Trái Tim Rung Động

Chương 7

2024-09-03 16:43:07

Ngay khi Sầm Thì giơ tay lên định nhắm về phía cô, Tô Nhất Xán gần như vô thức lùi lại một bước, nhưng chợt thấy Sầm Thì ném cành cây lên không trung rồi tiếp gọn nó, khóe miệng nhếch lên một đường cong rất nhỏ.

Dưới bầu trời đầy sao, hình dáng của anh trông rất mờ ảo không chân thực, bởi vì bóng đèn trước hành lang bị hỏng nên xung quanh anh là một vùng tối tăm và có một cảm giác cô đơn khó tả. Tô Nhất Xán có cảm giác dường như cô đã từng nhìn thấy anh trước đây, cô im lặng nhìn anh chằm chằm mấy giây nhưng vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.

Nghĩ tới vẫn còn một học sinh khác không liên lạc được, cô đứng thẳng người lên rồi đi vào trong nhà thay dép lê thành giày thể thao. Khi bước ra lần nữa thấy anh vẫn như cũ, tư thế cũng không thay đổi chút nào.

Tô Nhất Xán đá đá chiếc ghế tựa, hắng giọng: “Chị đi tới nhà học sinh đây.”

Sầm Thì nhếch môi: “Tiếp thị từng nhà sao?”

Tô Nhất Xán rũ mắt nhìn anh, chắc đầu óc cô bị cửa kẹp rồi mới đi báo cáo hành trình với một đứa trẻ.

Không ngờ một giây sau, vị tổ tông tưởng chừng như đi đường cũng khó khăn này đột nhiên từ từ đứng dậy, giống như một cây cột điện khổng lồ trước mặt.

Đầu của Tô Nhất Xán lập tức chuyển từ trạng thái cúi xuống thành ngẩng lên: “Em đang làm cái gì vậy?”

Sầm Thì bình tĩnh đáp: “Em đi cùng chị.”

“Tại sao em lại muốn đi cùng chị tới thăm nhà học sinh?”

“Đi dạo, thuận tiện nhận biết đường xá.”

“...”

Đi tới lối vào sân, Tô Nhất Xán ngồi lên chiếc xe đạp màu đỏ rồi đi thẳng ra ngoài cổng. Cô quay đầu lại nhìn Sầm Thì, anh đang đút tay vào túi quần, mặc áo phông có mũ trùm đầu mang tới cảm giác năng động khỏe khoắn, nhưng so với vẻ mặt uể oải không có tinh thần của anh, thực sự không phù hợp một chút nào.

Sầm Thì đi ra ngoài cổng, chậm rãi xoay người khóa cửa lại, sau đó liếc nhìn xe đạp của cô: “Chị không lái xe à?”

“Toàn là đường nhỏ, lái xe bất tiện lắm.”

“Chị đi xe đạp, em phải làm thế nào bây giờ?”

Tô Nhất Xán để một chân lên bàn đạp, một chân chống xuống đất, nói: “Chị đi chậm một chút, chân em dài như vậy chắc có thể theo kịp.”

“...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi đi qua các con đường và ngõ hẻm, đèn đường lần lượt sáng lên, những con bướm đêm bất chấp tất cả lao vào bóng đèn. Tô Nhất Xán đạp xe phía trước, thỉnh thoảng dừng lại nhìn phía sau. Sầm Thì từ đầu đến cuối vẫn đi chầm chậm trên đường, giống như đang đi dạo nhưng lại không hề mất dấu cô.

Tô Nhất Xán dừng xe đạp trước một toàn nhà cũ, quay người lại đợi Sầm Thì một lúc, đến khi anh đến gần thì hạ giọng nói: “Học sinh này tên là Triệu Kỳ, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, bố mẹ em ấy đã ly hôn nên hiện tại em ấy đang sống cùng bà nội. Đợi chút nữa chị vào trong nói chuyện cùng bà của em ấy, nếu bà hỏi em là ai thì chị sẽ nói em là thầy giáo mới tới của trường.”

Nói xong, cô nhìn Sầm Thì từ trên xuống dưới rồi nói: “Cứ coi như là giáo viên nước ngoài mới tới đi, với bộ dạng này của em chắc sẽ không có ai nghi ngờ đâu.”

Sầm Thì chớp chớp đôi mi dài của mình hỏi cô: “Tại sao một giáo viên nước ngoài lại phải đến thuyết phục thành viên của đội bóng rổ tham gia huấn luyện?” Anh nhanh chóng chỉ ra sự không hợp lý.

Tô Nhất Xán giả bộ như một chị đại: “Bởi vì em là một giáo viên nước ngoài có lòng nhiệt tình.”

Nói xong, cô liếc nhìn anh: “Nào có nhiều vấn đề như vậy, tập trung vào nhiệm vụ chính đi. Dù sao thì sau khi vào trong đó em đứng nói chuyện nhiều, cứ để chị nói là được rồi.”

Nhà của Triệu Kỳ ở tầng một, bà của Triệu Kỳ đang ở trong sân tỉa lông cho một con chó cỏ Trung Quốc, bà lão nghe thấy tiếng gõ cổng liền đứng dậy, bước đi loạng choạng ra mở cổng.

Sau khi nghe nói cô là giáo viên ở trường của Triệu Kỳ, bà lão mỉm cười hiền từ nghe Tô Nhất Xán nói ra mục đích của cô khi tới đây.

“Cháu gọi điện cho gia đình nhưng không được nên mới quyết định tới đây thông báo cho Triệu Kỳ. Theo lịch thì đội bóng rổ của trường sẽ bắt đầu huấn luyện vào tháng sau để chuẩn bị cho cuộc thi mùa thu do thành phố tổ chức. Với tư cách là đội trưởng của đội bóng rổ, Triệu Kỳ phải…”

Bà lão nghe vậy liền nói: “Tiểu Kỳ lại gây chuyện rồi à? Đã hai ngày không thấy nó về nên tôi rất lo lắng, cũng đang dự định báo cảnh sát. Tôi già rồi nên chân tay không còn linh hoạt nữa, lần trước tôi cũng có nói với giáo viên chủ nhiệm rồi, tôi không thể đi họp phụ huynh được.”

Tô Nhất Xán đáp: “Cháu không phải tới mời bà tham gia cuộc họp phụ huynh của lớp, mà tới thông báo việc huấn luyện của đội bóng rổ, phụ huynh không cần phải đi cùng học sinh, trường học sẽ có huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp đi cùng.”

Bà lão nói: “Ba mẹ của Tiểu Kỳ đã ly hôn từ rất lâu rồi, mẹ của nó là người ham mê hư vinh nên bỏ trốn theo người khác từ lâu lắm rồi. Tôi đã nói với bố của Tiểu Kỳ rất nhiều lần là người phụ nữ đó không phải người tốt.”

Tô Nhất Xán: “…Vậy, nếu không tiện thì cũng không nhất định cần liên lạc với mẹ của Triệu Kỳ đâu ạ. Nhà trường đã thống nhất, khóa huấn luyện này chỉ kéo dài khoảng 15 ngày thôi.”

Bà lão lại nói: “Tai tôi không tốt lắm, cô có thể nói to hơn chút được không. Nhưng con trai tôi cũng chẳng ra gì, suốt ngày đi với mấy người phụ nữ. Lần trước nó nói muốn tìm một người mẹ kế 60 tuổi cho Tiểu Kỳ làm tôi tức giận gần chết.”

Tô Nhất Xán đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, ông nói gà bà nói vịt như này không ổn chút nào.

Sầm Thì khoang tay đứng ở sân, tích cực làm nhiệm vụ phông nền của mình.

Tô Nhất Xán nghiến răng, gần như hét lên nói: “Chi phí chính của khóa huấn luyện lần này là tiền ăn ở nhưng cũng không quá đắt, nhà trường sẽ chịu một phần, mỗi học sinh chỉ cần đóng 800 tệ…”

Bà lão đột nhiên quay người ra phía sau ôm con chó to của mình lên cười rồi rất vui vẻ: “Trứng Sắt nhà tôi là một con chó cái, có thể sinh con. Năm ngoái nó chỉ đẻ một lứa, được hẳn mười con chó con, chó mẹ có rất nhiều sữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“…” Đôi tai này không phải không tốt mà đã đạt đến trình độ ảo giác rồi.

Một tiếng cười chẳng thèm che giấu phát ra từ “tấm nền” phía sau. Tô Nhất Xán quay người lại nhìn, Sầm Thì đang ung dung dựa vào cột cổng, khóe miệng cong lên như đang xem một vở hài kịch.

Đến lúc này, Tô Nhất Xán cơ bản đã kết luận được, cô và bà lão trước mặt này có một rào chắn không thể vượt qua, tên nhóc Triệu Kỳ kia cũng không có ở nhà nên cô chỉ đành nói lời tạm biệt rồi ra về.

Trước khi hai người rời đi, bà lão còn nói: “Người già rồi, mắt nhìn không được rõ nữa, tôi không thể tiễn hai vị được, hai vị đi cẩn thận nhé.”

Sau đó, bà lão lại quay qua tiếp tục tỉa lông cho chú chó Trứng Sắt của mình, trời rất tối nhưng bà vẫn cắt vô cùng khéo léo, gọn gàng.

Ra khỏi khu nhà Triệu Kỳ, Tô Nhất Xán ngồi lên xe đạp định quay về nhà. Xe còn chưa bắt đầu đi cô đã cảm thấy có người kéo phía sau xe đạp, dù cho cô đã đạp xe một lúc nhưng chiếc xe vẫn chẳng nhúc nhích chút nào cả. Tô Nhất Xán gần như mất đi trọng tâm, suýt chút nữa là ngã xuống, may mắn thủ phạm đã không để điều này xảy ra. Một tay Sầm Thì giữ tay lái, một tay giữ phía sau nói với cô: “Thôi luôn à?”

Cả người Tô Nhất Xán bị anh kéo lên rồi va thẳng vào người anh, cú va chạm này không hề nhẹ chút nào. Sầm Thì đứng bất động, bên thân vang lên một âm thanh nghèn nghẹn, Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy cánh tay của mình như vừa va vào một bức tường vô cùng cứng. Hai ngày nay Sầm Thì mặc áo phông rộng rãi hợp thời trang nên cô không nhìn rõ thân nhìn của anh, vì vậy sau khi đụng phải anh Tô Nhất Xán có chút kinh ngạc. Trông thì giống như một chàng trai yếu ớt không có sức sống mà lại có vóc dáng tốt vậy sao?

Sợ cô bị ngã nên Sầm Thì không có buông tay ra, Tô Nhất Xán ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ khó hiểu. Đôi mắt nâu của Sầm Thì dường như nhạt màu hơn dưới ánh đèn đường vào ban đêm, khi nhìn chằm chằm vào người khác, bất chợt cô cảm thấy chúng giống như một cái móc câu vậy.

Nhưng trước khi Tô Nhất Xán kịp phản ứng thì anh đã quay mặt đi, nhìn trời nhìn đất nhìn cây cối.

Tô Nhất Xán nhanh chóng đặt chân xuống đất, sau khi cô đứng vững rồi Sầm Thì mới buông tay ra, Tô Nhất Xán trả lời câu hỏi trước đó của anh: “Chị còn có thể làm gì khác sao? Em không thấy những chuyện vừa xảy ra hả? Chị nói đông, bà lão nói tây, như vậy làm sao mà nói được nữa? Hơn nữa, chị cũng không phải là người phụ trách đội bóng rổ, chị chỉ cần thông báo tới các phụ huynh và học sinh. Nếu họ đã không muốn tham gia thì chị cũng không còn cách nào khác, phải đau đầu nghĩ cách cũng là huấn luyện viên của họ. Nói tới vị huấn luyện viên này, cũng không biết đến từ đâu, chắc kèo là có quan hệ với hiệu trưởng rồi. Loại công việc này lại để chị làm, cũng không nói sẽ chia cho chị một nửa lương…”

Nhưng Sầm Thì lại làm ra vẻ mặt khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô, tóc anh bị gió đêm thổi tung bay khiến mái tóc nhìn càng phồng hơn, toàn thân như muốn bay lên.

Tô Nhất Xán vừa định leo lên xe đạp lần nữa, song thấy Sầm Thì lại muốn kéo xe của cô, cô khó hiểu nói: “Chị nói này, em có ý gì vậy?”

Bóng dáng Sầm Thì dưới ánh trăng hiện lên chút lạnh lùng, anh lên tiếng hỏi cô: “Chị có biết Triệu Kỳ đã đi đâu không?”

Tô Nhất Xán nghi ngờ liếc anh một cái: “Làm gì?”

“Trực tiếp đến gặp cậu ta.”

Tô Nhất Xán nhếch môi, trong lòng lại không hề buồn cười: “Em rảnh rỗi quá nên khùng rồi à?”

Sầm Thì nghiêm túc trả lời cô: “Em là một giáo viên nước ngoài có lòng nhiệt tình.”

“…” Một khi đã chấp nhận cái thiết lập này, ít nhiều sẽ bị ám ảnh bởi nó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Rung Động

Số ký tự: 0