Trấn Thủ Nhà Giam Trăm Năm, Xuất Thế Uy Áp Ma Tôn (Dịch)

Nơi Cất Giấu Cô...

2024-11-21 16:54:26

꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

“Con hiểu rồi, Đạt Thúc!”

Nghe những lời của Lý Đạt, Tô Bạch nhanh chóng hiểu rõ ý định của ông. Nhưng điều khiến hắn băn khoăn là Long Kinh Vân lại không nằm trong danh sách thu nhận của Tẩy Tội Đỉnh. Do đó, hắn không thể dùng Tẩy Tội Đỉnh để đọc ký ức của Long Kinh Vân và tìm ra nơi giấu bộ công pháp thất phẩm.

“Thôi vậy, cứ thử xem sao. Thành công thì quá tốt, không thành cũng chẳng thiệt hại gì.”

Sau khi Lý Đạt rời đi, Tô Bạch thầm nhủ trong lòng. Rồi hắn đến bếp, nhấc thùng đồ ăn, chuẩn bị đưa cơm cho các phạm nhân.

“Chờ đã, Tô Bạch!” Khi hắn chuẩn bị rời khỏi bếp, một người đàn ông to lớn, tay cầm muôi sắt, gọi hắn lại.

“Có chuyện gì không, Thiết Thúc?” Tô Bạch quay lại, nhìn người đàn ông một cách tò mò.

Người đàn ông ấy là Trương Thiết, một trong những đầu bếp chính ở khu bếp. Vì Tô Bạch còn trẻ, nên hắn gọi ông là Thiết Thúc.

“Ta biết ngươi định đi hỏi Long Kinh Vân về nơi cất bộ công pháp kia. Đây, lấy cái này đi!” Trương Thiết nói, rồi đưa cho hắn một bầu rượu.

“Thứ này uống vào sẽ khiến tinh thần hắn hoảng hốt. Nhưng có hỏi được công pháp hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi!”

Do đã quá lâu mà không ai có thể moi được bí mật về công pháp thất phẩm từ miệng Long Kinh Vân, cấp trên đang rất sốt ruột. Vì vậy, họ lan truyền thông tin khắp nhà giam, hứa hẹn rằng ai có thể làm cho Long Kinh Vân mở miệng sẽ được cơ hội thăng chức!

Với những quản ngục có tham vọng, đây là cơ hội ngàn năm có một!

Thậm chí gần đây, các đầu bếp như Trương Thiết cũng đã pha chế ra một loại rượu đặc biệt, có khả năng làm người uống tinh thần chao đảo. Gần như mỗi lần có quản ngục thẩm vấn Long Kinh Vân, các đầu bếp đều đưa cho họ bầu rượu này.

Nhưng dù thử bao nhiêu cách, đến nay vẫn chưa có quản ngục nào thành công khiến hắn nói ra bí mật.

“Cảm ơn Thiết Thúc!”

Tô Bạch nhận lấy bầu rượu, thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra, cấp trên thực sự đang rất nóng ruột!”

Nếu không, họ chắc chắn sẽ không dám lan truyền một tin tức quan trọng như vậy. Dù sao, nếu để lộ ra ngoài quá nhiều, sẽ gây ra không ít rắc rối.

Nhưng dường như do thất bại hết lần này đến lần khác, những quan to quyền quý kia cũng chỉ đành lan truyền tin tức, hứa hẹn phần thưởng phong phú để xem có ai đủ bản lĩnh làm cho Long Kinh Vân tiết lộ hay không.

“Long Kinh Vân, cơm đến rồi đây!” Mang theo thùng cơm và bầu rượu, Tô Bạch đi đến trước phòng giam của Long Kinh Vân và gọi.

Nhưng bên trong phòng giam không có chút phản hồi nào. Tô Bạch không kìm được, liếc nhìn vào bên trong.

“Thật thê thảm!” Thấy tình trạng của Long Kinh Vân, Tô Bạch không khỏi rùng mình.

Toàn thân hắn đầy vết thương hở, da thịt rữa nát, đầu bị nứt ra, máu chảy đầm đìa, hơi thở yếu ớt, trông chẳng khác gì một xác chết biết thở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cơ thể hắn vặn vẹo như một con sâu sắp bị nghiền nát! Nếu không nhờ tu vi thâm hậu và sinh mệnh lực kiên cường, có lẽ Long Kinh Vân đã chết từ lâu!

“Người này thật đáng thương!” Nhìn hình ảnh đó, Tô Bạch không khỏi cảm thấy xót xa, thầm than trong lòng.

Long Kinh Vân vốn là một tướng lĩnh, cả đời chinh chiến lập nhiều công lao cho quốc gia, nhưng chỉ vì tình cờ thu được một bộ công pháp thất phẩm mà bị những kẻ quyền quý để mắt, khiến hắn rơi vào tình cảnh này!

Tô Bạch càng hiểu rõ hơn ý nghĩa của câu “phúc họa đi liền với nhau.”

Việc thu được công pháp thất phẩm chứng tỏ Long Kinh Vân có duyên lớn. Nhưng bị hãm hại, phải chịu đựng tra tấn cũng là tai họa khó tránh.

Cuối cùng, chỉ có sức mạnh mới là giá trị vĩnh cửu, còn công lý thì chỉ là thứ phù phiếm.

“Long Kinh Vân, dậy ăn đi!”

Đứng bên ngoài phòng giam, Tô Bạch gọi nhiều lần nhưng không thấy Long Kinh Vân đáp lại. Hắn nằm bất động trên nền đất, như một con giòi sắp chết, kéo lê tấm thân thối rữa, chờ đợi cái chết đến.

“Haizz…” Tô Bạch thở dài, đặt đồ ăn và bầu rượu xuống, chuẩn bị rời đi. hắn không có ý định tra tấn thêm người đàn ông này.

Nhưng khi vừa đi được vài bước, bất ngờ, Long Kinh Vân ngồi dậy, đôi mắt nhuốm máu trừng trừng nhìn vào Tô Bạch!

“Ngươi... không muốn biết nơi cất giấu công pháp sao?” Giọng nói của hắn khàn đặc, yếu ớt, dường như phải dốc hết sức lực mới nói ra được.

“Muốn chứ!” Tô Bạch lập tức gật đầu, không chút do dự.

Câu trả lời của hắn khiến Long Kinh Vân thoáng sững sờ. Đột nhiên, hắn bật cười lớn, nước mắt giàn giụa! Cuối cùng, hắn tự nguyện tiết lộ cho Tô Bạch nơi giấu bộ công pháp thất phẩm.

Tô Bạch cũng không khỏi ngạc nhiên, không hiểu Long Kinh Vân nghĩ gì trong lòng.

Dù sao, khi đã biết được nơi cất giấu, Tô Bạch cũng vô cùng phấn khích.

Hắn đứng lên, cúi đầu cảm tạ Long Kinh Vân rồi lập tức rời khỏi phòng giam, định sẽ nhanh chóng báo cáo tin tức này cho cai ngục.

Nhìn bóng dáng Tô Bạch rời đi, Long Kinh Vân bất ngờ nở một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn cúi đầu, thì thầm một mình, lời nói mơ hồ chỉ mình hắn nghe hiểu.

“Hoàng triều đã mục nát, ma giáo vô thượng sẽ trỗi dậy, tương lai... đặt hết hy vọng vào ngươi…”

Nói xong, hơi thở của Long Kinh Vân nhanh chóng yếu đi, đôi mắt vô thần dần khép lại, cuối cùng ngã xuống, lặng yên trong phòng giam mãi mãi.

---

Khu vực nhà giam chữ Bính. Trong một đại điện rộng lớn và uy nghiêm.

Tô Bạch bước vào, thấy vị cai ngục béo đang ngồi nhàn nhã thưởng thức rượu ngon, khuôn mặt thoáng nét thỏa mãn. Không khí trong phòng có phần ung dung, khác xa với sự nghiêm nghị căng thẳng ở khu nhà giam.

Nhìn thấy Tô Bạch tiến vào, cai ngục mới ngẩng lên, chậm rãi hỏi:

“Tô Bạch, ngươi có việc gì mà đến đây vào lúc này?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù là cai ngục mới, ông vẫn có chút ấn tượng với Tô Bạch – chàng thanh niên trẻ trung, siêng năng, là con nuôi của một lão đầu đã từng phục vụ lâu năm tại nhà giam. Trong công việc, hắn ta luôn chăm chỉ và hoàn thành nhiệm vụ không chút chậm trễ, rõ ràng là một hạt giống tốt, có triển vọng trong tương lai.

Tô Bạch cúi người hành lễ, sau đó kể lại toàn bộ sự việc về Long Kinh Vân và chuyện liên quan đến bộ công pháp thất phẩm.

Hóa ra, ngay từ khi giành được bộ quyền pháp thất phẩm kia, Long Kinh Vân đã biết mình sẽ gặp nguy hiểm. Hắn đoán trước được rằng sự tình sẽ bị lộ ra và khiến nhiều kẻ để mắt tới. Vì vậy, hắn đã quyết định cất giấu công pháp trong một bức tượng Phật cổ nát trong ngôi chùa bỏ hoang trên núi. Đây là một nơi chẳng ai chú ý tới, càng không ai có thể ngờ rằng một vật quý giá như bộ công pháp thất phẩm lại được cất giấu ở đó.

Bức tượng Phật ấy đã sụp đổ từ lâu, hư hỏng nặng nề, chẳng còn giữ được nét tôn nghiêm vốn có, và mục nát đến mức trông như một đống gạch đá vô dụng. Điều này khiến không ai có thể đoán được rằng Long Kinh Vân đã giấu một bí mật quan trọng như thế ở đó.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Nghe xong câu chuyện, cai ngục mới bật cười lớn, ánh mắt sáng lên vẻ hào hứng và không kìm được sự phấn khích.

“Nếu chuyện này là thật, ta sẽ có thể thu về lợi ích lớn từ đó!”

Rồi ông ta cười ha hả, vỗ mạnh lên vai Tô Bạch, nói với vẻ đầy hào hứng: “Ha ha! Tô Bạch, ngươi cứ tạm lui ra trước đi. Ta sẽ nhanh chóng báo cáo việc này lên trên. Nếu tin tức xác thực đúng, đương nhiên ngươi sẽ không thiếu phần thưởng xứng đáng!”

Cai ngục mới trông vô cùng vui mừng, đi đến bên Tô Bạch, vỗ nhẹ vai hắn như thể hiện sự khích lệ và hứa hẹn.

Tô Bạch bày ra vẻ mặt vui sướng khôn tả, khom người bày tỏ lòng cảm ơn. Hắn biết rõ rằng đây là một cơ hội lớn, nếu tin tức được xác thực, hắn có thể nhận được những lợi ích và phần thưởng vô cùng đáng giá.

“Khoan đã, ta thấy thanh đao bên hông ngươi chỉ là đao sắt bình thường, phẩm chất quá thấp.”

Nhìn thoáng qua thanh đao sắt của Tô Bạch, cai ngục mới lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng. Ông ta bèn lấy ra thanh đao bên mình, vỏ ngoài đen tuyền, thoáng ánh lên vẻ sắc bén.

“Thanh đao này của ta được chế tạo từ hàn thiết ngàn năm, có thể coi là một thanh đao tốt. Ta tặng cho ngươi!”

Cai ngục mới vui vẻ nói, ánh mắt thể hiện sự hào phóng đầy thiện chí.

“Đa tạ ngài!” Tô Bạch tỏ vẻ kinh ngạc và xúc động, đưa hai tay đón lấy bảo đao, ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng và biết ơn.

Nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của Tô Bạch, cai ngục mới càng thêm thỏa mãn. Ông không hề e ngại trước sự tham lam này của Tô Bạch, mà còn thấy thích thú hơn. Bởi ông hiểu rõ rằng lòng tham là thứ dễ kiểm soát nhất, là sợi dây khống chế hữu hiệu nhất đối với thuộc hạ. Những kẻ tham lam luôn dễ dàng bị lôi kéo và lợi dụng để phục vụ lợi ích của ông.

Sau khi rời khỏi đại điện, Tô Bạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gương mặt trở lại vẻ điềm đạm thường ngày, không còn chút dấu vết của niềm hân hoan giả tạo ban nãy.

“Không biết vị cai ngục mới này sẽ xử lý thế nào với tin tức này đây?”

Trên đường đi dọc hành lang trở về, hắn thầm suy tính. Liệu ông ta sẽ giữ bí mật cho riêng mình để tìm cách độc chiếm bộ công pháp, hay là sẽ thật lòng báo cáo lên cấp trên để nhận phần thưởng?

“Nghĩ lại thì, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình.” Tô Bạch khẽ lắc đầu, tự nhủ nên gác lại những suy nghĩ rối rắm này.

Về đến chỗ ở, hắn lập tức lấy ra thanh bảo đao vừa nhận được, ngắm nghía một lúc, rồi bắt đầu thử thi triển Tử Hà Đao Quyết để kiểm tra sức mạnh của nó.

“Đây quả là một thanh đao tốt!”

Cảm nhận lưỡi đao sắc bén và sức mạnh tiềm ẩn trong từng đường nét, lòng hắn không khỏi phấn khích. Với thanh bảo đao này, thực lực của hắn chắc chắn sẽ gia tăng đáng kể, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trấn Thủ Nhà Giam Trăm Năm, Xuất Thế Uy Áp Ma Tôn (Dịch)

Số ký tự: 0