Chương 30 - Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 30 )
Hướng Dẫn Trêu Chọc Vương Gia (18)
Tố Yêu
2024-08-08 08:45:19
Lúc Tiêu Cận Sanh thức dậy toàn thân đau nhức vô cùng, liếc mắt nhìn người nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, Tiêu Cận Sanh vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bầu trời bên ngoài, cũng gần với khoảng thời gian mà nàng đã hứa với Thanh Nhi, liền vội vàng rời khỏi Dạ Vương phủ.
Bởi vì thân phận của nàng, nên nàng rời đi bằng cửa sau cũng không có ai ngăn cản nàng cả, xe ngựa do Thanh Nhi phái đến đã đứng đợi sẵn ở cửa, Tiêu Cận Sanh lên xe ngựa rồi rời đi.
Sau khi quay lại hoàng cung, Tiêu Cận Sanh đi thẳng về cung điện của màng.
“Nương nương, người cuối cùng cũng về rồi.” Thanh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nói.
Tiêu Cận Sanh nói: “Ừm, em đi chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta muốn tắm cái rồi mới đi ngủ, hôm nay không gặp ai hết cả.”
Thanh Nhi nhìn Tiêu Cận Sanh bộ dạng mệt mỏi nên cũng không dám hỏi gì nhiều, gật đầu rồi đi chuẩn bị nước tắm. Tiêu Cận Sanh cau mày khi cảm nhận sự đau đớn của cơ thể.
Tiêu Cận Sanh gả vào Hoàng cung bao lâu rời nhưng vẫn chưa có gì với Diệp Hoan, đủ để thấy tình cảm mà Diệp Hoan dành cho Tiêu Cận Sanh là như thế nào.
Tắm xong, Tiêu Cận Sanh nằm luôn lên giường định ngủ một giấc, Thanh Nhi đi đến nói: “Nương nương, người không ăn chút gì sao? Hôm qua đã không ăn gì mà đi luôn rồi.”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy suy nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, vậy ta ăn chút gì đó rồi ngủ, nấu cho ta ít cháo là được rồi.”
“Vâng, nương nương đợi chút nha.”Thanh Nhi cười, rồi đi chuẩn bị.
Tiêu Cận Sanh nằm trên giường không khống chế được mà nghĩ lại chuyện tối hôm qua, mặc dù Diệp Thủy Trần trúng xuân dược không có ý thức, nhưng cô thì vẫn có ý thức rõ ràng.
Không biết có phải vì hôm qua Diệp Thủy Trần trúng thuốc, mà tinh lực của chàng mạnh mẽ đáng sợ như vậy hay không, làm một lần rồi lại một lần nữa, nàng ngất rồi lại tỉnh dậy, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng cũng đã không còn nhớ rõ được nữa.
Nghĩ đến Tiêu Cận Sanh lại đỏ ửng hết cả hai má lên, Thanh Nhi vừa hay đi đến nhìn thấy, không hiểu hỏi: “Nương nương, mặt người sao mà đột nhiên đỏ ửng như vậy? Có phải là cảm lạnh rồi không?”
“Không có không có.” Tiểu Cận Sanh nói, “Đưa cháo qua cho ta trước đã, ta buồn ngủ quá, ăn xong là ngủ luôn đây. Nhớ hôm nay ta không gặp ai hết nha.”
“Dạ, vậy….còn nếu là Hoàng Thượng thì sao?” Thanh Nhi hỏi. Cái này nàng ấy ngăn không được.
“Hoàng Thượng sẽ không đến đâu, em yên tâm đi. “Tiêu Cận Sanh nói như đúng rồi.
Diệp Thủy Trần sau khi tỉnh dậy nhìn vết máu đỏ thẫm trên giường rồi trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng thu dọn đồ đạc vào Hoàng cung. Chàng mặc dù trúng xuân dược, nhung những gì xảy ra tối hôm qua chàng vẫn nhớ rất rõ.
Đến cung điện của Tiêu Cận Sanh, Diệp Thủy Trần đi vào, đi thẳng đến phòng của Tiêu Cận Sanh, Thanh Nhi tiến lên trước nói: “Dạ Vương điện hạ, nương nương đang nghỉ ngơi, hôm này không gặp ai hết.” Mặc dù gần đây mối quan hệ của Diệp Thủy Trần và Tiêu Cận Sanh đã thân thiết hơn, nhưng Tiêu Cận Sanh đã nói không gặp ai hết, nàng ấy cũng không thể để cho người ta vào được.
Diệp Thủy Trần cau mày nói, “Nàng….đang ngủ sao?”
“Dạ, nương nương nói người rất mệt, muốn ngủ. Dạ Vương điện hạ để hôm khác qua đi ạ.” Thanh Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì mối quan hệ của Diệp Thủy Trần và Tiêu Cận Sanh nên cũng nói nhiều thêm vào câu.
“Ta đợi nàng ấy ở sân vương, nàng ấy ngủ dậy thì thông báo cho nàng ấy một câu.”Diệp Thủy Trần nói, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trước nữa.
Nhìn bầu trời bên ngoài, cũng gần với khoảng thời gian mà nàng đã hứa với Thanh Nhi, liền vội vàng rời khỏi Dạ Vương phủ.
Bởi vì thân phận của nàng, nên nàng rời đi bằng cửa sau cũng không có ai ngăn cản nàng cả, xe ngựa do Thanh Nhi phái đến đã đứng đợi sẵn ở cửa, Tiêu Cận Sanh lên xe ngựa rồi rời đi.
Sau khi quay lại hoàng cung, Tiêu Cận Sanh đi thẳng về cung điện của màng.
“Nương nương, người cuối cùng cũng về rồi.” Thanh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nói.
Tiêu Cận Sanh nói: “Ừm, em đi chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta muốn tắm cái rồi mới đi ngủ, hôm nay không gặp ai hết cả.”
Thanh Nhi nhìn Tiêu Cận Sanh bộ dạng mệt mỏi nên cũng không dám hỏi gì nhiều, gật đầu rồi đi chuẩn bị nước tắm. Tiêu Cận Sanh cau mày khi cảm nhận sự đau đớn của cơ thể.
Tiêu Cận Sanh gả vào Hoàng cung bao lâu rời nhưng vẫn chưa có gì với Diệp Hoan, đủ để thấy tình cảm mà Diệp Hoan dành cho Tiêu Cận Sanh là như thế nào.
Tắm xong, Tiêu Cận Sanh nằm luôn lên giường định ngủ một giấc, Thanh Nhi đi đến nói: “Nương nương, người không ăn chút gì sao? Hôm qua đã không ăn gì mà đi luôn rồi.”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy suy nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, vậy ta ăn chút gì đó rồi ngủ, nấu cho ta ít cháo là được rồi.”
“Vâng, nương nương đợi chút nha.”Thanh Nhi cười, rồi đi chuẩn bị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Cận Sanh nằm trên giường không khống chế được mà nghĩ lại chuyện tối hôm qua, mặc dù Diệp Thủy Trần trúng xuân dược không có ý thức, nhưng cô thì vẫn có ý thức rõ ràng.
Không biết có phải vì hôm qua Diệp Thủy Trần trúng thuốc, mà tinh lực của chàng mạnh mẽ đáng sợ như vậy hay không, làm một lần rồi lại một lần nữa, nàng ngất rồi lại tỉnh dậy, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng cũng đã không còn nhớ rõ được nữa.
Nghĩ đến Tiêu Cận Sanh lại đỏ ửng hết cả hai má lên, Thanh Nhi vừa hay đi đến nhìn thấy, không hiểu hỏi: “Nương nương, mặt người sao mà đột nhiên đỏ ửng như vậy? Có phải là cảm lạnh rồi không?”
“Không có không có.” Tiểu Cận Sanh nói, “Đưa cháo qua cho ta trước đã, ta buồn ngủ quá, ăn xong là ngủ luôn đây. Nhớ hôm nay ta không gặp ai hết nha.”
“Dạ, vậy….còn nếu là Hoàng Thượng thì sao?” Thanh Nhi hỏi. Cái này nàng ấy ngăn không được.
“Hoàng Thượng sẽ không đến đâu, em yên tâm đi. “Tiêu Cận Sanh nói như đúng rồi.
Diệp Thủy Trần sau khi tỉnh dậy nhìn vết máu đỏ thẫm trên giường rồi trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng thu dọn đồ đạc vào Hoàng cung. Chàng mặc dù trúng xuân dược, nhung những gì xảy ra tối hôm qua chàng vẫn nhớ rất rõ.
Đến cung điện của Tiêu Cận Sanh, Diệp Thủy Trần đi vào, đi thẳng đến phòng của Tiêu Cận Sanh, Thanh Nhi tiến lên trước nói: “Dạ Vương điện hạ, nương nương đang nghỉ ngơi, hôm này không gặp ai hết.” Mặc dù gần đây mối quan hệ của Diệp Thủy Trần và Tiêu Cận Sanh đã thân thiết hơn, nhưng Tiêu Cận Sanh đã nói không gặp ai hết, nàng ấy cũng không thể để cho người ta vào được.
Diệp Thủy Trần cau mày nói, “Nàng….đang ngủ sao?”
“Dạ, nương nương nói người rất mệt, muốn ngủ. Dạ Vương điện hạ để hôm khác qua đi ạ.” Thanh Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì mối quan hệ của Diệp Thủy Trần và Tiêu Cận Sanh nên cũng nói nhiều thêm vào câu.
“Ta đợi nàng ấy ở sân vương, nàng ấy ngủ dậy thì thông báo cho nàng ấy một câu.”Diệp Thủy Trần nói, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro