Chương 30 - Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 30 )
Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 25 ) Hơi H
Tố Yêu
2024-08-08 08:45:19
Tiêu Cẩn Sanh khẽ hừ một tiếng, không nói gì, Tiếu Chi Thâm uống hai ngụm nước, đem cái ly đặt ở trên bàn.
" Chuyện của Lâm Thanh Tử em định xử lý như thế nào?" Tiếu Chi Thâm đột nhiên hỏi.
Tiêu Cẩn Sanh nghi hoặc ừ một tiếng, sau đó nhìn Tiếu Chi Thâm cười nói: "Không phải giải quyết xong rồi sao? Tối nay em sẽ nói chuyện của cậu ta với ba ba. Những cái khác, hẳn là không còn chuyện gì cần xử lý đi?"
Tiếu Chi Thâm thở dài một hơi, nói: "Anh sợ cậu ta lại tới dây dưa em."
"Hẳn là... Không thể nào?" Tiêu Cẩn Sanh không xác định mở miệng, "Cậu ta không phải rất thích Mạnh Uyển sao?"
"Cái đó ... Cũng không nhất định là thế." Tiếu Chi Thâm suy tư, "Nhưng mà cũng không sao hết, anh tin tưởng người em yêu là anh."
Tiêu Cẩn Sanh duỗi tay đánh nhẹ Tiếu Chi Thâm một chút, cười nói: "Đương nhiên."
Tiếu Chi Thâm vươn tay kéo Tiêu Cẩn Sanh đến bên người mình, ôm cô cười nói: "Cho dù là cậu ta còn dây dưa, đeo bám em, anh cũng sẽ không nhường em cho cậu ta, cậu ta đã bỏ lỡ cơ hội."
Tiêu Cẩn Sanh ở trong lòng ngực Tiếu Chi Thâm giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn an tĩnh nằm ở trong ngực hắn. Nhưng mà giây tiếp theo Tiếu Chi Thâm liền dán sát người, phả hơi thở vào sau tai Tiêu Cẩn Sanh, thấp giọng nói: "Cẩn Sanh, đừng lộn xộn, anh sẽ có phản ứng."
Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy đầu tiên là kinh hoảng thất thố, tựa như theo bản năng muốn giãy giụa một chút. Ánh mắt của Tiếu Chi Thâm tối sầm lại, trực tiếp ôm Tiêu Cẩn Sanh ngã xuống trên giường, thuận thế ngăn chặn cô.
Tiêu Cẩn Sanh sắc mặt đỏ bừng, ngắt quãng mở miệng nói: "A Thâm, anh... Anh..."
"Đừng nhúc nhích." Tiếu Chi Thâm thấp giọng nói, vốn dĩ hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà Tiêu Cẩn Sanh cứ cọ loạn trên người làm hắn nháy mắt liền nổi lên phản ứng.
Toàn thân Tiêu Cẩn Sanh cứng đờ không dám nhúc nhích, Tiếu Chi Thâm đè lên người Tiêu Cẩn Sanh dừng một chút, cau mày giống như rất buồn rầu mở miệng: "Không khống chế được."
Trong lòng Tiêu Cẩn Sanh hoảng, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy chi bằng anh không cần chịu đựng nữa."
"Cẩn Sanh..." Tiếu Chi Thâm giống như có chút kinh ngạc, mở miệng nói.
Tiêu Cẩn Sanh khép hờ mắt, thấp giọng nói: "Em... Có thể."
Trong đầu Tiếu Chi Thâm nháy mắt phựt một tiếng, trực tiếp cúi người hôn Tiêu Cẩn Sanh, môi răng triền miên, trao đổi nước bọt lẫn nhau. Tiêu Cẩn Sanh cảm giác được cơ thể nóng lên, vô thức xoa lưng Tiếu Chi Thâm.
Tiếu Chi Thâm đặt tay lên vυ' Tiêu Cẩn Sanh, mạnh mẽ xoa bóp, nhéo hai đầṳ ѵú, sau đó bắt đầu cởi hết quần áo Tiêu Cẩn Sanh.
Tiêu Cẩn Sanh mơ mơ màng màng cũng cởϊ qυầи áo Tiếu Chi Thâm chốc lát cả hai đều trần trụi, không một mảnh vải. Tiếu Chi Thâm hôn từ môi, cằm, gặm xuống xương quai xanh Tiêu Cẩn Sanh, sau đó há mồm ngậm lấy một bên đầṳ ѵú, một cái tay khác nhẹ nhàng xoa nắn bên còn lại.
Tiêu Cẩn Sanh nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, hai chân cọ bên hông Tiếu Chi Thâm.
Tiếu Chi Thâm cảm nhận được đầṳ ѵú dần dần cứng lên một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, sờ tới huyệt động phía dưới, hoa huyệt đã ướt đẫm, Tiếu Chi Thâm vươn tay lôi kéo hoa hạch, nhẹ nhàng xoa bóp một chút.
"Ân a... Đừng..." Tiêu Cẩn Sanh toàn thân run rẩy, rêи ɾỉ ra tiếng.
Ánh mắt Tiếu Chi Thâm tối sầm, nhét vào một ngón tay.
"A a ——" Tiêu Cẩn Sanh kiều diễm rêи ɾỉ hai tiếng, hai chân cọ loạn bên eo Tiếu Chi Thâm......
" Chuyện của Lâm Thanh Tử em định xử lý như thế nào?" Tiếu Chi Thâm đột nhiên hỏi.
Tiêu Cẩn Sanh nghi hoặc ừ một tiếng, sau đó nhìn Tiếu Chi Thâm cười nói: "Không phải giải quyết xong rồi sao? Tối nay em sẽ nói chuyện của cậu ta với ba ba. Những cái khác, hẳn là không còn chuyện gì cần xử lý đi?"
Tiếu Chi Thâm thở dài một hơi, nói: "Anh sợ cậu ta lại tới dây dưa em."
"Hẳn là... Không thể nào?" Tiêu Cẩn Sanh không xác định mở miệng, "Cậu ta không phải rất thích Mạnh Uyển sao?"
"Cái đó ... Cũng không nhất định là thế." Tiếu Chi Thâm suy tư, "Nhưng mà cũng không sao hết, anh tin tưởng người em yêu là anh."
Tiêu Cẩn Sanh duỗi tay đánh nhẹ Tiếu Chi Thâm một chút, cười nói: "Đương nhiên."
Tiếu Chi Thâm vươn tay kéo Tiêu Cẩn Sanh đến bên người mình, ôm cô cười nói: "Cho dù là cậu ta còn dây dưa, đeo bám em, anh cũng sẽ không nhường em cho cậu ta, cậu ta đã bỏ lỡ cơ hội."
Tiêu Cẩn Sanh ở trong lòng ngực Tiếu Chi Thâm giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn an tĩnh nằm ở trong ngực hắn. Nhưng mà giây tiếp theo Tiếu Chi Thâm liền dán sát người, phả hơi thở vào sau tai Tiêu Cẩn Sanh, thấp giọng nói: "Cẩn Sanh, đừng lộn xộn, anh sẽ có phản ứng."
Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy đầu tiên là kinh hoảng thất thố, tựa như theo bản năng muốn giãy giụa một chút. Ánh mắt của Tiếu Chi Thâm tối sầm lại, trực tiếp ôm Tiêu Cẩn Sanh ngã xuống trên giường, thuận thế ngăn chặn cô.
Tiêu Cẩn Sanh sắc mặt đỏ bừng, ngắt quãng mở miệng nói: "A Thâm, anh... Anh..."
"Đừng nhúc nhích." Tiếu Chi Thâm thấp giọng nói, vốn dĩ hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà Tiêu Cẩn Sanh cứ cọ loạn trên người làm hắn nháy mắt liền nổi lên phản ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn thân Tiêu Cẩn Sanh cứng đờ không dám nhúc nhích, Tiếu Chi Thâm đè lên người Tiêu Cẩn Sanh dừng một chút, cau mày giống như rất buồn rầu mở miệng: "Không khống chế được."
Trong lòng Tiêu Cẩn Sanh hoảng, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy chi bằng anh không cần chịu đựng nữa."
"Cẩn Sanh..." Tiếu Chi Thâm giống như có chút kinh ngạc, mở miệng nói.
Tiêu Cẩn Sanh khép hờ mắt, thấp giọng nói: "Em... Có thể."
Trong đầu Tiếu Chi Thâm nháy mắt phựt một tiếng, trực tiếp cúi người hôn Tiêu Cẩn Sanh, môi răng triền miên, trao đổi nước bọt lẫn nhau. Tiêu Cẩn Sanh cảm giác được cơ thể nóng lên, vô thức xoa lưng Tiếu Chi Thâm.
Tiếu Chi Thâm đặt tay lên vυ' Tiêu Cẩn Sanh, mạnh mẽ xoa bóp, nhéo hai đầṳ ѵú, sau đó bắt đầu cởi hết quần áo Tiêu Cẩn Sanh.
Tiêu Cẩn Sanh mơ mơ màng màng cũng cởϊ qυầи áo Tiếu Chi Thâm chốc lát cả hai đều trần trụi, không một mảnh vải. Tiếu Chi Thâm hôn từ môi, cằm, gặm xuống xương quai xanh Tiêu Cẩn Sanh, sau đó há mồm ngậm lấy một bên đầṳ ѵú, một cái tay khác nhẹ nhàng xoa nắn bên còn lại.
Tiêu Cẩn Sanh nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, hai chân cọ bên hông Tiếu Chi Thâm.
Tiếu Chi Thâm cảm nhận được đầṳ ѵú dần dần cứng lên một cái tay khác cũng không nhàn rỗi, sờ tới huyệt động phía dưới, hoa huyệt đã ướt đẫm, Tiếu Chi Thâm vươn tay lôi kéo hoa hạch, nhẹ nhàng xoa bóp một chút.
"Ân a... Đừng..." Tiêu Cẩn Sanh toàn thân run rẩy, rêи ɾỉ ra tiếng.
Ánh mắt Tiếu Chi Thâm tối sầm, nhét vào một ngón tay.
"A a ——" Tiêu Cẩn Sanh kiều diễm rêи ɾỉ hai tiếng, hai chân cọ loạn bên eo Tiếu Chi Thâm......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro