Huấn Cẩu
2024-09-19 10:06:21
Ngay trước mặt Bình Sơn Quân, mắng người ta là kẻ ngu, Vân Khuyết vừa nói ra lời này, Môn Lục ở bên cạnh mặt mày tái mét.
Mặc dù Mục Thanh Dao ổn trọng, giờ phút này cũng khẩn trương lên.
Dù sao đối phương cũng là hổ yêu cấp bảy, cũng không phải hàng xóm tầm thường, yêu tộc phần lớn là hỉ nộ vô thường, trở mặt sẽ động thủ.
Ngoài dự liệu của hai người chính là, Bình Sơn Quân chẳng những không giận, ngược lại lông trắng trên trán nhíu lại, thoạt nhìn giống như đang cau mày.
"Đùa ta? Không đến mức đó chứ, hai viên Huyết Sát Đan là chỗ tốt thật sự." Bình Sơn Quân nói.
"Ngươi chưa từng nuôi chó." Vân Khuyết nói.
"Chưa từng nuôi, thứ đó không phải dùng để ăn sao, nuôi nó làm cái gì." Bình Sơn Quân nói.
"Vậy ngươi có hiểu dạy chó như thế nào không?" Vân Khuyết nói.
"Đánh thôi, không nghe lời thì đánh, đánh cho đến khi nghe lời mới thôi, đơn giản bao nhiêu, nếu không nghe lời thì nướng ăn." Bình Sơn Quân nói.
"Ta nói cho ngươi một chút về cách dạy chó, đánh cũng vô dụng, muốn một con chó nghe lời, cần đồ ăn mới được, trước tiên lấy một khúc xương, để cho chó làm ra những hành động mà ngươi cần, ví dụ như đi bắt một con mèo hoang, liền xem xương như phần thưởng, mấy lần xuống tới, chỉ cần ngươi lấy ra xương cốt, chó liền sẽ chạy ra ngoài bắt mèo." Vân Khuyết nói.
"Đây cũng là một biện pháp tốt, nếu như ta dùng xương làm phần thưởng, để cho chó bắt chuột cũng được." Bình Sơn Quân nói.
"Không sai, huấn luyện chó đơn giản như thế đấy, chỉ cần có đầy đủ phần thưởng, chó sẽ nói gì nghe nấy, tuyệt đối nghe lời." Vân Khuyết nói.
"Nghe có chút thú vị, hôm nào ta cũng bắt một con cẩu yêu về đùa giỡn... Chúng ta đang nói vì sao ta bị đùa giỡn, ngươi giảng dạy chó làm gì?" Bình Sơn Quân nói.
"Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong chuyện của chó đâu, ngươi thử nghĩ xem, khi ngươi dựa theo phương thức thưởng xương cốt huấn luyện tốt một con chó hoang nhặt được, có một ngày ngươi lấy ra một con heo sữa quay thơm ngào ngạt, bảo con chó hoang đi bắt trâu nhà hàng xóm về, ngươi đoán chó có thể đi bắt hay không?" Vân Khuyết nói.
"Chắc chắn là có! Xương cốt chỉ có mấy miếng thịt, heo sữa quay thơm quá!" Bình Sơn Quân nói.
"Con chó cũng nghĩ như vậy, nó đi đến nhà hàng xóm cắn chết một con bò già rồi tha về, sau đó chờ phần thưởng, như vậy chủ nhân của nó, nên làm như thế nào?" Vân Khuyết nói.
"Đương nhiên là cho chó ăn heo sữa quay rồi!" Bình Sơn Quân nói.
"Trước đừng vội cho chó ăn, hàng xóm kia của ngươi không yếu hơn ngươi đâu, hắn không ở nhà, chờ trở về phát hiện mất trâu thì khẳng định sẽ đến tìm ngươi, động thủ, kết quả tốt nhất chính là đồng quy vu tận, mà giá trị của con heo sữa quay kia đủ mua một trăm con chó, ngươi, còn muốn cho chó ăn không?" Vân Khuyết nói.
Bình Sơn Quân cẩn thận suy nghĩ, nói:
"Vậy còn cho ăn cái rắm gì nữa! Ta tự mình ăn heo sữa quay, đem thịt trâu chết đi bán lấy tiền, lại đem con chó đánh chết đưa cho hàng xóm, liền nói chó nổi điên cắn trâu, trâu không biết chạy đi đâu, dù sao chó đã chết, chết không đối chứng! Ta tiết kiệm được heo sữa quay, lại có một con trâu, chỉ mất một con chó mà thôi!"
Vân Khuyết nở nụ cười, cười đến Bình Sơn Quân không hiểu mô tê gì.
Môn Lục ở bên cạnh còn đang đếm ngón tay tính toán xem cuộc mua bán này rốt cuộc ai kiếm lời, Mục Thanh Dao sớm đã nhìn rõ ngụ ý của câu chuyện, nàng nhìn Vân Khuyết với ánh mắt tán thưởng.
Vân Khuyết khoát tay, nói:
"Ngươi quên rồi sao, chó hoang là do ngươi nhặt được, thứ ngươi thật sự trả giá chỉ có mấy khúc xương dùng để huấn luyện chó mà thôi, Hồng Liên Giáo bỏ ra, cũng chỉ là hai viên Huyết Sát Đan, ngươi cảm thấy một yêu thú cấp bảy giá trị cao, hay là một viên Hóa Hình Đan giá trị cao hơn?"
Bình Sơn Quân sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau, nó giận tím mặt, gầm lên một tiếng rung trời, chấn động suýt nữa thổi tắt đống lửa bên cạnh.
"Hồng Liên Giáo! Cư nhiên dám coi bản vương là chó!"
Dù tâm trí của Bình Sơn Quân không thể so với loại người thông minh như Vân Khuyết, nhưng nó chỉ cần so sánh một chút là có thể đưa ra một kết luận.
Cho dù cuối cùng có thể giết chết quận chúa, Hồng Liên Giáo cũng sẽ không đưa ra một viên Hóa Hình Đan.
Bởi vì giá trị của Hóa Hình Đan, hơn một ngàn đầu yêu thú cấp bảy cộng lại cũng không sánh bằng!
Hồng Liên Giáo vẽ cho Bình Sơn Quân một cái bánh lớn thơm ngào ngạt, hơn nữa dùng hai viên Huyết Sát Đan làm đồ khai vị mê hoặc Bình Sơn Quân, để cho nó bán mạng, quả thực không khác thủ đoạn huấn cẩu là bao.
Sau khi gầm xong, Bình Sơn Quân đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
May mà nó không giết chết quận chúa, dù sao cũng không uổng công bận việc, có hai viên Huyết Sát Đan.
Nếu nó thật sự giết chết Linh Vân quận chúa, tình cảnh của nó cũng giống như con chó hoang trong chuyện xưa, bị chủ nhân đánh chết, dùng để gánh tội thay.
Hồng Liên Giáo chỉ cần đổ hết cái chết của quận chúa lên người Bình Sơn Quân là có thể thoát ra khỏi chuyện này.
Thu hồi răng nanh, Bình Sơn Quân nhìn về phía Vân Khuyết, ánh mắt tràn ngập cảm kích, nói:
"May mà có lão hàng xóm là ngươi, bằng không bản vương đã bị người ta lừa chết mất! Lũ khốn kiếp Hồng Liên Giáo kia, sớm muộn gì bản vương cũng ăn sạch bọn chúng!"
Lần này Bình Sơn Quân cảm kích Vân Khuyết là thật tâm thật ý.
Nếu không phải Vân Khuyết bảo vệ Linh Vân quận chúa, chờ nó mang theo quận chúa đi tìm Hồng Liên Giáo đổi lấy Hóa Hình Đan, chính là thời khắc nó chết!
Lúc này con hổ gầy kia đã trở về, ngoạm một con lợn rừng vừa mới cắn chết, đặt ở bên cạnh đống lửa.
Xem ra, là chuẩn bị nguyên liệu cho đại vương đây mà.
Thế nhưng nó vẫn luôn đi đường vòng.
"Vừa hay ta cũng đang đói, ăn thịt heo nướng!" Vân Khuyết xoa xoa tay nói.
Con hổ gầy nghe vậy lập tức lộ vẻ nhẹ nhõm, khẽ kêu lên hai tiếng, như đang đồng ý.
Mục Thanh Dao lần đầu tiên nhìn thấy một con hổ yêu lại sợ hãi nhân tộc như thế, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kỳ thật con hổ gầy này cũng không gầy.
Chỉ là so sánh với Bình Sơn Quân thì nhỏ hơn rất nhiều, hình thể cũng giống như hổ bình thường.
Hổ là chúa tể sơn lâm, hổ yêu càng thêm hung dữ, nhưng trong mắt Mục Thanh Dao, con hổ gầy kia ở trước mặt Vân Khuyết, chỉ kém nước đi bắt chuột về dâng lên lấy lòng.
Nào còn nửa điểm oai phong của hổ, rõ ràng là một con mèo lớn mà thôi.
Nghe nói Vân Khuyết muốn ăn thịt heo nướng, Môn Lục vội vàng xung phong:
--
Mặc dù Mục Thanh Dao ổn trọng, giờ phút này cũng khẩn trương lên.
Dù sao đối phương cũng là hổ yêu cấp bảy, cũng không phải hàng xóm tầm thường, yêu tộc phần lớn là hỉ nộ vô thường, trở mặt sẽ động thủ.
Ngoài dự liệu của hai người chính là, Bình Sơn Quân chẳng những không giận, ngược lại lông trắng trên trán nhíu lại, thoạt nhìn giống như đang cau mày.
"Đùa ta? Không đến mức đó chứ, hai viên Huyết Sát Đan là chỗ tốt thật sự." Bình Sơn Quân nói.
"Ngươi chưa từng nuôi chó." Vân Khuyết nói.
"Chưa từng nuôi, thứ đó không phải dùng để ăn sao, nuôi nó làm cái gì." Bình Sơn Quân nói.
"Vậy ngươi có hiểu dạy chó như thế nào không?" Vân Khuyết nói.
"Đánh thôi, không nghe lời thì đánh, đánh cho đến khi nghe lời mới thôi, đơn giản bao nhiêu, nếu không nghe lời thì nướng ăn." Bình Sơn Quân nói.
"Ta nói cho ngươi một chút về cách dạy chó, đánh cũng vô dụng, muốn một con chó nghe lời, cần đồ ăn mới được, trước tiên lấy một khúc xương, để cho chó làm ra những hành động mà ngươi cần, ví dụ như đi bắt một con mèo hoang, liền xem xương như phần thưởng, mấy lần xuống tới, chỉ cần ngươi lấy ra xương cốt, chó liền sẽ chạy ra ngoài bắt mèo." Vân Khuyết nói.
"Đây cũng là một biện pháp tốt, nếu như ta dùng xương làm phần thưởng, để cho chó bắt chuột cũng được." Bình Sơn Quân nói.
"Không sai, huấn luyện chó đơn giản như thế đấy, chỉ cần có đầy đủ phần thưởng, chó sẽ nói gì nghe nấy, tuyệt đối nghe lời." Vân Khuyết nói.
"Nghe có chút thú vị, hôm nào ta cũng bắt một con cẩu yêu về đùa giỡn... Chúng ta đang nói vì sao ta bị đùa giỡn, ngươi giảng dạy chó làm gì?" Bình Sơn Quân nói.
"Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong chuyện của chó đâu, ngươi thử nghĩ xem, khi ngươi dựa theo phương thức thưởng xương cốt huấn luyện tốt một con chó hoang nhặt được, có một ngày ngươi lấy ra một con heo sữa quay thơm ngào ngạt, bảo con chó hoang đi bắt trâu nhà hàng xóm về, ngươi đoán chó có thể đi bắt hay không?" Vân Khuyết nói.
"Chắc chắn là có! Xương cốt chỉ có mấy miếng thịt, heo sữa quay thơm quá!" Bình Sơn Quân nói.
"Con chó cũng nghĩ như vậy, nó đi đến nhà hàng xóm cắn chết một con bò già rồi tha về, sau đó chờ phần thưởng, như vậy chủ nhân của nó, nên làm như thế nào?" Vân Khuyết nói.
"Đương nhiên là cho chó ăn heo sữa quay rồi!" Bình Sơn Quân nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trước đừng vội cho chó ăn, hàng xóm kia của ngươi không yếu hơn ngươi đâu, hắn không ở nhà, chờ trở về phát hiện mất trâu thì khẳng định sẽ đến tìm ngươi, động thủ, kết quả tốt nhất chính là đồng quy vu tận, mà giá trị của con heo sữa quay kia đủ mua một trăm con chó, ngươi, còn muốn cho chó ăn không?" Vân Khuyết nói.
Bình Sơn Quân cẩn thận suy nghĩ, nói:
"Vậy còn cho ăn cái rắm gì nữa! Ta tự mình ăn heo sữa quay, đem thịt trâu chết đi bán lấy tiền, lại đem con chó đánh chết đưa cho hàng xóm, liền nói chó nổi điên cắn trâu, trâu không biết chạy đi đâu, dù sao chó đã chết, chết không đối chứng! Ta tiết kiệm được heo sữa quay, lại có một con trâu, chỉ mất một con chó mà thôi!"
Vân Khuyết nở nụ cười, cười đến Bình Sơn Quân không hiểu mô tê gì.
Môn Lục ở bên cạnh còn đang đếm ngón tay tính toán xem cuộc mua bán này rốt cuộc ai kiếm lời, Mục Thanh Dao sớm đã nhìn rõ ngụ ý của câu chuyện, nàng nhìn Vân Khuyết với ánh mắt tán thưởng.
Vân Khuyết khoát tay, nói:
"Ngươi quên rồi sao, chó hoang là do ngươi nhặt được, thứ ngươi thật sự trả giá chỉ có mấy khúc xương dùng để huấn luyện chó mà thôi, Hồng Liên Giáo bỏ ra, cũng chỉ là hai viên Huyết Sát Đan, ngươi cảm thấy một yêu thú cấp bảy giá trị cao, hay là một viên Hóa Hình Đan giá trị cao hơn?"
Bình Sơn Quân sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau, nó giận tím mặt, gầm lên một tiếng rung trời, chấn động suýt nữa thổi tắt đống lửa bên cạnh.
"Hồng Liên Giáo! Cư nhiên dám coi bản vương là chó!"
Dù tâm trí của Bình Sơn Quân không thể so với loại người thông minh như Vân Khuyết, nhưng nó chỉ cần so sánh một chút là có thể đưa ra một kết luận.
Cho dù cuối cùng có thể giết chết quận chúa, Hồng Liên Giáo cũng sẽ không đưa ra một viên Hóa Hình Đan.
Bởi vì giá trị của Hóa Hình Đan, hơn một ngàn đầu yêu thú cấp bảy cộng lại cũng không sánh bằng!
Hồng Liên Giáo vẽ cho Bình Sơn Quân một cái bánh lớn thơm ngào ngạt, hơn nữa dùng hai viên Huyết Sát Đan làm đồ khai vị mê hoặc Bình Sơn Quân, để cho nó bán mạng, quả thực không khác thủ đoạn huấn cẩu là bao.
Sau khi gầm xong, Bình Sơn Quân đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
May mà nó không giết chết quận chúa, dù sao cũng không uổng công bận việc, có hai viên Huyết Sát Đan.
Nếu nó thật sự giết chết Linh Vân quận chúa, tình cảnh của nó cũng giống như con chó hoang trong chuyện xưa, bị chủ nhân đánh chết, dùng để gánh tội thay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng Liên Giáo chỉ cần đổ hết cái chết của quận chúa lên người Bình Sơn Quân là có thể thoát ra khỏi chuyện này.
Thu hồi răng nanh, Bình Sơn Quân nhìn về phía Vân Khuyết, ánh mắt tràn ngập cảm kích, nói:
"May mà có lão hàng xóm là ngươi, bằng không bản vương đã bị người ta lừa chết mất! Lũ khốn kiếp Hồng Liên Giáo kia, sớm muộn gì bản vương cũng ăn sạch bọn chúng!"
Lần này Bình Sơn Quân cảm kích Vân Khuyết là thật tâm thật ý.
Nếu không phải Vân Khuyết bảo vệ Linh Vân quận chúa, chờ nó mang theo quận chúa đi tìm Hồng Liên Giáo đổi lấy Hóa Hình Đan, chính là thời khắc nó chết!
Lúc này con hổ gầy kia đã trở về, ngoạm một con lợn rừng vừa mới cắn chết, đặt ở bên cạnh đống lửa.
Xem ra, là chuẩn bị nguyên liệu cho đại vương đây mà.
Thế nhưng nó vẫn luôn đi đường vòng.
"Vừa hay ta cũng đang đói, ăn thịt heo nướng!" Vân Khuyết xoa xoa tay nói.
Con hổ gầy nghe vậy lập tức lộ vẻ nhẹ nhõm, khẽ kêu lên hai tiếng, như đang đồng ý.
Mục Thanh Dao lần đầu tiên nhìn thấy một con hổ yêu lại sợ hãi nhân tộc như thế, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kỳ thật con hổ gầy này cũng không gầy.
Chỉ là so sánh với Bình Sơn Quân thì nhỏ hơn rất nhiều, hình thể cũng giống như hổ bình thường.
Hổ là chúa tể sơn lâm, hổ yêu càng thêm hung dữ, nhưng trong mắt Mục Thanh Dao, con hổ gầy kia ở trước mặt Vân Khuyết, chỉ kém nước đi bắt chuột về dâng lên lấy lòng.
Nào còn nửa điểm oai phong của hổ, rõ ràng là một con mèo lớn mà thôi.
Nghe nói Vân Khuyết muốn ăn thịt heo nướng, Môn Lục vội vàng xung phong:
--
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro