ được.
Anh họ đầu to đang nổi nóng liền mở miệng mắng: "Mày không có mắt à? Cút ngay."
Sầm Thì không nhúc nhích mà dùng giọng điệu bình thản hỏi: "Anh định làm gì?"
Anh họ đầu to trơ mắt nhìn Tô Nhất Xán đi ra khỏi cửa, vội vàng đẩy Sầm Thì ra rồi la toáng lên: "Nếu ông đây không giết chết người phụ nữ kia thì con mẹ nó sẽ nghĩ tao ăn chay."
Trong mắt Sầm Thì đã sớm không còn sự hiền hòa như khi đối mặt với Tô Nhất Xán, thay vào đó chính là ngang ngược tàn ác. Cả người anh vẫn bất động như cũ, chỉ chậm rãi vươn cánh tay dài ra cầm lấy chai rượu đã uống hết ở chỗ vừa nãy anh ngồi đập xuống đầu tên đầu to.
Trong quán bar lập tức vang lên một tràng tiếng hét chói tai, Sầm Thì với thân hình cao to đứng im tại chỗ, trong tay anh vẫn đang cầm miệng chai rượu đã vỡ, ánh mắt tĩnh lặng như nước. Anh dùng tâm trạng bình tĩnh nhất làm chuyện vô cùng tàn nhẫn độc ác dường như chim ưng bay trên trời cao, mạnh mẽ mà lại lạnh lùng.
Sau đó anh từ từ xoay miệng chai đã vỡ trong tay, chĩa mặt sắc bén về phía mình, không chớp mắt rạch một đường.
…
Nửa tiếng sau, bọn họ cùng bị mời tới đồn cảnh sát Thành Nam, trên đường đi Tô Nhất Xán vẫn không thể hiểu được, cô đã sắp rời khỏi quán bar rồi mà sao em trai này lại đánh nhau với tên đầu to kia?
Khi phối hợp điều tra trong đồn cảnh sát, anh họ đầu to khóc lóc om sòm, liên tục chửi bới Sầm Thì. Sầm Thì lại ngược lại, anh bình tĩnh ngồi ở ghế trên, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta, từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu: "Anh ta nói muốn giết chết chị tôi, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gặp nên mới ngăn cản."
Nói xong, anh thờ ơ đặt bàn tay bị thương lên đầu gối, vết máu trên miệng vết thương mới khô được một nửa. Dưới hàng lông mày đậm của Sầm Thì là một đôi mắt trong suốt, tĩnh mịch, đuôi mắt sụp xuống tự nhiên khiến người ta có cảm giác vô tội.
So sánh hai người này, hễ là người ở đây đều có chút xiêu lòng.
Khi ở trên xe Tô Nhất Xán không để ý, lúc này mới phát hiện trên bàn tay sạch sẽ của Sầm Thì có một vết thương, trong lòng cô chợt cảm thấy áy náy.
Cuối cùng cô không nghe nổi tiếng chửi của tên đầu to nữa liền hùng hổ đứng lên chắn trước Sầm Thì, lạnh lùng nói với tên đầu to: "Anh luôn miệng nói anh không ra tay, nếu anh không ra tay vậy sao cậu ấy lại bị thương? Tới đồn cảnh sát rồi mà còn không nói thật."
Dù sao một người mới về nước ngày đầu tiên, em trai này không quen biết anh ta, không thân cũng chẳng quen, nếu không phải do tên đầu to ra tay trước, Sầm Thì ngăn cản anh ta thì sao có thể bị thương được?
Tô Nhất Xán căn bản đã kết luận khẳng định là tên đầu to đánh trước, đến lúc này khiến anh họ đầu to hết đường chối cãi.
Lúc này Sầm Thì lại trưng ra dáng vẻ thản nhiên tự đắc, nhìn thấy Tô Nhất Xán ra mặt vì mình, trong mắt xẹt qua ý cười đã lâu không thấy, trùng hợp để tên đầu to nhìn thấy khiến anh ta tức giận đến mức ồn ào muốn xem camera giám sát.
Anh ta vốn tưởng rằng xem camera giám sát sẽ khiến Sầm Thì hoảng sợ, kết quả người thanh niên này không biết có phải chê anh ta ầm ĩ hay không mà trực tiếp kéo băng ghế dài tới góc bên cửa sổ, đôi chân dài hơi cong, ngắm nhìn khung cảnh trống rỗng bên ngoai cửa, dường như hoàn toàn không chú ý tới tình huống bên này.
Trong camera giám sát quả thật nhìn thấy anh họ tên đầu to tức giận ồn ào chỉ vào bóng lưng Tô Nhất Xán đang đi ra ngoài, Sầm Thì che ở trước mặt anh ta, ép anh ta vào góc mù. Bởi vì vóc dáng của Sầm Thì rất cao nên gần như che khuất tên đầu to, trong video chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tên đầu to thật sự nâng tay lên, chẳng qua lúc ấy tên đầu to chỉ đẩy một cái nhưng trong mắt cảnh sát đó là anh ta lấy bình rượu đập vào Sầm Thì trước, được Sầm Thì lấy tay cản lại.
Không xem camera thì không sao nhưng khi xem xong ngược lại tên đầu to có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, rõ ràng anh ta mới là người bị đánh. Trong lòng anh ta cảm thấy cay đắng, hận không thể đánh Sầm Thì trước mặt đồng chí cảnh sát. Lúc đấy Bạch Tâm Phàm ngồi ngay bàn bên cạnh, coi như là nhân chứng duy nhất, không ngừng nói giúp anh họ của cô ta với cảnh sát rằng bên Tô Nhất Xán ra tay trước.
Đối lập với vẻ nổi giận đùng đùng tố cáo của bọn họ, bên kia lại im lặng lạ thường, Tô Nhất Xán ngồi trên ghế đối diện với bàn làm việc của cảnh sát xoay bút, Sầm Thì vẫn mang dáng vẻ không liên quan đến mình. Cảnh sát nghe hai người kia náo loạn một lúc lâu bèn quay đầu hỏi Tô Nhất Xán về tình hình, Tô Nhất Xán thản nhiên nói: "Nguyên nhân á? Nói nửa ngày vẫn là trốn tránh trách nhiệm, có gan làm người thứ ba còn sợ mất mặt ở nơi công cộng nữa à?"
Một câu này làm cho cả văn phòng cảnh sát lập tức hiểu ra, thế là tất cả đồng loạt nhìn về phía Bạch Tâm Phàm với ánh mắt hóa ra là vậy rồi giảng hòa: "Các người có mâu thuẫn thì giải quyết mâu thuẫn, cả hai bên cùng bàn bạc cách xử lý, muốn đến bệnh viện trước hay là như thế nào?"
Tô Nhất Xán trực tiếp trả lời: "Không cần, ngọn nguồn mâu thuẫn sắp tới rồi, chỉ cần chờ anh ta đến xử lý thôi."
Bạch Tâm Phàm và anh họ liếc nhìn nhau, mở miệng hỏi: "Cô gọi tổng giám đốc Đỗ đến đây sao?"
Tô Nhất Xán tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cô ta không nói gì, tin nhắn đã được gửi đi trước khi tới đồn cảnh sát. Sau khi chia tay Tô Nhất Xán không muốn gặp lại Đỗ Kính Đình nữa, nhưng giờ đã ầm ĩ tới mức độ này thì cứ gọi thẳng Đỗ Kính Đình tới đồn công an, giải quyết ba mặt một lời ngay trước các đồng chí cảnh sát cho xong.
Bạch Tâm Phàm thấy Tô Nhất Xán không thèm trả lời mình, không biết cô ta nói thầm cái gì với anh họ của cô ta ở bên kia, Bạch Tâm Phàm bỗng mở miệng nói với Tô Nhất Xán: "Cô nói mình và Đỗ Kính Đình đã chia tay, được thôi, anh ấy tới đây là biết liền thôi à. Nhưng nếu cô đã chia tay với anh ấy, vậy những thứ anh ấy cho thì không phải cô nên trả lại cho anh ấy sao?"
Tô Nhất Xán nhíu mày: "Cái gì?"
Bạch Tâm Phàm nghẹn nửa ngày mới mở miệng: "Tòa nhà Thanh Nhuận Ung."
Tô Nhất Xán im lặng nhìn chằm chằm cô nhóc này, cô cũng không rõ tòa nhà Thanh Nhuận Ung là tòa nhà nào, mấy năm nay cô chỉ ở Phượng Khê, rất ít khi tới thành phố, sau khi Đỗ Kính Đình lên chức quả thật đã tặng cô không ít thứ giá trị, ngoài túi xách và quần áo ra còn có rất nhiều ô tô và bất động sản.
Hai chiếc Porsche mà anh ta mua cho Tô Nhất Xán kia, tổng cộng số lần cô lái cũng chưa được mấy lần, bây giờ vẫn để ở bãi đổ xe của Đỗ Kính Đình. Phượng Khê là vùng nhỏ bé, đường phố đều chật hẹp, cô lại lái xe ẩu nên khó tránh khỏi va chạm vì vậy cô thường xuyên lái chiếc xe Volkswagen của mình hơn.
Về phần bất động sản, vài năm trước Đỗ Kính Đình đã nói với cô, anh ta không thể đứng tên nhiều bất động sản, phải phân tán nên lần lượt cho Tô Nhất Xán vài chỗ. Cô cũng chỉ là phối hợp ký tên trên giấy tờ, còn những căn nhà này ở đâu thì cô không biết, càng không rảnh để xem. Năm đó cô còn từng trêu chọc Đỗ Kính Đình, những thứ này đều là tài sản trước hôn nhân, anh ta không sợ một ngày nào đó bọn họ chia tay, cô sẽ bán hết số nhà này lấy tiền bỏ trốn sao?
Khi đó Đỗ Kính Đình chỉ cười với cô, nói tiền có thể kiếm lại được, so với việc cô cầm tiền thì anh ta sợ cô bỏ trốn hơn.
Ở chung với một người lâu, dường như chuyện rất nhỏ cũng có thể khơi gợi lại ký ức, cho đến khi một loạt tiếng giày da đạp trên mặt đất từ truyền từ xa tới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Khi cô ngẩng đầu lên, Đỗ Kính Đình đang từ cuối hành lang đi vào đây, dáng người cao ngất trong áo sơ mi và quần tây.
Nhớ lại năm đó Tô Nhất Xán trèo tường chạy đến sân thể dục của trường THPT số 8, liếc mắt một cái đã thấy Đỗ Kính Đình đang xếp hàng trong đám người. Tình cảm của cô với Đỗ Kính Đình chính là vừa gặp đã yêu, bắt đầu từ vẻ bề ngoài của anh ta. Cô thừa nhận hiện giờ Đỗ Kính Đình vẫn đẹp như xưa, vẻ đẹp thuộc loại người thành công, tài hoa nhưng dường như đã khác xa so với dáng vẻ chàng trai trong trí nhớ của cô.
Phía sau Đỗ Kính Đình còn dẫn theo hai người chậm rãi đi vào, một đám người vừa đến, không khí trong văn phòng lập tức biến hóa vi diệu, Bạch Tâm Phàm và anh họ cô ta vội vàng đứng lên, mắt cô ta ửng đỏ gọi: "Tổng giám đốc Đỗ."
Đỗ Kính Đình liếc nhìn cô ta sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tô Nhất Xán. Tô Nhất Xán vẫn ngồi trên ghế như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bạch Tâm Phàm co rúm người lại, dáng vẻ như sắp khóc, Tô Nhất Xán không nói câu nào, cô ta kể lại chuyện hai người họ tố cáo với đồng chí cảnh sát với Đỗ Kính Đình. Đỗ Kính Đình hơi nhíu mày sau đó lại giãn ra, anh ta quay đầu, cười trừ nhìn anh họ đầu to đang giậm chân: "Xán Xán sẽ không chủ động đến trêu chọc hai người, lại càng không vô duyên vô cớ ra tay với hai người. Trái lại tôi hy vọng..."
Người cảnh sát trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh ta, Đỗ Kính Đình đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nói tiếp nữa. Anh họ đầu to đã chịu oan cả tiếng, hiện giờ đang rất tức giận, giống như bọn họ vu oan cho Tô Nhất Xán vậy, lúc này liền nhảy ra chỉ vào mũi Tô Nhất Xán rồi nhảy tới chỗ cô: "Mày được lắm, tới gặp mặt còn dẫn theo người, có phải đã sớm chuẩn bị trước định âm mưu hại bọn tao đúng không?"
Bước chân mới vừa đi được một nửa thì Sầm Thì vẫn luôn ngồi ở bên cửa sổ im lặng không lên tiếng lười biếng ngáp một cái, duỗi đôi chân dài ra ngáng chân tên đầu to. Anh ta bị vướng chân lập tức ngã sấp xuống, tiếng động này khiến mấy cảnh sát bên cạnh đều xúm lại đây.
Tên đầu to nằm dưới đất kêu rên, người còn chưa đứng lên đã nhìn chằm chằm Sầm Thì quát: "Thằng nhóc kia, mày chán sống rồi à?"
Sầm Thì vừa vươn vai xong, thu tay chân lại khẽ nói: "Anh làm tôi đau rồi."
"..."
Tên đầu to lặn lộn, mặc kệ cảnh sát đang ở đây liền lao tới chỗ Sầm Thì. Tô Nhất Xán cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, túm lấy áo phía sau của tên đầu to rồi ném mạnh ra cửa văn phòng, cô nhìn chằm chằm Đỗ Kính Đình nói: "Hai người này muốn truy cứu trách nhiệm của tôi."
Nói xong, đôi môi cô cong lên nở nụ cười, song trong mắt lại không hề có chút vui vẻ: "Tôi phải gánh vác trách nhiệm này sao?"
Đỗ Kính Đình đút một tay vào túi quần tây, chỉ đứng im cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, anh ta liếc mắt nhìn cậu thanh niên chưa từng gặp phía sau Tô Nhất Xán, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu ta là ai?"
Tô Nhất Xán thuận miệng đáp: "Sầm…"
Cô nhất thời quên mất tên tiếng Trung của anh nên quay đầu lại nhìn, người ở phía sau hơi nhướng mày nói tiếp chữ “Thì”.
Tô Nhất Xán quay đầu lại nói với Đỗ Kính Đình: "Là con của bạn ba mẹ tôi."
Sầm Thì nghiêng đầu nhìn về phía này, vừa khéo đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Kính Đình. Người phía sau cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn anh ta, cho dù không nói gì nhưng dấn thân trong giới kinh doanh lừa gạt lẫn nhau đã lâu nên Đỗ Kính Đình mang lại một cảm giác áp bức khiến người ta không thể chịu nổi. Sầm Thì lại không hề lảng tránh mà đón nhận ánh mắt của anh ta, khóe miệng hơi cong lên cười như không cười.
Đỗ Kính Đình không hỏi nhiều nữa, nghiêng đầu nói vài câu với người của mình, bảo cho bọn họ xử lý chuyện ở đây rồi Đỗ Kính Đình đưa tay ra kéo anh họ đầu to sang một bên.
Bạch Tâm Phàm lại nhỏ giọng nói ở phía sau Đỗ Kính Đình: "Chính là cậu thanh niên kia đã đánh anh họ của em."
Trên mặt Đỗ Kính Đình nở nụ cười dịu dàng, song giọng điệu lại hơi lạnh lẽo hỏi cô ta một câu: "Vì sao lại bị đánh?"
Một câu này khiến Bạch Tâm Phàm tự biết mình đuối lý nên buồn bực không nói lời nào nữa, Đỗ Kính Đình không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói: "Nếu sau này còn để tôi biết cô quấy rầy Xán Xán, tôi sẽ khiến cô không gánh vác nổi hậu quả này đâu."
Bạch Tâm Phàm cúi đầu, rõ ràng hơi sững sờ. Tô Nhất Xán nhìn Đỗ Kính Đình nhất thời có chút hoảng hốt, trong trí nhớ của cô hình ảnh của Đỗ Kính Đình đã sớm dừng lại ở năm anh ta hai mươi tuổi, những năm tháng giống như gió xuân ấm áp ấy.
Mà giọng điệu của người đàn ông trước mắt này vẫn hiền lành như trước nhưng đã sớm không che dấu sự sắc bén và dã tâm trong người. Thậm chí Tô Nhất Xán còn thường xuyên sinh ra một loại ảo giác rằng cô chưa từng nhìn thấy rõ con người thật của Đỗ Kính Đình, dáng vẻ của anh ta trong trí nhớ của cô cũng đã ngày càng mơ hồ theo thời gian.
Không biết Đỗ Kính Đình nói gì với cấp dưới, anh họ của Bạch Tâm Phàm cũng không còn kiêu ngạo nữa mà đồng ý giảng hòa, Tô Nhất Xán ký tên.
Đỗ Kính Đình đứng bên cạnh nhìn quầng thâm trên mắt cô, giọng nói dịu dàng hơn: "Để anh đưa em về."
Tô Nhất Xán thờ ơ trả lời: "Không cần, tôi lái xe tới đây. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Nói xong cô quay đầu lại nhìn Sầm Thì rồi đi ra ngoài, Sầm Thì ngoan ngoãn đứng dậy đi theo phía sau Tô Nhất Xán ra khỏi văn phòng.
Khi sắp đi đến cuối hành lang thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng: "Xán Xán".
Bước chân Tô Nhất Xán dừng lại, tiếng mưa lớn vẫn không dứt bên tai, cả tòa nhà giống như đều chìm trong hơi nước khiến người ta cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Sầm Thì cũng dừng bước lại nhìn bóng lưng Tô Nhất Xán, cô dừng vài giây rồi từ từ xoay người nhìn Đỗ Kính Đình ở phía bên kia hành lang, trên mặt anh ta lộ ra sự mệt mỏi, trầm giọng nói với cô: "Anh đã xóa tin nhắn em gửi và coi như chưa từng nhận được."
Sầm Thì để lại không gian cho bọn họ, lướt qua người Tô Nhất Xán và tự giác đứng ở cuối hành lang chờ cô.
Tô Nhất Xán nghiêng đầu nhìn mưa rơi không ngừng bên ngoài hành lang, dường như mưa vừa rơi xuống, trên đỉnh đầu lại không ngừng có dòng nước ùn ùn chảy xuống, chưa từng dừng lại, cũng không nhìn thấy điểm cuối giống như cuộc sống của cô không biết đã bắt đầu tiến vào vòng xoáy này từ khi nào, hai bên cùng không thoát ra được, cũng không trở về như ban đầu được nữa.
Cô nhớ tới lời nói của anh họ Bạch Tâm Phàm nói với cô khi ở quán bar, Đỗ Kính Đình vẫn cho người theo dõi cô, báo cáo tình trạng bệnh theo định kỳ.
Lông mày cô khẽ run, ngoảnh mặt lại nhìn về phía Đỗ Kính Đình, cười khổ nói với anh ta: "Có phải anh vẫn luôn nghĩ là tôi chưa từng hết bệnh phải không?”
Đỗ Kính Đình nhíu mày, khóe miệng Tô Nhất Xán miễn cưỡng nở nụ cười, cô hạ ánh mắt xuống, khí thế đối mặt với hai người bên trong vừa rồi đã sớm biến mất, giờ đây Tô Nhất Xán giống hệt như cô gái mười năm trước luôn lẽo đẽo theo sau anh ta. Đỗ Kính Đình đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của cô, giọng nói của Tô Nhất Xán nhẹ nhàng theo gió truyền tới trước mặt anh ta: "Quên đi, buông tha cho tôi đi."
Sự kiêu ngạo, tự tin trong Đỗ Kính Đình từ trước tới giờ dường như lập tức bao phủ trong bóng tối vô tận. Tô Nhất Xán không nhìn anh ta nữa, khi xoay người, ánh mắt cô đối diện với đôi mắt màu nâu trong trẻo kia.
…
Tên anh họ đầu to chỉ vào Tô Nhất Xán, nói năng rất hung dữ: "Em gái tao thấy trong nhà họ Đỗ toàn là bản báo cáo phân tích bệnh tật của mày, con mẹ nó mày ỷ mày có bệnh…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Tô Nhất Xán đã cầm lấy cốc nước trước mặt Bạch Tâm Phàm rồi hất vào mặt anh họ cô ta, sau đos đặt mạnh cái cốc xuống bàn: "Nếu tôi ỷ vào mình có bệnh thì giết người cũng không phạm pháp đâu, cổ anh ngứa ngáy muốn kéo ra à!"
Lời này vừa nói ra khiến cả quán bar lặng ngắt như tờ, ngay cả nhân viên phục vụ đang chuẩn bị tiến lên khuyên bảo cũng dừng lại. Trong mắt Tô Nhất Xán tràn ngập tơ máu trông rất đáng sợ, hơn nữa cả đêm không ngủ nên người đã sắp bốc hỏa, khắp người lộ ra sát khí khiến người ta khó mà đến gần.
Anh họ đầu to tức giận lau nước trên mặt, Tô Nhất Xán lười không muốn dây dưa với bọn họ nữa liền xoay người bước tới bàn Sầm Thì, gõ gõ xuống bàn: "Đi thôi."
Lúc này anh họ đầu to mới phản ứng lại, anh ta bị phụ nữ làm nhục trước mặt mọi người nên không còn mặt mũi nào nữa, mắt thấy Tô Nhất Xán sắp rời khỏi quán bar, anh ta lập tức rống lên với bóng lưng của cô: "Mẹ kiếp, tao thấy mày ngứa đòn lắm đấy con đàn bà ạ.”
Anh ta nhảy qua sô pha đi theo Tô Nhất Xán, Sầm Thì chậm rãi đứng lên, dáng người cao to hơn mét chín bình tĩnh chặn đường đi của anh ta, lối đi vốn đã không rộng lập tức bị che kín. Anh bước từng bước tới gần anh ta, ép anh ta kẹt giữa hai cái bàn. Lúc này ngay cả mọi người ở trên tầng hai của quán bar cũng xuống xúm lại xem nhưng vóc dáng của Sầm Thì rất cao nên vừa khéo giam tên đầu to vào góc mù khiến người ở phía sau không nhìn rõ được.
Anh họ đầu to đang nổi nóng liền mở miệng mắng: "Mày không có mắt à? Cút ngay."
Sầm Thì không nhúc nhích mà dùng giọng điệu bình thản hỏi: "Anh định làm gì?"
Anh họ đầu to trơ mắt nhìn Tô Nhất Xán đi ra khỏi cửa, vội vàng đẩy Sầm Thì ra rồi la toáng lên: "Nếu ông đây không giết chết người phụ nữ kia thì con mẹ nó sẽ nghĩ tao ăn chay."
Trong mắt Sầm Thì đã sớm không còn sự hiền hòa như khi đối mặt với Tô Nhất Xán, thay vào đó chính là ngang ngược tàn ác. Cả người anh vẫn bất động như cũ, chỉ chậm rãi vươn cánh tay dài ra cầm lấy chai rượu đã uống hết ở chỗ vừa nãy anh ngồi đập xuống đầu tên đầu to.
Trong quán bar lập tức vang lên một tràng tiếng hét chói tai, Sầm Thì với thân hình cao to đứng im tại chỗ, trong tay anh vẫn đang cầm miệng chai rượu đã vỡ, ánh mắt tĩnh lặng như nước. Anh dùng tâm trạng bình tĩnh nhất làm chuyện vô cùng tàn nhẫn độc ác dường như chim ưng bay trên trời cao, mạnh mẽ mà lại lạnh lùng.
Sau đó anh từ từ xoay miệng chai đã vỡ trong tay, chĩa mặt sắc bén về phía mình, không chớp mắt rạch một đường.
…
Nửa tiếng sau, bọn họ cùng bị mời tới đồn cảnh sát Thành Nam, trên đường đi Tô Nhất Xán vẫn không thể hiểu được, cô đã sắp rời khỏi quán bar rồi mà sao em trai này lại đánh nhau với tên đầu to kia?
Khi phối hợp điều tra trong đồn cảnh sát, anh họ đầu to khóc lóc om sòm, liên tục chửi bới Sầm Thì. Sầm Thì lại ngược lại, anh bình tĩnh ngồi ở ghế trên, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta, từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu: "Anh ta nói muốn giết chết chị tôi, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gặp nên mới ngăn cản."
Nói xong, anh thờ ơ đặt bàn tay bị thương lên đầu gối, vết máu trên miệng vết thương mới khô được một nửa. Dưới hàng lông mày đậm của Sầm Thì là một đôi mắt trong suốt, tĩnh mịch, đuôi mắt sụp xuống tự nhiên khiến người ta có cảm giác vô tội.
So sánh hai người này, hễ là người ở đây đều có chút xiêu lòng.
Khi ở trên xe Tô Nhất Xán không để ý, lúc này mới phát hiện trên bàn tay sạch sẽ của Sầm Thì có một vết thương, trong lòng cô chợt cảm thấy áy náy.
Cuối cùng cô không nghe nổi tiếng chửi của tên đầu to nữa liền hùng hổ đứng lên chắn trước Sầm Thì, lạnh lùng nói với tên đầu to: "Anh luôn miệng nói anh không ra tay, nếu anh không ra tay vậy sao cậu ấy lại bị thương? Tới đồn cảnh sát rồi mà còn không nói thật."
Dù sao một người mới về nước ngày đầu tiên, em trai này không quen biết anh ta, không thân cũng chẳng quen, nếu không phải do tên đầu to ra tay trước, Sầm Thì ngăn cản anh ta thì sao có thể bị thương được?
Tô Nhất Xán căn bản đã kết luận khẳng định là tên đầu to đánh trước, đến lúc này khiến anh họ đầu to hết đường chối cãi.
Lúc này Sầm Thì lại trưng ra dáng vẻ thản nhiên tự đắc, nhìn thấy Tô Nhất Xán ra mặt vì mình, trong mắt xẹt qua ý cười đã lâu không thấy, trùng hợp để tên đầu to nhìn thấy khiến anh ta tức giận đến mức ồn ào muốn xem camera giám sát.
Anh ta vốn tưởng rằng xem camera giám sát sẽ khiến Sầm Thì hoảng sợ, kết quả người thanh niên này không biết có phải chê anh ta ầm ĩ hay không mà trực tiếp kéo băng ghế dài tới góc bên cửa sổ, đôi chân dài hơi cong, ngắm nhìn khung cảnh trống rỗng bên ngoai cửa, dường như hoàn toàn không chú ý tới tình huống bên này.
Trong camera giám sát quả thật nhìn thấy anh họ tên đầu to tức giận ồn ào chỉ vào bóng lưng Tô Nhất Xán đang đi ra ngoài, Sầm Thì che ở trước mặt anh ta, ép anh ta vào góc mù. Bởi vì vóc dáng của Sầm Thì rất cao nên gần như che khuất tên đầu to, trong video chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tên đầu to thật sự nâng tay lên, chẳng qua lúc ấy tên đầu to chỉ đẩy một cái nhưng trong mắt cảnh sát đó là anh ta lấy bình rượu đập vào Sầm Thì trước, được Sầm Thì lấy tay cản lại.
Không xem camera thì không sao nhưng khi xem xong ngược lại tên đầu to có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, rõ ràng anh ta mới là người bị đánh. Trong lòng anh ta cảm thấy cay đắng, hận không thể đánh Sầm Thì trước mặt đồng chí cảnh sát. Lúc đấy Bạch Tâm Phàm ngồi ngay bàn bên cạnh, coi như là nhân chứng duy nhất, không ngừng nói giúp anh họ của cô ta với cảnh sát rằng bên Tô Nhất Xán ra tay trước.
Đối lập với vẻ nổi giận đùng đùng tố cáo của bọn họ, bên kia lại im lặng lạ thường, Tô Nhất Xán ngồi trên ghế đối diện với bàn làm việc của cảnh sát xoay bút, Sầm Thì vẫn mang dáng vẻ không liên quan đến mình. Cảnh sát nghe hai người kia náo loạn một lúc lâu bèn quay đầu hỏi Tô Nhất Xán về tình hình, Tô Nhất Xán thản nhiên nói: "Nguyên nhân á? Nói nửa ngày vẫn là trốn tránh trách nhiệm, có gan làm người thứ ba còn sợ mất mặt ở nơi công cộng nữa à?"
Một câu này làm cho cả văn phòng cảnh sát lập tức hiểu ra, thế là tất cả đồng loạt nhìn về phía Bạch Tâm Phàm với ánh mắt hóa ra là vậy rồi giảng hòa: "Các người có mâu thuẫn thì giải quyết mâu thuẫn, cả hai bên cùng bàn bạc cách xử lý, muốn đến bệnh viện trước hay là như thế nào?"
Tô Nhất Xán trực tiếp trả lời: "Không cần, ngọn nguồn mâu thuẫn sắp tới rồi, chỉ cần chờ anh ta đến xử lý thôi."
Bạch Tâm Phàm và anh họ liếc nhìn nhau, mở miệng hỏi: "Cô gọi tổng giám đốc Đỗ đến đây sao?"
Tô Nhất Xán tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cô ta không nói gì, tin nhắn đã được gửi đi trước khi tới đồn cảnh sát. Sau khi chia tay Tô Nhất Xán không muốn gặp lại Đỗ Kính Đình nữa, nhưng giờ đã ầm ĩ tới mức độ này thì cứ gọi thẳng Đỗ Kính Đình tới đồn công an, giải quyết ba mặt một lời ngay trước các đồng chí cảnh sát cho xong.
Bạch Tâm Phàm thấy Tô Nhất Xán không thèm trả lời mình, không biết cô ta nói thầm cái gì với anh họ của cô ta ở bên kia, Bạch Tâm Phàm bỗng mở miệng nói với Tô Nhất Xán: "Cô nói mình và Đỗ Kính Đình đã chia tay, được thôi, anh ấy tới đây là biết liền thôi à. Nhưng nếu cô đã chia tay với anh ấy, vậy những thứ anh ấy cho thì không phải cô nên trả lại cho anh ấy sao?"
Tô Nhất Xán nhíu mày: "Cái gì?"
Bạch Tâm Phàm nghẹn nửa ngày mới mở miệng: "Tòa nhà Thanh Nhuận Ung."
Tô Nhất Xán im lặng nhìn chằm chằm cô nhóc này, cô cũng không rõ tòa nhà Thanh Nhuận Ung là tòa nhà nào, mấy năm nay cô chỉ ở Phượng Khê, rất ít khi tới thành phố, sau khi Đỗ Kính Đình lên chức quả thật đã tặng cô không ít thứ giá trị, ngoài túi xách và quần áo ra còn có rất nhiều ô tô và bất động sản.
Hai chiếc Porsche mà anh ta mua cho Tô Nhất Xán kia, tổng cộng số lần cô lái cũng chưa được mấy lần, bây giờ vẫn để ở bãi đổ xe của Đỗ Kính Đình. Phượng Khê là vùng nhỏ bé, đường phố đều chật hẹp, cô lại lái xe ẩu nên khó tránh khỏi va chạm vì vậy cô thường xuyên lái chiếc xe Volkswagen của mình hơn.
Về phần bất động sản, vài năm trước Đỗ Kính Đình đã nói với cô, anh ta không thể đứng tên nhiều bất động sản, phải phân tán nên lần lượt cho Tô Nhất Xán vài chỗ. Cô cũng chỉ là phối hợp ký tên trên giấy tờ, còn những căn nhà này ở đâu thì cô không biết, càng không rảnh để xem. Năm đó cô còn từng trêu chọc Đỗ Kính Đình, những thứ này đều là tài sản trước hôn nhân, anh ta không sợ một ngày nào đó bọn họ chia tay, cô sẽ bán hết số nhà này lấy tiền bỏ trốn sao?
Khi đó Đỗ Kính Đình chỉ cười với cô, nói tiền có thể kiếm lại được, so với việc cô cầm tiền thì anh ta sợ cô bỏ trốn hơn.
Ở chung với một người lâu, dường như chuyện rất nhỏ cũng có thể khơi gợi lại ký ức, cho đến khi một loạt tiếng giày da đạp trên mặt đất từ truyền từ xa tới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Khi cô ngẩng đầu lên, Đỗ Kính Đình đang từ cuối hành lang đi vào đây, dáng người cao ngất trong áo sơ mi và quần tây.
Nhớ lại năm đó Tô Nhất Xán trèo tường chạy đến sân thể dục của trường THPT số 8, liếc mắt một cái đã thấy Đỗ Kính Đình đang xếp hàng trong đám người. Tình cảm của cô với Đỗ Kính Đình chính là vừa gặp đã yêu, bắt đầu từ vẻ bề ngoài của anh ta. Cô thừa nhận hiện giờ Đỗ Kính Đình vẫn đẹp như xưa, vẻ đẹp thuộc loại người thành công, tài hoa nhưng dường như đã khác xa so với dáng vẻ chàng trai trong trí nhớ của cô.
Phía sau Đỗ Kính Đình còn dẫn theo hai người chậm rãi đi vào, một đám người vừa đến, không khí trong văn phòng lập tức biến hóa vi diệu, Bạch Tâm Phàm và anh họ cô ta vội vàng đứng lên, mắt cô ta ửng đỏ gọi: "Tổng giám đốc Đỗ."
Đỗ Kính Đình liếc nhìn cô ta sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tô Nhất Xán. Tô Nhất Xán vẫn ngồi trên ghế như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bạch Tâm Phàm co rúm người lại, dáng vẻ như sắp khóc, Tô Nhất Xán không nói câu nào, cô ta kể lại chuyện hai người họ tố cáo với đồng chí cảnh sát với Đỗ Kính Đình. Đỗ Kính Đình hơi nhíu mày sau đó lại giãn ra, anh ta quay đầu, cười trừ nhìn anh họ đầu to đang giậm chân: "Xán Xán sẽ không chủ động đến trêu chọc hai người, lại càng không vô duyên vô cớ ra tay với hai người. Trái lại tôi hy vọng..."
Người cảnh sát trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh ta, Đỗ Kính Đình đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nói tiếp nữa. Anh họ đầu to đã chịu oan cả tiếng, hiện giờ đang rất tức giận, giống như bọn họ vu oan cho Tô Nhất Xán vậy, lúc này liền nhảy ra chỉ vào mũi Tô Nhất Xán rồi nhảy tới chỗ cô: "Mày được lắm, tới gặp mặt còn dẫn theo người, có phải đã sớm chuẩn bị trước định âm mưu hại bọn tao đúng không?"
Bước chân mới vừa đi được một nửa thì Sầm Thì vẫn luôn ngồi ở bên cửa sổ im lặng không lên tiếng lười biếng ngáp một cái, duỗi đôi chân dài ra ngáng chân tên đầu to. Anh ta bị vướng chân lập tức ngã sấp xuống, tiếng động này khiến mấy cảnh sát bên cạnh đều xúm lại đây.
Tên đầu to nằm dưới đất kêu rên, người còn chưa đứng lên đã nhìn chằm chằm Sầm Thì quát: "Thằng nhóc kia, mày chán sống rồi à?"
Sầm Thì vừa vươn vai xong, thu tay chân lại khẽ nói: "Anh làm tôi đau rồi."
"..."
Tên đầu to lặn lộn, mặc kệ cảnh sát đang ở đây liền lao tới chỗ Sầm Thì. Tô Nhất Xán cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, túm lấy áo phía sau của tên đầu to rồi ném mạnh ra cửa văn phòng, cô nhìn chằm chằm Đỗ Kính Đình nói: "Hai người này muốn truy cứu trách nhiệm của tôi."
Nói xong, đôi môi cô cong lên nở nụ cười, song trong mắt lại không hề có chút vui vẻ: "Tôi phải gánh vác trách nhiệm này sao?"
Đỗ Kính Đình đút một tay vào túi quần tây, chỉ đứng im cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, anh ta liếc mắt nhìn cậu thanh niên chưa từng gặp phía sau Tô Nhất Xán, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu ta là ai?"
Tô Nhất Xán thuận miệng đáp: "Sầm…"
Cô nhất thời quên mất tên tiếng Trung của anh nên quay đầu lại nhìn, người ở phía sau hơi nhướng mày nói tiếp chữ “Thì”.
Tô Nhất Xán quay đầu lại nói với Đỗ Kính Đình: "Là con của bạn ba mẹ tôi."
Sầm Thì nghiêng đầu nhìn về phía này, vừa khéo đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Kính Đình. Người phía sau cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn anh ta, cho dù không nói gì nhưng dấn thân trong giới kinh doanh lừa gạt lẫn nhau đã lâu nên Đỗ Kính Đình mang lại một cảm giác áp bức khiến người ta không thể chịu nổi. Sầm Thì lại không hề lảng tránh mà đón nhận ánh mắt của anh ta, khóe miệng hơi cong lên cười như không cười.
Đỗ Kính Đình không hỏi nhiều nữa, nghiêng đầu nói vài câu với người của mình, bảo cho bọn họ xử lý chuyện ở đây rồi Đỗ Kính Đình đưa tay ra kéo anh họ đầu to sang một bên.
Bạch Tâm Phàm lại nhỏ giọng nói ở phía sau Đỗ Kính Đình: "Chính là cậu thanh niên kia đã đánh anh họ của em."
Trên mặt Đỗ Kính Đình nở nụ cười dịu dàng, song giọng điệu lại hơi lạnh lẽo hỏi cô ta một câu: "Vì sao lại bị đánh?"
Một câu này khiến Bạch Tâm Phàm tự biết mình đuối lý nên buồn bực không nói lời nào nữa, Đỗ Kính Đình không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói: "Nếu sau này còn để tôi biết cô quấy rầy Xán Xán, tôi sẽ khiến cô không gánh vác nổi hậu quả này đâu."
Bạch Tâm Phàm cúi đầu, rõ ràng hơi sững sờ. Tô Nhất Xán nhìn Đỗ Kính Đình nhất thời có chút hoảng hốt, trong trí nhớ của cô hình ảnh của Đỗ Kính Đình đã sớm dừng lại ở năm anh ta hai mươi tuổi, những năm tháng giống như gió xuân ấm áp ấy.
Mà giọng điệu của người đàn ông trước mắt này vẫn hiền lành như trước nhưng đã sớm không che dấu sự sắc bén và dã tâm trong người. Thậm chí Tô Nhất Xán còn thường xuyên sinh ra một loại ảo giác rằng cô chưa từng nhìn thấy rõ con người thật của Đỗ Kính Đình, dáng vẻ của anh ta trong trí nhớ của cô cũng đã ngày càng mơ hồ theo thời gian.
Không biết Đỗ Kính Đình nói gì với cấp dưới, anh họ của Bạch Tâm Phàm cũng không còn kiêu ngạo nữa mà đồng ý giảng hòa, Tô Nhất Xán ký tên.
Đỗ Kính Đình đứng bên cạnh nhìn quầng thâm trên mắt cô, giọng nói dịu dàng hơn: "Để anh đưa em về."
Tô Nhất Xán thờ ơ trả lời: "Không cần, tôi lái xe tới đây. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Nói xong cô quay đầu lại nhìn Sầm Thì rồi đi ra ngoài, Sầm Thì ngoan ngoãn đứng dậy đi theo phía sau Tô Nhất Xán ra khỏi văn phòng.
Khi sắp đi đến cuối hành lang thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng: "Xán Xán".
Bước chân Tô Nhất Xán dừng lại, tiếng mưa lớn vẫn không dứt bên tai, cả tòa nhà giống như đều chìm trong hơi nước khiến người ta cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Sầm Thì cũng dừng bước lại nhìn bóng lưng Tô Nhất Xán, cô dừng vài giây rồi từ từ xoay người nhìn Đỗ Kính Đình ở phía bên kia hành lang, trên mặt anh ta lộ ra sự mệt mỏi, trầm giọng nói với cô: "Anh đã xóa tin nhắn em gửi và coi như chưa từng nhận được."
Sầm Thì để lại không gian cho bọn họ, lướt qua người Tô Nhất Xán và tự giác đứng ở cuối hành lang chờ cô.
Tô Nhất Xán nghiêng đầu nhìn mưa rơi không ngừng bên ngoài hành lang, dường như mưa vừa rơi xuống, trên đỉnh đầu lại không ngừng có dòng nước ùn ùn chảy xuống, chưa từng dừng lại, cũng không nhìn thấy điểm cuối giống như cuộc sống của cô không biết đã bắt đầu tiến vào vòng xoáy này từ khi nào, hai bên cùng không thoát ra được, cũng không trở về như ban đầu được nữa.
Cô nhớ tới lời nói của anh họ Bạch Tâm Phàm nói với cô khi ở quán bar, Đỗ Kính Đình vẫn cho người theo dõi cô, báo cáo tình trạng bệnh theo định kỳ.
Lông mày cô khẽ run, ngoảnh mặt lại nhìn về phía Đỗ Kính Đình, cười khổ nói với anh ta: "Có phải anh vẫn luôn nghĩ là tôi chưa từng hết bệnh phải không?”
Đỗ Kính Đình nhíu mày, khóe miệng Tô Nhất Xán miễn cưỡng nở nụ cười, cô hạ ánh mắt xuống, khí thế đối mặt với hai người bên trong vừa rồi đã sớm biến mất, giờ đây Tô Nhất Xán giống hệt như cô gái mười năm trước luôn lẽo đẽo theo sau anh ta. Đỗ Kính Đình đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của cô, giọng nói của Tô Nhất Xán nhẹ nhàng theo gió truyền tới trước mặt anh ta: "Quên đi, buông tha cho tôi đi."
Sự kiêu ngạo, tự tin trong Đỗ Kính Đình từ trước tới giờ dường như lập tức bao phủ trong bóng tối vô tận. Tô Nhất Xán không nhìn anh ta nữa, khi xoay người, ánh mắt cô đối diện với đôi mắt màu nâu trong trẻo kia.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro