Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi
Chương 19
2024-11-07 06:33:45
Trịnh Huệ phi cũng không nói thêm gì.
Không ngờ lúc Ôn Nhan đến cửa, tiểu Thái tử đột nhiên từ thiền điện đi tới, nói với nàng: "Thục phi nương nương, phụ hoàng gọi ngươi."
Ôn Nhan không khỏi sửng sốt, Trịnh Huệ phi phía sau lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Nhìn tiểu Thái tử, Ôn Nhan nghi ngờ hỏi: "Điện hạ có biết bệ hạ gọi ta làm gì không?"
Tiểu Thái tử lắc đầu.
Ôn Nhan cố nén sự khó chịu, ngoan ngoãn đi đến thiền điện. Chờ đến cửa, không khỏi lại suy nghĩ lung tung:
【Chẳng lẽ cẩu Hoàng đế này muốn gọi ta hầu hạ?】
【Không phải đã nói không gần nữ sắc sao?】
【Ta còn chưa đủ lông đủ cánh, chẳng lẽ hắn định tự trèo lên giường muốn ngủ với ta?】
Chu Cẩn Hành trong thiền điện nghe thấy những lời thô tục này, khinh thường trợn trắng mắt.
Chỉ chốc lát sau Ôn Nhan vào điện bái kiến, cúi đầu ngoan ngoãn giống như chim cút vậy.
Chu Cẩn Hành nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, định tiếp tục nghe nàng oán thầm, kết quả lại không có gì.
Cũng không biết qua bao lâu, vị đại phật trên đầu mới mở miệng vàng ra: "Thục phi đến Vĩnh Phúc Cung làm gì?"
Ôn Nhan vội đáp: "Mấy ngày bị bệnh đều nghỉ ngơi trong điện, bây giờ muốn đi dạo loanh quanh một chút."
【Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi!】
【Tra nam, lúc này tiểu thiếp của ngươi đang ở ngoài canh chừng kìa, gọi ta vào, không biết nàng ta có nghĩ ta là hồ ly quyến rũ người không nữa, thật thất đức!】
Lời oán thầm này khiến Chu Cẩn Hành hừ lạnh một tiếng.
Thật sự là một nhân tinh
Nếu cha con Ôn gia kia có chút mắt nhìn giống như nha đầu này, cần gì hắn phải ra tay dạy dỗ?
Tuy nhiên điều khiến Chu thiên tử kinh ngạc là Ôn Thục phi không chỉ là nhân tinh, mà còn là một người biết diễn trò vô cùng xuất sắc!
Hắn chỉ gọi nàng vào hỏi vài câu, cũng không trách phạt nàng, kết quả khi nàng ra ngoài thì mắt đỏ hoe, bộ dạng vô cùng oan ức.
Trịnh Huệ phi bên ngoài thấy cảnh này, vội vàng tiến lên hỏi: "Thục phi muội muội làm sao vậy?"
Ôn Nhan không trả lời, chỉ cố ý lấy khăn tay nhỏ lau khóe mắt, để lại khoảng trống cho nàng ta tưởng tượng.
Quả nhiên, sau khi Trịnh Huệ phi vào điện, quan tâm hỏi: "Bệ hạ có phải đã nói gì với Thục phi muội muội không, lúc nàng ra ngoài mắt đỏ hoe, sắp khóc rồi."
Chu Cẩn Hành: "???"
Trịnh Huệ phi dịu dàng nói: "Thục phi muội muội mới vào cung, lại còn nhỏ tuổi, nếu có chỗ nào chưa chu đáo, bệ hạ hãy bao dung một chút."
Lời lẽ trà xanh như vậy, làm Chu Cẩn Hành muốn nói lại thôi.
Một trà xanh cấp cao, một đại sư diễn trò, hắn đột nhiên có chút thương hại bản thân, kẻ gánh vác tội lỗi này.
Trẫm, danh tiếng bị hủy hoại!
Không ngờ lúc Ôn Nhan đến cửa, tiểu Thái tử đột nhiên từ thiền điện đi tới, nói với nàng: "Thục phi nương nương, phụ hoàng gọi ngươi."
Ôn Nhan không khỏi sửng sốt, Trịnh Huệ phi phía sau lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Nhìn tiểu Thái tử, Ôn Nhan nghi ngờ hỏi: "Điện hạ có biết bệ hạ gọi ta làm gì không?"
Tiểu Thái tử lắc đầu.
Ôn Nhan cố nén sự khó chịu, ngoan ngoãn đi đến thiền điện. Chờ đến cửa, không khỏi lại suy nghĩ lung tung:
【Chẳng lẽ cẩu Hoàng đế này muốn gọi ta hầu hạ?】
【Không phải đã nói không gần nữ sắc sao?】
【Ta còn chưa đủ lông đủ cánh, chẳng lẽ hắn định tự trèo lên giường muốn ngủ với ta?】
Chu Cẩn Hành trong thiền điện nghe thấy những lời thô tục này, khinh thường trợn trắng mắt.
Chỉ chốc lát sau Ôn Nhan vào điện bái kiến, cúi đầu ngoan ngoãn giống như chim cút vậy.
Chu Cẩn Hành nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, định tiếp tục nghe nàng oán thầm, kết quả lại không có gì.
Cũng không biết qua bao lâu, vị đại phật trên đầu mới mở miệng vàng ra: "Thục phi đến Vĩnh Phúc Cung làm gì?"
Ôn Nhan vội đáp: "Mấy ngày bị bệnh đều nghỉ ngơi trong điện, bây giờ muốn đi dạo loanh quanh một chút."
【Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi!】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Tra nam, lúc này tiểu thiếp của ngươi đang ở ngoài canh chừng kìa, gọi ta vào, không biết nàng ta có nghĩ ta là hồ ly quyến rũ người không nữa, thật thất đức!】
Lời oán thầm này khiến Chu Cẩn Hành hừ lạnh một tiếng.
Thật sự là một nhân tinh
Nếu cha con Ôn gia kia có chút mắt nhìn giống như nha đầu này, cần gì hắn phải ra tay dạy dỗ?
Tuy nhiên điều khiến Chu thiên tử kinh ngạc là Ôn Thục phi không chỉ là nhân tinh, mà còn là một người biết diễn trò vô cùng xuất sắc!
Hắn chỉ gọi nàng vào hỏi vài câu, cũng không trách phạt nàng, kết quả khi nàng ra ngoài thì mắt đỏ hoe, bộ dạng vô cùng oan ức.
Trịnh Huệ phi bên ngoài thấy cảnh này, vội vàng tiến lên hỏi: "Thục phi muội muội làm sao vậy?"
Ôn Nhan không trả lời, chỉ cố ý lấy khăn tay nhỏ lau khóe mắt, để lại khoảng trống cho nàng ta tưởng tượng.
Quả nhiên, sau khi Trịnh Huệ phi vào điện, quan tâm hỏi: "Bệ hạ có phải đã nói gì với Thục phi muội muội không, lúc nàng ra ngoài mắt đỏ hoe, sắp khóc rồi."
Chu Cẩn Hành: "???"
Trịnh Huệ phi dịu dàng nói: "Thục phi muội muội mới vào cung, lại còn nhỏ tuổi, nếu có chỗ nào chưa chu đáo, bệ hạ hãy bao dung một chút."
Lời lẽ trà xanh như vậy, làm Chu Cẩn Hành muốn nói lại thôi.
Một trà xanh cấp cao, một đại sư diễn trò, hắn đột nhiên có chút thương hại bản thân, kẻ gánh vác tội lỗi này.
Trẫm, danh tiếng bị hủy hoại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro