Chương 18
Mạt Trà Khúc Kỳ
2024-07-12 05:59:10
Cẩm Họa cảm thấy mấy ngày nay có chút gì đó không ổn.
Nàng cảm thấy, số lần mà tên Dung Xu kia xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, thường xuyên đến mức … Nàng đi dạo Ngự Hoa Viên cũng sẽ gặp được.
Sau khi tình cờ gặp được không biết bao nhiêu lần, Cẩm Họa cuối cùng cũng quyết định...ở yên trong Càng Cùng Điện.
Sơ Vân trước nay đều không thích câu nệ, lần này trở về Định An Thành, đế đô của Đại Chiêu đế đô, ở cùng nàng được mấy ngày, thì lại mang theo thị nữ cận thân ra ngoài du ngoạn.
Nàng tự nhiên là biết Sơ Vân hy vọng gặp được người trong lòng nàng ấy biết bao nhiêu, tuy đã qua thật lâu, nhưng nam tử đó vẫn chiếm cứ trái tim nàng ấy.
Nếu không, nàng ấy cũng sẽ không nói “Rất nhớ, ngày nào cũng nhớ đến điên cuồng.”
Sơ Vân là một nữ tử kiêu ngạo như vậy, nhưng mà người đó…… lại mài mòn tất cả kiêu ngạo của nàng ấy.
Nàng đã từng thích Sở Diễn, đương nhiên là hiểu rõ cái loại cảm giác vì người mình yêu trả giá bằng mọi thứ này, hiện giờ tất cả nàng đều hiểu rõ.
Chẳng qua, Sơ Vân vẫn còn chấp nhất thôi.
***
Sắc trời đã tối, Sơ Vân vẫn còn chưa về chắc là chơi đến điên cuồng rồi.
Cẩm Họa chau mày nhìn đóng sổ con cao đến đỉnh đầu, mày đẹp xoắn lại. Nguyệt sự còn chưa sạch sẽ, bụng nhỏ vẫn có chút trướng trướng, Cẩm Họa thần sắc uể oải khép sổ con lại.
“Bệ hạ, làm sao vậy?” Minh Xảo thấy bệ hạ nhà mình vẻ mặt mệt mỏi, liền hỏi.
“Không sao, trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Ở Càn Cùng điện nghẹn khuất cả ngày, nàng đã sớm muốn ra ngoài đi lại một chút. Cẩm Họa đứng dậy, thấy Minh Xảo đi theo, vội dừng bước, “Không cần đi theo, trẫm muốn đi dạo một mình.”
Ra khỏi Càn Cùng điện,liền có một cơn gió lạnh thổi tới, Cẩm Họa thân mình có chút phát lạnh, tóc đen hai bên sườn xõa tung, theo gió bay bay, giống như tấm lụa.
Trăng sáng sao thưa, ánh sáng màu ngân bạch, rơi xuống đầy đất soi sáng rõ ràng.
Tình cảnh này, rất có cảm giác cô đơn tịch liêu.
Nàng còn nhớ rõ lúc mình vừa mới đến nơi này cũng là một đêm trăng tròn như vậy. Một ly rượu độc đỏ đã lấy đi tính mạng của mình tính cả đứa bé gần 3 tháng trong bụng cũng cứ vậy mà mất đi.
Nàng biết, nếu mình cầu xin Sở Diễn, niệm tình cảm ngày xưa, hắn sẽ lưu nàng một cái mệnh, huống hồ, nàng là phi tần duy nhất hoài thai long chủng.
Chỉ là lúc ấy, kiêu ngạo như nàng, sao có thể tâm cam tâm nguyện.
Người thân đã chết, yêu lầm người, tất cả những gì làm có được toàn bộ đều mất đi, cho nên hoàn toàn không có lưu luyến gì, vì vậy cũng không sợ chết.
Nàng đã từng rất sợ chết nhưng đến phút cuối cùng cũng có thể tự mình uống hết chung rượu độc.
Cẩm Họa cô đơn rũ mi xuống, khiến người ta thấy không rõ thần sắc của nàng.
Thật ra lúc này trở thành Cẩm Họa, thì cũng đã không còn quan hệ gì với Khương Nhiêu đã chết. Những ký ức cùng với sở Diễn cũng chỉ còn lại một chút ấn tượng mơ mơ hồ hồ.
Nhưng mà có một chút kí ức thì lại rất rõ ràng đó chính là...bộ dạng của Sở Diễn và hận thù trước khi nàng chết.
Đã từng là một Khương Nhiêu có trí tuệ vượt bậc so với người bình thường, có thể giúp Sở Diễn quản lý hậu cung, hoàn mỹ không có khuyết điểm gì, nhưng hiện giờ…… một khi nàng trở thành Cẩm họa giống như trí tuệ đã bị ai đó cướp đi...
Nàng rõ ràng là người xuyên qua mà đến, nhưng lại còn ngốc nghếch hơn so với cổ nhân ở nơi này, trong đầu đều là trống rỗng không có một chút trí tuệ nào.
Sau này là mới cảm nhận được bản thân mình bị Dung Xu nuôi dưỡng như một con sủng vật mà nàng lại hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Thật là bi ai. Cẩm Họa thở dài một hơi.
“Bệ hạ.”
“A?” Cẩm Họa thân mình bỗng nhiên run lên, nàng ngẩng đầu, liền phát hiện Quốc Sư đại nhân đang đứng ở trước mặt mình. Sau lưng hắn là một vòng trăng tròn sáng tỏ, khiến cho dáng người của hắn, càng thêm phiêu dật xuất trần.
Lại là hắn, âm hồn không tan.
Giống như phản xạ có điều kiện, Cẩm Họa thân mình lập tức căng thẳng, cảnh giác nhìn Quốc Sư đại nhân, sau đó câu môi cười cười, nói: “Quốc sư ngươi…… Ngươi còn chưa ngủ sao.”
Quốc Sư đại nhân thấy Cẩm Họa quần áo đơn bạc mà đã đi ra ngoài, nên rất thong dong cởi áo ngoài của mình ra, hết sức quen thuộc bao lấy cơ thể nàng, có lẽ thân thể của nàng quá mức nhỏ nhắn, Cái áo choàng này dài đến cả mắt cá chân, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Cẩm Họa xấu hổ ho khan vài tiếng, mùi trà hương thanh nhã chỉ thuộc về một mình hắn đang quanh quẩn bao vây, nàng đã quen với việc được hắn chăm sóc, cho nên cũng không cự tuyệt.
“Vi thần đi cùng bệ hạ một chút.” Dung Xu nói.
Cẩm Họa bĩu môi, nàng có thể cự tuyệt sao?
Cùng Dung Xu sóng vai mà đi cảm giác rất vi diệu, nàng vốn muốn thả lỏng tinh thần bây giờ lại càng thêm căng thẳng.
Nhớ tới nụ hôn ngày hôm ấy, mặt Cẩm Họa liền có chút đỏ ửng.
“Nghe nói về bệ hạ vẫn đang ra lệnh cho Tiết tướng quân truy tìm tung tích của Sở Diễn kia.” Quốc Sư đại nhân hiếm khi chủ động bắt chuyện.
Hai chữ Sở Diễn làm Cẩm Họa chau mày, sau đó giãn ra, gương mặt mỉm cười, “ Nếu đã làm được đến mức này, đương nhiên là phải diệt cỏ tận gốc. Không đúng sao?”
Quốc Sư đại nhân cười khẽ một tiếng, sau đó nói rõ ràng từng chữ một: “Có vi thần ở đây, những việc này, bệ hạ đều không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Cẩm Họa sửng sốt.
Nàng không rõ, Dung Xu này đến tột cùng là có bao nhiêu năng lực, mới có thể tự tin như vậy. Từ khi nàng biết hắn tới nay, thì nàng chỉ biết Dung Xu là Quốc sư của Đại Chiêu Quốc, suốt ngày đều mang trên mặt một cái Bạch Ngọc Diện cụ, phong thái như trích tiên, trong lòng con dân lại càng là một sự tồn tại của thánh thần.
Nhưng mà lai lịch và quá khứ của hắn thì không ai biết.
Chỉ biết Dung Xu là do Quốc Sư tiền nhiệm tiến cử, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thông thạo bói toán, vô cùng lợi hại, sau đó dễ như trở bàn tay, đạt được tính nhiệm của Đại Chiêu tiên hoàng, trở thành Quốc sư trẻ tuổi nhất của Đại Chiêu Quốc từ trước đến nay.
Sau khi tiên đế băng hà, hắn nhìn chín vị hoàng tử tranh đấu gay gắt nhưng cũng không hề ngăn cản sau đó lại đích thân đẩy nàng lên đế vị……
Nhưng mà nam tử như hắn, có thật chỉ là vì hoàng quyền không? Nàng không biết, chỉ là trừ bỏ cái này nàng không nghĩ ra được gì khác.
“Trẫm biết, có Quốc sư ngươi ở đây, trẫm đích thực không cần lo lắng.”
Thấy Cẩm Họa thần sắc có chút không vui, trong đầu Quốc Sư đại nhân lại nhớ tới lời nói thành khẩn của tiểu cung tỳ hôm trước “Xin Quốc sư đại nhân mau chóng bắt trái tim của bệ hạ làm tù binh đi.”
Quốc Sư đại nhân trong mắt hiện lên một tia nhu tình, vì thế vươn tay, ôm lấy hai bên vai nàng.
Cẩm Họa sợ ngây người.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, nhất thời quên mất phản ứng.
Thằng… Thằng nhãi này không phải là lại muốn hôn nàng chứ? Cẩm Họa có chút nghĩ tới mà run.
Nhưng không có nụ hôn như tiên đoán, Quốc Sư đại nhân lẳng lặng nhìn nàng một lát, sau đó dùng sức một chút rồi ôm nàng vào lòng, thiếu nữ mềm mại ôn hương, làm hắn hơi có chút thất thần.
Cẩm Họa tùy ý hắn, hơi thở ấm áp khiến nàng có chút ngứa, có chút không thoải mái, nhưng lại không dám động. Hồi lâu sau, thấy hắn còn chưa có ý buông mình ra, ngập ngừng một phen, nàng mở miệng: “Quốc sư, ngươi……”
Quốc Sư đại nhân: “Bệ hạ vẫn luôn hoài nghi vi thần có rắp tâm khác, có đúng không?”
Cẩm Họa: “……” sao đột nhiên lại nói chuyện này, nhưng mà… chẳng lẽ lại không đúng vậy sao?
Thấy thiếu nữ trong lòng trầm mặc. Quốc Sư đại nhân rất bi thương nói: “Tức là thật rồi, trong mắt bệ hạ, vi thần là một gian thần.”
Cẩm Họa: “……” nói rất đúng hiếm khi Quốc Sư ngươi lại tự mình hiểu lấy như vậy.
Quốc Sư đại nhân: “Nhưng mà bệ hạ, người có bao giờ nghĩ tới, vi thần vẫn luôn yên lặng bảo hộ bên cạnh bệ hạ, là bởi vì cái gì không?”
Cẩm Họa nhất thời nghẹn lời, giọng nói của Quốc sư lúc này vô cùng dễ nghe khiến nàng cơ hồ là ngừng lại hô hấp, chỉ nghe hắn nói.
Nhưng mà… Là bởi vì cái gì?
Không phải vì hoàng quyền sao?
“Nếu bệ hạ thật cho rằng vi thần mơ ước quyền vị, thì cho tới hôm nay, nếu thật sự có tâm chiếm đoạt, đã hoàn toàn có thể thay thế rồi.”
Hắn nói rất đúng, lúc trước là danh không chính ngôn không thuận, nhưng mà hiện giờ, nếu là mình đồng ý, hoặc là… mình đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, như vậy……
“Bệ hạ, người có hiểu tâm ý của vi thần không?” giọng nói hắn nhẹ như thanh phong.
Cẩm Họa trái tim đột nhiên co lại… hắn nói rốt cuộc là có ý gì?
Nàng cảm thấy, số lần mà tên Dung Xu kia xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, thường xuyên đến mức … Nàng đi dạo Ngự Hoa Viên cũng sẽ gặp được.
Sau khi tình cờ gặp được không biết bao nhiêu lần, Cẩm Họa cuối cùng cũng quyết định...ở yên trong Càng Cùng Điện.
Sơ Vân trước nay đều không thích câu nệ, lần này trở về Định An Thành, đế đô của Đại Chiêu đế đô, ở cùng nàng được mấy ngày, thì lại mang theo thị nữ cận thân ra ngoài du ngoạn.
Nàng tự nhiên là biết Sơ Vân hy vọng gặp được người trong lòng nàng ấy biết bao nhiêu, tuy đã qua thật lâu, nhưng nam tử đó vẫn chiếm cứ trái tim nàng ấy.
Nếu không, nàng ấy cũng sẽ không nói “Rất nhớ, ngày nào cũng nhớ đến điên cuồng.”
Sơ Vân là một nữ tử kiêu ngạo như vậy, nhưng mà người đó…… lại mài mòn tất cả kiêu ngạo của nàng ấy.
Nàng đã từng thích Sở Diễn, đương nhiên là hiểu rõ cái loại cảm giác vì người mình yêu trả giá bằng mọi thứ này, hiện giờ tất cả nàng đều hiểu rõ.
Chẳng qua, Sơ Vân vẫn còn chấp nhất thôi.
***
Sắc trời đã tối, Sơ Vân vẫn còn chưa về chắc là chơi đến điên cuồng rồi.
Cẩm Họa chau mày nhìn đóng sổ con cao đến đỉnh đầu, mày đẹp xoắn lại. Nguyệt sự còn chưa sạch sẽ, bụng nhỏ vẫn có chút trướng trướng, Cẩm Họa thần sắc uể oải khép sổ con lại.
“Bệ hạ, làm sao vậy?” Minh Xảo thấy bệ hạ nhà mình vẻ mặt mệt mỏi, liền hỏi.
“Không sao, trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Ở Càn Cùng điện nghẹn khuất cả ngày, nàng đã sớm muốn ra ngoài đi lại một chút. Cẩm Họa đứng dậy, thấy Minh Xảo đi theo, vội dừng bước, “Không cần đi theo, trẫm muốn đi dạo một mình.”
Ra khỏi Càn Cùng điện,liền có một cơn gió lạnh thổi tới, Cẩm Họa thân mình có chút phát lạnh, tóc đen hai bên sườn xõa tung, theo gió bay bay, giống như tấm lụa.
Trăng sáng sao thưa, ánh sáng màu ngân bạch, rơi xuống đầy đất soi sáng rõ ràng.
Tình cảnh này, rất có cảm giác cô đơn tịch liêu.
Nàng còn nhớ rõ lúc mình vừa mới đến nơi này cũng là một đêm trăng tròn như vậy. Một ly rượu độc đỏ đã lấy đi tính mạng của mình tính cả đứa bé gần 3 tháng trong bụng cũng cứ vậy mà mất đi.
Nàng biết, nếu mình cầu xin Sở Diễn, niệm tình cảm ngày xưa, hắn sẽ lưu nàng một cái mệnh, huống hồ, nàng là phi tần duy nhất hoài thai long chủng.
Chỉ là lúc ấy, kiêu ngạo như nàng, sao có thể tâm cam tâm nguyện.
Người thân đã chết, yêu lầm người, tất cả những gì làm có được toàn bộ đều mất đi, cho nên hoàn toàn không có lưu luyến gì, vì vậy cũng không sợ chết.
Nàng đã từng rất sợ chết nhưng đến phút cuối cùng cũng có thể tự mình uống hết chung rượu độc.
Cẩm Họa cô đơn rũ mi xuống, khiến người ta thấy không rõ thần sắc của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra lúc này trở thành Cẩm Họa, thì cũng đã không còn quan hệ gì với Khương Nhiêu đã chết. Những ký ức cùng với sở Diễn cũng chỉ còn lại một chút ấn tượng mơ mơ hồ hồ.
Nhưng mà có một chút kí ức thì lại rất rõ ràng đó chính là...bộ dạng của Sở Diễn và hận thù trước khi nàng chết.
Đã từng là một Khương Nhiêu có trí tuệ vượt bậc so với người bình thường, có thể giúp Sở Diễn quản lý hậu cung, hoàn mỹ không có khuyết điểm gì, nhưng hiện giờ…… một khi nàng trở thành Cẩm họa giống như trí tuệ đã bị ai đó cướp đi...
Nàng rõ ràng là người xuyên qua mà đến, nhưng lại còn ngốc nghếch hơn so với cổ nhân ở nơi này, trong đầu đều là trống rỗng không có một chút trí tuệ nào.
Sau này là mới cảm nhận được bản thân mình bị Dung Xu nuôi dưỡng như một con sủng vật mà nàng lại hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Thật là bi ai. Cẩm Họa thở dài một hơi.
“Bệ hạ.”
“A?” Cẩm Họa thân mình bỗng nhiên run lên, nàng ngẩng đầu, liền phát hiện Quốc Sư đại nhân đang đứng ở trước mặt mình. Sau lưng hắn là một vòng trăng tròn sáng tỏ, khiến cho dáng người của hắn, càng thêm phiêu dật xuất trần.
Lại là hắn, âm hồn không tan.
Giống như phản xạ có điều kiện, Cẩm Họa thân mình lập tức căng thẳng, cảnh giác nhìn Quốc Sư đại nhân, sau đó câu môi cười cười, nói: “Quốc sư ngươi…… Ngươi còn chưa ngủ sao.”
Quốc Sư đại nhân thấy Cẩm Họa quần áo đơn bạc mà đã đi ra ngoài, nên rất thong dong cởi áo ngoài của mình ra, hết sức quen thuộc bao lấy cơ thể nàng, có lẽ thân thể của nàng quá mức nhỏ nhắn, Cái áo choàng này dài đến cả mắt cá chân, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Cẩm Họa xấu hổ ho khan vài tiếng, mùi trà hương thanh nhã chỉ thuộc về một mình hắn đang quanh quẩn bao vây, nàng đã quen với việc được hắn chăm sóc, cho nên cũng không cự tuyệt.
“Vi thần đi cùng bệ hạ một chút.” Dung Xu nói.
Cẩm Họa bĩu môi, nàng có thể cự tuyệt sao?
Cùng Dung Xu sóng vai mà đi cảm giác rất vi diệu, nàng vốn muốn thả lỏng tinh thần bây giờ lại càng thêm căng thẳng.
Nhớ tới nụ hôn ngày hôm ấy, mặt Cẩm Họa liền có chút đỏ ửng.
“Nghe nói về bệ hạ vẫn đang ra lệnh cho Tiết tướng quân truy tìm tung tích của Sở Diễn kia.” Quốc Sư đại nhân hiếm khi chủ động bắt chuyện.
Hai chữ Sở Diễn làm Cẩm Họa chau mày, sau đó giãn ra, gương mặt mỉm cười, “ Nếu đã làm được đến mức này, đương nhiên là phải diệt cỏ tận gốc. Không đúng sao?”
Quốc Sư đại nhân cười khẽ một tiếng, sau đó nói rõ ràng từng chữ một: “Có vi thần ở đây, những việc này, bệ hạ đều không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Cẩm Họa sửng sốt.
Nàng không rõ, Dung Xu này đến tột cùng là có bao nhiêu năng lực, mới có thể tự tin như vậy. Từ khi nàng biết hắn tới nay, thì nàng chỉ biết Dung Xu là Quốc sư của Đại Chiêu Quốc, suốt ngày đều mang trên mặt một cái Bạch Ngọc Diện cụ, phong thái như trích tiên, trong lòng con dân lại càng là một sự tồn tại của thánh thần.
Nhưng mà lai lịch và quá khứ của hắn thì không ai biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ biết Dung Xu là do Quốc Sư tiền nhiệm tiến cử, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thông thạo bói toán, vô cùng lợi hại, sau đó dễ như trở bàn tay, đạt được tính nhiệm của Đại Chiêu tiên hoàng, trở thành Quốc sư trẻ tuổi nhất của Đại Chiêu Quốc từ trước đến nay.
Sau khi tiên đế băng hà, hắn nhìn chín vị hoàng tử tranh đấu gay gắt nhưng cũng không hề ngăn cản sau đó lại đích thân đẩy nàng lên đế vị……
Nhưng mà nam tử như hắn, có thật chỉ là vì hoàng quyền không? Nàng không biết, chỉ là trừ bỏ cái này nàng không nghĩ ra được gì khác.
“Trẫm biết, có Quốc sư ngươi ở đây, trẫm đích thực không cần lo lắng.”
Thấy Cẩm Họa thần sắc có chút không vui, trong đầu Quốc Sư đại nhân lại nhớ tới lời nói thành khẩn của tiểu cung tỳ hôm trước “Xin Quốc sư đại nhân mau chóng bắt trái tim của bệ hạ làm tù binh đi.”
Quốc Sư đại nhân trong mắt hiện lên một tia nhu tình, vì thế vươn tay, ôm lấy hai bên vai nàng.
Cẩm Họa sợ ngây người.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, nhất thời quên mất phản ứng.
Thằng… Thằng nhãi này không phải là lại muốn hôn nàng chứ? Cẩm Họa có chút nghĩ tới mà run.
Nhưng không có nụ hôn như tiên đoán, Quốc Sư đại nhân lẳng lặng nhìn nàng một lát, sau đó dùng sức một chút rồi ôm nàng vào lòng, thiếu nữ mềm mại ôn hương, làm hắn hơi có chút thất thần.
Cẩm Họa tùy ý hắn, hơi thở ấm áp khiến nàng có chút ngứa, có chút không thoải mái, nhưng lại không dám động. Hồi lâu sau, thấy hắn còn chưa có ý buông mình ra, ngập ngừng một phen, nàng mở miệng: “Quốc sư, ngươi……”
Quốc Sư đại nhân: “Bệ hạ vẫn luôn hoài nghi vi thần có rắp tâm khác, có đúng không?”
Cẩm Họa: “……” sao đột nhiên lại nói chuyện này, nhưng mà… chẳng lẽ lại không đúng vậy sao?
Thấy thiếu nữ trong lòng trầm mặc. Quốc Sư đại nhân rất bi thương nói: “Tức là thật rồi, trong mắt bệ hạ, vi thần là một gian thần.”
Cẩm Họa: “……” nói rất đúng hiếm khi Quốc Sư ngươi lại tự mình hiểu lấy như vậy.
Quốc Sư đại nhân: “Nhưng mà bệ hạ, người có bao giờ nghĩ tới, vi thần vẫn luôn yên lặng bảo hộ bên cạnh bệ hạ, là bởi vì cái gì không?”
Cẩm Họa nhất thời nghẹn lời, giọng nói của Quốc sư lúc này vô cùng dễ nghe khiến nàng cơ hồ là ngừng lại hô hấp, chỉ nghe hắn nói.
Nhưng mà… Là bởi vì cái gì?
Không phải vì hoàng quyền sao?
“Nếu bệ hạ thật cho rằng vi thần mơ ước quyền vị, thì cho tới hôm nay, nếu thật sự có tâm chiếm đoạt, đã hoàn toàn có thể thay thế rồi.”
Hắn nói rất đúng, lúc trước là danh không chính ngôn không thuận, nhưng mà hiện giờ, nếu là mình đồng ý, hoặc là… mình đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, như vậy……
“Bệ hạ, người có hiểu tâm ý của vi thần không?” giọng nói hắn nhẹ như thanh phong.
Cẩm Họa trái tim đột nhiên co lại… hắn nói rốt cuộc là có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro