Có Phải Mình…
2024-09-28 02:26:13
Trạch Thần lao tới kéo gã đàn ông kia đứng lên, không nhượng bộ mà đấm cho hắn một cú tím tái mặt mày.
Tuy dáng người của gã đô con hơn, nhưng rõ ràng sức lực không chiếm ưu thế. Hơn nữa Trạch Thần cũng không phải con người, lí ra chỉ cần búng tay thôi thì gã cũng ngã ngửa.
“Mày là bạn trai của con nhỏ đó à?”
Bạn trai sao?
Trạch Thần hơi nghiêng đầu nhìn cô gái sau lưng mình, còn Di Nguyệt lúc này thì đang xấu hổ muốn chết.
Tiêu rồi! Lát nữa thế nào anh ta cũng nói mình tuỳ tiện cho coi!
“Bạn trai thì sao? Phải hay không thì mày cũng phải biến.”
Hắn nói rồi đánh thêm mấy cái nữa làm gã kia chao đảo, cuối cùng cũng phải chào thua mà phóng lên xe chạy đi.
Di Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được chuyện rắc rối này. Nhưng lúc nhìn lại thì thấy Trạch Thần đã ngồi gục trên đất.
“Nè anh kia!”
Không xong rồi! Thời gian biến thành hình dạng con người của mình chỉ có 2 tiếng, mà miệng của các vết thương lại hở ra ngay lúc này. Giống như là… giống như bị xát muối vào vậy!
“Nè! Anh bị sao vậy hả? Sao mà toát mồ hôi nhiều quá vậy?”
Di Nguyệt đặt tay mình lên lưng của Trạch Thần để hỏi thăm, lúc nhìn lại thì mới phát hiện ra toàn là máu.
“Máu?”
“Anh bị thương hồi nào vậy? Nè!”
Trạch Thần nhíu mày, muốn gượng người đứng dậy nhưng không thể. Bản thân chưa hồi phục mà lại trốn khỏi Diêm La điện đến đây tìm cô. Kết quả đụng độ gã biến thái đánh nhau một trận, bao nhiêu sức lực đã dồn hết vào đó rồi.
Có lẽ mình… thật sự không xong rồi!
Đất trời chao đảo, cuối cùng hắn vì kiệt sức mà đã ngất đi.
Trong tình huống này, Di Nguyệt không thể nào đưa hắn vào bệnh viện vì quá nhiều rắc rối. Chưa kể hắn không phải là người. Tuy cô không rõ vì sao bây giờ hắn mang hình dạng con người, nhưng cô không dám chắc.
Không còn cách khác, Di Nguyệt chỉ có thể đưa hắn về nhà của mình.
Trạch Thần nằm sấp trên sô pha trong nhà của Di Nguyệt, trán ướt đẫm mồ hôi còn đang phát sốt. Cô đi tới đi lui chuẩn bị nước ấm và khăn lau rồi tới ngồi ngay bên ghế.
Ủa cái này…
Vết thương trên lưng của Trạch Thần cứ như có lửa vậy, cứ thế khiến áo hắn bị cháy xém đi.
Di Nguyệt bị dọa cho hoảng hốt, đứng hình nhìn lưng của hắn.
“Đ… Đây…”
Cô đưa hai tay ra, cẩn thận từng chút chạm vào rồi xé đi mảng áo sau lưng của hắn. Lúc này, tất cả những vết thương trên lưng mới lộ ra hoàn toàn.
Vô cùng khó coi, có những chỗ còn giống như bị cháy đen vậy, miệng vết thương hở ra đỏ tươi dính máu.
Di Nguyệt thoáng run rẩy, hai mắt vô thức ươn ướt đỏ lên.
Anh ta bị thương khi nào vậy? Còn nghiêm trọng đến mức này? Vậy mà lúc nãy anh ta vẫn không bỏ mặt mình, vẫn lựa chọn xuất hiện để cứu mình.
Cô cầm khăn nhúng vào thau nước rồi vắt khô, cẩn thận lau xung quanh để vết thương khô máu. Lúc này, hai bàn tay nhỏ vẫn không ngừng run rẩy.
Mình nghĩ cái gì vậy chứ? Anh ta chính là Thần Chết kia mà! Đã là Thần Chết thì tức là không phải con người, anh ta sẽ ổn thôi. Nhưng mà mình… Sao mình cứ nghĩ lung tung lên như vậy?
“Cô định… lau tới khi nào vậy chứ?”
“A?”
Trạch Thần đã tỉnh lại, cũng dần có phản ứng mà muốn trở mình. Di Nguyệt ngồi lùi ra phía sau nhìn anh từ từ ngồi dậy.
“Có phải muốn băng bó hay không?”
“Chứ còn sao nữa? Tuy tôi không biết anh bị như vậy từ lúc nào, nhưng mà để như thế thì không được đâu!”
Hắn nghe xong không nhịn được mà cười, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt.
“Vậy cô có nghĩ đến chuyện, tôi không giống với cô chưa?”
Di Nguyệt bối rối.
“Thì à… có nghĩ tới. Nhưng mà…”
“Không chữa được đâu!“
“Sao hả?”
“Vết thương trên lưng đó! Không thể chữa được đâu!”
Vì trừ khi mình hồn phi phách tán, linh hồn hoà mình vào trong gió thì nó mới biến mất mà thôi. Vết thương từ than hồng hỏa thì lành lại kiểu gì chứ? Cô ta vậy mà… lại muốn giúp mình băng bó nó hay sao?
Trạch Thần vô thức cười, nụ cười này của hắn lại bị Di Nguyệt phát hiện.
Không có nét ngông cuồng ngạo mạn, cũng không có sự lạnh lùng chết chóc. Nụ cười thoáng qua của hắn nhẹ nhàng, gương mặt lúc ấy cũng trở nên ôn hoà hơn.
“Như vậy chắc sẽ đau lắm đúng không?”
“Gì cơ?”
“Vết thương của anh đó! Nhìn nó nghiêm trọng như vậy mà còn không thể lành, đương nhiên là rất đau rồi!”
Trạch Thần im lặng một chút sau đó lại trả lời.
“Cũng không hẳn! Dù sao thì chuyện này cũng là do tôi tự nguyện thôi!”
Di Nguyệt khó hiểu.
“Tự nguyện cái gì á?”
Hắn lắc đầu, xua xua tay.
“Thôi bỏ đi!”
Nói rồi hắn đứng dậy, trở về với hình dáng là một linh hồn trước khi cơ thể bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt.
Di Nguyệt chớp mắt, nhìn bóng áo choàng của Trạch Thần trong làn gió bay phất phơ.
Hắn lấy trong túi quần ra một vật gì đó, rồi đặt trong lòng bàn tay mà xoè ra. Một cái túi thơm màu đỏ có chữ vàng kim lấp lánh.
“Cầm đi!”
Cô cầm lấy túi thơm rồi hỏi.
“Đây là gì vậy?”
“Vật giúp xua đuổi tà khí! Tạm thời nó có thể giúp cô xua đuổi những linh hồn cấp thấp, còn cấp cao hơn như tôi thì chắc là không.”
Di Nguyệt nhìn túi thơm trong tay mình, từ từ nắm tay lại rồi giữ thật chặt. Cô ngước lên nhìn Trạch Thần, chớp mi mắt.
“Nhưng sao anh lại giúp tôi chứ? Còn giúp hết lần này tới lần khác?”
Hắn lướt tới bên cửa sổ mà ngồi trên đó, ngoái đầu lại mà nhìn.
“Ai mà biết! Tóm lại cứ giữ đi! Nhưng tốt nhất là ban đêm đừng đi ra ngoài!”
Trạch Thần đưa tay ra chào tạm biệt, sau đó lập tức biến mất giữa bầu trời trong xanh.
Di Nguyệt đứng thẫn thờ nhìn, tay vẫn cầm chặt túi bùa bình an đó. Cô nhìn xuống túi, không hiểu sao tim lại thổn thức mà đập nhanh hơn.
Trạch Thần tránh mặt khỏi cô, linh hồn mờ nhạt ngồi trên một mái nhà mà thở dốc. Hắn bám hai tay lên mái ngói đỏ, phun ra một ngụm máu tươi.
Tình hình này e là không thể đi lại được nhiều. Ban đêm âm khí mạnh, mình chỉ có thể trở về lâu đài để dưỡng thương. Nhưng mà cô nhóc đó…
Vừa nghĩ, Trạch Thần vừa đưa mắt nhìn về phía nhà của Di Nguyệt.
Thôi bỏ đi! Tạm thời bên cạnh đã có bùa bình an rồi, nó cũng sẽ thay mình làm được một vài chuyện có ích.
Hắn hoá thành một luồng khói đen, cứ thế bay thẳng về hướng của toà lâu đài ảo ngoài bìa rừng.
Di Nguyệt đi tới bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, như thể muốn tìm kiếm bóng hình đã bay đi kia. Không biết từ khi nào, mà cô luôn có cảm giác ngóng trông như vậy.
Có phải mình…
Nghĩ đến đây, cô lại liên tục lắc đầu.
Không không không. A Ngư cũng đã khuyên mình rất nhiều lần rồi. Hơn nữa mình cũng phải hiểu rõ hơn ai hết về anh ta chứ. Mình sẽ không thể nào có cảm giác đó với anh ta được.
____
Tuy dáng người của gã đô con hơn, nhưng rõ ràng sức lực không chiếm ưu thế. Hơn nữa Trạch Thần cũng không phải con người, lí ra chỉ cần búng tay thôi thì gã cũng ngã ngửa.
“Mày là bạn trai của con nhỏ đó à?”
Bạn trai sao?
Trạch Thần hơi nghiêng đầu nhìn cô gái sau lưng mình, còn Di Nguyệt lúc này thì đang xấu hổ muốn chết.
Tiêu rồi! Lát nữa thế nào anh ta cũng nói mình tuỳ tiện cho coi!
“Bạn trai thì sao? Phải hay không thì mày cũng phải biến.”
Hắn nói rồi đánh thêm mấy cái nữa làm gã kia chao đảo, cuối cùng cũng phải chào thua mà phóng lên xe chạy đi.
Di Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được chuyện rắc rối này. Nhưng lúc nhìn lại thì thấy Trạch Thần đã ngồi gục trên đất.
“Nè anh kia!”
Không xong rồi! Thời gian biến thành hình dạng con người của mình chỉ có 2 tiếng, mà miệng của các vết thương lại hở ra ngay lúc này. Giống như là… giống như bị xát muối vào vậy!
“Nè! Anh bị sao vậy hả? Sao mà toát mồ hôi nhiều quá vậy?”
Di Nguyệt đặt tay mình lên lưng của Trạch Thần để hỏi thăm, lúc nhìn lại thì mới phát hiện ra toàn là máu.
“Máu?”
“Anh bị thương hồi nào vậy? Nè!”
Trạch Thần nhíu mày, muốn gượng người đứng dậy nhưng không thể. Bản thân chưa hồi phục mà lại trốn khỏi Diêm La điện đến đây tìm cô. Kết quả đụng độ gã biến thái đánh nhau một trận, bao nhiêu sức lực đã dồn hết vào đó rồi.
Có lẽ mình… thật sự không xong rồi!
Đất trời chao đảo, cuối cùng hắn vì kiệt sức mà đã ngất đi.
Trong tình huống này, Di Nguyệt không thể nào đưa hắn vào bệnh viện vì quá nhiều rắc rối. Chưa kể hắn không phải là người. Tuy cô không rõ vì sao bây giờ hắn mang hình dạng con người, nhưng cô không dám chắc.
Không còn cách khác, Di Nguyệt chỉ có thể đưa hắn về nhà của mình.
Trạch Thần nằm sấp trên sô pha trong nhà của Di Nguyệt, trán ướt đẫm mồ hôi còn đang phát sốt. Cô đi tới đi lui chuẩn bị nước ấm và khăn lau rồi tới ngồi ngay bên ghế.
Ủa cái này…
Vết thương trên lưng của Trạch Thần cứ như có lửa vậy, cứ thế khiến áo hắn bị cháy xém đi.
Di Nguyệt bị dọa cho hoảng hốt, đứng hình nhìn lưng của hắn.
“Đ… Đây…”
Cô đưa hai tay ra, cẩn thận từng chút chạm vào rồi xé đi mảng áo sau lưng của hắn. Lúc này, tất cả những vết thương trên lưng mới lộ ra hoàn toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô cùng khó coi, có những chỗ còn giống như bị cháy đen vậy, miệng vết thương hở ra đỏ tươi dính máu.
Di Nguyệt thoáng run rẩy, hai mắt vô thức ươn ướt đỏ lên.
Anh ta bị thương khi nào vậy? Còn nghiêm trọng đến mức này? Vậy mà lúc nãy anh ta vẫn không bỏ mặt mình, vẫn lựa chọn xuất hiện để cứu mình.
Cô cầm khăn nhúng vào thau nước rồi vắt khô, cẩn thận lau xung quanh để vết thương khô máu. Lúc này, hai bàn tay nhỏ vẫn không ngừng run rẩy.
Mình nghĩ cái gì vậy chứ? Anh ta chính là Thần Chết kia mà! Đã là Thần Chết thì tức là không phải con người, anh ta sẽ ổn thôi. Nhưng mà mình… Sao mình cứ nghĩ lung tung lên như vậy?
“Cô định… lau tới khi nào vậy chứ?”
“A?”
Trạch Thần đã tỉnh lại, cũng dần có phản ứng mà muốn trở mình. Di Nguyệt ngồi lùi ra phía sau nhìn anh từ từ ngồi dậy.
“Có phải muốn băng bó hay không?”
“Chứ còn sao nữa? Tuy tôi không biết anh bị như vậy từ lúc nào, nhưng mà để như thế thì không được đâu!”
Hắn nghe xong không nhịn được mà cười, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt.
“Vậy cô có nghĩ đến chuyện, tôi không giống với cô chưa?”
Di Nguyệt bối rối.
“Thì à… có nghĩ tới. Nhưng mà…”
“Không chữa được đâu!“
“Sao hả?”
“Vết thương trên lưng đó! Không thể chữa được đâu!”
Vì trừ khi mình hồn phi phách tán, linh hồn hoà mình vào trong gió thì nó mới biến mất mà thôi. Vết thương từ than hồng hỏa thì lành lại kiểu gì chứ? Cô ta vậy mà… lại muốn giúp mình băng bó nó hay sao?
Trạch Thần vô thức cười, nụ cười này của hắn lại bị Di Nguyệt phát hiện.
Không có nét ngông cuồng ngạo mạn, cũng không có sự lạnh lùng chết chóc. Nụ cười thoáng qua của hắn nhẹ nhàng, gương mặt lúc ấy cũng trở nên ôn hoà hơn.
“Như vậy chắc sẽ đau lắm đúng không?”
“Gì cơ?”
“Vết thương của anh đó! Nhìn nó nghiêm trọng như vậy mà còn không thể lành, đương nhiên là rất đau rồi!”
Trạch Thần im lặng một chút sau đó lại trả lời.
“Cũng không hẳn! Dù sao thì chuyện này cũng là do tôi tự nguyện thôi!”
Di Nguyệt khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tự nguyện cái gì á?”
Hắn lắc đầu, xua xua tay.
“Thôi bỏ đi!”
Nói rồi hắn đứng dậy, trở về với hình dáng là một linh hồn trước khi cơ thể bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt.
Di Nguyệt chớp mắt, nhìn bóng áo choàng của Trạch Thần trong làn gió bay phất phơ.
Hắn lấy trong túi quần ra một vật gì đó, rồi đặt trong lòng bàn tay mà xoè ra. Một cái túi thơm màu đỏ có chữ vàng kim lấp lánh.
“Cầm đi!”
Cô cầm lấy túi thơm rồi hỏi.
“Đây là gì vậy?”
“Vật giúp xua đuổi tà khí! Tạm thời nó có thể giúp cô xua đuổi những linh hồn cấp thấp, còn cấp cao hơn như tôi thì chắc là không.”
Di Nguyệt nhìn túi thơm trong tay mình, từ từ nắm tay lại rồi giữ thật chặt. Cô ngước lên nhìn Trạch Thần, chớp mi mắt.
“Nhưng sao anh lại giúp tôi chứ? Còn giúp hết lần này tới lần khác?”
Hắn lướt tới bên cửa sổ mà ngồi trên đó, ngoái đầu lại mà nhìn.
“Ai mà biết! Tóm lại cứ giữ đi! Nhưng tốt nhất là ban đêm đừng đi ra ngoài!”
Trạch Thần đưa tay ra chào tạm biệt, sau đó lập tức biến mất giữa bầu trời trong xanh.
Di Nguyệt đứng thẫn thờ nhìn, tay vẫn cầm chặt túi bùa bình an đó. Cô nhìn xuống túi, không hiểu sao tim lại thổn thức mà đập nhanh hơn.
Trạch Thần tránh mặt khỏi cô, linh hồn mờ nhạt ngồi trên một mái nhà mà thở dốc. Hắn bám hai tay lên mái ngói đỏ, phun ra một ngụm máu tươi.
Tình hình này e là không thể đi lại được nhiều. Ban đêm âm khí mạnh, mình chỉ có thể trở về lâu đài để dưỡng thương. Nhưng mà cô nhóc đó…
Vừa nghĩ, Trạch Thần vừa đưa mắt nhìn về phía nhà của Di Nguyệt.
Thôi bỏ đi! Tạm thời bên cạnh đã có bùa bình an rồi, nó cũng sẽ thay mình làm được một vài chuyện có ích.
Hắn hoá thành một luồng khói đen, cứ thế bay thẳng về hướng của toà lâu đài ảo ngoài bìa rừng.
Di Nguyệt đi tới bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, như thể muốn tìm kiếm bóng hình đã bay đi kia. Không biết từ khi nào, mà cô luôn có cảm giác ngóng trông như vậy.
Có phải mình…
Nghĩ đến đây, cô lại liên tục lắc đầu.
Không không không. A Ngư cũng đã khuyên mình rất nhiều lần rồi. Hơn nữa mình cũng phải hiểu rõ hơn ai hết về anh ta chứ. Mình sẽ không thể nào có cảm giác đó với anh ta được.
____
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro