Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi
Chương 50
2024-11-07 06:33:45
Bây giờ Vĩnh Phúc Cung bắt người thẩm vấn, vì Đậu thị là tội nô, lại phạm cung quy, cho dù cái chết của Đào Hồng không liên quan đến nàng ta, cũng có thể xử tử theo cung quy.
Ôn Nhan nhất định là phòng ngừa phía đó xử tử theo cung quy, cho nên mới từ chối thẩm vấn, chờ Thánh thượng đích thân hỏi han.
Chỉ như vậy, Đậu thị mới có khả năng thoát khỏi cung quy mà sống sót.
Nghe xong lời giải thích của bà, Hoàng nội thị bừng tỉnh đại ngộ.
Trong lúc nhất thời Chu Cẩn Hành tò mò về Đậu thị, rốt cuộc người này có sức hấp dẫn gì mà khiến Ôn Nhan tự hủy tiền đồ để cứu nàng ta thoát khỏi nguy hiểm?
Chỉ là một tội nô của Dịch Đình mà thôi, Ôn Nhan là nhân tinh như vậy, lại có thể vì nàng ta mà đối đầu với hắn.
Quả thực khó hiểu.
Chu Cẩn Hành đè nén sự thắc mắc trong lòng, ngồi xuống bàn, nói: "Hoàng Văn Thắng, ngươi đích thân đi bắt người, vụ án này do ngươi giám sát Dịch Đình cục điều tra rõ ràng."
Hoàng nội thị đáp: "Lão nô tuân lệnh.”Nói xong, liền đi làm việc.
Phía bên Trường Xuân Cung, Đậu Xuân Sinh đang trong tâm trọng hoang mang thấp thỏm.
Ôn Thục phi vì bị Thiên tử phạt cấm túc, lại vừa mới đắc tội với phía Vĩnh Phúc Cung, cái giá để bảo vệ nàng ta quá lớn.
Trái lại Ôn Nhan lại chẳng để trong lòng, mà chỉ nghĩ đến việc bị cấm túc không được ra ngoài, những ngày đó chắc chắn rất buồn chán, chi bằng làm vài ván mạt chược để giải trí giết thời gian.
Thời đại này chỉ có bài lá, tổ tiên chưa hề phát dương quang đại quốc túy đánh mạt chược này.
Ôn Nhan nhớ lại những gì từng xem trên Douyin, mạt chược thời xưa hình như làm bằng trúc và xương.
Dù sao nàng cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, chi bằng tự làm một bộ mạt chược vậy.
Lúc nàng đang hăm hở sai Tiểu An Tử đi tìm trúc và xương lợn thì Hoàng nội thị đến thẩm vấn Đậu Xuân Sinh.
Thải Thanh phấn khởi vào thiền điện thông báo, trên mặt tràn đầy nụ cười nói: "Chủ tử, Hoàng tổng quản đến rồi!"
Ôn Nhan sững sờ, hình như không ngờ đối phương đến nhanh như vậy, ngạc nhiên nói: "Nhanh vậy sao?"
Thải Thanh gật đầu, "Ông ta nói đến dẫn Đậu nương tử đến Dịch Đình cục thẩm vấn." Lại nói, "Là Thánh thượng tự mình lên tiếng."
Lúc này Ôn Nhan mới nở nụ cười, vui vẻ nói: "Cho ông ta vào."
Một lát sau Hoàng nội thị vào điện hành lễ vấn an.
Trong lòng Ôn Nhan đang thoải mái, nói thẳng vào vụ án của Đậu Xuân Sinh.
Hoàng nội thị ôn hòa đáp: "Hôm qua nương nương vì Đậu thị cầu tình, Thánh thượng đã chấp thuận, phái lão nô hỗ trợ Dịch Đình cục tra rõ vụ cung nữ chết của Vĩnh Phúc Cung."
Ôn Nhan lập tức truy hỏi: "Chuyện này Huệ phi nương nương có thể nhúng tay không?"
Hoàng nội thị: "Sẽ không, Thánh thượng nói, lão nô tự mình hỗ trợ Dịch Đình cục tra rõ sự thật, Huệ phi nương nương sẽ không can thiệp."
Ôn Nhan cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Hoàng nội thị: "Hiện giờ lão nô có thể dẫn Đậu thị đi sao?"
Ôn Nhan gật đầu, "Vì Hoàng tổng quản tự mình đi chuyến này, tất nhiên ta không có gì để nói."
Sau đó lập tức sai người đi dẫn Đậu Xuân Sinh đến.
Ôn Nhan nhất định là phòng ngừa phía đó xử tử theo cung quy, cho nên mới từ chối thẩm vấn, chờ Thánh thượng đích thân hỏi han.
Chỉ như vậy, Đậu thị mới có khả năng thoát khỏi cung quy mà sống sót.
Nghe xong lời giải thích của bà, Hoàng nội thị bừng tỉnh đại ngộ.
Trong lúc nhất thời Chu Cẩn Hành tò mò về Đậu thị, rốt cuộc người này có sức hấp dẫn gì mà khiến Ôn Nhan tự hủy tiền đồ để cứu nàng ta thoát khỏi nguy hiểm?
Chỉ là một tội nô của Dịch Đình mà thôi, Ôn Nhan là nhân tinh như vậy, lại có thể vì nàng ta mà đối đầu với hắn.
Quả thực khó hiểu.
Chu Cẩn Hành đè nén sự thắc mắc trong lòng, ngồi xuống bàn, nói: "Hoàng Văn Thắng, ngươi đích thân đi bắt người, vụ án này do ngươi giám sát Dịch Đình cục điều tra rõ ràng."
Hoàng nội thị đáp: "Lão nô tuân lệnh.”Nói xong, liền đi làm việc.
Phía bên Trường Xuân Cung, Đậu Xuân Sinh đang trong tâm trọng hoang mang thấp thỏm.
Ôn Thục phi vì bị Thiên tử phạt cấm túc, lại vừa mới đắc tội với phía Vĩnh Phúc Cung, cái giá để bảo vệ nàng ta quá lớn.
Trái lại Ôn Nhan lại chẳng để trong lòng, mà chỉ nghĩ đến việc bị cấm túc không được ra ngoài, những ngày đó chắc chắn rất buồn chán, chi bằng làm vài ván mạt chược để giải trí giết thời gian.
Thời đại này chỉ có bài lá, tổ tiên chưa hề phát dương quang đại quốc túy đánh mạt chược này.
Ôn Nhan nhớ lại những gì từng xem trên Douyin, mạt chược thời xưa hình như làm bằng trúc và xương.
Dù sao nàng cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, chi bằng tự làm một bộ mạt chược vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc nàng đang hăm hở sai Tiểu An Tử đi tìm trúc và xương lợn thì Hoàng nội thị đến thẩm vấn Đậu Xuân Sinh.
Thải Thanh phấn khởi vào thiền điện thông báo, trên mặt tràn đầy nụ cười nói: "Chủ tử, Hoàng tổng quản đến rồi!"
Ôn Nhan sững sờ, hình như không ngờ đối phương đến nhanh như vậy, ngạc nhiên nói: "Nhanh vậy sao?"
Thải Thanh gật đầu, "Ông ta nói đến dẫn Đậu nương tử đến Dịch Đình cục thẩm vấn." Lại nói, "Là Thánh thượng tự mình lên tiếng."
Lúc này Ôn Nhan mới nở nụ cười, vui vẻ nói: "Cho ông ta vào."
Một lát sau Hoàng nội thị vào điện hành lễ vấn an.
Trong lòng Ôn Nhan đang thoải mái, nói thẳng vào vụ án của Đậu Xuân Sinh.
Hoàng nội thị ôn hòa đáp: "Hôm qua nương nương vì Đậu thị cầu tình, Thánh thượng đã chấp thuận, phái lão nô hỗ trợ Dịch Đình cục tra rõ vụ cung nữ chết của Vĩnh Phúc Cung."
Ôn Nhan lập tức truy hỏi: "Chuyện này Huệ phi nương nương có thể nhúng tay không?"
Hoàng nội thị: "Sẽ không, Thánh thượng nói, lão nô tự mình hỗ trợ Dịch Đình cục tra rõ sự thật, Huệ phi nương nương sẽ không can thiệp."
Ôn Nhan cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Hoàng nội thị: "Hiện giờ lão nô có thể dẫn Đậu thị đi sao?"
Ôn Nhan gật đầu, "Vì Hoàng tổng quản tự mình đi chuyến này, tất nhiên ta không có gì để nói."
Sau đó lập tức sai người đi dẫn Đậu Xuân Sinh đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro