Chương 30 - Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 30 )
Hướng Dẫn Trêu Chọc Vương Gia (20)
Tố Yêu
2024-08-08 08:45:19
Tiêu Cận Sanh nhìn Diệp Thủy Trần với vẻ mặt sửng sốt, nhất thời không nói lên lời.
Diệp Thủy Trần nhìn bộ dạng của Tiêu Cận Sanh như vậy trái tim đã tan chảy rồi,chàng cúi người hôn nhẹ lên má nàng, thấp giọng nói, “Cảm nhận được chưa?”
“Chàng….”Tiêu Cận Sanh định thần lại, mà vẻ mặt sau đó còn vui vẻ hơn hở hơn: “Chàng….nói thật sao?”
“Ừm, đó là sự thật.”Diệp Thủy Trần nghiêm túc nói.
Tiêu Cận Sanh hớn hở ôm chầm lấy người Diệp Thủy Trần, nhưng sau đó lại khẽ kêu một tiếng, vì động tác dùng lực quá mà đau lưng.
Diệp Thủy Trần thấy vậy liền giơ tay ra nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng, nói: “Đau lắm hả?”
“Chàng nói xem, đều do chàng” Tiêu Cận Sanh hứ một tiếng, “Người ta cũng là lần đầu mà.”
Diệp Thủy Trần cười xin lỗi, “Đều là do ta, đều là lỗi của ta, Cận Sanh muốn trừng phạt ta thế nào cũng được hết á.”Diệp Thủy Trần thay đổi xưng hô với Tiêu Cận Sanh rất tự nhiên.
Tiêu Cận Sanh dựa vào lòng Diệp Thủy Trần, nhẹ nhàng nói: “A Trần, chàng thật sự sẽ cưới ta sao?”
“Nhất định rồi.”Diệp Thủy Trần không chút do dự trả lời.
“Nhưng mà để cưới được ta sẽ rất khó khăn đó…..” Tiêu Cận Sanh nói.
“Không sao hết, ta sẽ làm được, nàng yên tâm đi.”Diệp Thủy Trần cười nói, chuyện này nên để chàng lo chứ không phải để một nữ tử yếu đuối lo.
Tiêu Cận Sanh khựng lại một lúc rồi nói: “Vậy chàng có lấy người khác nữa không?”
Diệp Thủy Trần nghe vậy liền cười một tiếng, giữ chặt lấy vai Tiêu Cận Sanh, để nàng nhìn mình rồi nói: “Không đâu, ta chỉ thích một người duy nhất, cũng chỉ lấy một người duy nhất.”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy liền cười, thấp giọng nói: “Bây giờ Hoàng Thượng đã có tình cảm rất tốt với Liễu tiểu thư rồi, ta cảm thấy ta sẽ rất nhanh chóng được giải thoát khỏi đây thôi.”
Diệp Thủy Trần ôm lấy Tiêu Cận Sanh, nói: “Chuyện này nàng không cần suy nghĩ đâu, giao cho ta là được rồi. Có điều Hoàng huynh có thể trung tình với một người duy nhất, khiến ta hơi kinh ngạc” Đến tận bây giờ Diệp Hoan vẫn chưa ép buộc Liễu Vân Tiên làm gì cả, điều đó khiến cho chàng rất kinh ngạc.
“Dù sao thì Liễu tiểu thư cũng thông minh và quyết đoán, có trí tuệ nữa, có thể cùng Hoàng thượng chia sẽ lo toan, ai mà không thích một người như vậy?”Tiêu Cận Sanh cảm thán, hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ rồi.
Diệp Thủy Trần nghe vậy cười khúc khích, nói: “Ta không thích.”
“Còn chưa biết đâu.”Tiêu Cận Sanh nhỏ giọng nói, nếu như nàng không xuyên không đến, Diệp Thủy Trần bây giờ đã sớm có tình cảm với Liễu Vân Tiên rồi, chỉ là vì sự việc lần này mà mới không còn duyên phận gì với nàng ta.
Diệp Thủy Trần ôm chặt Tiêu Cận Sanh, cười nói: “Nàng phải tin ta.”
Hai người đang nói chuyện, Thanh Nhi đi đến đứng bên ngoài cửa nói: “Nương nương, Liễu tiểu thư xin gặp.”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy bội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Thủy Trần, Diệp Thủy Trân cũng lập tức đứng dậy, lúc này Tiêu Cận Sanh mới nói, “Bảo Liễu tiểu thư vào đi.”
Thanh Nhi dạ một tiếng rồi quay người rời đi, Diệp Thủy Trần chỉnh lại tóc cho Tiêu Cận Sanh, rồi xếp gọn lại chăm gối, mới ngồi qua một bên uống trà.
“Nương nương, lâu rồi mới gặp cô, vết thương ở chân đã ổn hơn chưa.” Liễu Vân Tiên vừa đi vào vừa nói, nhìn thấy Diệp Thủy trần liên ngơ ra, hành lễ nói, “Tham kiến Dạ Vương điện hạ.”
“Ừm.”Diệp Thủy Trần lạnh lùng gật đầu một cái.
“Cô sao lại đến đây vậy?” Tiêu Cận Sanh cười nhìn Liễu Vân Tiên.
Diệp Thủy Trần nhìn bộ dạng của Tiêu Cận Sanh như vậy trái tim đã tan chảy rồi,chàng cúi người hôn nhẹ lên má nàng, thấp giọng nói, “Cảm nhận được chưa?”
“Chàng….”Tiêu Cận Sanh định thần lại, mà vẻ mặt sau đó còn vui vẻ hơn hở hơn: “Chàng….nói thật sao?”
“Ừm, đó là sự thật.”Diệp Thủy Trần nghiêm túc nói.
Tiêu Cận Sanh hớn hở ôm chầm lấy người Diệp Thủy Trần, nhưng sau đó lại khẽ kêu một tiếng, vì động tác dùng lực quá mà đau lưng.
Diệp Thủy Trần thấy vậy liền giơ tay ra nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng, nói: “Đau lắm hả?”
“Chàng nói xem, đều do chàng” Tiêu Cận Sanh hứ một tiếng, “Người ta cũng là lần đầu mà.”
Diệp Thủy Trần cười xin lỗi, “Đều là do ta, đều là lỗi của ta, Cận Sanh muốn trừng phạt ta thế nào cũng được hết á.”Diệp Thủy Trần thay đổi xưng hô với Tiêu Cận Sanh rất tự nhiên.
Tiêu Cận Sanh dựa vào lòng Diệp Thủy Trần, nhẹ nhàng nói: “A Trần, chàng thật sự sẽ cưới ta sao?”
“Nhất định rồi.”Diệp Thủy Trần không chút do dự trả lời.
“Nhưng mà để cưới được ta sẽ rất khó khăn đó…..” Tiêu Cận Sanh nói.
“Không sao hết, ta sẽ làm được, nàng yên tâm đi.”Diệp Thủy Trần cười nói, chuyện này nên để chàng lo chứ không phải để một nữ tử yếu đuối lo.
Tiêu Cận Sanh khựng lại một lúc rồi nói: “Vậy chàng có lấy người khác nữa không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thủy Trần nghe vậy liền cười một tiếng, giữ chặt lấy vai Tiêu Cận Sanh, để nàng nhìn mình rồi nói: “Không đâu, ta chỉ thích một người duy nhất, cũng chỉ lấy một người duy nhất.”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy liền cười, thấp giọng nói: “Bây giờ Hoàng Thượng đã có tình cảm rất tốt với Liễu tiểu thư rồi, ta cảm thấy ta sẽ rất nhanh chóng được giải thoát khỏi đây thôi.”
Diệp Thủy Trần ôm lấy Tiêu Cận Sanh, nói: “Chuyện này nàng không cần suy nghĩ đâu, giao cho ta là được rồi. Có điều Hoàng huynh có thể trung tình với một người duy nhất, khiến ta hơi kinh ngạc” Đến tận bây giờ Diệp Hoan vẫn chưa ép buộc Liễu Vân Tiên làm gì cả, điều đó khiến cho chàng rất kinh ngạc.
“Dù sao thì Liễu tiểu thư cũng thông minh và quyết đoán, có trí tuệ nữa, có thể cùng Hoàng thượng chia sẽ lo toan, ai mà không thích một người như vậy?”Tiêu Cận Sanh cảm thán, hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ rồi.
Diệp Thủy Trần nghe vậy cười khúc khích, nói: “Ta không thích.”
“Còn chưa biết đâu.”Tiêu Cận Sanh nhỏ giọng nói, nếu như nàng không xuyên không đến, Diệp Thủy Trần bây giờ đã sớm có tình cảm với Liễu Vân Tiên rồi, chỉ là vì sự việc lần này mà mới không còn duyên phận gì với nàng ta.
Diệp Thủy Trần ôm chặt Tiêu Cận Sanh, cười nói: “Nàng phải tin ta.”
Hai người đang nói chuyện, Thanh Nhi đi đến đứng bên ngoài cửa nói: “Nương nương, Liễu tiểu thư xin gặp.”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy bội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Thủy Trần, Diệp Thủy Trân cũng lập tức đứng dậy, lúc này Tiêu Cận Sanh mới nói, “Bảo Liễu tiểu thư vào đi.”
Thanh Nhi dạ một tiếng rồi quay người rời đi, Diệp Thủy Trần chỉnh lại tóc cho Tiêu Cận Sanh, rồi xếp gọn lại chăm gối, mới ngồi qua một bên uống trà.
“Nương nương, lâu rồi mới gặp cô, vết thương ở chân đã ổn hơn chưa.” Liễu Vân Tiên vừa đi vào vừa nói, nhìn thấy Diệp Thủy trần liên ngơ ra, hành lễ nói, “Tham kiến Dạ Vương điện hạ.”
“Ừm.”Diệp Thủy Trần lạnh lùng gật đầu một cái.
“Cô sao lại đến đây vậy?” Tiêu Cận Sanh cười nhìn Liễu Vân Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro