Hồng Yến Nam Ph...
2024-09-19 10:06:21
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Vân Khuyết chỉ nói ba chữ.
"Không nhận ra."
Khương Hòa nhìn ánh trăng xuất thần, suy nghĩ theo bóng đêm phiêu tán, nhẹ giọng nói:
"Thế nhân đều biết võ phu nhiều nhất là nhất phẩm, không có cường giả siêu phẩm tồn tại, Đạo Nho Phật Vu đều cảm thấy võ phu là tu sĩ hạ đẳng, khinh thường để ý, ta cảm thấy phần gông cùm xiềng xích võ phu nhất phẩm là điểm cuối này, có lẽ sớm đã bị đánh vỡ, chỉ là không muốn ai biết.
Trong bức họa có thể đối chiến với bốn vị chí cường thiên hạ, nhất định là võ giả mạnh mẽ vượt qua nhất phẩm, hắn nhất định là một người thần bí và đặc thù, lai lịch của hắn, có lẽ liên quan đến bí mật phía trên võ giả nhất phẩm, Vân Khuyết, huynh thân là võ giả chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?"
"Không hiếu kỳ, có thời gian rảnh còn không bằng ngủ thêm một lúc dưỡng đủ tinh thần, tên kia cũng không phải người." Âm thanh của Vân Khuyết vang lên trong bóng tối.
"Hắn là cái gì?" Khương Hòa dần dần mở to đôi mắt trong suốt.
"Quái vật." Vân Khuyết nói ra hai chữ nặng nề.
Nhớ tới con ngươi dựng thẳng to lớn sau lưng võ giả trên bích họa, hơi thở Khương Hòa dừng lại trong chớp mắt, một cảm giác áp bách mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng.
Khương Hòa rất muốn truy vấn một phen, nhưng bên cạnh, đã truyền đến tiếng ngáy của Vân Khuyết.
Một đêm này, nàng suy nghĩ rất nhiều, hồi lâu sau mới ngủ thật say.
Bình minh.
Bầu trời trong xanh.
Vân Khuyết sớm tỉnh lại thu dọn hành lý, đeo hai cái nón rộng vành trên lưng, mang theo bọc đồ, bên trong là da sói của Tam Nhãn Huyết Lang.
Thứ này ở Tàng Thạch trấn không bán được, cần phải đến thành trấn lớn mới có thể bán được với giá tốt.
Bách Ngọc thành, chính là đích đến của Vân Khuyết.
Ăn sáng xong ở quán bánh bao, Vân Khuyết lại đi một chuyến chợ.
Đi một vòng lớn, hắn tay không mà về.
Trên chợ không có trứng rắn và trứng chim.
Khương Hòa biết đó là thói quen của Vân Khuyết, không hỏi nhiều.
Sau đó hai người từ cửa nam ra khỏi trấn.
Khương Hòa vẫn mặc y phục cũ của Vân Khuyết, không tận lực ăn mặc, dung mạo thanh lệ vẫn khuynh quốc khuynh thành.
Cửa trấn có một gốc cây nghiêng, trên cây có vài con chim én.
Những con chim én khác đều líu ríu, khi thì bay đi khi thì bay trở về, duy chỉ có một con chim én đặc thù đứng trên chạc cây không nhúc nhích.
Con chim én này có màu đỏ.
Đôi mắt nhỏ linh động chậm rãi chuyển động, nhìn chằm chằm hai người trẻ tuổi đi ra khỏi trấn Tàng Thạch.
Khi Vân Khuyết và Khương Hòa đi xa, chim én màu đỏ vỗ cánh bay về phía nam.
"Hồng Yến Nam Phi, huyết quang tai ương, không phải điềm tốt nha."
Đi trên con đường đất gập ghềnh, Vân Khuyết liếc mắt nhìn bầu trời nói.
Được Vân Khuyết nhắc nhở, Khương Hòa ngẩng đầu nhìn lại.
Trên cao, một con chim én nho nhỏ màu đỏ đang lướt qua hai người, bay về phía trước con đường lớn.
Với tâm trí của Khương Hòa, nàng lập tức đoán được con Hồng Yến kỳ lạ kia là một tai mắt.
Nhìn chằm chằm vào tai mắt của Linh Vân quận chúa!
Khương Hòa cười cay đắng.
Tàng Thạch trấn cách hoàng thành ngàn núi vạn sông, ít nhất hai ba tháng lộ trình, lúc này mới vừa ra khỏi trấn nhỏ đã bị người giám thị, muốn sống trở lại hoàng thành khó như lên trời.
Đi ra ngoài một dặm, phía trước xuất hiện một rừng cây, hai bên là lối rẽ.
Khương Hòa nghe Vân Khuyết nói qua, cửa nam trấn Tàng Thạch đi ra, bên trái là trấn Ô Kê, bên phải là thành Bách Ngọc, hai con đường đều thông với Thiên Kỳ.
Nàng theo bản năng muốn đi sang phải, kết quả bị Vân Khuyết kéo vào rừng cây, trốn ở sau một gốc cây cao lớn.
"Thay y phục, đội nón lá vào, chúng ta chia nhau đi."
Vân Khuyết quét mắt nhìn đỉnh đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Khương Hòa hiểu ý, đưa trường sam màu xám trên người cho Vân Khuyết, còn mình thì mặc hắc y của hắn.
Hai người đổi áo khoác, đội nón rộng vành.
"Con Hồng Yến kia không đơn giản, muốn tránh được tầm mắt của nó sợ là rất khó." Khương Hòa nói.
"Có đơn giản cũng chỉ là súc sinh mà thôi, muội có nghe qua một từ không, chim ngốc."
Vân Khuyết cười cười, nói: "Tàng Thạch trấn đến Bách Ngọc thành phải mất hai ngày đường, ở giữa có mấy thôn trang có thể nghỉ chân, lát nữa muội đi bên phải, ta đi bên trái, nếu như con chim ngốc kia đi theo muội, sau khi đi được trăm trượng thì rẽ vào rừng cây, chúng ta lại đổi lần nữa, chim ngốc đi theo ta thì muội cứ tiếp tục đi, đến thôn thứ hai trên đường thì chờ ta, nhớ kỹ cái thứ nhất là thôn Đại Thạch, cái thứ hai là thôn Tiểu Thạch, đừng nhầm lẫn, thôn Tiểu Thạch có thể nghỉ qua đêm, thôn Đại Thạch thì không thể."
Khương Hòa gật đầu ghi nhớ, hai người cứ như vậy chia đường mà đi.
Vân Khuyết đi bên trái, Khương Hòa đi bên phải.
Trên ngọn cây ở một bên ngã ba, con chim én màu đỏ chuyển động đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm hai bóng người tách ra.
Hồng Yến nhìn trái nhìn phải, không chút do dự, bay về phía bên trái.
Con chim én này quả thực rất thông minh, có thể nhớ kỹ trường sam màu xám mà mục tiêu đang mặc, mặc dù có nón che chắn, nó cũng có thể tiếp tục truy tung.
Nhưng sự thông minh của Yến Tử có hạn, chính như Vân Khuyết nói, chỉ là một con chim ngốc mà thôi.
Khương Hòa bước chân rất nhanh, vội vàng mà đi.
Vừa đi vừa cẩn thận quan sát bầu trời.
Cho đến khi xác nhận Hồng Yến không truy tung mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Biện pháp của Vân Khuyết nhìn như đơn giản, lại vô cùng thực dụng, dễ như trở bàn tay hất bỏ tai mắt.
Nếu không với độ cao bay lượn của Yến Tử, người trên mặt đất căn bản không có cách nào.
Men theo con đường đất, Khương Hòa đi được nửa ngày, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, nàng ngồi ở bên đường nghỉ ngơi một chút.
Khương Hòa tính toán Vân Khuyết hẳn là bỏ rơi Hồng Yến, đang chạy tới bên này.
Đi mãi, nàng khát nước khó nhịn.
Đúng lúc ven đường có một dòng suối nhỏ, nước suối trong suốt thấy đáy.
Nàng đưa tay hứng nước suối uống mấy ngụm, lập tức cảm thấy toàn thân mát lạnh, rất là thoải mái.
"Không nhận ra."
Khương Hòa nhìn ánh trăng xuất thần, suy nghĩ theo bóng đêm phiêu tán, nhẹ giọng nói:
"Thế nhân đều biết võ phu nhiều nhất là nhất phẩm, không có cường giả siêu phẩm tồn tại, Đạo Nho Phật Vu đều cảm thấy võ phu là tu sĩ hạ đẳng, khinh thường để ý, ta cảm thấy phần gông cùm xiềng xích võ phu nhất phẩm là điểm cuối này, có lẽ sớm đã bị đánh vỡ, chỉ là không muốn ai biết.
Trong bức họa có thể đối chiến với bốn vị chí cường thiên hạ, nhất định là võ giả mạnh mẽ vượt qua nhất phẩm, hắn nhất định là một người thần bí và đặc thù, lai lịch của hắn, có lẽ liên quan đến bí mật phía trên võ giả nhất phẩm, Vân Khuyết, huynh thân là võ giả chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?"
"Không hiếu kỳ, có thời gian rảnh còn không bằng ngủ thêm một lúc dưỡng đủ tinh thần, tên kia cũng không phải người." Âm thanh của Vân Khuyết vang lên trong bóng tối.
"Hắn là cái gì?" Khương Hòa dần dần mở to đôi mắt trong suốt.
"Quái vật." Vân Khuyết nói ra hai chữ nặng nề.
Nhớ tới con ngươi dựng thẳng to lớn sau lưng võ giả trên bích họa, hơi thở Khương Hòa dừng lại trong chớp mắt, một cảm giác áp bách mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng.
Khương Hòa rất muốn truy vấn một phen, nhưng bên cạnh, đã truyền đến tiếng ngáy của Vân Khuyết.
Một đêm này, nàng suy nghĩ rất nhiều, hồi lâu sau mới ngủ thật say.
Bình minh.
Bầu trời trong xanh.
Vân Khuyết sớm tỉnh lại thu dọn hành lý, đeo hai cái nón rộng vành trên lưng, mang theo bọc đồ, bên trong là da sói của Tam Nhãn Huyết Lang.
Thứ này ở Tàng Thạch trấn không bán được, cần phải đến thành trấn lớn mới có thể bán được với giá tốt.
Bách Ngọc thành, chính là đích đến của Vân Khuyết.
Ăn sáng xong ở quán bánh bao, Vân Khuyết lại đi một chuyến chợ.
Đi một vòng lớn, hắn tay không mà về.
Trên chợ không có trứng rắn và trứng chim.
Khương Hòa biết đó là thói quen của Vân Khuyết, không hỏi nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó hai người từ cửa nam ra khỏi trấn.
Khương Hòa vẫn mặc y phục cũ của Vân Khuyết, không tận lực ăn mặc, dung mạo thanh lệ vẫn khuynh quốc khuynh thành.
Cửa trấn có một gốc cây nghiêng, trên cây có vài con chim én.
Những con chim én khác đều líu ríu, khi thì bay đi khi thì bay trở về, duy chỉ có một con chim én đặc thù đứng trên chạc cây không nhúc nhích.
Con chim én này có màu đỏ.
Đôi mắt nhỏ linh động chậm rãi chuyển động, nhìn chằm chằm hai người trẻ tuổi đi ra khỏi trấn Tàng Thạch.
Khi Vân Khuyết và Khương Hòa đi xa, chim én màu đỏ vỗ cánh bay về phía nam.
"Hồng Yến Nam Phi, huyết quang tai ương, không phải điềm tốt nha."
Đi trên con đường đất gập ghềnh, Vân Khuyết liếc mắt nhìn bầu trời nói.
Được Vân Khuyết nhắc nhở, Khương Hòa ngẩng đầu nhìn lại.
Trên cao, một con chim én nho nhỏ màu đỏ đang lướt qua hai người, bay về phía trước con đường lớn.
Với tâm trí của Khương Hòa, nàng lập tức đoán được con Hồng Yến kỳ lạ kia là một tai mắt.
Nhìn chằm chằm vào tai mắt của Linh Vân quận chúa!
Khương Hòa cười cay đắng.
Tàng Thạch trấn cách hoàng thành ngàn núi vạn sông, ít nhất hai ba tháng lộ trình, lúc này mới vừa ra khỏi trấn nhỏ đã bị người giám thị, muốn sống trở lại hoàng thành khó như lên trời.
Đi ra ngoài một dặm, phía trước xuất hiện một rừng cây, hai bên là lối rẽ.
Khương Hòa nghe Vân Khuyết nói qua, cửa nam trấn Tàng Thạch đi ra, bên trái là trấn Ô Kê, bên phải là thành Bách Ngọc, hai con đường đều thông với Thiên Kỳ.
Nàng theo bản năng muốn đi sang phải, kết quả bị Vân Khuyết kéo vào rừng cây, trốn ở sau một gốc cây cao lớn.
"Thay y phục, đội nón lá vào, chúng ta chia nhau đi."
Vân Khuyết quét mắt nhìn đỉnh đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Khương Hòa hiểu ý, đưa trường sam màu xám trên người cho Vân Khuyết, còn mình thì mặc hắc y của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đổi áo khoác, đội nón rộng vành.
"Con Hồng Yến kia không đơn giản, muốn tránh được tầm mắt của nó sợ là rất khó." Khương Hòa nói.
"Có đơn giản cũng chỉ là súc sinh mà thôi, muội có nghe qua một từ không, chim ngốc."
Vân Khuyết cười cười, nói: "Tàng Thạch trấn đến Bách Ngọc thành phải mất hai ngày đường, ở giữa có mấy thôn trang có thể nghỉ chân, lát nữa muội đi bên phải, ta đi bên trái, nếu như con chim ngốc kia đi theo muội, sau khi đi được trăm trượng thì rẽ vào rừng cây, chúng ta lại đổi lần nữa, chim ngốc đi theo ta thì muội cứ tiếp tục đi, đến thôn thứ hai trên đường thì chờ ta, nhớ kỹ cái thứ nhất là thôn Đại Thạch, cái thứ hai là thôn Tiểu Thạch, đừng nhầm lẫn, thôn Tiểu Thạch có thể nghỉ qua đêm, thôn Đại Thạch thì không thể."
Khương Hòa gật đầu ghi nhớ, hai người cứ như vậy chia đường mà đi.
Vân Khuyết đi bên trái, Khương Hòa đi bên phải.
Trên ngọn cây ở một bên ngã ba, con chim én màu đỏ chuyển động đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm hai bóng người tách ra.
Hồng Yến nhìn trái nhìn phải, không chút do dự, bay về phía bên trái.
Con chim én này quả thực rất thông minh, có thể nhớ kỹ trường sam màu xám mà mục tiêu đang mặc, mặc dù có nón che chắn, nó cũng có thể tiếp tục truy tung.
Nhưng sự thông minh của Yến Tử có hạn, chính như Vân Khuyết nói, chỉ là một con chim ngốc mà thôi.
Khương Hòa bước chân rất nhanh, vội vàng mà đi.
Vừa đi vừa cẩn thận quan sát bầu trời.
Cho đến khi xác nhận Hồng Yến không truy tung mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Biện pháp của Vân Khuyết nhìn như đơn giản, lại vô cùng thực dụng, dễ như trở bàn tay hất bỏ tai mắt.
Nếu không với độ cao bay lượn của Yến Tử, người trên mặt đất căn bản không có cách nào.
Men theo con đường đất, Khương Hòa đi được nửa ngày, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, nàng ngồi ở bên đường nghỉ ngơi một chút.
Khương Hòa tính toán Vân Khuyết hẳn là bỏ rơi Hồng Yến, đang chạy tới bên này.
Đi mãi, nàng khát nước khó nhịn.
Đúng lúc ven đường có một dòng suối nhỏ, nước suối trong suốt thấy đáy.
Nàng đưa tay hứng nước suối uống mấy ngụm, lập tức cảm thấy toàn thân mát lạnh, rất là thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro