Trấn Thủ Nhà Giam Trăm Năm, Xuất Thế Uy Áp Ma Tôn (Dịch)
Du Long Mà Về,...
2024-11-24 06:30:02
꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
Tô Bạch đứng giữa bầu trời ma quật của Thiên Hỏa, điều khiển Hắc Yêu Long lượn ba vòng liên tục, từng cú xoay tròn điêu luyện rồi mới chậm rãi dừng lại, ánh mắt lấp lánh hài lòng.
Có được một con yêu long biết bay, Tô Bạch mới cảm nhận rõ nét sự tự do và hào sảng khi ngồi trên lưng rồng vi vu giữa trời xanh. Niềm vui của hắn thật sự mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Tất nhiên, với tu vi hiện tại và chân khí kim tím trong người, Tô Bạch vẫn có thể lơ lửng giữa không trung trong thời gian ngắn. Nhưng Hắc Yêu Long lại là một chuyện khác; yêu lực bên trong cơ thể nó không chỉ hùng mạnh mà còn giúp nó bay lượn lâu dài mà không tiêu hao nhiều sức. Dáng vẻ phiêu lãng, tự do của Hắc Yêu Long thật sự rất cuốn hút.
Thiên Hỏa Ma Quật, tuy là chốn vắng vẻ ít người qua lại, vẫn nằm dưới sự quản lý của Đại Hạ hoàng triều, thế nên Tô Bạch không dại gì mà hành động quá phô trương. Để tránh gây chú ý, sau ba vòng bay quanh, hắn liền thu Hắc Yêu Long vào Ngự Yêu Không Gian.
Về lại khu vực nhà giam, Tô Bạch trở về phòng riêng.
Lúc này, không khí trong nhà giam khá yên ắng; nhiều nhân viên Trấn Ngục Phủ được nghỉ phép, chỉ còn vài võ giả tuần tra vì thua trò oẳn tù tì hoặc vì trách nhiệm buộc phải túc trực, có vẻ bất đắc dĩ, lòng vòng trong ca trực.
Trong không gian yên tĩnh ấy, Tô Bạch ngắm nhìn Hắc Yêu Long trong trạng thái thu nhỏ trong Ngự Yêu Không Gian, lẩm bẩm: “Giờ thì, đặt cho ngươi cái tên gì đây nhỉ?”
Vấn đề này làm hắn hơi bối rối. Hắc Yêu Long này sở hữu hai hình thái: khi thì là yêu ma với đao đen đầy sát khí, khi lại trở về dáng vẻ uy phong của một con rồng đen. Cái tên sao cho hợp nhỉ?
“Tiểu Hắc? Hắc Đao? Hay gọi là Hắc Yêu nhỉ?”
Suy nghĩ một lúc, hắn khẽ bật cười, rồi chậm rãi nói: “Ngươi không chỉ có song hình thái mà còn có sức mạnh phi thường, cũng là vô song. Hay cứ gọi ngươi là Hắc Vô Song đi.”
Trong Ngự Yêu Không Gian, Hắc Yêu Long đang thu nhỏ lại khẽ gật đầu, có vẻ khá hài lòng với tên mới của mình.
Ở góc khác trong không gian, Hắc Minh Lang đang nép mình lại, run lên bần bật, đôi mắt lấp ló nhìn trộm Hắc Yêu Long, không dám ho he vì cảm nhận được sự đáng sợ của yêu khí hắc ám từ con rồng đen này tỏa ra. Nó đành nhìn Tô Bạch với ánh mắt van nài đầy tội nghiệp.
Trông Hắc Minh Lang chẳng khác gì một chú cún nhỏ yếu đuối, khiến Tô Bạch bật cười thành tiếng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Tiếp theo, hắn tập trung kiểm tra lại toàn bộ thông tin của mình, ánh mắt dừng lại ở cột điểm kinh nghiệm. Hắn chỉ còn thiếu vỏn vẹn 100.000 điểm nữa là đủ 500.000 điểm kinh nghiệm để tiến đến một đột phá mới!
“Còn thiếu 100.000 điểm nữa thôi là ta sẽ có đủ 500.000 điểm kinh nghiệm!”
“Đạt đến ngưỡng 500.000 điểm, ta sẽ nâng Ngự Yêu Quyết lên cảnh giới mới – Lô Hỏa Thuần Thanh!”
Hiện tại, Ngự Yêu Quyết – môn công pháp thất phẩm mà Tô Bạch đang tu luyện – mới chỉ đạt đến trình độ sơ cấp, nhưng ngay ở mức cấp thấp này thôi, thần thức của hắn đã đạt tới cảnh giới Hóa Linh.
Khi Ngự Yêu Quyết đột phá, nó sẽ mở rộng năng lực của hắn, tăng cường sức mạnh và nới rộng Ngự Yêu Không Gian để chứa thêm nhiều yêu ma. Những yêu ma tồn tại trong không gian ngập tràn yêu khí này sẽ không ngừng phát triển sức mạnh, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù sự phát triển này chậm, nhưng điểm đáng quý ở chỗ là sự bền bỉ, liên tục tăng trưởng không ngừng.
Tuy nhiên, ngay cả khi Ngự Yêu Quyết đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, Ngự Yêu Không Gian cũng không thể chứa vô số yêu ma được. Nếu muốn triệu hồi hàng triệu yêu ma để cùng hắn xông pha trận mạc, hắn sẽ cần đến những pháp khí đặc biệt như Tháp Trấn Yêu hoặc Dưỡng Yêu Chuông.
Mà những pháp khí này không phải dễ chế tạo, yêu cầu nhiều tài nguyên và ngân lượng rất lớn.
Dù trước đó có lập được chút công trạng và được thưởng bạc, cộng thêm tiền lương khá cao, nhưng số ngân lượng ấy chỉ như muối bỏ biển khi muốn chế tạo pháp khí. Chưa kể đến các nguyên liệu quý hiếm, mà có tiền cũng không phải lúc nào cũng mua được!
“Xem ra, muốn sở hữu những pháp khí này sau này, chỉ còn cách từ từ tích góp tài nguyên, hoặc mạnh tay đi cướp từ yêu tu, quỷ tu nào đó mà thôi!”
Suy tính xong, Tô Bạch không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Ngày hôm sau.
Sau khi tích đủ điểm kinh nghiệm, Tô Bạch lập tức dồn tất cả vào Ngự Yêu Quyết!
Với đột phá đến giai đoạn Lô Hỏa Thuần Thanh, thần thức của hắn lại được tăng cường thêm một bước, bao phủ phạm vi lên đến hai mươi dặm.
Ngự Yêu Không Gian cũng rộng mở thêm rất nhiều, khiến Hắc Minh Lang có thêm diện tích để nhảy nhót tự do, vui vẻ reo mừng.
Nhưng tiếng động của nó vô tình đánh thức Hắc Vô Song, khiến Hắc Minh Lang bị liếc cho một cái “rét run” đầy hãi hùng!
Hắc Minh Lang cụp đuôi, ngoan ngoãn cụp tai nghe lời…
---
Mười ngày sau, trong phòng nghỉ ngơi của Trấn Ngục Phủ.
“Ha ha! Lại đây nào, Tiểu Tô! Uống thêm chén nữa đi!”
Trong đại sảnh rộn ràng tiếng nói cười của các võ giả Trấn Ngục Phủ, họ tụ tập thành một nhóm, người nào cũng thân thiết, kề vai sát cánh, thoải mái cười đùa bên chén rượu.
Gương mặt mỗi người đều hiện lên nụ cười tự nhiên, thoải mái như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Chính ngày hôm qua, đội của họ đã ra tay bắt giữ thành công một tên ma đầu cảnh giới Siêu Phàm. Trong lần vây bắt này, dù Tô Bạch không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng nhờ khả năng phản ứng nhanh nhạy, hắn đã kịp thời cứu chữa vài võ giả bị thương. Nhờ vậy, Tô Bạch không chỉ nhận được chút tài nguyên thưởng mà còn được những người hắn cứu dành cho sự quý mến và lòng cảm kích đặc biệt.
Khi cuộc vui đã đến độ cao trào, một võ giả Trấn Ngục Phủ với cánh tay phải quấn đầy băng bước đến chỗ Tô Bạch, vỗ vai hắn một cách thân thiết và hào sảng bật cười.
“Ha ha! Tiểu Tô này, suốt ngày ngươi cứ ru rú trong nhà giam thật chẳng thú vị gì cả đâu!”
“Nếu không, để mấy anh em dẫn ngươi đi hoa lâu một chuyến cho biết! Chọn vài nàng hoa khôi đẹp nhất, cho ngươi thoải mái một phen!”
Tô Bạch cười ngượng ngùng: “Phong Ca, anh lại đùa em rồi!”
“Ha ha! Tránh ra nào, cái tên tiểu tử lếu láo này! Tiểu Tô nhà chúng ta, tương lai còn muốn lấy tiểu thư khuê các, con gái nhà danh giá, đâu phải dạng như cậu!”
Lúc này, một võ giả Trấn Ngục Phủ có tuổi, với chòm râu bạc phơ, vuốt râu bật cười nói lớn.
“Ôi trời, có gì mà phải phân biệt thế! Cưới tiểu thư khuê các thì cứ cưới, còn đi say sưa ở hoa lâu có gì mà xung đột nhau...”
“Cút ra chỗ khác chơi đi! Tiểu Tô à, sau này đừng có học thói của cái gã lếu láo này nhé!”
Nghe vậy, Tô Bạch cười cười đáp lại, nét mặt vừa câu nệ vừa thoáng ngại ngùng, nhưng trong lòng thì vẫn bình thản.
Giữa không gian rộn ràng đầy tiếng cười nói ấy, Hứa Vân ngồi riêng một góc, một mình lặng lẽ nhấp từng chén rượu, ánh mắt thoáng ẩn chứa nét suy tư.
Điều này không khỏi khiến Tô Bạch chú ý, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở góc phòng, suy nghĩ thoáng qua một chút.
Sau khi trở về chỗ ở riêng. Tô Bạch mở giao diện hệ thống, lướt qua mục thông tin rồi khẽ mỉm cười lẩm bẩm: “Điểm kinh nghiệm, cuối cùng cũng đã tích đủ rồi!”
Lúc này, số điểm kinh nghiệm hắn tích lũy đã chạm ngưỡng một triệu điểm! Điều này đồng nghĩa với việc Tô Bạch giờ đã có thể đưa công pháp Ngự Yêu Quyết thất phẩm mà mình tu luyện lên cấp độ mới - cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa!
Ầm ầm!
Ngay khi dồn toàn bộ số điểm kinh nghiệm vào Ngự Yêu Quyết, trong đầu Tô Bạch bắt đầu một trận cực lớn thuế biến, thần thức trong não dường như trải qua một cuộc bùng nổ mạnh mẽ.
Vô số luồng sáng tỏa ra lấp lánh, các bọt nước màu kim tím dần cuộn lên và sôi sục!
Thời gian trôi qua, thần thức linh hải của hắn không ngừng dâng trào mãnh liệt, mở rộng và lan ra khắp mọi hướng!
Cuối cùng, trong não hắn hình thành một hồ nước mênh mông, sáng lấp lánh ánh thủy quang tựa như cả một vùng trời ánh sáng.
Chầm chậm mở mắt, Tô Bạch cảm nhận rõ rằng thần thức của mình giờ đây đã có thể bao phủ đến tận năm mươi dặm!
“Ồ? Hình như còn có những biến đổi đặc biệt nào đó…”
Hắn khẽ nhíu mày, lẩm bẩm trong sự ngạc nhiên và thích thú.
----------------------------------------
Tô Bạch đứng giữa bầu trời ma quật của Thiên Hỏa, điều khiển Hắc Yêu Long lượn ba vòng liên tục, từng cú xoay tròn điêu luyện rồi mới chậm rãi dừng lại, ánh mắt lấp lánh hài lòng.
Có được một con yêu long biết bay, Tô Bạch mới cảm nhận rõ nét sự tự do và hào sảng khi ngồi trên lưng rồng vi vu giữa trời xanh. Niềm vui của hắn thật sự mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Tất nhiên, với tu vi hiện tại và chân khí kim tím trong người, Tô Bạch vẫn có thể lơ lửng giữa không trung trong thời gian ngắn. Nhưng Hắc Yêu Long lại là một chuyện khác; yêu lực bên trong cơ thể nó không chỉ hùng mạnh mà còn giúp nó bay lượn lâu dài mà không tiêu hao nhiều sức. Dáng vẻ phiêu lãng, tự do của Hắc Yêu Long thật sự rất cuốn hút.
Thiên Hỏa Ma Quật, tuy là chốn vắng vẻ ít người qua lại, vẫn nằm dưới sự quản lý của Đại Hạ hoàng triều, thế nên Tô Bạch không dại gì mà hành động quá phô trương. Để tránh gây chú ý, sau ba vòng bay quanh, hắn liền thu Hắc Yêu Long vào Ngự Yêu Không Gian.
Về lại khu vực nhà giam, Tô Bạch trở về phòng riêng.
Lúc này, không khí trong nhà giam khá yên ắng; nhiều nhân viên Trấn Ngục Phủ được nghỉ phép, chỉ còn vài võ giả tuần tra vì thua trò oẳn tù tì hoặc vì trách nhiệm buộc phải túc trực, có vẻ bất đắc dĩ, lòng vòng trong ca trực.
Trong không gian yên tĩnh ấy, Tô Bạch ngắm nhìn Hắc Yêu Long trong trạng thái thu nhỏ trong Ngự Yêu Không Gian, lẩm bẩm: “Giờ thì, đặt cho ngươi cái tên gì đây nhỉ?”
Vấn đề này làm hắn hơi bối rối. Hắc Yêu Long này sở hữu hai hình thái: khi thì là yêu ma với đao đen đầy sát khí, khi lại trở về dáng vẻ uy phong của một con rồng đen. Cái tên sao cho hợp nhỉ?
“Tiểu Hắc? Hắc Đao? Hay gọi là Hắc Yêu nhỉ?”
Suy nghĩ một lúc, hắn khẽ bật cười, rồi chậm rãi nói: “Ngươi không chỉ có song hình thái mà còn có sức mạnh phi thường, cũng là vô song. Hay cứ gọi ngươi là Hắc Vô Song đi.”
Trong Ngự Yêu Không Gian, Hắc Yêu Long đang thu nhỏ lại khẽ gật đầu, có vẻ khá hài lòng với tên mới của mình.
Ở góc khác trong không gian, Hắc Minh Lang đang nép mình lại, run lên bần bật, đôi mắt lấp ló nhìn trộm Hắc Yêu Long, không dám ho he vì cảm nhận được sự đáng sợ của yêu khí hắc ám từ con rồng đen này tỏa ra. Nó đành nhìn Tô Bạch với ánh mắt van nài đầy tội nghiệp.
Trông Hắc Minh Lang chẳng khác gì một chú cún nhỏ yếu đuối, khiến Tô Bạch bật cười thành tiếng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Tiếp theo, hắn tập trung kiểm tra lại toàn bộ thông tin của mình, ánh mắt dừng lại ở cột điểm kinh nghiệm. Hắn chỉ còn thiếu vỏn vẹn 100.000 điểm nữa là đủ 500.000 điểm kinh nghiệm để tiến đến một đột phá mới!
“Còn thiếu 100.000 điểm nữa thôi là ta sẽ có đủ 500.000 điểm kinh nghiệm!”
“Đạt đến ngưỡng 500.000 điểm, ta sẽ nâng Ngự Yêu Quyết lên cảnh giới mới – Lô Hỏa Thuần Thanh!”
Hiện tại, Ngự Yêu Quyết – môn công pháp thất phẩm mà Tô Bạch đang tu luyện – mới chỉ đạt đến trình độ sơ cấp, nhưng ngay ở mức cấp thấp này thôi, thần thức của hắn đã đạt tới cảnh giới Hóa Linh.
Khi Ngự Yêu Quyết đột phá, nó sẽ mở rộng năng lực của hắn, tăng cường sức mạnh và nới rộng Ngự Yêu Không Gian để chứa thêm nhiều yêu ma. Những yêu ma tồn tại trong không gian ngập tràn yêu khí này sẽ không ngừng phát triển sức mạnh, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sự phát triển này chậm, nhưng điểm đáng quý ở chỗ là sự bền bỉ, liên tục tăng trưởng không ngừng.
Tuy nhiên, ngay cả khi Ngự Yêu Quyết đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, Ngự Yêu Không Gian cũng không thể chứa vô số yêu ma được. Nếu muốn triệu hồi hàng triệu yêu ma để cùng hắn xông pha trận mạc, hắn sẽ cần đến những pháp khí đặc biệt như Tháp Trấn Yêu hoặc Dưỡng Yêu Chuông.
Mà những pháp khí này không phải dễ chế tạo, yêu cầu nhiều tài nguyên và ngân lượng rất lớn.
Dù trước đó có lập được chút công trạng và được thưởng bạc, cộng thêm tiền lương khá cao, nhưng số ngân lượng ấy chỉ như muối bỏ biển khi muốn chế tạo pháp khí. Chưa kể đến các nguyên liệu quý hiếm, mà có tiền cũng không phải lúc nào cũng mua được!
“Xem ra, muốn sở hữu những pháp khí này sau này, chỉ còn cách từ từ tích góp tài nguyên, hoặc mạnh tay đi cướp từ yêu tu, quỷ tu nào đó mà thôi!”
Suy tính xong, Tô Bạch không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Ngày hôm sau.
Sau khi tích đủ điểm kinh nghiệm, Tô Bạch lập tức dồn tất cả vào Ngự Yêu Quyết!
Với đột phá đến giai đoạn Lô Hỏa Thuần Thanh, thần thức của hắn lại được tăng cường thêm một bước, bao phủ phạm vi lên đến hai mươi dặm.
Ngự Yêu Không Gian cũng rộng mở thêm rất nhiều, khiến Hắc Minh Lang có thêm diện tích để nhảy nhót tự do, vui vẻ reo mừng.
Nhưng tiếng động của nó vô tình đánh thức Hắc Vô Song, khiến Hắc Minh Lang bị liếc cho một cái “rét run” đầy hãi hùng!
Hắc Minh Lang cụp đuôi, ngoan ngoãn cụp tai nghe lời…
---
Mười ngày sau, trong phòng nghỉ ngơi của Trấn Ngục Phủ.
“Ha ha! Lại đây nào, Tiểu Tô! Uống thêm chén nữa đi!”
Trong đại sảnh rộn ràng tiếng nói cười của các võ giả Trấn Ngục Phủ, họ tụ tập thành một nhóm, người nào cũng thân thiết, kề vai sát cánh, thoải mái cười đùa bên chén rượu.
Gương mặt mỗi người đều hiện lên nụ cười tự nhiên, thoải mái như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Chính ngày hôm qua, đội của họ đã ra tay bắt giữ thành công một tên ma đầu cảnh giới Siêu Phàm. Trong lần vây bắt này, dù Tô Bạch không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng nhờ khả năng phản ứng nhanh nhạy, hắn đã kịp thời cứu chữa vài võ giả bị thương. Nhờ vậy, Tô Bạch không chỉ nhận được chút tài nguyên thưởng mà còn được những người hắn cứu dành cho sự quý mến và lòng cảm kích đặc biệt.
Khi cuộc vui đã đến độ cao trào, một võ giả Trấn Ngục Phủ với cánh tay phải quấn đầy băng bước đến chỗ Tô Bạch, vỗ vai hắn một cách thân thiết và hào sảng bật cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha! Tiểu Tô này, suốt ngày ngươi cứ ru rú trong nhà giam thật chẳng thú vị gì cả đâu!”
“Nếu không, để mấy anh em dẫn ngươi đi hoa lâu một chuyến cho biết! Chọn vài nàng hoa khôi đẹp nhất, cho ngươi thoải mái một phen!”
Tô Bạch cười ngượng ngùng: “Phong Ca, anh lại đùa em rồi!”
“Ha ha! Tránh ra nào, cái tên tiểu tử lếu láo này! Tiểu Tô nhà chúng ta, tương lai còn muốn lấy tiểu thư khuê các, con gái nhà danh giá, đâu phải dạng như cậu!”
Lúc này, một võ giả Trấn Ngục Phủ có tuổi, với chòm râu bạc phơ, vuốt râu bật cười nói lớn.
“Ôi trời, có gì mà phải phân biệt thế! Cưới tiểu thư khuê các thì cứ cưới, còn đi say sưa ở hoa lâu có gì mà xung đột nhau...”
“Cút ra chỗ khác chơi đi! Tiểu Tô à, sau này đừng có học thói của cái gã lếu láo này nhé!”
Nghe vậy, Tô Bạch cười cười đáp lại, nét mặt vừa câu nệ vừa thoáng ngại ngùng, nhưng trong lòng thì vẫn bình thản.
Giữa không gian rộn ràng đầy tiếng cười nói ấy, Hứa Vân ngồi riêng một góc, một mình lặng lẽ nhấp từng chén rượu, ánh mắt thoáng ẩn chứa nét suy tư.
Điều này không khỏi khiến Tô Bạch chú ý, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở góc phòng, suy nghĩ thoáng qua một chút.
Sau khi trở về chỗ ở riêng. Tô Bạch mở giao diện hệ thống, lướt qua mục thông tin rồi khẽ mỉm cười lẩm bẩm: “Điểm kinh nghiệm, cuối cùng cũng đã tích đủ rồi!”
Lúc này, số điểm kinh nghiệm hắn tích lũy đã chạm ngưỡng một triệu điểm! Điều này đồng nghĩa với việc Tô Bạch giờ đã có thể đưa công pháp Ngự Yêu Quyết thất phẩm mà mình tu luyện lên cấp độ mới - cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa!
Ầm ầm!
Ngay khi dồn toàn bộ số điểm kinh nghiệm vào Ngự Yêu Quyết, trong đầu Tô Bạch bắt đầu một trận cực lớn thuế biến, thần thức trong não dường như trải qua một cuộc bùng nổ mạnh mẽ.
Vô số luồng sáng tỏa ra lấp lánh, các bọt nước màu kim tím dần cuộn lên và sôi sục!
Thời gian trôi qua, thần thức linh hải của hắn không ngừng dâng trào mãnh liệt, mở rộng và lan ra khắp mọi hướng!
Cuối cùng, trong não hắn hình thành một hồ nước mênh mông, sáng lấp lánh ánh thủy quang tựa như cả một vùng trời ánh sáng.
Chầm chậm mở mắt, Tô Bạch cảm nhận rõ rằng thần thức của mình giờ đây đã có thể bao phủ đến tận năm mươi dặm!
“Ồ? Hình như còn có những biến đổi đặc biệt nào đó…”
Hắn khẽ nhíu mày, lẩm bẩm trong sự ngạc nhiên và thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro