Chương 9
2024-09-03 16:43:07
Tô Nhất Xán nghe Sầm Thì bảo bị dọa khi thấy cảnh vừa nãy thì có chút áy náy, bèn nói: “Biết vậy chị đã bảo em đợi ở ngoài rồi, chị đã nói rồi mà, chị lớn lên ở đây nên không sợ mấy chuyện cỏn con này nữa."
Sau khi thấy Triệu Kỳ đang đi phía trước, cô mới nói nhỏ với Sầm Thì: “Lúc chị lăn lộn ở đây, đám nhóc kia vẫn còn đang nghịch bùn đấy."
Sầm Thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn cô với vẻ mặt như cười như không: “Vậy bây giờ chị làm nghề này để cải tà quy chính à?"
Có lẽ Tô Nhất Xán sợ ảnh hưởng xấu đến các học sinh, bèn đặt ngón trỏ lên môi, vội ho kết thúc chủ đề này.
...
Bên ngoài tòa nhà đang thi công, Tôn lão tứ mời Tô Nhất Xán đến quán bar của anh ta ngồi một lát. Dù sao đã phiền anh ta gọi nhiều người tới như vậy nên Tô Nhất Xán cũng ngại từ chối. Triệu Kỳ lết cơ thể nhếch nhác ngồi vào xe của Tôn lão tứ và được anh ta đưa về trước.
Trước khi tạm biệt, Tô Nhất Xán bảo Triệu Kỳ ngày mai đến sân bóng rổ ở ngã tư tìm cô.
Vốn dĩ Triệu Kỳ định nói qua loa lấy lệ thôi, chợt nhìn thấy Sầm Thì đứng phía sau Tô Nhất Xán đang xoay xoay cổ tay, lời nói sắp bật ra khỏi miệng vội kìm lại rồi thành thật gật đầu.
Sau khi cậu ấy đi, Tô Nhất Xán dẫn Sầm Thì lên xe một người anh em của Tôn lão tứ, lúc ngồi trên xe còn khoác lác với Sầm Thì: “Quán bar mà chúng ta sắp đến rất nổi tiếng ở Phượng Khê, những người đàng hoàng ở khu chúng ta đều đến đó để tiêu tiền. Lát nữa gặp Tôn lão tứ thì em cứ gọi anh ta là anh Tôn, mới ngày nào bọn chị còn mặc quần thủng đáy chạy nhong nhong trước cửa, thế mà bây giờ người ta đã trở thành đại ca rồi. Em cũng thấy đó, vừa rồi chị chỉ mới nhắc đến tên anh ta thôi mà đám người kia đã gọi vâng đáp dạ."
Sầm Thực rất hợp tác gật đầu: “Cô Tô quan hệ rộng thật đấy."
Tô Nhất Xán bật cười, đã có cô ở đây không có gì phải sợ cả.
Tô Nhất Xán vừa mới đến quán bar của Tôn lão tứ, đúng lúc bị một nhóm người nhìn thấy, thế là bọn họ vội gọi to tên cô: "Chị Xán."
Tô Nhất Xán quay đầu nhìn, hoá ra là đám bạn chơi chung hồi cấp hai của cô, nhớ năm đó bọn cô cũng khá thân với nhau, bởi vì ba cô là hiệu trưởng trường nên suốt ngày bọn họ cứ gọi cô là chị Xán rồi đi theo cô. Sau đó bậc cha chú của bọn đột nhiên giàu lên nhờ công việc chăn nuôi ở địa phương, có một khoảng thời gian rất thịnh hành chuyện cho con gái ra nước ngoài để lấy tiếng, bọn họ bèn lập nhóm rồi lần lượt sang Úc du học, thậm chí có người còn mua nhà ở đó. Nhưng mỗi lần gặp Tô Nhất Xán thì đều mời cô ăn cơm, Tô Nhất Xán đã lâu không gặp bọn họ nên cũng không biết bọn họ về nước từ khi nào?
Cả đám nhiệt tình lôi kéo Tô Nhất Xán ngồi vào bàn của bọn họ, Tô Nhất Xán đã lâu không gặp lại bạn thuở nhỏ nên vui vẻ nói với Sầm Thì: “Là đám bạn thuở nhỏ đã từng lăn lộn với chị ngày trước, đi, chị dẫn em đi làm quen một chút."
Có vài người tương đối xa lạ với Sầm Thì, sau khi đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt rồi mới mời anh uống rượu tung xúc xắc, rõ ràng đám người này đều là dân chơi nên chơi tung xúc xắc rất giỏi, Sầm Thì chơi vài vòng thì hầu như đều thua. Tô Nhất Xán sợ anh bị lệch múi giờ, uống nhiều sẽ cảm thấy khó chịu nên hào phóng chắn rượu thay anh.
Cả đám thấy Tô Nhất Xán che chở cho anh chàng đẹp trai này như vậy thì không khỏi thắc mắc: "Đỗ Kính Đình đâu? Tôi còn tưởng sau khi tốt nghiệp đại học hai người sẽ ở cùng nhau chứ? Anh ta yên tâm để cậu la cà một mình ở Phượng Khê thế à?"
Tô Nhất Xán bình thản nói: “Chia tay rồi.”
Cả đám nhìn nhau, một lúc sau lại đột nhiên nói chuyện bằng tiếng Anh, bọn họ đã du học và định cư ở nước ngoài nhiều năm nên có thể nói tiếng Anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ. Nhưng đối với Tô Nhất Xán mà nói, cô căn bản không thể để tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Không tính tới việc quán bar quá ồn ào, cho dù có ngồi trong môi trường không có tạp âm thì cũng chưa chắc cô có thể nghe hiểu hết toàn bộ câu chuyện, hoàn cảnh hiện tại khiến cô cảm thấy mình hơi lạc lõng. Bởi vì không xen vào cuộc trò chuyện này được nên cô dứt khoát lấy điện thoại ra lướt web.
Vừa rồi lúc tung xúc xắc, có vài người phát hiện Sầm Thì nói tiếng Trung rất chuẩn, không hề pha lẫn khẩu âm của người nước ngoài, mặc dù nhìn anh giống con lai nhưng có lẽ anh chỉ là một anh chàng đẹp trai ở trong nước thôi. Trong đám bạn có một cậu ấm đeo Rolex Submariner trực tiếp hỏi Sầm Thì một câu gì đó bằng tiếng anh.
Sầm Thì dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn anh ta với vẻ vô cảm, không thèm đáp lại một lời.
Tô Nhất Xán cảm thấy hơi kỳ lạ, cô nghe không hiểu thì cũng bình thường thôi, còn Sầm Thì là mới từ Mỹ về có thể nghe không hiểu được chứ? Nhưng anh lại không nói lời nào, nhất thời bầu không khí có chút lúng túng.
Cô gái nhà giàu ngồi ở bên cạnh thấy vậy đành mỉm cười dịch nghĩa cho Sầm Thì: "Cậu Khương hỏi cậu làm nghề gì? Bình thường thích lái xe hãng gì?”
Tô Nhất Xán có hơi khó chịu, hỏi thì cứ hỏi đi, tại sao lại cố tình hỏi bằng tiếng anh chứ? Hơn nữa, rõ ràng hai câu hỏi này đang có ý dìm người khác xuống để nâng mình lên, khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Sầm Thì lại bình tĩnh trả lời bằng tiếng Trung: “Không làm gì cả, cũng không có xe.”
Trong mắt của mấy tên đàn ông ở đối diện đều lộ rõ vẻ khinh thường, không ai nói chuyện với Sầm Thì nữa, bọn họ bắt đầu trò chuyện về chủ đề những chiếc xe hơi sang trọng, bất động sản và cổ phiếu.
Tô Nhất Xán ngồi uống rượu với người cô bạn bên cạnh, cô rũ tầm mắt với vẻ mặt lơ đãng, bỗng nhiên lại nghe thấy mấy tên đàn ông thảo luận bằng tiếng Anh: “Chắc là chơi chán rồi đá ấy mà. Không ngờ tên nhóc nghèo hèn họ Đỗ lúc nào cũng tự cho mình thanh cao, lại có dã tâm lớn như vậy, biết lợi dụng nguồn lực của cậu Xán để treo lên cành cao cũng khá trâu bò đấy, chỉ có Xán là mất cả chì lẫn chài thôi."
Một người đàn ông khác thở dài nói: “Tôi nhớ trong số đám bạn cũ thời cấp hai của chúng ta, ai ai cũng muốn được ngủ chung với cô ấy. Nếu lúc đó được ngủ với cô ấy, tuy không dám chắc sẽ cưới cô ấy về nhà để chơi thêm vài năm, nhưng với vóc dáng đó thì tôi sẽ không nỡ đá cô ấy đâu."
Mấy tên đàn ông đồng thanh cười ầm lên: "Cậu thiếu thốn đến vậy à? Thứ cậu không chiếm được nên mới mãi vấn vương." Ngoại trừ câu này ra, tất cả những câu còn lại trong cuộc hội thoại đều là tiếng Anh.
Mu bàn tay của Sầm Thì vẫn đang quấn băng gạc, anh rũ mắt, ngón tay lướt quanh mép ly rượu sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhất Xán. Vốn dĩ Tô Nhất Xán đang nói chuyện với cô bạn bên cạnh, nhưng nhìn thấy Sầm Thì vừa bưng ly rượu lên vừa nhìn về phía cô thì lập tức giành lấy ly rượu trong tay của anh rồi nói: “Em uống ít thôi, tay của em vẫn còn đang bị thương đấy."
Mấy người ngồi đối diện đều chứng kiến cảnh Tô Nhất Xán quan tâm đến anh chàng đẹp trai kia, cậu Khương lại lẩm bẩm bằng tiếng Anh: “Không nghề nghiệp mà còn bám váy đàn bà."
Giọng nói đầy vẻ mỉa mai, Sầm Thì gắp một viên nước đá bỏ vào trong ly rượu, khiến rượu vang văng tung toé ra ngoài, rơi trúng điện thoại đang đặt trên bàn của cậu Khương. Cậu Khương cũng không thèm nể mặt Tô Nhất Xán mà trợn mắt liếc Sầm Thì, sau đó nói: "Này nhóc, chú ý chút đi."
Đúng lúc này, Tôn lão tứ gọi Tô Nhất Xán đến uống rượu. Mặc dù Tô Nhất Xán không quan tâm bọn họ đã nói gì từ nãy đến giờ, nhưng bọn họ đều là người Trung Quốc ngồi chung bàn với nhau mà còn cố ý nói tiếng Anh, khiến Tô Nhất Xán không quá thoải mái. Hơn nữa chủ đề giao dịch cổ phiếu bọn họ đang nói đã không liên quan tới phạm vi đời sống của cô nữa, vì thế cô đành mượn cơ hội này để dẫn Sầm Thì rời đi.
Không ngờ Sầm Thì lại ôn hoà nói với cô: “Chị cứ đi đi, em không uống được nên ngồi đây được rồi.”
Tô Nhất Xán suy nghĩ một chút, nếu đưa Sầm Thì qua đó mà anh không uống sẽ coi như không nể mặt Tôn lão tứ, thà để anh ngồi ở đây còn tốt hơn, vì thế bèn nói với anh: “Vậy em ngồi đây một lát đi, chút nữa chị sẽ quay lại tìm em."
Sầm Thì mỉm cười nói: “Được.”
Nhưng Tô Nhất Xán vừa mới đi, vẻ mặt của Sầm Thì đã trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt nâu trong trẻo kia thoáng hiện lên vài tia khinh thường.
Thấy Tô Nhất Xán đi rồi, cậu Khương và đám bạn của anh ta muốn giở trò đùa cợt Sầm Thì, biết anh đang bị thương không thể uống rượu lại cố ý tìm anh chơi tung xúc sắc, còn luôn miệng nói: "Này người anh em, chơi vài ván đi, đừng sợ, chị Xán không có ở đây mà, đàn ông thì phải ra dáng đàn ông chứ?"
Sầm Thì thong thả trả lời: “Sao cũng được.”
Thấy chàng trai cắn câu rất nhanh thì đám người đó lập tức rót đầy tất cả ly rượu trên bàn, rót rượu nguyên chất không hề thêm đá. Cậu Khương gia nháy mắt ra hiệu với tên mập bên cạnh, bảo anh ta tung xúc xắc đi, đương nhiên là vì tên đàn ông này chơi giỏi so với bọn họ.
Chuyện bất ngờ nhất chính là dù có chơi bao nhiêu lần thì vẫn không thắng được, mặc dù vừa nãy Sầm Thì chưa từng thắng ván nào, thậm chí bọn họ còn cho rằng xúc xắc đã bị quỷ ám không chừng.
Tên béo uống liên tục năm sáu ly, đến lúc không nhịn được nữa đành lên tiếng: “Các anh em, gặp quỷ rồi sao?"
Sầm Thì tỏ ra ngây thơ, còn tốt bụng đề nghị: “Hay là chúng ta đổi bộ khác nhé?"
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, tên béo cảm thấy hơi bất an liền đồng ý đổi một bộ khác nhưng kết quả vẫn như cũ.
Vốn dĩ Tô Nhất Xán sợ cậu Khương và mấy người kia sẽ ép Sầm Thì uống rượu, nhưng lúc ngó từ phía xa thấy cốc của Sầm Thì vẫn không hề di chuyển nên cũng yên tâm không để ý đến anh nữa.
Tên béo đã chơi trò này rất nhiều lần từ trong nước đến ngoài nước, có một số chuyện chỉ cần nhìn nhiều một chút là sẽ tìm ra mánh khoé. Đúng lúc này anh ta đột nhiên bảo mình không chơi nữa, cậu Khương nghe vậy vội hỏi anh ta: "Mã Bân, cậu bị sao thế?"
Tên béo Mã Bân nhỏ giọng nói với cậu Khương: “Có gì đó không ổn cho lắm, cậu có thấy tên này hết lắc ngang lại lắc dọc không? Tôi từng thấy người ta chơi kiểu này ở Ma Cao rồi, khi lắc ngang thì các mặt sẽ không dễ thay đổi, còn nếu lắc dọc thì khả năng lắc ra số lớn rất cao nhưng xác suất không phải tuyệt đối. Nếu cậu ta có thể nhớ hết các mặt của từng viên và kiểm soát tốc độ mạnh yếu của mỗi lần lắc, thì chắc chắn cậu ta sẽ thắng trong mọi trận đấu. Đa phần mọi người đều sẽ không làm được, trừ khi đã từng được đào tạo chuyên nghiệp”.
Cậu Khương khá ngạc nhiên: "Sao có thể chứ?"
"Ai mà biết được, dù sao tôi cũng không chơi nữa đâu."
Cậu Khương và những người khác nghe vậy thì hơi khó chịu, thế là đổi sang cách chơi càng kinh tởm hơn.
Bọn họ gọi vài cô gái trẻ vào trong, khoảng bảy người, sau đó nhờ nhân viên phục vụ đổi giúp bọn họ một đống tiền mặt, mỗi người đàn ông sẽ boa cho mỗi cô gái mười ngàn tệ, có nghĩa là mỗi một người đàn ông có mặt tại đây sẽ chi ra bảy mươi ngàn tệ.
Đám đàn ông này không thiếu tiền, đối với bọn họ việc bỏ ra mấy vạn để trêu chọc người khác cũng để mua vui thôi, chỉ có Sầm Thì vẫn chưa ngã bài. Tên béo giả thân thiết vừa khoác vai Sầm Thì vừa nói: "Cậu đừng ngại, ra ngoài chơi thì cứ chơi thoải mái đi, các anh em đều đã vung tiền rồi chỉ còn mình cậu thôi đấy, các em gái xinh đẹp vẫn đang chờ cậu kia kìa."
Nói cho văn hoa thì anh ta đang thuyết phục Sầm Thì chi tiền, nhưng từng câu từng chữ đều ẩn ý xem thường anh vì không xuất tiền, cậu Khương nở một nụ cười châm chọc: “Không có đủ tiền thì cứ hỏi chị Xán đi, chị Xán của chúng ta rộng lượng chắc chắn sẽ cho cậu."
Sầm Thì mỉm cười với anh ta sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đi tới. Không biết Sầm Thì đã nói gì với anh ta, chỉ thấy anh đi theo nhân viên phục vụ đến ngăn đựng thẻ ở bên ngoài.
Thậm chí cậu Khương và những người khác còn nói với Sầm Thì: "Em trai đừng sợ, nếu cậu không có tiền thì chúng tôi sẽ cho cậu vay."
Âm thanh lớn như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người khác đang có mặt trong quán bar, Tô Nhất Xán đặt ly rượu xuống, vội vã đi tới, trông thấy rất nhiều phụ nữ đứng và đám người của cậu Khương đang đứng xung quanh ngăn đựng thẻ, trên bàn là một đống tiền mặt mới tinh. Cô lập tức tỉnh táo, đang hậm hực quay về thì tình cờ gặp Sầm Thì, vừa dắt tay anh vừa nói: “Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta đi thôi."
Sầm Thị không hề nhúc nhích mà còn thuận thế kéo ngược lại cô: “Không phải chị nói mọi người ở đây đều là người tử tế giống như chị sao? Đột ngột bỏ đi như vậy không tốt đâu, sau này chị còn mặt mũi gì mà vào đây nữa chứ?"
Nói xong, anh quay người đi đến ngăn đựng thẻ sau đó mỉm cười nói với những người bên trong: “Các cô đều rất xinh đẹp, nhưng mắt tôi không cho phép tôi nhìn lung tung đâu. Hoá đơn của tối nay cứ để tôi thanh toán cho, mọi người chơi vui vẻ nhé."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chi phí cho một đêm ở đây khá cao, hơn nữa bọn họ còn gọi rất nhiều rượu nên tổng chi phí thấp nhất cũng phải hơn mấy trăm ngàn. Mục đích ban đầu của bọn họ là để ra oai với người anh em này thôi, dù sao nữ thần trong mắt mọi người là một người cho dù có muốn cũng không thể hẹn hò, vậy mà lại đi theo một tên nhóc miệng còn hôi sữa, khó tránh khỏi việc bị người ta soi mói gây khó dễ.
Tình thế đảo ngược, người ta hào phóng đã thanh toán hết hóa đơn, mà hóa đơn cao hơn số tiền boa kia rất nhiều. Sự rộng rãi của anh đã mang đến thể diện cho Tô Nhất Xán, khiến mấy cô gái trong phòng bao phải nhìn anh bằng một con mắt khác, cho dù không nhận được tiền boa nhưng bọn họ vẫn sẽ nói tốt cho anh. Không những đẹp trai mà còn tận tâm, cũng không ăn chơi đàn đúm bên ngoài, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để nhóm của cậu Khương biến thành kẻ ngốc, vì mỗi người chỉ bỏ ra bảy mươi ngàn mà dám so sánh với Sầm Thì.
Bọn họ vừa rời đi, mấy cô gái nhà giàu đi chung với nhóm của cậu Khương đã nói: “Vừa rồi tôi nhìn mấy cậu nói chuyện còn thấy ngại thay đấy, không nhìn ra mấy đồ hiệu cậu ta mặc trên người à? Một cái áo thun trên người cậu ta thôi đã có giá năm mươi ngàn rồi, thế mà các cậu vẫn cho rằng người ta chỉ là một thằng nhóc nghèo hèn à? Con cái của những gia đình siêu giàu luôn đặt ra tiêu chuẩn rất cao, chẳng qua người ta không thèm so đo với các cậu mà thôi."
Nhóm đàn ông ôm một cục tức trong lòng, sau khi nghe xong mấy lời này thì còn khó chịu hơn, vừa rồi bọn còn suy đoán Sầm Thì chỉ là một tên nhóc thích bám váy đàn bà, bây giờ cứ như bị tát thẳng vào mặt.
Đúng là Sầm Thì không có tiền thật, anh cũng có ý định bám váy người ta.
Vừa ra khỏi quán bar, Tô Nhất Xán đã nói với anh: “Mấy người này thật quá đáng, lúc trước bọn chị cũng khá thân với nhau, nhưng bây bọn đều thay đổi đến mức xác định được phương hướng nữa rồi."
Sầm Thì đút hai tay vào túi rồi lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ trước đây mình không phải loại người tốt lành gì, suy nghĩ cũng lệch lạc, nhưng anh không muốn nói cho cô nghe những lời bẩn thỉu mà bọn họ bàn tán về cô.
Anh chỉ nói: “Vậy sau này đừng qua lại nữa."
Tô Nhất Xán mỉm cười: "Lại còn quản chị nữa à? Em cũng thật là, sao lại thanh toán cho bọn họ làm gì cơ chứ? Em cũng không có quen biết gì với bọn họ đâu."
Tô Nhất Xán không biết đám người đã thì thầm to nhỏ về mối quan hệ giữa cô và Sầm Thì, Sầm Thì cũng không có ý định nói cho cô biết, chỉ trả lời với dáng vẻ thờ ơ: “Dù sao đây cũng là địa bàn của anh Tôn mà đúng chứ? Không cho bọn họ thể diện thì khác gì làm mất mặt của anh Tôn đâu."
Tô Nhất Xán trầm mặc, nếu vừa nãy cô không trả tiền mà trực tiếp rời khỏi đó, thì cùng lắm sau này sẽ không qua lại với đám Khương Tử nữa. Nhưng người của Tôn lão tứ bị nhóm người của Khương Bân đùa giỡn như mấy con khỉ, sau cùng người xấu mặt sẽ là cô, thay vì thế cứ bịt miệng đám Khương Tử trước, cũng coi như chiếu cố chuyện làm ăn của Tôn lão tứ, đây có thể coi là cách giải quyết tốt nhất rồi.
Cô không ngờ một cậu em trai mới bước ra xã hội lại có thể giải quyết mọi việc khéo léo như vậy, buộc miệng hỏi anh một câu: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Sầm Thì nhếch môi nhìn cô: “Mười tám.”
"..." Có quỷ mới tin em, lúc Triệu Kỳ mười tám tuổi vẫn đang bị người ta đè xuống đất đánh đấy.
Sau khi thấy Triệu Kỳ đang đi phía trước, cô mới nói nhỏ với Sầm Thì: “Lúc chị lăn lộn ở đây, đám nhóc kia vẫn còn đang nghịch bùn đấy."
Sầm Thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn cô với vẻ mặt như cười như không: “Vậy bây giờ chị làm nghề này để cải tà quy chính à?"
Có lẽ Tô Nhất Xán sợ ảnh hưởng xấu đến các học sinh, bèn đặt ngón trỏ lên môi, vội ho kết thúc chủ đề này.
...
Bên ngoài tòa nhà đang thi công, Tôn lão tứ mời Tô Nhất Xán đến quán bar của anh ta ngồi một lát. Dù sao đã phiền anh ta gọi nhiều người tới như vậy nên Tô Nhất Xán cũng ngại từ chối. Triệu Kỳ lết cơ thể nhếch nhác ngồi vào xe của Tôn lão tứ và được anh ta đưa về trước.
Trước khi tạm biệt, Tô Nhất Xán bảo Triệu Kỳ ngày mai đến sân bóng rổ ở ngã tư tìm cô.
Vốn dĩ Triệu Kỳ định nói qua loa lấy lệ thôi, chợt nhìn thấy Sầm Thì đứng phía sau Tô Nhất Xán đang xoay xoay cổ tay, lời nói sắp bật ra khỏi miệng vội kìm lại rồi thành thật gật đầu.
Sau khi cậu ấy đi, Tô Nhất Xán dẫn Sầm Thì lên xe một người anh em của Tôn lão tứ, lúc ngồi trên xe còn khoác lác với Sầm Thì: “Quán bar mà chúng ta sắp đến rất nổi tiếng ở Phượng Khê, những người đàng hoàng ở khu chúng ta đều đến đó để tiêu tiền. Lát nữa gặp Tôn lão tứ thì em cứ gọi anh ta là anh Tôn, mới ngày nào bọn chị còn mặc quần thủng đáy chạy nhong nhong trước cửa, thế mà bây giờ người ta đã trở thành đại ca rồi. Em cũng thấy đó, vừa rồi chị chỉ mới nhắc đến tên anh ta thôi mà đám người kia đã gọi vâng đáp dạ."
Sầm Thực rất hợp tác gật đầu: “Cô Tô quan hệ rộng thật đấy."
Tô Nhất Xán bật cười, đã có cô ở đây không có gì phải sợ cả.
Tô Nhất Xán vừa mới đến quán bar của Tôn lão tứ, đúng lúc bị một nhóm người nhìn thấy, thế là bọn họ vội gọi to tên cô: "Chị Xán."
Tô Nhất Xán quay đầu nhìn, hoá ra là đám bạn chơi chung hồi cấp hai của cô, nhớ năm đó bọn cô cũng khá thân với nhau, bởi vì ba cô là hiệu trưởng trường nên suốt ngày bọn họ cứ gọi cô là chị Xán rồi đi theo cô. Sau đó bậc cha chú của bọn đột nhiên giàu lên nhờ công việc chăn nuôi ở địa phương, có một khoảng thời gian rất thịnh hành chuyện cho con gái ra nước ngoài để lấy tiếng, bọn họ bèn lập nhóm rồi lần lượt sang Úc du học, thậm chí có người còn mua nhà ở đó. Nhưng mỗi lần gặp Tô Nhất Xán thì đều mời cô ăn cơm, Tô Nhất Xán đã lâu không gặp bọn họ nên cũng không biết bọn họ về nước từ khi nào?
Cả đám nhiệt tình lôi kéo Tô Nhất Xán ngồi vào bàn của bọn họ, Tô Nhất Xán đã lâu không gặp lại bạn thuở nhỏ nên vui vẻ nói với Sầm Thì: “Là đám bạn thuở nhỏ đã từng lăn lộn với chị ngày trước, đi, chị dẫn em đi làm quen một chút."
Có vài người tương đối xa lạ với Sầm Thì, sau khi đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt rồi mới mời anh uống rượu tung xúc xắc, rõ ràng đám người này đều là dân chơi nên chơi tung xúc xắc rất giỏi, Sầm Thì chơi vài vòng thì hầu như đều thua. Tô Nhất Xán sợ anh bị lệch múi giờ, uống nhiều sẽ cảm thấy khó chịu nên hào phóng chắn rượu thay anh.
Cả đám thấy Tô Nhất Xán che chở cho anh chàng đẹp trai này như vậy thì không khỏi thắc mắc: "Đỗ Kính Đình đâu? Tôi còn tưởng sau khi tốt nghiệp đại học hai người sẽ ở cùng nhau chứ? Anh ta yên tâm để cậu la cà một mình ở Phượng Khê thế à?"
Tô Nhất Xán bình thản nói: “Chia tay rồi.”
Cả đám nhìn nhau, một lúc sau lại đột nhiên nói chuyện bằng tiếng Anh, bọn họ đã du học và định cư ở nước ngoài nhiều năm nên có thể nói tiếng Anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ. Nhưng đối với Tô Nhất Xán mà nói, cô căn bản không thể để tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Không tính tới việc quán bar quá ồn ào, cho dù có ngồi trong môi trường không có tạp âm thì cũng chưa chắc cô có thể nghe hiểu hết toàn bộ câu chuyện, hoàn cảnh hiện tại khiến cô cảm thấy mình hơi lạc lõng. Bởi vì không xen vào cuộc trò chuyện này được nên cô dứt khoát lấy điện thoại ra lướt web.
Vừa rồi lúc tung xúc xắc, có vài người phát hiện Sầm Thì nói tiếng Trung rất chuẩn, không hề pha lẫn khẩu âm của người nước ngoài, mặc dù nhìn anh giống con lai nhưng có lẽ anh chỉ là một anh chàng đẹp trai ở trong nước thôi. Trong đám bạn có một cậu ấm đeo Rolex Submariner trực tiếp hỏi Sầm Thì một câu gì đó bằng tiếng anh.
Sầm Thì dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn anh ta với vẻ vô cảm, không thèm đáp lại một lời.
Tô Nhất Xán cảm thấy hơi kỳ lạ, cô nghe không hiểu thì cũng bình thường thôi, còn Sầm Thì là mới từ Mỹ về có thể nghe không hiểu được chứ? Nhưng anh lại không nói lời nào, nhất thời bầu không khí có chút lúng túng.
Cô gái nhà giàu ngồi ở bên cạnh thấy vậy đành mỉm cười dịch nghĩa cho Sầm Thì: "Cậu Khương hỏi cậu làm nghề gì? Bình thường thích lái xe hãng gì?”
Tô Nhất Xán có hơi khó chịu, hỏi thì cứ hỏi đi, tại sao lại cố tình hỏi bằng tiếng anh chứ? Hơn nữa, rõ ràng hai câu hỏi này đang có ý dìm người khác xuống để nâng mình lên, khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Sầm Thì lại bình tĩnh trả lời bằng tiếng Trung: “Không làm gì cả, cũng không có xe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt của mấy tên đàn ông ở đối diện đều lộ rõ vẻ khinh thường, không ai nói chuyện với Sầm Thì nữa, bọn họ bắt đầu trò chuyện về chủ đề những chiếc xe hơi sang trọng, bất động sản và cổ phiếu.
Tô Nhất Xán ngồi uống rượu với người cô bạn bên cạnh, cô rũ tầm mắt với vẻ mặt lơ đãng, bỗng nhiên lại nghe thấy mấy tên đàn ông thảo luận bằng tiếng Anh: “Chắc là chơi chán rồi đá ấy mà. Không ngờ tên nhóc nghèo hèn họ Đỗ lúc nào cũng tự cho mình thanh cao, lại có dã tâm lớn như vậy, biết lợi dụng nguồn lực của cậu Xán để treo lên cành cao cũng khá trâu bò đấy, chỉ có Xán là mất cả chì lẫn chài thôi."
Một người đàn ông khác thở dài nói: “Tôi nhớ trong số đám bạn cũ thời cấp hai của chúng ta, ai ai cũng muốn được ngủ chung với cô ấy. Nếu lúc đó được ngủ với cô ấy, tuy không dám chắc sẽ cưới cô ấy về nhà để chơi thêm vài năm, nhưng với vóc dáng đó thì tôi sẽ không nỡ đá cô ấy đâu."
Mấy tên đàn ông đồng thanh cười ầm lên: "Cậu thiếu thốn đến vậy à? Thứ cậu không chiếm được nên mới mãi vấn vương." Ngoại trừ câu này ra, tất cả những câu còn lại trong cuộc hội thoại đều là tiếng Anh.
Mu bàn tay của Sầm Thì vẫn đang quấn băng gạc, anh rũ mắt, ngón tay lướt quanh mép ly rượu sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhất Xán. Vốn dĩ Tô Nhất Xán đang nói chuyện với cô bạn bên cạnh, nhưng nhìn thấy Sầm Thì vừa bưng ly rượu lên vừa nhìn về phía cô thì lập tức giành lấy ly rượu trong tay của anh rồi nói: “Em uống ít thôi, tay của em vẫn còn đang bị thương đấy."
Mấy người ngồi đối diện đều chứng kiến cảnh Tô Nhất Xán quan tâm đến anh chàng đẹp trai kia, cậu Khương lại lẩm bẩm bằng tiếng Anh: “Không nghề nghiệp mà còn bám váy đàn bà."
Giọng nói đầy vẻ mỉa mai, Sầm Thì gắp một viên nước đá bỏ vào trong ly rượu, khiến rượu vang văng tung toé ra ngoài, rơi trúng điện thoại đang đặt trên bàn của cậu Khương. Cậu Khương cũng không thèm nể mặt Tô Nhất Xán mà trợn mắt liếc Sầm Thì, sau đó nói: "Này nhóc, chú ý chút đi."
Đúng lúc này, Tôn lão tứ gọi Tô Nhất Xán đến uống rượu. Mặc dù Tô Nhất Xán không quan tâm bọn họ đã nói gì từ nãy đến giờ, nhưng bọn họ đều là người Trung Quốc ngồi chung bàn với nhau mà còn cố ý nói tiếng Anh, khiến Tô Nhất Xán không quá thoải mái. Hơn nữa chủ đề giao dịch cổ phiếu bọn họ đang nói đã không liên quan tới phạm vi đời sống của cô nữa, vì thế cô đành mượn cơ hội này để dẫn Sầm Thì rời đi.
Không ngờ Sầm Thì lại ôn hoà nói với cô: “Chị cứ đi đi, em không uống được nên ngồi đây được rồi.”
Tô Nhất Xán suy nghĩ một chút, nếu đưa Sầm Thì qua đó mà anh không uống sẽ coi như không nể mặt Tôn lão tứ, thà để anh ngồi ở đây còn tốt hơn, vì thế bèn nói với anh: “Vậy em ngồi đây một lát đi, chút nữa chị sẽ quay lại tìm em."
Sầm Thì mỉm cười nói: “Được.”
Nhưng Tô Nhất Xán vừa mới đi, vẻ mặt của Sầm Thì đã trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt nâu trong trẻo kia thoáng hiện lên vài tia khinh thường.
Thấy Tô Nhất Xán đi rồi, cậu Khương và đám bạn của anh ta muốn giở trò đùa cợt Sầm Thì, biết anh đang bị thương không thể uống rượu lại cố ý tìm anh chơi tung xúc sắc, còn luôn miệng nói: "Này người anh em, chơi vài ván đi, đừng sợ, chị Xán không có ở đây mà, đàn ông thì phải ra dáng đàn ông chứ?"
Sầm Thì thong thả trả lời: “Sao cũng được.”
Thấy chàng trai cắn câu rất nhanh thì đám người đó lập tức rót đầy tất cả ly rượu trên bàn, rót rượu nguyên chất không hề thêm đá. Cậu Khương gia nháy mắt ra hiệu với tên mập bên cạnh, bảo anh ta tung xúc xắc đi, đương nhiên là vì tên đàn ông này chơi giỏi so với bọn họ.
Chuyện bất ngờ nhất chính là dù có chơi bao nhiêu lần thì vẫn không thắng được, mặc dù vừa nãy Sầm Thì chưa từng thắng ván nào, thậm chí bọn họ còn cho rằng xúc xắc đã bị quỷ ám không chừng.
Tên béo uống liên tục năm sáu ly, đến lúc không nhịn được nữa đành lên tiếng: “Các anh em, gặp quỷ rồi sao?"
Sầm Thì tỏ ra ngây thơ, còn tốt bụng đề nghị: “Hay là chúng ta đổi bộ khác nhé?"
Cũng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, tên béo cảm thấy hơi bất an liền đồng ý đổi một bộ khác nhưng kết quả vẫn như cũ.
Vốn dĩ Tô Nhất Xán sợ cậu Khương và mấy người kia sẽ ép Sầm Thì uống rượu, nhưng lúc ngó từ phía xa thấy cốc của Sầm Thì vẫn không hề di chuyển nên cũng yên tâm không để ý đến anh nữa.
Tên béo đã chơi trò này rất nhiều lần từ trong nước đến ngoài nước, có một số chuyện chỉ cần nhìn nhiều một chút là sẽ tìm ra mánh khoé. Đúng lúc này anh ta đột nhiên bảo mình không chơi nữa, cậu Khương nghe vậy vội hỏi anh ta: "Mã Bân, cậu bị sao thế?"
Tên béo Mã Bân nhỏ giọng nói với cậu Khương: “Có gì đó không ổn cho lắm, cậu có thấy tên này hết lắc ngang lại lắc dọc không? Tôi từng thấy người ta chơi kiểu này ở Ma Cao rồi, khi lắc ngang thì các mặt sẽ không dễ thay đổi, còn nếu lắc dọc thì khả năng lắc ra số lớn rất cao nhưng xác suất không phải tuyệt đối. Nếu cậu ta có thể nhớ hết các mặt của từng viên và kiểm soát tốc độ mạnh yếu của mỗi lần lắc, thì chắc chắn cậu ta sẽ thắng trong mọi trận đấu. Đa phần mọi người đều sẽ không làm được, trừ khi đã từng được đào tạo chuyên nghiệp”.
Cậu Khương khá ngạc nhiên: "Sao có thể chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai mà biết được, dù sao tôi cũng không chơi nữa đâu."
Cậu Khương và những người khác nghe vậy thì hơi khó chịu, thế là đổi sang cách chơi càng kinh tởm hơn.
Bọn họ gọi vài cô gái trẻ vào trong, khoảng bảy người, sau đó nhờ nhân viên phục vụ đổi giúp bọn họ một đống tiền mặt, mỗi người đàn ông sẽ boa cho mỗi cô gái mười ngàn tệ, có nghĩa là mỗi một người đàn ông có mặt tại đây sẽ chi ra bảy mươi ngàn tệ.
Đám đàn ông này không thiếu tiền, đối với bọn họ việc bỏ ra mấy vạn để trêu chọc người khác cũng để mua vui thôi, chỉ có Sầm Thì vẫn chưa ngã bài. Tên béo giả thân thiết vừa khoác vai Sầm Thì vừa nói: "Cậu đừng ngại, ra ngoài chơi thì cứ chơi thoải mái đi, các anh em đều đã vung tiền rồi chỉ còn mình cậu thôi đấy, các em gái xinh đẹp vẫn đang chờ cậu kia kìa."
Nói cho văn hoa thì anh ta đang thuyết phục Sầm Thì chi tiền, nhưng từng câu từng chữ đều ẩn ý xem thường anh vì không xuất tiền, cậu Khương nở một nụ cười châm chọc: “Không có đủ tiền thì cứ hỏi chị Xán đi, chị Xán của chúng ta rộng lượng chắc chắn sẽ cho cậu."
Sầm Thì mỉm cười với anh ta sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đi tới. Không biết Sầm Thì đã nói gì với anh ta, chỉ thấy anh đi theo nhân viên phục vụ đến ngăn đựng thẻ ở bên ngoài.
Thậm chí cậu Khương và những người khác còn nói với Sầm Thì: "Em trai đừng sợ, nếu cậu không có tiền thì chúng tôi sẽ cho cậu vay."
Âm thanh lớn như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người khác đang có mặt trong quán bar, Tô Nhất Xán đặt ly rượu xuống, vội vã đi tới, trông thấy rất nhiều phụ nữ đứng và đám người của cậu Khương đang đứng xung quanh ngăn đựng thẻ, trên bàn là một đống tiền mặt mới tinh. Cô lập tức tỉnh táo, đang hậm hực quay về thì tình cờ gặp Sầm Thì, vừa dắt tay anh vừa nói: “Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta đi thôi."
Sầm Thị không hề nhúc nhích mà còn thuận thế kéo ngược lại cô: “Không phải chị nói mọi người ở đây đều là người tử tế giống như chị sao? Đột ngột bỏ đi như vậy không tốt đâu, sau này chị còn mặt mũi gì mà vào đây nữa chứ?"
Nói xong, anh quay người đi đến ngăn đựng thẻ sau đó mỉm cười nói với những người bên trong: “Các cô đều rất xinh đẹp, nhưng mắt tôi không cho phép tôi nhìn lung tung đâu. Hoá đơn của tối nay cứ để tôi thanh toán cho, mọi người chơi vui vẻ nhé."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chi phí cho một đêm ở đây khá cao, hơn nữa bọn họ còn gọi rất nhiều rượu nên tổng chi phí thấp nhất cũng phải hơn mấy trăm ngàn. Mục đích ban đầu của bọn họ là để ra oai với người anh em này thôi, dù sao nữ thần trong mắt mọi người là một người cho dù có muốn cũng không thể hẹn hò, vậy mà lại đi theo một tên nhóc miệng còn hôi sữa, khó tránh khỏi việc bị người ta soi mói gây khó dễ.
Tình thế đảo ngược, người ta hào phóng đã thanh toán hết hóa đơn, mà hóa đơn cao hơn số tiền boa kia rất nhiều. Sự rộng rãi của anh đã mang đến thể diện cho Tô Nhất Xán, khiến mấy cô gái trong phòng bao phải nhìn anh bằng một con mắt khác, cho dù không nhận được tiền boa nhưng bọn họ vẫn sẽ nói tốt cho anh. Không những đẹp trai mà còn tận tâm, cũng không ăn chơi đàn đúm bên ngoài, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để nhóm của cậu Khương biến thành kẻ ngốc, vì mỗi người chỉ bỏ ra bảy mươi ngàn mà dám so sánh với Sầm Thì.
Bọn họ vừa rời đi, mấy cô gái nhà giàu đi chung với nhóm của cậu Khương đã nói: “Vừa rồi tôi nhìn mấy cậu nói chuyện còn thấy ngại thay đấy, không nhìn ra mấy đồ hiệu cậu ta mặc trên người à? Một cái áo thun trên người cậu ta thôi đã có giá năm mươi ngàn rồi, thế mà các cậu vẫn cho rằng người ta chỉ là một thằng nhóc nghèo hèn à? Con cái của những gia đình siêu giàu luôn đặt ra tiêu chuẩn rất cao, chẳng qua người ta không thèm so đo với các cậu mà thôi."
Nhóm đàn ông ôm một cục tức trong lòng, sau khi nghe xong mấy lời này thì còn khó chịu hơn, vừa rồi bọn còn suy đoán Sầm Thì chỉ là một tên nhóc thích bám váy đàn bà, bây giờ cứ như bị tát thẳng vào mặt.
Đúng là Sầm Thì không có tiền thật, anh cũng có ý định bám váy người ta.
Vừa ra khỏi quán bar, Tô Nhất Xán đã nói với anh: “Mấy người này thật quá đáng, lúc trước bọn chị cũng khá thân với nhau, nhưng bây bọn đều thay đổi đến mức xác định được phương hướng nữa rồi."
Sầm Thì đút hai tay vào túi rồi lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ trước đây mình không phải loại người tốt lành gì, suy nghĩ cũng lệch lạc, nhưng anh không muốn nói cho cô nghe những lời bẩn thỉu mà bọn họ bàn tán về cô.
Anh chỉ nói: “Vậy sau này đừng qua lại nữa."
Tô Nhất Xán mỉm cười: "Lại còn quản chị nữa à? Em cũng thật là, sao lại thanh toán cho bọn họ làm gì cơ chứ? Em cũng không có quen biết gì với bọn họ đâu."
Tô Nhất Xán không biết đám người đã thì thầm to nhỏ về mối quan hệ giữa cô và Sầm Thì, Sầm Thì cũng không có ý định nói cho cô biết, chỉ trả lời với dáng vẻ thờ ơ: “Dù sao đây cũng là địa bàn của anh Tôn mà đúng chứ? Không cho bọn họ thể diện thì khác gì làm mất mặt của anh Tôn đâu."
Tô Nhất Xán trầm mặc, nếu vừa nãy cô không trả tiền mà trực tiếp rời khỏi đó, thì cùng lắm sau này sẽ không qua lại với đám Khương Tử nữa. Nhưng người của Tôn lão tứ bị nhóm người của Khương Bân đùa giỡn như mấy con khỉ, sau cùng người xấu mặt sẽ là cô, thay vì thế cứ bịt miệng đám Khương Tử trước, cũng coi như chiếu cố chuyện làm ăn của Tôn lão tứ, đây có thể coi là cách giải quyết tốt nhất rồi.
Cô không ngờ một cậu em trai mới bước ra xã hội lại có thể giải quyết mọi việc khéo léo như vậy, buộc miệng hỏi anh một câu: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Sầm Thì nhếch môi nhìn cô: “Mười tám.”
"..." Có quỷ mới tin em, lúc Triệu Kỳ mười tám tuổi vẫn đang bị người ta đè xuống đất đánh đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro