Trấn Thủ Nhà Giam Trăm Năm, Xuất Thế Uy Áp Ma Tôn (Dịch)
Bắt Giữ Hung Đồ...
2024-11-21 16:54:26
꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
“Tái Bắc Kiếm Vương…” Tô Bạch trầm ngâm trong lòng.
Hắn từng nghe các quản ngục nói về nhân vật này: Tái Bắc Kiếm Vương, là một đại tông sư Võ Đạo hùng mạnh, thống trị vùng biên cương phía Bắc của Đại Hạ Hoàng Triều!
Người này không chỉ sở hữu Luyện Thể công phu thâm sâu mà còn tu luyện một bộ công pháp Kiếm Đạo phẩm cấp rất cao!
Nghe đồn, Kiếm Vương từng một mình đối đầu với ba vị đại tông sư Võ Đạo mà không hề thua kém, cuối cùng còn chém bại hai trong số họ, uy danh vô địch!
Nhờ vậy, ông được phong danh hiệu Kiếm Vương!
Người này lại rất thích nhận đệ tử, dưới trướng có vô số môn đồ, và thiếu niên mới được áp giải tới kia, chính là một trong những đệ tử của Tái Bắc Kiếm Vương!
Mà tên tiểu tử này có bản tính gian xảo, hung ác, khát máu, dựa vào sư tôn Kiếm Vương mà nghênh ngang tiến vào Đại Hạ Hoàng Triều, trên đường đi ngang nhiên cướp của giết người, gây ra vô số tội ác!
Sau khi bị võ giả Trảm Ma Ti bắt giữ, hắn liền bị đưa vào ngục giam của Đại Hạ hoàng triều.
“Tội ác, không phân tuổi tác!” Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tô Bạch.
Khoảng nửa giờ sau. Quản ngục trong khu vực này đã lôi thiếu niên ra khỏi buồng giam, đưa hắn vào sâu bên trong ngục, chuẩn bị thẩm vấn riêng!
Tô Bạch nghe rằng, dưới trướng Tái Bắc Kiếm Vương có ba đệ tử điên cuồng, tự xưng là "Tái Bắc Tam Hùng"!
Lần này xuôi Nam, cả ba người bọn chúng đều tới, nhưng hai tên kia vẫn đang lẩn trốn, không để lại chút manh mối nào. Còn thiếu niên trước mặt, là tên nhỏ tuổi nhất trong ba người đó. Có lẽ từ miệng hắn, có thể moi ra được một ít tin tức.
Thế nhưng, một giờ sau. Vị cai ngục trung niên bước ra khỏi phòng tra hỏi, nét mặt có phần u ám, theo sau ông là mấy quản ngục khác, trông ai nấy cũng đều mệt mỏi, rã rời!
Tô Bạch vẫn đứng đợi bên ngoài, quan sát sắc mặt mọi người. Hắn bước tới hỏi thăm tình hình, vị cai ngục trung niên trao đổi với Tô Bạch đôi câu rồi vội vàng rời đi.
Sau đó, một lão quản ngục vẻ mặt đau khổ nói: “Tô cai ngục, tên này tuy nhỏ tuổi, nhưng đúng là cứng đầu cứng cổ, chúng ta đã thử đủ kiểu tra hỏi, mấy anh em gần như kiệt sức, mà thằng nhóc này vẫn không hé răng nửa lời!”
Một quản ngục trẻ tuổi khác, mặt tái nhợt, nói thêm: “Chưa hết đâu, tên này hình như còn luyện ma công gì đó, mỗi lần nhìn vào gương mặt nó, ta lại thấy lòng hoang mang, tim đập loạn cả lên!”
Cả đám người xôn xao bàn tán, trông ai cũng mệt nhoài.
Tô Bạch nghe xong, cũng hiểu rõ tình hình: “Các vị đã vất vả rồi.”
Tô Bạch nhìn thiếu niên nằm bất động dưới đất, máu me đầy mình, rồi nói thêm: ”Mọi người cứ đi nghỉ trước đi, chuyện áp giải này, cứ giao cho ta lo liệu!”
“Không được! Chuyện này không thể!” Đám quản ngục đồng loạt lắc đầu, có chút kinh sợ.
Dù sao, việc áp giải tù nhân nguy hiểm vốn là trách nhiệm của họ, còn thân phận của Tô Bạch lại cao quý hơn, sao có thể để hắn làm việc này?
Nhưng trước sự kiên quyết của Tô Bạch, bọn họ đành miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy thì phiền Tô cai ngục vậy!”
Sau khi nhóm quản ngục rời đi, Tô Bạch tiến đến gần tên thiếu niên kia.
Hắn nhận ra trên người thiếu niên đầy những vết thương loang lổ, bầm tím khắp nơi. Làn da và cơ bắp trầy trụa, hôi thối, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.
Nhưng dù bị thương nặng, thiếu niên này không hề kêu rên, chỉ nằm co quắp trên mặt đất, ánh mắt đầy hung tợn nhìn chằm chằm vào Tô Bạch! Ánh mắt ấy như muốn nuốt chửng hắn ngay lập tức!
“Thằng nhãi này quả là sinh ra đã mang bản tính của ma đầu!” Nhìn dáng vẻ độc ác của thiếu niên, nét mặt Tô Bạch lạnh đi.
Đúng là trên đời có một số ít người trời sinh đã tàn ác, làm những chuyện tàn độc để thỏa mãn niềm vui, và coi việc gây tổn hại cho người khác là niềm tự hào!
Phanh!
Tô Bạch đưa tay phải, túm chặt lấy xương vai của thiếu niên, bóp mạnh đến mức gần như nghiền nát xương cốt của hắn!
Sắc mặt thiếu niên ngay lập tức biến dạng, dữ tợn như một ác quỷ từ Địa Ngục.
Trên đường áp giải, hắn không ngừng buông lời tục tĩu, chửi rủa thô bạo, buông ra những lời lăng mạ khó nghe nhất!
Bốp!
Tô Bạch không kiêng nể, giáng cho hắn một cái tát mạnh!
Trong nháy mắt, máu tươi văng tung tóe, khuôn mặt thiếu niên bị đánh đến máu thịt lẫn lộn!
Dù vậy, hắn vẫn cứng giọng lẩm bẩm qua kẽ răng: “Chúng ta, Tái Bắc Tam Hùng, từ trước đến nay đồng sinh cộng tử! Ngươi nghĩ rằng nhốt được ta vào ngục là ta chắc chắn sẽ chết sao? Đợi đại ca và nhị ca của ta đến cứu, ta sẽ bắt ngươi chịu cảnh ăn tươi nuốt sống, thiên đao vạn quả!”
Nghe những lời ấy, Tô Bạch chỉ cười khẩy! Lại có chuyện tốt đến vậy sao? Mua một tặng hai?
Quả thật đúng ý của hắn, mong cho hai người huynh đệ của tên thiếu niên này sớm đến cướp ngục để cứu hắn ra ngoài!
Dù sao thì được tặng thêm kinh nghiệm miễn phí, ai lại không muốn? Cứ thế này thì không khác gì đang ban phát công đức.
Trong mắt Tô Bạch, đám “Tái Bắc Tam Hùng” này thật sự rất biết “nghĩa khí.”
Tình nghĩa huynh đẹe bền chặt, chẳng khác gì muốn nhường cơ hội cho hắn tích lũy kinh nghiệm, đúng là những "người tốt" hiếm có.
Sau khi trói chặt tên thiếu niên và nhốt vào ngục, Tô Bạch tiện tay mở Tẩy Tội Đỉnh kiểm tra thông tin của hắn.
[Tội phạm: Trần Đằng]
[Phẩm cấp tội nghiệt: Ba sao]
[Thực lực: Thông Huyền tầng chín]
[Trạng thái: Trọng thương (bị giam giữ)]
[Tỷ lệ trấn áp: 1%]
[Phần thưởng: 20 điểm kinh nghiệm / giờ]
Nhìn qua chi tiết về Trần Đằng, Tô Bạch càng thêm mong chờ hai người huynh đẹe còn lại của hắn xuất hiện.
Tên Trần Đằng này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã đạt tới Thông Huyền Cảnh tầng chín, hoàn toàn có thể xem là thiên tài trong tu luyện.
Hai người huynh đệ còn lại đứng trên hắn về địa vị, chắc chắn cảnh giới hẳn cũng cao hơn hắn nhiều!
Có khả năng cả hai đã đạt tới Khí Hải Cảnh – đúng là hai con cá lớn! Nhanh đến đi nào, ta đã sẵn sàng rồi!
Với kỳ vọng này, Tô Bạch quyết định sẽ dành mấy ngày tới âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của Trần Đằng, đề phòng huynh đệ của hắn xuất hiện.
Cứ thế, những ngày sau đó, trong khi vẫn tiếp tục nhiệm vụ giam giữ các tội phạm mới, Tô Bạch vẫn không quên chú ý đến Trần Đằng.
Ngày qua ngày, nhưng bóng dáng của hai người huynh đệ “đồng sinh cộng tử” kia vẫn bặt vô âm tín. Đợi mãi không thấy họ đến, Trần Đằng bắt đầu lo lắng và cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ đại ca và nhị ca thực sự không định đến cứu hắn sao? Trong lòng hắn thầm hoài nghi, nhưng lại tự an ủi mình. Không thể nào… chắc chắn họ sẽ đến cứu…
Nhưng sự lo âu vẫn dấy lên trong lòng Trần Đằng, khiến sắc mặt hắn căng thẳng và dần không yên.
Rồi nửa tháng trôi qua. Vào một buổi chạng vạng.
“A ~”
Một quản ngục trẻ tuổi đi tuần dọc hành lang, ngáp dài một cái vì mệt mỏi.
Giờ này, đa phần các quản ngục đang dùng bữa trong phòng ăn, chỉ còn lại một, hai người đi tuần tra quanh khu vực giam giữ.
“Hành động thôi!” Lặng lẽ trong bóng tối, hai bóng người đã đợi sẵn cơ hội này!
Nhanh chóng áp sát, họ bất ngờ lao tới tấn công quản ngục trẻ tuổi đang tuần tra.
Nhưng đúng lúc họ sắp lặng lẽ hạ gục tên quản ngục, một bóng người đột ngột xuất hiện, chắn ngang trước mặt họ.
Tô Bạch tung một chưởng mạnh mẽ, hất bay cả hai tên, sau đó mỉm cười nói: “Các ngươi đến chậm thật đấy!”
Hai võ giả trẻ tuổi bị cú chưởng bất ngờ hất bay mấy mét, máu miệng phun ra tung tóe!
“Cai ngục cao thủ!”
“Chạy mau!”
Trong cơn kinh hãi, cả hai lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám chần chừ thêm giây nào!
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Tô Bạch cười nhạt, khẽ lắc đầu.
Ngay lập tức, hắn thi triển bộ pháp thoắt ẩn thoắt hiện, lao vút về phía hai tên đang tháo chạy. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đuổi kịp cả hai!
Bốp!
Một quyền vung ra, ngay sau đó là vài tiếng hét thảm thiết vang lên. Hai võ giả trẻ tuổi bị đánh đến máu thịt văng tung tóe, xương cốt vỡ vụn!
Cả hai ngã lăn trên mặt đất, nằm trong vũng máu, thương tích đầy mình, không còn khả năng nhúc nhích hay phản kháng!
Tiếng động lớn do cuộc chiến gây ra nhanh chóng thu hút nhiều quản ngục chạy đến xem xét tình hình. Khi hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, họ dành cho Tô Bạch một ánh nhìn cảm kích. Nếu hai tên này thực sự cứu được Trần Đằng trốn thoát, đúng là phiền phức sẽ đổ lên đầu họ. Và chính họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự kiện này!
Sau đó, Tô Bạch đích thân áp giải hai tên này và nhốt chúng vào cùng phòng giam với Trần Đằng.
Khi nhìn thấy hai người huynh đệ của mình bị Tô Bạch ném vào ngục, trông như hai cái xác không hồn, Trần Đằng ngồi sụp xuống đất, gương mặt cứng đờ như thể giấc mộng đẹp đã vỡ tan tành!
Không màng đến ánh mắt thất thần của Trần Đằng, Tô Bạch lập tức kích hoạt Tẩy Tội Đỉnh trong đầu để kiểm tra thông tin của hai tên còn lại.
[Tội phạm: Lý Thông]
[Phẩm cấp tội nghiệt: Bốn sao]
[Thực lực: Khí Hải tầng bảy]
[Trạng thái: Sắp chết (bị giam giữ)]
[Tỷ lệ trấn áp: 100%]
[Phần thưởng: 500 điểm kinh nghiệm / giờ]
Cảnh tượng này đối với Tô Bạch không khác gì một vụ mùa bội thu, và ánh mắt hắn chỉ thêm phần đắc ý!
----------------------------------------
“Tái Bắc Kiếm Vương…” Tô Bạch trầm ngâm trong lòng.
Hắn từng nghe các quản ngục nói về nhân vật này: Tái Bắc Kiếm Vương, là một đại tông sư Võ Đạo hùng mạnh, thống trị vùng biên cương phía Bắc của Đại Hạ Hoàng Triều!
Người này không chỉ sở hữu Luyện Thể công phu thâm sâu mà còn tu luyện một bộ công pháp Kiếm Đạo phẩm cấp rất cao!
Nghe đồn, Kiếm Vương từng một mình đối đầu với ba vị đại tông sư Võ Đạo mà không hề thua kém, cuối cùng còn chém bại hai trong số họ, uy danh vô địch!
Nhờ vậy, ông được phong danh hiệu Kiếm Vương!
Người này lại rất thích nhận đệ tử, dưới trướng có vô số môn đồ, và thiếu niên mới được áp giải tới kia, chính là một trong những đệ tử của Tái Bắc Kiếm Vương!
Mà tên tiểu tử này có bản tính gian xảo, hung ác, khát máu, dựa vào sư tôn Kiếm Vương mà nghênh ngang tiến vào Đại Hạ Hoàng Triều, trên đường đi ngang nhiên cướp của giết người, gây ra vô số tội ác!
Sau khi bị võ giả Trảm Ma Ti bắt giữ, hắn liền bị đưa vào ngục giam của Đại Hạ hoàng triều.
“Tội ác, không phân tuổi tác!” Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tô Bạch.
Khoảng nửa giờ sau. Quản ngục trong khu vực này đã lôi thiếu niên ra khỏi buồng giam, đưa hắn vào sâu bên trong ngục, chuẩn bị thẩm vấn riêng!
Tô Bạch nghe rằng, dưới trướng Tái Bắc Kiếm Vương có ba đệ tử điên cuồng, tự xưng là "Tái Bắc Tam Hùng"!
Lần này xuôi Nam, cả ba người bọn chúng đều tới, nhưng hai tên kia vẫn đang lẩn trốn, không để lại chút manh mối nào. Còn thiếu niên trước mặt, là tên nhỏ tuổi nhất trong ba người đó. Có lẽ từ miệng hắn, có thể moi ra được một ít tin tức.
Thế nhưng, một giờ sau. Vị cai ngục trung niên bước ra khỏi phòng tra hỏi, nét mặt có phần u ám, theo sau ông là mấy quản ngục khác, trông ai nấy cũng đều mệt mỏi, rã rời!
Tô Bạch vẫn đứng đợi bên ngoài, quan sát sắc mặt mọi người. Hắn bước tới hỏi thăm tình hình, vị cai ngục trung niên trao đổi với Tô Bạch đôi câu rồi vội vàng rời đi.
Sau đó, một lão quản ngục vẻ mặt đau khổ nói: “Tô cai ngục, tên này tuy nhỏ tuổi, nhưng đúng là cứng đầu cứng cổ, chúng ta đã thử đủ kiểu tra hỏi, mấy anh em gần như kiệt sức, mà thằng nhóc này vẫn không hé răng nửa lời!”
Một quản ngục trẻ tuổi khác, mặt tái nhợt, nói thêm: “Chưa hết đâu, tên này hình như còn luyện ma công gì đó, mỗi lần nhìn vào gương mặt nó, ta lại thấy lòng hoang mang, tim đập loạn cả lên!”
Cả đám người xôn xao bàn tán, trông ai cũng mệt nhoài.
Tô Bạch nghe xong, cũng hiểu rõ tình hình: “Các vị đã vất vả rồi.”
Tô Bạch nhìn thiếu niên nằm bất động dưới đất, máu me đầy mình, rồi nói thêm: ”Mọi người cứ đi nghỉ trước đi, chuyện áp giải này, cứ giao cho ta lo liệu!”
“Không được! Chuyện này không thể!” Đám quản ngục đồng loạt lắc đầu, có chút kinh sợ.
Dù sao, việc áp giải tù nhân nguy hiểm vốn là trách nhiệm của họ, còn thân phận của Tô Bạch lại cao quý hơn, sao có thể để hắn làm việc này?
Nhưng trước sự kiên quyết của Tô Bạch, bọn họ đành miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy thì phiền Tô cai ngục vậy!”
Sau khi nhóm quản ngục rời đi, Tô Bạch tiến đến gần tên thiếu niên kia.
Hắn nhận ra trên người thiếu niên đầy những vết thương loang lổ, bầm tím khắp nơi. Làn da và cơ bắp trầy trụa, hôi thối, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.
Nhưng dù bị thương nặng, thiếu niên này không hề kêu rên, chỉ nằm co quắp trên mặt đất, ánh mắt đầy hung tợn nhìn chằm chằm vào Tô Bạch! Ánh mắt ấy như muốn nuốt chửng hắn ngay lập tức!
“Thằng nhãi này quả là sinh ra đã mang bản tính của ma đầu!” Nhìn dáng vẻ độc ác của thiếu niên, nét mặt Tô Bạch lạnh đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là trên đời có một số ít người trời sinh đã tàn ác, làm những chuyện tàn độc để thỏa mãn niềm vui, và coi việc gây tổn hại cho người khác là niềm tự hào!
Phanh!
Tô Bạch đưa tay phải, túm chặt lấy xương vai của thiếu niên, bóp mạnh đến mức gần như nghiền nát xương cốt của hắn!
Sắc mặt thiếu niên ngay lập tức biến dạng, dữ tợn như một ác quỷ từ Địa Ngục.
Trên đường áp giải, hắn không ngừng buông lời tục tĩu, chửi rủa thô bạo, buông ra những lời lăng mạ khó nghe nhất!
Bốp!
Tô Bạch không kiêng nể, giáng cho hắn một cái tát mạnh!
Trong nháy mắt, máu tươi văng tung tóe, khuôn mặt thiếu niên bị đánh đến máu thịt lẫn lộn!
Dù vậy, hắn vẫn cứng giọng lẩm bẩm qua kẽ răng: “Chúng ta, Tái Bắc Tam Hùng, từ trước đến nay đồng sinh cộng tử! Ngươi nghĩ rằng nhốt được ta vào ngục là ta chắc chắn sẽ chết sao? Đợi đại ca và nhị ca của ta đến cứu, ta sẽ bắt ngươi chịu cảnh ăn tươi nuốt sống, thiên đao vạn quả!”
Nghe những lời ấy, Tô Bạch chỉ cười khẩy! Lại có chuyện tốt đến vậy sao? Mua một tặng hai?
Quả thật đúng ý của hắn, mong cho hai người huynh đệ của tên thiếu niên này sớm đến cướp ngục để cứu hắn ra ngoài!
Dù sao thì được tặng thêm kinh nghiệm miễn phí, ai lại không muốn? Cứ thế này thì không khác gì đang ban phát công đức.
Trong mắt Tô Bạch, đám “Tái Bắc Tam Hùng” này thật sự rất biết “nghĩa khí.”
Tình nghĩa huynh đẹe bền chặt, chẳng khác gì muốn nhường cơ hội cho hắn tích lũy kinh nghiệm, đúng là những "người tốt" hiếm có.
Sau khi trói chặt tên thiếu niên và nhốt vào ngục, Tô Bạch tiện tay mở Tẩy Tội Đỉnh kiểm tra thông tin của hắn.
[Tội phạm: Trần Đằng]
[Phẩm cấp tội nghiệt: Ba sao]
[Thực lực: Thông Huyền tầng chín]
[Trạng thái: Trọng thương (bị giam giữ)]
[Tỷ lệ trấn áp: 1%]
[Phần thưởng: 20 điểm kinh nghiệm / giờ]
Nhìn qua chi tiết về Trần Đằng, Tô Bạch càng thêm mong chờ hai người huynh đẹe còn lại của hắn xuất hiện.
Tên Trần Đằng này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã đạt tới Thông Huyền Cảnh tầng chín, hoàn toàn có thể xem là thiên tài trong tu luyện.
Hai người huynh đệ còn lại đứng trên hắn về địa vị, chắc chắn cảnh giới hẳn cũng cao hơn hắn nhiều!
Có khả năng cả hai đã đạt tới Khí Hải Cảnh – đúng là hai con cá lớn! Nhanh đến đi nào, ta đã sẵn sàng rồi!
Với kỳ vọng này, Tô Bạch quyết định sẽ dành mấy ngày tới âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của Trần Đằng, đề phòng huynh đệ của hắn xuất hiện.
Cứ thế, những ngày sau đó, trong khi vẫn tiếp tục nhiệm vụ giam giữ các tội phạm mới, Tô Bạch vẫn không quên chú ý đến Trần Đằng.
Ngày qua ngày, nhưng bóng dáng của hai người huynh đệ “đồng sinh cộng tử” kia vẫn bặt vô âm tín. Đợi mãi không thấy họ đến, Trần Đằng bắt đầu lo lắng và cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ đại ca và nhị ca thực sự không định đến cứu hắn sao? Trong lòng hắn thầm hoài nghi, nhưng lại tự an ủi mình. Không thể nào… chắc chắn họ sẽ đến cứu…
Nhưng sự lo âu vẫn dấy lên trong lòng Trần Đằng, khiến sắc mặt hắn căng thẳng và dần không yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi nửa tháng trôi qua. Vào một buổi chạng vạng.
“A ~”
Một quản ngục trẻ tuổi đi tuần dọc hành lang, ngáp dài một cái vì mệt mỏi.
Giờ này, đa phần các quản ngục đang dùng bữa trong phòng ăn, chỉ còn lại một, hai người đi tuần tra quanh khu vực giam giữ.
“Hành động thôi!” Lặng lẽ trong bóng tối, hai bóng người đã đợi sẵn cơ hội này!
Nhanh chóng áp sát, họ bất ngờ lao tới tấn công quản ngục trẻ tuổi đang tuần tra.
Nhưng đúng lúc họ sắp lặng lẽ hạ gục tên quản ngục, một bóng người đột ngột xuất hiện, chắn ngang trước mặt họ.
Tô Bạch tung một chưởng mạnh mẽ, hất bay cả hai tên, sau đó mỉm cười nói: “Các ngươi đến chậm thật đấy!”
Hai võ giả trẻ tuổi bị cú chưởng bất ngờ hất bay mấy mét, máu miệng phun ra tung tóe!
“Cai ngục cao thủ!”
“Chạy mau!”
Trong cơn kinh hãi, cả hai lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám chần chừ thêm giây nào!
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Tô Bạch cười nhạt, khẽ lắc đầu.
Ngay lập tức, hắn thi triển bộ pháp thoắt ẩn thoắt hiện, lao vút về phía hai tên đang tháo chạy. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đuổi kịp cả hai!
Bốp!
Một quyền vung ra, ngay sau đó là vài tiếng hét thảm thiết vang lên. Hai võ giả trẻ tuổi bị đánh đến máu thịt văng tung tóe, xương cốt vỡ vụn!
Cả hai ngã lăn trên mặt đất, nằm trong vũng máu, thương tích đầy mình, không còn khả năng nhúc nhích hay phản kháng!
Tiếng động lớn do cuộc chiến gây ra nhanh chóng thu hút nhiều quản ngục chạy đến xem xét tình hình. Khi hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, họ dành cho Tô Bạch một ánh nhìn cảm kích. Nếu hai tên này thực sự cứu được Trần Đằng trốn thoát, đúng là phiền phức sẽ đổ lên đầu họ. Và chính họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự kiện này!
Sau đó, Tô Bạch đích thân áp giải hai tên này và nhốt chúng vào cùng phòng giam với Trần Đằng.
Khi nhìn thấy hai người huynh đệ của mình bị Tô Bạch ném vào ngục, trông như hai cái xác không hồn, Trần Đằng ngồi sụp xuống đất, gương mặt cứng đờ như thể giấc mộng đẹp đã vỡ tan tành!
Không màng đến ánh mắt thất thần của Trần Đằng, Tô Bạch lập tức kích hoạt Tẩy Tội Đỉnh trong đầu để kiểm tra thông tin của hai tên còn lại.
[Tội phạm: Lý Thông]
[Phẩm cấp tội nghiệt: Bốn sao]
[Thực lực: Khí Hải tầng bảy]
[Trạng thái: Sắp chết (bị giam giữ)]
[Tỷ lệ trấn áp: 100%]
[Phần thưởng: 500 điểm kinh nghiệm / giờ]
Cảnh tượng này đối với Tô Bạch không khác gì một vụ mùa bội thu, và ánh mắt hắn chỉ thêm phần đắc ý!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro