Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
Chương 4
Đêm Thứ Bảy
2025-03-29 07:57:14
“Nàng làm sao biết được?”“Quan chủ khảo ở châu, có phải họ Từ không?”Kỷ Tùng Trúc đặt đũa xuống, chăm chú nhìn ta: “Nàng cũng biết Từ giáo dụ?”Ta lắc đầu: “Không biết, chỉ là trong đầu đột nhiên hiện ra mấy hình ảnh.”Ta đem những điều đã thấy kể lại cặn kẽ, sắc mặt bà bà lập tức đại biến.Vịt Bay Lạc BầyTùng Trúc cau mày: “Chuyện quỷ thần kỳ dị, Thánh nhân đều nói là…”Bà bà lập tức cắt ngang: “Con câm miệng! Thà tin là có, chớ tin là không! Giai Giai từ nhỏ chưa từng ra khỏi trấn, thế mà có thể biết được những chuyện này, đây chính là ý trời đang giúp con!”“Con nhất định phải đề phòng, tuyệt đối không được dùng bất kỳ thứ gì do Chu Lý tặng!”“Cơm nước của con, ta cũng sẽ tự mình chuẩn bị. Từ nay không được bước chân ra khỏi cửa, ai cũng không được gặp!”Ta và bà bà tức tốc thu xếp suốt đêm. Trong làn hơi nước bốc nghi ngút, ta khẽ hỏi: “Bà bà, người tin con sao?”Bà bà quả quyết: “Đương nhiên! Chúng ta là người một nhà, con còn có thể hại Tùng Trúc sao?”Hồi nhỏ, ta từng thấy hình ảnh tiểu đệ Báo Nhi sốt cao không qua khỏi. Ta nói với nương, nhưng người không tin. Về sau, Báo Nhi quả nhiên phát sốt rồi mất, nương bảo ta là sao chổi, nói rằng chính ta đã nguyền rủa đệ ấy chết. Từ đó, người không cho ta chạm vào Hổ Nhi, ta cũng không thấy trước thêm điều gì nữa.Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, ta cùng mẹ chồng đưa Tùng Trúc lên đường.Dọc đường đi, gặp không ít phụ nhân dậy sớm giặt giũ.Các bà tám rộn cả lên: “Chà, lại đi châu thành dự thi à? Lần này nhất định đỗ tú tài chứ?”Lời vừa dứt, cả bọn đã phá lên cười.Mập thẩm nhà lý chính thở dài: “Kỷ gia ngũ lang à, không phải thẩm đây nói ngươi, ngươi có tài Văn Khúc Tinh cũng chẳng có mệnh Văn Khúc Tinh. Thôi thì an phận ở nhà cày ruộng đi!”Bà bà nghe vậy, lập tức nhướng mày, lạnh lùng cười:“Thế nào? Con ta không muốn cưới con gái mập của ngươi, nên bây giờ ngươi còn hậm hực sao?”Bà nắm lấy tay ta: “Chủ yếu là con gái ngươi tính khí không tốt, phẩm hạnh cũng chẳng ra gì. Ngươi nhìn xem con dâu ta đây, nước da trắng nõn, dáng dấp xinh xắn, ai thấy mà chẳng khen một tiếng!”Mập thẩm tức đến mức thịt béo trên mặt run lên bần bật: “Đắc ý cái gì chứ! Con trai ngươi bây giờ đi cày ruộng, cháu ngươi sau này cũng chỉ có thể làm nông thôi! Còn con gái ta, sắp gả vào nhà Trương tú tài rồi!”Ta hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào bà ta, giọng kiên định: “Phu quân ta lần này, nhất định sẽ đỗ!”Kỷ Tùng Trúc nghiêng đầu nhìn ta.Ánh bình minh nhuộm hồng chân trời.Ta nhoẻn cười rạng rỡ: “Phu quân, chàng nhất định sẽ thành công. Thiếp và mẹ sẽ ở nhà chờ tin tốt của chàng.”Hắn dần giãn mày, nở nụ cười tươi tắn, tựa như muôn cây lê nở rộ giữa trời đông giá lạnh:“Được! Phu quân nhất định để nàng làm tú tài nương tử!”Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ đám phụ nhân đều đồng loạt hít vào một hơi.Tùng Trúc đón lấy bọc hành lý trong tay ta, dưới ánh bình minh, từng bước đi lên quan đạo.Có thẩm than thở: “Tiểu tử Kỷ gia này, dáng dấp thật sự không tệ.”Mập thẩm hừ lạnh: “Đẹp đẽ thì có ích gì? Cả đời hắn chẳng có số làm tú tài, lần này chắc chắn lại tay trắng trở về!”Một phụ nhân khác cũng hùa theo: “Nếu sớm chấp nhận số mệnh, giờ e là con cái cũng đã lớn tướng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro