Trấn Thủ Nhà Giam Trăm Năm, Xuất Thế Uy Áp Ma Tôn (Dịch)
Nhà Giam Chữ Gi...
2024-11-21 16:54:26
꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
Tôn quý, cường đại, thần bí!
Sâu không lường được!
Đây là ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Tô Bạch khi nhìn thấy người thanh niên bí ẩn kia.
“Người này là ai?” Lòng hiếu kỳ của Tô Bạch trỗi dậy, hắn tập trung quan sát từng chi tiết trong hình ảnh.
Trong ký ức, thanh niên tóc vàng ấy tỏ ra lạnh nhạt, thần thái bình tĩnh lên tiếng: “Thiên Mục, ngươi làm tốt lắm!”
Nói đoạn, người thanh niên tóc vàng, không biết từ nơi nào đưa tay lấy ra một chiếc bình ngọc đen tuyền, một làn hương nhè nhẹ lan tỏa từ bình ngọc, như có sức cuốn hút mãnh liệt.
“Tất cả đều nhờ kế hoạch của chủ nhân, chu toàn từng bước!”
Thiên Mục Thánh Tử vội vàng đáp lời, không hề dám nhận công. Hắn cúi đầu, dù lòng rất khao khát thứ trong bình ngọc, nhưng không dám mạo phạm, thái độ tỏ ra cung kính cực độ, như thể đang đối diện với một vị thần.
Người thanh niên tóc vàng bình thản nói tiếp: “Cầm lấy đi. Ăn viên đan dược thần thông này, uy lực của Thiên Mục thần thông của ngươi sẽ mạnh lên đáng kể.”
“Đa tạ chủ nhân!” Thiên Mục Thánh Tử cuồng hỉ, lập tức quỳ xuống bái tạ, miệng không ngớt lời cảm ơn.
Bất thình lình, một cơn gió nhẹ thoảng qua, và rồi người thanh niên tóc vàng biến mất như một bóng ma, chẳng rõ hắn đi đâu hay dùng phương pháp nào để biến mất nhanh đến vậy.
Trên nền đất, Thiên Mục Thánh Tử vẫn quỳ thật lâu, vẻ mặt đầy phấn khích và vui mừng, tay cầm bình ngọc đen mà nâng niu như báu vật.
Cảnh tượng kết thúc tại đó.
“Người thanh niên tóc vàng này… chắc hẳn chính là kẻ đứng sau Thiên Mục Thánh Tử!”
Xem hết hình ảnh, trong lòng Tô Bạch ngầm suy đoán. Dù thấy rõ khuôn mặt người thanh niên kia, nhưng hắn vẫn không thể xác định đối phương là ai. Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Một điều duy nhất rõ ràng là người thanh niên tóc vàng ấy chính là chủ nhân thực sự của Thiên Mục Thánh Tử. Thiên Mục Thánh Tử, hóa ra chỉ là một con cờ mà thôi.
Dường như người thanh niên này đang âm thầm mưu đồ một kế hoạch lớn, nhưng đó là chuyện ngoài tầm với của Tô Bạch, chẳng liên quan gì đến hắn.
---
Ba ngày tiếp theo trôi qua, Tô Bạch vẫn tiếp tục công việc của mình, từng bước thực hiện các nhiệm vụ nhỏ lẻ.
Từ sau lần Mục Phong dẫn đội truy bắt Thiên Mục Thánh Tử, Tô Bạch không còn gặp lại ông. Hỏi thăm đôi chút, hắn chỉ nhận được những tiếng thở dài của những người xung quanh, không ai nói rõ lý do.
Trong lòng Tô Bạch đầy thắc mắc. Chẳng lẽ… Mục Phong đã chết? Hoặc có điều gì đó còn chưa sáng tỏ?
Không ai có thể nói cho hắn biết sự thật, nên Tô Bạch cũng đành thôi không hỏi thêm, tự mình suy ngẫm.
Trong ba ngày đó, Tô Bạch lại có cơ hội áp giải một vài phạm nhân vào nhà giam, tích lũy thêm điểm kinh nghiệm, lợi ích của hắn lại tăng lên chút ít.
Chiều hôm đó, khi vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, Tô Bạch được giao một nhiệm vụ bất ngờ.
Một võ giả của Trấn Ngục Phủ trong bộ áo bào đỏ bước tới, tay cầm một bản mật lệnh, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Tô Bạch: “Khu vực nhà giam chữ Giáp vừa thiếu một võ giả tuần tra vì nhiệm vụ truy nã tội phạm khẩn cấp. Tô Bạch, ngươi được giao nhiệm vụ thay thế, hãy tới khu vực nhà giam chữ Giáp và tuần sát trong ba canh giờ.”
“Ta hiểu rồi!” Tô Bạch nhận lấy mật lệnh với thái độ nghiêm túc.
“Đi đi! Tuy rằng tu vi của ngươi chưa cao, nhưng khu vực nhà giam chữ Giáp gần đây đã được gia cố thêm lớp bảo vệ. Mức độ nguy hiểm không lớn, chỉ cần cẩn thận một chút là ổn!”
Người võ giả căn dặn thêm vài câu, rồi vội vã rời đi, để lại Tô Bạch cầm tờ mật lệnh trong tay, trong lòng không khỏi suy ngẫm.
“Xem ra, nhân lực của Trấn Ngục Phủ đang thiếu trầm trọng!”
Chỉ cần nhìn việc võ giả Trấn Ngục Phủ vốn phụ trách tuần tra nay cũng phải ra ngoài tham gia truy nã, đủ hiểu bên ngoài đang có nhiều biến động, rối ren không nhỏ.
Trấn Ngục Phủ đành phải dốc toàn lực, điều động nhân sự ra ngoài để truy bắt những kẻ gây rối.
“Dù sao, điều này chưa chắc đã là chuyện xấu với ta!”
Nghĩ đến đó, Tô Bạch nắm chặt mật lệnh trong tay, thầm mỉm cười, rồi cất bước tiến về phía khu vực nhà giam chữ Giáp.
Nhà giam chữ Giáp là nơi giam giữ hầu hết các loại yêu ma quỷ quái nguy hiểm, chỉ có số ít là võ giả.
Trước đây, hắn đã từng thử vận dụng chân khí để trấn áp một vài yêu quái và thu được điểm kinh nghiệm. Giờ đây, với nhiệm vụ tuần sát trong khu nhà giam chữ Giáp, hắn có thể có thêm cơ hội.
Khuôn mặt Tô Bạch lộ chút quyết tâm, trong lòng chợt lóe lên suy nghĩ: Đây có lẽ là cơ hội tốt để tăng cường thực lực của chính mình.
Nhưng hắn cũng không khỏi thắc mắc: liệu hắn vẫn có thể tiếp tục sử dụng phương pháp vận dụng chân khí này, để trấn áp những yêu ma bị giam giữ tại nhà giam chữ Giáp được không?
Những yêu ma bị giam ở khu vực chữ Giáp này chắc chắn đều là những kẻ có thực lực phi thường! Nếu cách thức này có thể áp dụng, thì đó sẽ là một cơ hội tốt để thu về một lượng điểm kinh nghiệm lớn.
Mang theo suy nghĩ ấy, Tô Bạch chầm chậm tiến bước dọc theo hành lang, hướng về khu vực nhà giam chữ Giáp.
“Dừng lại!”
Ngay khi bước đến cửa lớn nhà giam chữ Giáp, hai quản ngục lạnh lùng chặn đường hắn. Với vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh băng, họ kiểm tra mật lệnh và xác nhận thân phận của Tô Bạch.
Sau khi xác minh xong, họ mới cho phép hắn bước vào, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh và nghiêm khắc như hai bức tượng đá vô tình đứng gác nơi đây.
Vừa tiến vào nhà giam chữ Giáp, Tô Bạch liền cảm nhận được từng cơn gió lạnh buốt len lỏi, mang theo mùi hôi thối và ẩm mốc nồng nặc.
Dù ánh sáng từ những ngọn đèn trên tường lan tỏa khắp nơi, bốn phía vẫn ngập tràn khí lạnh và âm khí.
“Thật nhiều yêu ma khí!”
Tô Bạch nhìn quanh, thần sắc nghiêm lại. Từng chém giết một con yêu ma cấp ba trước đây, hắn không lạ gì với luồng khí tà ác đặc trưng của yêu ma.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên trên nền đá xanh ẩm ướt, giữa không gian im lặng đầy áp lực. Tiếng rít, lời thì thầm ma quái và cả tiếng gào thét từ xa xa vọng lại, tạo nên cảm giác lạnh sống lưng.
Những âm thanh ấy như đang len lỏi vào tâm trí, gây nên những rung động nhẹ, ảnh hưởng đến thần trí của bất kỳ võ giả nào yếu ý chí.
“Tô Bạch, ngươi tới rồi!”
Đi chưa bao lâu, một cai ngục trong khu nhà giam chữ Giáp đã đến đón hắn. Người này mặc bộ áo bào trắng, trên ngực thêu hình bạch hổ hai cánh trông rất oai phong. Gương mặt vuông chữ điền, râu đen rậm rạp, giọng nói đĩnh đạc.
Hắn cùng Tô Bạch trao đổi một chút về khu vực cần tuần tra và những khu vực cấm không được tiếp cận.
“Những khu vực này giam giữ những yêu ma cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được lại gần. Một số yêu ma có thể xâm nhập vào thần hồn và đại não, khiến ý thức của ngươi bị xóa sổ chỉ trong nháy mắt. Một số khác có khả năng tạo ra huyễn cảnh, đẩy ngươi vào những ảo giác tra tấn đau đớn vô tận!”
Dưới ánh đèn leo lét, hắn chỉ rõ từng chi tiết trên bản đồ và giải thích kỹ lưỡng cho Tô Bạch.
“Yêu ma quả thực quỷ dị và đáng sợ!”
Sau khi nghe giải thích, Tô Bạch có thêm hiểu biết sâu sắc về tính chất nguy hiểm của những yêu ma trong ngục chữ Giáp.
“Nếu không có vấn đề gì thêm, ngươi có thể bắt đầu tuần tra rồi.”
Sau khi hoàn thành những lời căn dặn, cai ngục trao bản đồ cho Tô Bạch, rồi nhanh chóng rời đi, để lại hắn một mình trong khu nhà giam đầy âm u.
Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, Tô Bạch nhanh chóng tiến đến khu vực tuần tra được giao.
“Những phòng giam này quả thật có chút kỳ lạ!”
Tô Bạch tò mò quan sát những viên ngọc thạch màu bạc tạo thành các nhà giam trước mặt. Hắn nhận ra rằng nhà giam ở khu chữ Giáp có cấu trúc khác biệt hẳn so với nhà giam chữ Bính hay chữ Ất.
Qua cuộc trò chuyện với cai ngục vừa rồi, Tô Bạch đã biết rằng Trấn Ngục Phủ và Trảm Ma Ti thiết kế các nhà giam khác nhau dựa trên đặc điểm của từng loại yêu ma bị giam giữ.
Chẳng hạn, nhà giam trước mặt hắn là nơi giam giữ một yêu ma cấp bốn, có khả năng thi triển huyễn cảnh để tra tấn tâm trí đối thủ.
Vì vậy, võ giả của Trấn Ngục Phủ đã xây dựng phòng giam từ loại ngọc thạch đặc biệt, có thể ngăn chặn huyễn cảnh mà yêu ma tạo ra.
“Thử xem liệu chân khí của mình có thể trấn áp được yêu ma này không…”
Tô Bạch tập trung tinh thần, vận dụng chân khí tím, một tia chân khí nhỏ từ tay hắn thẩm thấu qua lớp ngọc thạch và tiến vào bên trong phòng giam.
Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên từ trong phòng giam!
Thông qua dòng chân khí, Tô Bạch có thể cảm nhận được bóng dáng một yêu ma có hình thù giống lợn rừng đang gào thét, dường như rất đau đớn.
Tô Bạch quyết định dồn thêm chân khí vào bên trong yêu ma. Dòng chân khí như một luồng năng lượng thẩm thấu vào cơ thể yêu ma, khiến nó không ngừng rít lên, tỏ vẻ thống khổ.
“Có hiệu quả rồi!”
Hai mắt Tô Bạch bừng sáng, cảm giác vui sướng dâng trào. Hắn tiếp tục gia tăng luồng chân khí, cảm nhận sự áp chế đang có tác dụng lên yêu ma một cách rõ rệt.
Trong lòng hắn không giấu được sự hân hoan trước phát hiện mới này. Nếu có thể tiếp tục áp dụng cách này để trấn áp các yêu ma trong khu chữ Giáp, thì chẳng khác nào hắn đang có trong tay một phương pháp tích lũy điểm kinh nghiệm đáng giá.
----------------------------------------
Tôn quý, cường đại, thần bí!
Sâu không lường được!
Đây là ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Tô Bạch khi nhìn thấy người thanh niên bí ẩn kia.
“Người này là ai?” Lòng hiếu kỳ của Tô Bạch trỗi dậy, hắn tập trung quan sát từng chi tiết trong hình ảnh.
Trong ký ức, thanh niên tóc vàng ấy tỏ ra lạnh nhạt, thần thái bình tĩnh lên tiếng: “Thiên Mục, ngươi làm tốt lắm!”
Nói đoạn, người thanh niên tóc vàng, không biết từ nơi nào đưa tay lấy ra một chiếc bình ngọc đen tuyền, một làn hương nhè nhẹ lan tỏa từ bình ngọc, như có sức cuốn hút mãnh liệt.
“Tất cả đều nhờ kế hoạch của chủ nhân, chu toàn từng bước!”
Thiên Mục Thánh Tử vội vàng đáp lời, không hề dám nhận công. Hắn cúi đầu, dù lòng rất khao khát thứ trong bình ngọc, nhưng không dám mạo phạm, thái độ tỏ ra cung kính cực độ, như thể đang đối diện với một vị thần.
Người thanh niên tóc vàng bình thản nói tiếp: “Cầm lấy đi. Ăn viên đan dược thần thông này, uy lực của Thiên Mục thần thông của ngươi sẽ mạnh lên đáng kể.”
“Đa tạ chủ nhân!” Thiên Mục Thánh Tử cuồng hỉ, lập tức quỳ xuống bái tạ, miệng không ngớt lời cảm ơn.
Bất thình lình, một cơn gió nhẹ thoảng qua, và rồi người thanh niên tóc vàng biến mất như một bóng ma, chẳng rõ hắn đi đâu hay dùng phương pháp nào để biến mất nhanh đến vậy.
Trên nền đất, Thiên Mục Thánh Tử vẫn quỳ thật lâu, vẻ mặt đầy phấn khích và vui mừng, tay cầm bình ngọc đen mà nâng niu như báu vật.
Cảnh tượng kết thúc tại đó.
“Người thanh niên tóc vàng này… chắc hẳn chính là kẻ đứng sau Thiên Mục Thánh Tử!”
Xem hết hình ảnh, trong lòng Tô Bạch ngầm suy đoán. Dù thấy rõ khuôn mặt người thanh niên kia, nhưng hắn vẫn không thể xác định đối phương là ai. Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Một điều duy nhất rõ ràng là người thanh niên tóc vàng ấy chính là chủ nhân thực sự của Thiên Mục Thánh Tử. Thiên Mục Thánh Tử, hóa ra chỉ là một con cờ mà thôi.
Dường như người thanh niên này đang âm thầm mưu đồ một kế hoạch lớn, nhưng đó là chuyện ngoài tầm với của Tô Bạch, chẳng liên quan gì đến hắn.
---
Ba ngày tiếp theo trôi qua, Tô Bạch vẫn tiếp tục công việc của mình, từng bước thực hiện các nhiệm vụ nhỏ lẻ.
Từ sau lần Mục Phong dẫn đội truy bắt Thiên Mục Thánh Tử, Tô Bạch không còn gặp lại ông. Hỏi thăm đôi chút, hắn chỉ nhận được những tiếng thở dài của những người xung quanh, không ai nói rõ lý do.
Trong lòng Tô Bạch đầy thắc mắc. Chẳng lẽ… Mục Phong đã chết? Hoặc có điều gì đó còn chưa sáng tỏ?
Không ai có thể nói cho hắn biết sự thật, nên Tô Bạch cũng đành thôi không hỏi thêm, tự mình suy ngẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong ba ngày đó, Tô Bạch lại có cơ hội áp giải một vài phạm nhân vào nhà giam, tích lũy thêm điểm kinh nghiệm, lợi ích của hắn lại tăng lên chút ít.
Chiều hôm đó, khi vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, Tô Bạch được giao một nhiệm vụ bất ngờ.
Một võ giả của Trấn Ngục Phủ trong bộ áo bào đỏ bước tới, tay cầm một bản mật lệnh, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Tô Bạch: “Khu vực nhà giam chữ Giáp vừa thiếu một võ giả tuần tra vì nhiệm vụ truy nã tội phạm khẩn cấp. Tô Bạch, ngươi được giao nhiệm vụ thay thế, hãy tới khu vực nhà giam chữ Giáp và tuần sát trong ba canh giờ.”
“Ta hiểu rồi!” Tô Bạch nhận lấy mật lệnh với thái độ nghiêm túc.
“Đi đi! Tuy rằng tu vi của ngươi chưa cao, nhưng khu vực nhà giam chữ Giáp gần đây đã được gia cố thêm lớp bảo vệ. Mức độ nguy hiểm không lớn, chỉ cần cẩn thận một chút là ổn!”
Người võ giả căn dặn thêm vài câu, rồi vội vã rời đi, để lại Tô Bạch cầm tờ mật lệnh trong tay, trong lòng không khỏi suy ngẫm.
“Xem ra, nhân lực của Trấn Ngục Phủ đang thiếu trầm trọng!”
Chỉ cần nhìn việc võ giả Trấn Ngục Phủ vốn phụ trách tuần tra nay cũng phải ra ngoài tham gia truy nã, đủ hiểu bên ngoài đang có nhiều biến động, rối ren không nhỏ.
Trấn Ngục Phủ đành phải dốc toàn lực, điều động nhân sự ra ngoài để truy bắt những kẻ gây rối.
“Dù sao, điều này chưa chắc đã là chuyện xấu với ta!”
Nghĩ đến đó, Tô Bạch nắm chặt mật lệnh trong tay, thầm mỉm cười, rồi cất bước tiến về phía khu vực nhà giam chữ Giáp.
Nhà giam chữ Giáp là nơi giam giữ hầu hết các loại yêu ma quỷ quái nguy hiểm, chỉ có số ít là võ giả.
Trước đây, hắn đã từng thử vận dụng chân khí để trấn áp một vài yêu quái và thu được điểm kinh nghiệm. Giờ đây, với nhiệm vụ tuần sát trong khu nhà giam chữ Giáp, hắn có thể có thêm cơ hội.
Khuôn mặt Tô Bạch lộ chút quyết tâm, trong lòng chợt lóe lên suy nghĩ: Đây có lẽ là cơ hội tốt để tăng cường thực lực của chính mình.
Nhưng hắn cũng không khỏi thắc mắc: liệu hắn vẫn có thể tiếp tục sử dụng phương pháp vận dụng chân khí này, để trấn áp những yêu ma bị giam giữ tại nhà giam chữ Giáp được không?
Những yêu ma bị giam ở khu vực chữ Giáp này chắc chắn đều là những kẻ có thực lực phi thường! Nếu cách thức này có thể áp dụng, thì đó sẽ là một cơ hội tốt để thu về một lượng điểm kinh nghiệm lớn.
Mang theo suy nghĩ ấy, Tô Bạch chầm chậm tiến bước dọc theo hành lang, hướng về khu vực nhà giam chữ Giáp.
“Dừng lại!”
Ngay khi bước đến cửa lớn nhà giam chữ Giáp, hai quản ngục lạnh lùng chặn đường hắn. Với vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh băng, họ kiểm tra mật lệnh và xác nhận thân phận của Tô Bạch.
Sau khi xác minh xong, họ mới cho phép hắn bước vào, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh và nghiêm khắc như hai bức tượng đá vô tình đứng gác nơi đây.
Vừa tiến vào nhà giam chữ Giáp, Tô Bạch liền cảm nhận được từng cơn gió lạnh buốt len lỏi, mang theo mùi hôi thối và ẩm mốc nồng nặc.
Dù ánh sáng từ những ngọn đèn trên tường lan tỏa khắp nơi, bốn phía vẫn ngập tràn khí lạnh và âm khí.
“Thật nhiều yêu ma khí!”
Tô Bạch nhìn quanh, thần sắc nghiêm lại. Từng chém giết một con yêu ma cấp ba trước đây, hắn không lạ gì với luồng khí tà ác đặc trưng của yêu ma.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên trên nền đá xanh ẩm ướt, giữa không gian im lặng đầy áp lực. Tiếng rít, lời thì thầm ma quái và cả tiếng gào thét từ xa xa vọng lại, tạo nên cảm giác lạnh sống lưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những âm thanh ấy như đang len lỏi vào tâm trí, gây nên những rung động nhẹ, ảnh hưởng đến thần trí của bất kỳ võ giả nào yếu ý chí.
“Tô Bạch, ngươi tới rồi!”
Đi chưa bao lâu, một cai ngục trong khu nhà giam chữ Giáp đã đến đón hắn. Người này mặc bộ áo bào trắng, trên ngực thêu hình bạch hổ hai cánh trông rất oai phong. Gương mặt vuông chữ điền, râu đen rậm rạp, giọng nói đĩnh đạc.
Hắn cùng Tô Bạch trao đổi một chút về khu vực cần tuần tra và những khu vực cấm không được tiếp cận.
“Những khu vực này giam giữ những yêu ma cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được lại gần. Một số yêu ma có thể xâm nhập vào thần hồn và đại não, khiến ý thức của ngươi bị xóa sổ chỉ trong nháy mắt. Một số khác có khả năng tạo ra huyễn cảnh, đẩy ngươi vào những ảo giác tra tấn đau đớn vô tận!”
Dưới ánh đèn leo lét, hắn chỉ rõ từng chi tiết trên bản đồ và giải thích kỹ lưỡng cho Tô Bạch.
“Yêu ma quả thực quỷ dị và đáng sợ!”
Sau khi nghe giải thích, Tô Bạch có thêm hiểu biết sâu sắc về tính chất nguy hiểm của những yêu ma trong ngục chữ Giáp.
“Nếu không có vấn đề gì thêm, ngươi có thể bắt đầu tuần tra rồi.”
Sau khi hoàn thành những lời căn dặn, cai ngục trao bản đồ cho Tô Bạch, rồi nhanh chóng rời đi, để lại hắn một mình trong khu nhà giam đầy âm u.
Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, Tô Bạch nhanh chóng tiến đến khu vực tuần tra được giao.
“Những phòng giam này quả thật có chút kỳ lạ!”
Tô Bạch tò mò quan sát những viên ngọc thạch màu bạc tạo thành các nhà giam trước mặt. Hắn nhận ra rằng nhà giam ở khu chữ Giáp có cấu trúc khác biệt hẳn so với nhà giam chữ Bính hay chữ Ất.
Qua cuộc trò chuyện với cai ngục vừa rồi, Tô Bạch đã biết rằng Trấn Ngục Phủ và Trảm Ma Ti thiết kế các nhà giam khác nhau dựa trên đặc điểm của từng loại yêu ma bị giam giữ.
Chẳng hạn, nhà giam trước mặt hắn là nơi giam giữ một yêu ma cấp bốn, có khả năng thi triển huyễn cảnh để tra tấn tâm trí đối thủ.
Vì vậy, võ giả của Trấn Ngục Phủ đã xây dựng phòng giam từ loại ngọc thạch đặc biệt, có thể ngăn chặn huyễn cảnh mà yêu ma tạo ra.
“Thử xem liệu chân khí của mình có thể trấn áp được yêu ma này không…”
Tô Bạch tập trung tinh thần, vận dụng chân khí tím, một tia chân khí nhỏ từ tay hắn thẩm thấu qua lớp ngọc thạch và tiến vào bên trong phòng giam.
Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên từ trong phòng giam!
Thông qua dòng chân khí, Tô Bạch có thể cảm nhận được bóng dáng một yêu ma có hình thù giống lợn rừng đang gào thét, dường như rất đau đớn.
Tô Bạch quyết định dồn thêm chân khí vào bên trong yêu ma. Dòng chân khí như một luồng năng lượng thẩm thấu vào cơ thể yêu ma, khiến nó không ngừng rít lên, tỏ vẻ thống khổ.
“Có hiệu quả rồi!”
Hai mắt Tô Bạch bừng sáng, cảm giác vui sướng dâng trào. Hắn tiếp tục gia tăng luồng chân khí, cảm nhận sự áp chế đang có tác dụng lên yêu ma một cách rõ rệt.
Trong lòng hắn không giấu được sự hân hoan trước phát hiện mới này. Nếu có thể tiếp tục áp dụng cách này để trấn áp các yêu ma trong khu chữ Giáp, thì chẳng khác nào hắn đang có trong tay một phương pháp tích lũy điểm kinh nghiệm đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro