Trẫm Không Dám Nữa

Chương 2

Mạt Trà Khúc Kỳ

2024-07-12 05:59:10

Một năm trước nàng bị Sở Diễn ban chết, một ly rượu độc khiến nàng tức khắc mất đi tri giác.

Nàng vốn tưởng rằng lần này thật sự là hồn phi phách tán thật rồi.

Khi tỉnh lại mới phát hiện mình đã biến thành Đại Chiêu Quốc tiểu công chúa, Cẩm Họa.

Nàng vốn chính là xuyên qua mà tới thời đại này, hiện giờ lại trọng sinh cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, không đầy một lát đã bình tĩnh lại. Chẳng qua lần này nàng may mắn trọng sinh, tất nhiên là phải yêu quý sinh mệnh cho tốt vào.

Ít nhất, không thể lại ngu ngốc vì một tên tra nam mà trả giá cả cuộc đời.

Y như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng là tử vong.

Ngu một lần là đủ rồi, tuyệt đối không thể ngu thêm lần nữa.

Sau khi trọng sinh, nàng liền âm thầm điều tra việc Khương gia mưu phản, việc này thật sự là kỳ quặc, nàng tự nghĩ là cha nàng đối với Thần Quốc cúc cung tận tụy, một mảnh trung tâm. Nhưng mà kết quả tra được lại làm nàng chấn động, cha nàng quả nhiên là thật sự có tâm mưu phản. Nàng trăm triệu lần cũng không ngờ tới, phụ thân luôn hết lòng yêu thương chìu chuộng nàng, lại lừa nàng như thế.

Phạm phải tội mưu nghịch chính là tru di. Khương gia có 139 nhân khẩu toàn bộ xử chém, cũng hợp lí thôi. Nhưng dù sao đó cũng là người nhà của nàng, tuy rằng nàng là một cô gái xuyên qua mà đến, nhưng sống nhiều năm ở Khương phủ, đã tồn tại cảm tình thâm hậu.

Cho nên trong mắt nàng, Sở Diễn vẫn rất đáng chết.

Hiện tại, nàng thân là người của Đại Chiêu Quốc, nhưng tình hình Thần Quốc, thông qua đời trước, nàng đã có hiểu biết nhất định.

So với Đại Chiêu Quốc phồn vinh hưng thịnh, Thần Quốc nho nhỏ quả thực bất kham một kích.

Đại Chiêu Quốc hoàng đế có chín hoàng tử, nàng là công chúa duy nhất và nhỏ nhất, đương nhiên là nhận được muôn vàn sủng ái.

Không biết Hoàng đế bệ hạ là hồ đồ hay là có ý gì khác, mà trong bao nhiêu năm còn tại vị lại không lập Thái Tử. Cho nên khi ông ta còn sống, chín vị hoàng tử chỉ là âm thầm đánh nhau. Không ngờ thế sự vô thường, lão hoàng đế không nói một lời đã cỡi hạc về tây, cuộc chiến tranh đoạt Hoàng vị lập tức nổ tung ra một cách hết sức sôi nổi.

Lúc này, nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ trong tẩm cung là được, mặc kệ là ai kế thừa ngôi vị hoàng đế, nàng đều là trưởng công chúa tôn quý, ngày tháng trôi qua, sung sướng an nhàn.

Nhưng mà...

Chữ “nhưng mà” này thật là hết sức đáng sợ...

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ tới, cuối cùng người bước lên đế vị lại là nàng, mà người quạt gió thêm củi, chính là tên nam tử lúc nào cũng vận một bộ áo bào trắng, mặt luôn mang mặt nạ bạch ngọc che hết phân nửa dung mạo, tự phụ kiêu ngạo: Đại Chiêu Quốc Quốc Sư đại nhân tôn quý.

Lúc đó nàng còn an nhàn nằm trên giường nệm êm mềm, trong cung điện của bản thân, thưởng thức điểm tâm ngon lành, tin tức này vừa truyền ra, trái tim nhỏ bé của nàng tức khắc vỡ toang hoác, điểm tâm trên tay cũng tức khắc rơi xuống sàn, lăn ra thật xa.

Chuyện đột nhiên như vậy, thật là muốn hù chết nàng mà!

Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc đại điểm đăng cơ, hai chân nàng đều run lên như cầy sấy.

Chỉ là…… Nàng có được ngày hôm nay, cũng hoàn toàn là công lao của vị Quốc Sư đại nhân cao cao tại thượng, không dính bụi trần kia.

Nhớ tới vị nam tử trầm mặc vận bạch y trắng hơn tuyết kia, Cẩm Họa liền không khỏi cong cong môi.

Giờ phút này ở hoàng cung Đại Chiêu Quốc xa xôi, Quốc Sư đại nhân đột nhiên hắt xì một cái. Dường như nghĩ tới gì đó, hắn gác bút sang một bên, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo dưới mặt nạ bạch ngọc đột nhiên trở nên nhu hòa.

Hắn giương mắt nhìn ra bên ngoài, xa xa trời xanh mây trắng, gió nhẹ cỏ lay.

Tâm tình phi thường không tệ.

***

Cũng vào lúc đó, Cẩm Họa ngồi trên kim loan bảo tọa, vạn phần thích ứng, hết sức vừa lòng.

Cao cao tại thượng lâu rồi, nàng đã hoàn toàn quen với cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Đặc biệt là....Thừa Duyên Đế kia ngày xưa tự phụ vô song, giờ đây quỳ gối dưới chân nàng, trở thành một tên nô lệ mất nước.

Vẫn là câu nói đó: Sung sướng vô cùng...



Nàng đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh nàng và Sở Diễn gặp lại.

Từ sau khi nàng trở thành Đại Chiêu Quốc Hoàng Đế, việc đầu tiên phải làm chính là tiêu diệt Thần Quốc đáng ghét.

Ngôi vị hoàng đế mà hắn coi trọng nhất, dùng tâm huyết suốt đời để bảo vệ, nàng sẽ hủy hoại dễ như trở bàn tay.

Mười vạn tinh binh, nhất cử tiêu diệt. Không cần tốn nhiều công sức.

Nhìn mà xem, cơ nghiệp hắn trăm cay nghìn đắng tích lũy, dùng hư tình giả ý để củng cố hoàng quyền, cuối cùng còn không phải cũng hủy trên tay nàng hay sao.

Bởi vậy mới nói, ngàn vạn lần không nên chọc vào phụ nữ. Bởi vì, phụ nữ là động vật ghi hận lâu dài, có thù tất báo.

Huống chi còn là lừa gạt tình cảm khiến nàng mất đi tính mạng, món nợ này thật sự phải tính cho thật kỹ.

Cẩm Họa lông mày chau lại một chút: Sở Diễn ơi Sở Diễn, ngươi hẳn là không ngờ, ngày này đến nhanh như vậy đúng không.

“Bệ hạ, đã dẫn Thần Quốc hoàng đế tới.”

Nếu nói lúc này nàng không khẩn trương, thì chính là nói dối. Trong lòng bỗng nhiên run rẩy, trái tim dường như bất cứ lúc nào cũng có thể từ yết hầu nhảy ra ngoài, đã chờ mong lại kích động. Cẩm Họa hít một hơi, chậm rãi nghiêng mắt, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới nam tử thân mặc hoàng bào vàng sáng, đang từ từ đi đến.

Là hắn.

Không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn dáng người, nàng cũng đã nhận ra hắn. Nam tử này đã từng cùng nàng triền miên ba năm, cho dù có hóa thành tro, nàng cũng nhận ra được.

Hóa thành tro…… chủ ý này hình như cũng không tệ lắm. Cẩm Họa cong cong môi.

Nhìn một đống ngã trên mặt đất kia. Cẩm Họa nhíu nhíu mày, sau đó từ trên long ỷ đứng dậy, không nhanh không chậm đi đến trước mặt nam tử đã từng làm nàng si mê cuồng dại, đến muốn chết muốn sống kia.

Hôn mê rồi sao? Cẩm Họa chân mày lại nhăn chặt ba phần.

Nàng nhấc chân mang giày mạ vàng thêu vân văn, nhẹ nhàng đá đá nam tử một cái, rồi sau đó dẫm dẫm lên sườn mặt hắn, Cẩm Họa cười cười, mặt mày ôn hòa, nói:

“Thừa Duyên Đế, đã lâu không gặp.”

Có lẽ là đế vương chi khí quá mức khiếp người, ở đây không có người nào dám tin tưởng Đại Chiêu Quốc nữ hoàng bệ hạ nói.... chưa bao giờ gặp qua, làm sao lại là “đã lâu không gặp” được?

Thần Quốc Thừa Duyên Đế ngày xưa tôn quý vô cùng, lại không có phản ứng gì, Cẩm Họa chân mày nhíu chặt, cảm thấy có chút không thú vị.

“Hắn làm sao vậy?” Cẩm Họa nhàn nhạt mở miệng.

“Khởi bẩm bệ hạ, lúc vừa tìm được người này, thì hắn đã hôn mê……”

Không đợi Tiết Hạo Nhiên nói xong, Cẩm Họa liền lại mở miệng, nhìn người trên mặt đất, ra lệnh: “Đánh thức hắn dậy cho ta...” Giờ phút này còn dám hôn mê? Nàng vô cùng khó chịu đó biết không?

“Dạ……”

Nhưng dường như không cần đánh thức, người đang quỳ rạp trên mặt đất phát ra “xột xoạt” tiếng vang, Cẩm Họa vừa nghe thấy, trái tim đã nhắc lên cổ họng. Nàng cúi đầu nhìn Sở Diễn... khuôn mặt tuấn mỹ hơi lem luốt, cặp mắt đen nhánh chậm rãi mở ra.

Mơ màng, kinh ngạc……

Cẩm Họa nỗ lực vững vàng thân mình, đôi tay gắt gao nắm chặt lại dưới ống tay áo rộng, dường như ngay cả móng tay cũng khảm cả vào lòng bàn tay, vô cùng đau đớn, rồi sau đó lại cười. Mười sáu tuổi như một đóa hoa, Cẩm Họa tư dung bất phàm, cười lên như thế, thật sự có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, nàng híp con ngươi, ngữ khí ôn hòa cực kỳ, “Thừa Duyên Đế, tư vị bị diệt quốc… Như thế nào?”

Không có nổi trận lôi đình như dự đoán, Sở Diễn chỉ nhìn nàng không hề chớp mắt, im lặng không nói.

Cẩm Họa có chút kinh ngạc, nhưng mà hiện giờ cái túi da trên người nàng và Khương Nhiêu là hoàn toàn không giống nhau, chắc hẳn thằng nhãi này cũng tuyệt đối không thể nhận ra nàng, nhưng rồi lại nghĩ: Cho dù bị nhận ra thì sao chứ?

Sở Diễn mắt như sao trời lạnh lẽo, sinh ra đã mang một gương mặt hoàn mỹ của nam chính ngôn tình, trước đây khuynh tâm với hắn, lúc đầu cũng chính là coi trọng diện mạo của hắn đó thôi. Bây giờ tuy rằng có chút chật vật, nhưng bộ dáng này như cũ vẫn anh tuấn bất phàm, có vẻ còn hơn cả lúc trước.

“Sao? Ngươi bị câm hả?” Cẩm Họa nhấc chân đá đá thân mình hắn, nhàn nhạt hỏi.



Đương nhiên, Sở Diễn tuyệt đối không phải là người câm. Thằng nhãi này cực kỳ am hiểu lời ngon tiếng ngọt, miệng lưỡi âu yếm quả thật chính là tay già đời, vô cùng lợi hại. Nhưng mà hành động kế tiếp của hắn, lại làm Cẩm Họa chấn động.

Chỉ thấy Sở Diễn lúc nàng duỗi chân liền hết sức chặt chẽ chụp lấy mắt cá nàng, xúc cảm ấm áp xuyên thấu qua vải vóc nháy mắt thấm vào da thịt, còn có một chút cảm giác nóng rực.

Cẩm Họa ngây ngẩn cả người, vội vàng phản ứng lại, đá hắn văng ra, lời nói tiếp theo, hắn khiến nàng cả cằm cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Sở Diễn nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều tăm tắp gọi “Nương tử...”

Cẩm Họa tức khắc dừng động tác, khó tin nhìn Sở Diễn, ngữ khí khô khốc, gian nan nói: “Ngươi…… Ngươi gọi ta là gì?”

“Nương tử...” ngữ khí ôn nhu, quấn quýt đến cực điểm.

Đại tướng quân Tiết Hạo Nhiên đứng bên cạnh sợ ngây người, rồi sau đó lại nhanh chóng bừng tỉnh: Trách không được bệ hạ tâm tâm niệm niệm muốn tấn công Thần Quốc, hoá ra là có gút mắt tình cảm nha!

Cẩm Họa mặt tức khắc đen như đáy nồi, hung hăng ném tay hắn ra, chính là thằng nhãi Sở Diễn này lại túm càng chặt.

Muốn chết sao…… Đau quá đi. Cẩm Họa chau mày.

“Sở Diễn! Ngươi điên rồi à!” Thằng nhãi này làm cái quỷ gì thế? Đầu óc bị hỏng rồi sao? Nghĩ đến đây, Cẩm Họa con ngươi chuyển động, đánh giá lại một chút nam tử trên mặt đất, khuôn mặt này, thân hình này, chính là Sở Diễn không sai mà, chỉ là nụ cười này... hắn chưa từng có nụ cười xán lạn ngây thơ như thế.

“Ngươi…… Là ai?”

“Nương tử, ta là phu quân của nàng.”

Cẩm Họa đỡ trán: “……”

***

Thừa Càn Cung...

“Bệ hạ, ngài và tên Thần Quốc hoàng đế quả thực đã từng có gian tình sao?”

Cẩm Họa khóe miệng hơi hơi run rẩy.

Mở to mắt nhìn khắp bốn phương, có thể hỏi ra vấn đề đại nghịch bất đạo như vậy, cũng chỉ có một người: cung tì cận thân bên cạnh nàng - Minh Xảo.

Minh Xảo đã đi theo nàng nhiều năm, từ lúc nàng còn là tiểu công chúa. Nha đầu này là một con nhóc lanh lợi, nhưng cũng nói chuyện không lựa lời, từ khi nàng trở thành Đại Chiêu Quốc hoàng đế, bên cạnh nàng lại càng ít người có thể tin cậy. Nàng thật sự không thể chịu đựng được, lúc đó mới mở miệng với Minh Xảo: Trong lúc không có ai, cứ nói chuyện như trước, không cần quá câu nệ.

Minh Xảo vừa nghe, vui mừng muốn chết, vinh quang như thế, khắp Đại Chiêu Quốc này là chỉ mình nàng có được.

Bệ hạ cũng không phải chỗ cao đón gió lạnh, hơn nữa lại tịch mịch hư không, bệ hạ đôi khi cũng có nhiều việc bận lòng, nhưng bệ hạ đã khai kim khẩu, tự nhiên là không thể đổi ý.

Ngoại trừ khuyết điểm hơi nhiều chuyện ồn ào, thì những cái khác vẫn là rất tốt.

“Hắn hiện giờ thế nào?” Cẩm Họa tùy tay cầm lấy một khối Bánh Phù Dung bỏ vào trong miệng, không chút để ý hỏi.

Nguyên tưởng rằng có thể chà đạp nhuệ khí của thằng nhãi Sở Diễn này, khiến cho hắn vấp ngã thật đau, sau đó từ từ tra tấn, để hắn muốn sống không được muốn chết không yên, nhưng mà bây giờ....

Mất trí nhớ sao?

Hay vốn thằng nhãi này chỉ là thế thân cho Sở Diễn?

Không được, nàng thà giết nhầm chứ không bỏ sót! Cẩm Họa ánh mắt lạnh thấu xương.

“Bệ hạ, vậy người tính toán xử lý Thần Quốc hoàng đế kia như thế nào?”

“Như thế nào à?” Cẩm Họa cúi đầu nhìn phù dung tô tinh xảo lại ngon lành trong tay, khóe môi câu lên, mặt mày ôn hòa, chậm rãi mở miệng nói: “…… Thiến đi vậy.”

Đây là chuyện nàng muốn làm nhất đối với Sở Diễn.

Minh Xảo: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trẫm Không Dám Nữa

Số ký tự: 0