Chương 30 - Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 30 )
Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 30 )
Tố Yêu
2024-08-08 08:45:19
Một lần Tiêu Cẩn Sanh cùng Tiếu Chi Thâm đi vào trường học, hai người tình cảm ngọt ngào độc chết một đám cẩu độc thân.
Lúc đó chuyện của Lâm Thanh Tử với Mạnh Uyển cũng được mọi người chú ý, nghe nói hai người đó chia tay, cũng không nhìn không thấy thân ảnh hai người cùng nhau ăn cơm, hẹn hò.
"A Thâm..." Tiêu Cẩn Sanh hữu khí vô lực gọi người bên cạnh một tiếng.
Tiếu Chi Thâm quay đầu nhìn về phía Tiêu Cẩn Sanh, vươn tay sờ sờ tóc cô: "Có phải đói bụng hay không?"
"Ân..." Tiêu Cẩn Sanh cười hắc hắc, "Bụng kêu."
Tiêu Chi Thâm sủng nịch cười, nói: "Anh đi mua đồ ăn."
"Được." Tiêu Cẩn Sanh cười cười, vươn về phía trước hôn Tiếu Chi Thâm một cái.
Tiếu Chi Thâm thỏa mãn cười, đứng dậy đi ra cửa.
Tiêu Cẩn Sanh đang vô lực ghé vào trên bàn chờ Tiếu Chi Thâm đi mua đồ về, bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc: "Cẩn Sanh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tiêu Cẩn Sanh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, Lâm Thanh Tử? Nhíu mày, Tiêu Cẩn Sanh nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Thanh Tử nói: "Cậu đi ra đây với tôi."
Tiêu Cẩn Sanh cau mày: "Vì sao tôi phải nghe theo cậu, không phải chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi sao? Bây giờ cậu nên ở cùng Mạnh Uyển mới phải?"
Lâm Thanh Tử cũng nhăn mày, nói: "Tôi và cô ấy đã chia tay."
Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy nhún vai:" Vậy chuyện đó cũng không liên quan đến tôi, tôi cảm thấy hai chúng ta không còn chuyện gì để nói hết."
Lâm Thanh Tử nhăn mày càng sâu, mở miệng: "Cậu mói cùng tôi hai câu không được sao? Dù sao chúng ta tốt cấu gì cũng từng là thanh mai trúc mã."
Lúc Tiêu Cẩn Sanh đang chuẩn bị nói thêm gì, Lâm Thanh Tử đột nhiên áp sát người Tiêu Cẩn Sanh: "Nếu cậu không cho tôi cơ hội này, tôi sẽ vẫn quấn lấy cậu không buông."
Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy liền có chút tức giận, nghĩ lại có lẽ Lâm Thanh Tử sẽ làm như vậy thật, liền nói: "Muốn đến chỗ nào nói? Nói ở chỗ này không được sao?"
"Cùng tôi đi ra ngoài." Lâm Thanh Tử nói thẳng.
Tiêu Cẩn Sanh rất không tình nguyện đứng lên đi theo Lâm Thanh Tử đi khỏi phòng học, hai người dừng chân đứng ở cửa, còn chưa tới giờ vào học hành lang cùng phòng học đều không có mấy người.
"Có chuyện gì?" Tiêu Cẩn Sanh hỏi.
Lâm Thanh Tử nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Cẩn Sanh, thần sắc ôn nhu: "Cậu thật sự thích Tiếu Chi Thâm sao? Nếu như cậu giận dỗi tôi, tôi đã biết tầm quan trọng của cậu, cậu trở về được không?"
Tiêu Cẩn Sanh đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cười bất đắc dĩ, nói: "Cậu không pahir là đồ ngốc đi?"
Lâm Thanh Tử ngây ngẩn cả người, Tiêu Cẩn Sanh kiên nhẫn giải thích: "Tôi lúc trước có thể là quấn lấy cậu có hơi nhiều, nhưng mà tôi đã sớm nghĩ kỹ, tôi không thích cậu, người tôi thích là A Thâm. Người cậu thích là Mạnh Uyển, chúng ta nước sông không phạm nước giếng không phải tốt hơn sao?"
Lâm Thanh Tử giống như coa chút tức giận, thanh âm hơi nâng cao một chút: "Tôi không tin! Trước kia cậu thích tôi như vậy!"
"Cũng đã nói đó là trước kia, cậu không có bệnh đi?" Tiêu Cẩn Sanh cũng tức giận, đời trước thế nhưng lại đi thích người như vậy, làm cô thật buồn rầu.
Lâm Thanh Tử giống như càng thêm kích động, vươn tay bắt lấy cánh tay Tiêu Cẩn Sanh tức giận nói: "Lời cậu nói khẳng định không phải sự thật, trước kia cậu thích tôi nhiều như vậy, sao có thể nhanh như vậy đã thay đổi!"
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm," Tiêu Cẩn Sanh muốn thoát khỏi cánh tay Lâm Thanh Tử, nhưng sức lực của hắn ta quá lớn, cô vùng vẫy cũng không có tác dụng, đơn giản nói," Tôi trước kia cũng không thích cậu, chỉ là theo thói quen tin tưởng đi theo cậu, từ khi cậu với Mạnh Uyển ở bên nhau tôi không còn quấn lấy cậu nữa. Cho nên làm phiền cậu cũng không cần quấn lấy tôi nữa!"
Lúc đó chuyện của Lâm Thanh Tử với Mạnh Uyển cũng được mọi người chú ý, nghe nói hai người đó chia tay, cũng không nhìn không thấy thân ảnh hai người cùng nhau ăn cơm, hẹn hò.
"A Thâm..." Tiêu Cẩn Sanh hữu khí vô lực gọi người bên cạnh một tiếng.
Tiếu Chi Thâm quay đầu nhìn về phía Tiêu Cẩn Sanh, vươn tay sờ sờ tóc cô: "Có phải đói bụng hay không?"
"Ân..." Tiêu Cẩn Sanh cười hắc hắc, "Bụng kêu."
Tiêu Chi Thâm sủng nịch cười, nói: "Anh đi mua đồ ăn."
"Được." Tiêu Cẩn Sanh cười cười, vươn về phía trước hôn Tiếu Chi Thâm một cái.
Tiếu Chi Thâm thỏa mãn cười, đứng dậy đi ra cửa.
Tiêu Cẩn Sanh đang vô lực ghé vào trên bàn chờ Tiếu Chi Thâm đi mua đồ về, bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc: "Cẩn Sanh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tiêu Cẩn Sanh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, Lâm Thanh Tử? Nhíu mày, Tiêu Cẩn Sanh nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Thanh Tử nói: "Cậu đi ra đây với tôi."
Tiêu Cẩn Sanh cau mày: "Vì sao tôi phải nghe theo cậu, không phải chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi sao? Bây giờ cậu nên ở cùng Mạnh Uyển mới phải?"
Lâm Thanh Tử cũng nhăn mày, nói: "Tôi và cô ấy đã chia tay."
Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy nhún vai:" Vậy chuyện đó cũng không liên quan đến tôi, tôi cảm thấy hai chúng ta không còn chuyện gì để nói hết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Tử nhăn mày càng sâu, mở miệng: "Cậu mói cùng tôi hai câu không được sao? Dù sao chúng ta tốt cấu gì cũng từng là thanh mai trúc mã."
Lúc Tiêu Cẩn Sanh đang chuẩn bị nói thêm gì, Lâm Thanh Tử đột nhiên áp sát người Tiêu Cẩn Sanh: "Nếu cậu không cho tôi cơ hội này, tôi sẽ vẫn quấn lấy cậu không buông."
Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy liền có chút tức giận, nghĩ lại có lẽ Lâm Thanh Tử sẽ làm như vậy thật, liền nói: "Muốn đến chỗ nào nói? Nói ở chỗ này không được sao?"
"Cùng tôi đi ra ngoài." Lâm Thanh Tử nói thẳng.
Tiêu Cẩn Sanh rất không tình nguyện đứng lên đi theo Lâm Thanh Tử đi khỏi phòng học, hai người dừng chân đứng ở cửa, còn chưa tới giờ vào học hành lang cùng phòng học đều không có mấy người.
"Có chuyện gì?" Tiêu Cẩn Sanh hỏi.
Lâm Thanh Tử nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Cẩn Sanh, thần sắc ôn nhu: "Cậu thật sự thích Tiếu Chi Thâm sao? Nếu như cậu giận dỗi tôi, tôi đã biết tầm quan trọng của cậu, cậu trở về được không?"
Tiêu Cẩn Sanh đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cười bất đắc dĩ, nói: "Cậu không pahir là đồ ngốc đi?"
Lâm Thanh Tử ngây ngẩn cả người, Tiêu Cẩn Sanh kiên nhẫn giải thích: "Tôi lúc trước có thể là quấn lấy cậu có hơi nhiều, nhưng mà tôi đã sớm nghĩ kỹ, tôi không thích cậu, người tôi thích là A Thâm. Người cậu thích là Mạnh Uyển, chúng ta nước sông không phạm nước giếng không phải tốt hơn sao?"
Lâm Thanh Tử giống như coa chút tức giận, thanh âm hơi nâng cao một chút: "Tôi không tin! Trước kia cậu thích tôi như vậy!"
"Cũng đã nói đó là trước kia, cậu không có bệnh đi?" Tiêu Cẩn Sanh cũng tức giận, đời trước thế nhưng lại đi thích người như vậy, làm cô thật buồn rầu.
Lâm Thanh Tử giống như càng thêm kích động, vươn tay bắt lấy cánh tay Tiêu Cẩn Sanh tức giận nói: "Lời cậu nói khẳng định không phải sự thật, trước kia cậu thích tôi nhiều như vậy, sao có thể nhanh như vậy đã thay đổi!"
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm," Tiêu Cẩn Sanh muốn thoát khỏi cánh tay Lâm Thanh Tử, nhưng sức lực của hắn ta quá lớn, cô vùng vẫy cũng không có tác dụng, đơn giản nói," Tôi trước kia cũng không thích cậu, chỉ là theo thói quen tin tưởng đi theo cậu, từ khi cậu với Mạnh Uyển ở bên nhau tôi không còn quấn lấy cậu nữa. Cho nên làm phiền cậu cũng không cần quấn lấy tôi nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro