Trăng Sáng Của Anh Trai Nói Tôi Bắt Nạt Cô Ta
Chương 3
Chỉ Tưởng Thuỵ Giác Liễu
2024-07-24 04:57:53
Tống Thanh Vi là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Năm tôi 17 tuổi, tình nhân của bố tôi tìm đến tận nhà, mẹ tôi trong người mắc bệnh trầm cảm đã sụp đổ đến mức tự sát.
Ngày hôm đó, cùng lúc tôi mất đi người mẹ yêu thương và người cha tôn kính.
Tôi hận Tống Thanh Vi và mẹ cô ta, vì thế tôi thường bày ra vẻ mặt nhăn nhó trước mặt bọn họ, chưa từng cho họ sắc mặt tốt.
Tống Thanh Vi cũng đã từng thử lấy lòng tôi, tặng cho tôi bánh quy bơ mà tự tay cô ta nướng, giúp tôi là quần áo trong tủ.
Nhưng tôi chưa từng cảm kích, sẽ giẫm nát bánh quy trước mặt cô ta, đem những bộ quần áo mà cô ta ủi cắt nát rồi vứt vào thùng rác.
Sau đó, Tống Thanh Vi không còn dám đến tìm tôi nữa.
Tôi thích được yên tĩnh.
Cứ thế cho đến một ngày, tôi vô tình bắt gặp Tống Thanh Vi đang dựa vào lòng Phó Hàn Thanh, khóc đến lê hoa đái vũ.
“Anh à, chị không thích em, phải làm sao được ạ? Chị ấy suốt ngày nhắm vào em, em thật sự sợ hãi, một ngày nào đó em sẽ c.h.ế.t trong cái nhà này...”
Phó Hàn Thanh dịu dàng vỗ vai cô ta, dùng giọng nói nhẹ nhàng trước đây dỗ tôi đi dỗ cô ta.
Anh ta nói: “Vi Vi đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi đứng sững tại chỗ, trái tim như bị ai đó bóp chặt, vô cùng đau đớn.
...Phó Hàn Thanh biết tôi là người như thế nào.
Tôi sẽ giúp đỡ những người già ăn xin bên đường, sẽ đưa những đứa trẻ đi lạc đường về nhà.
Đã khăng khăng đòi đưa Phó Hàn Thanh lầm lì ít nói, bẩn thỉu lúc đó ra khỏi cô nhi viện.
Đã nuôi dưỡng anh ta trở thành dáng vẻ tương lai đầy triển vọng như bây giờ, còn ngẩng đầu lên mềm mại gọi anh ta là anh trai.
Nhưng anh ta lại dễ dàng tin tưởng những lời nói dối của Tống Thanh Vi rằng tôi đã hãm hại cô ta.
4.
Tống Thanh Vi từ nhỏ đã có tài diễn xuất. Kỹ năng diễn xuất của cô ta rất tốt.
Giây trước còn đang trong lớp học tỏ ra thẹn thùng xấu hổ với các bạn trong lớp, giây tiếp theo đã không chút do dự cầm d.a.o tự rạch mặt mình.
“Chị à, chị đoán xem, bọn họ sẽ tin em hay tin chị?”
Cô ta nhét con d.a.o rọc giấy vào tay tôi, ôm cái má đẫm m.á.u chạy về phía nhà vệ sinh, dẫn theo một loạt tiếng la hét.
Lần đó, bố tôi giận dữ nhốt tôi vào trong phòng tối bỏ đói ba ngày ba đêm.
Nếu như không phải ông nội nghiêm nghị ra lệnh cho ông ấy thả tôi ra, chỉ sợ tôi thật sự đã bị c.h.ế.t đói ở trong đó.
Từ nhỏ tôi đã sợ tối, ý chí sắp gục ngã rồi.
Lúc cửa được mở ra, Tống Thanh Vi, mẹ kế và bố đang đứng cạnh nhau, bên cạnh còn có Phó Hàn Thanh. Nhìn dáng vẻ nhếch nhác không thể nhìn nổi của tôi, Tống Thanh Vi co rúm người lại, giống như là sợ tôi vậy.
Phó Hàn Thanh lập tức bảo vệ cô ta sau lưng.
“Tống Kinh Mặc, cô còn muốn làm cái gì?!”
Tống Thanh Vi dựa vào trong lòng anh, nhìn về phía tôi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Cô ta thanh cao giống như ánh trăng trên trời, còn tôi lại giống như con ch.ó điên hèn mọn.
Ngay cả người thân cận nhất trước đây, cũng đề phòng tôi mọi lúc mọi nơi như thể tôi sẽ cắn ánh trăng trong lòng anh ta một nhát.
Tôi thừa nhận, tôi đố kị muốn c.h.ế.t, cũng hận đến phát điên.
Vì thế, tôi ở trước mặt bọn họ, đẩy mạnh Tống Thanh Vi từ trên cầu thang xuống.
……
Ngày hôm đó Tống Thanh Vi bị ngã gãy chân, phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng 3 tháng.
Bố tôi ở bên ngoài phòng bệnh tát cho tôi hai cái bạt tai.
Phó Hàn Thanh nhìn Tống Thanh Vi yếu ớt nằm trên giường bệnh, ánh mắt trầm xuống.
“Tống Kinh Mặc, em đi xin lỗi Vi Vi ngay!”
Tôi ôm khuôn mặt sưng đỏ, bướng bỉnh nhìn anh.
“Dựa vào cái gì chứ, em không sai!”
“Là cô ta vu khống em rạch mặt cô ta trước, em chỉ biến lời của cô ta thành sự thật mà thôi, dựa vào cái gì mà bắt em xin lỗi cô ta!”
Phó Hàn Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng chán ghét.
“Tống Kinh Mặc, từ lúc nào mà em lại trở nên như vậy?”
“Mẹ của Vi Vi chen chân vào tình cảm của người khác, nhưng đây không phải là lỗi của Vi Vi! Sao em lại có thể đối xử với em ấy như thế?”
“Độc ác tự phụ, nói dối thành tính! Em thật sự làm anh thất vọng quá!”
Trong phòng bệnh, Tống Thanh Vi ho lên vài tiếng.
Phó Hàn Thanh lập tức chạy tới, chỉ còn một mình tôi đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh.
Rõ ràng trước khi Tống Thanh Vi xuất hiện, Phó Hàn Thanh vẫn luôn xứng đáng với chức danh “anh trai”
Lúc tôi buồn bã rơi nước mắt vì nhớ mẹ, anh ta đã dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, sẽ đưa cho tôi một miếng bánh quy bơ.
anh ta sẽ đánh mấy đứa nhóc xấu xa trêu ghẹo tôi, dù cho mặt mũi bầm dập, cũng nhất quyết không cúi đầu chịu thua.
Lúc tôi gặp ác mộng lúc nửa đêm, anh ta sẽ nắm lấy tay tôi thức trực cả đêm bên cạnh tôi.
“Kinh Mặc, đừng sợ. Anh trai sẽ luôn ở đây.”
Thế nhưng bây giờ, sao anh ta lại biến thành anh trai của Tống Thanh Vi rồi?
Năm tôi 17 tuổi, tình nhân của bố tôi tìm đến tận nhà, mẹ tôi trong người mắc bệnh trầm cảm đã sụp đổ đến mức tự sát.
Ngày hôm đó, cùng lúc tôi mất đi người mẹ yêu thương và người cha tôn kính.
Tôi hận Tống Thanh Vi và mẹ cô ta, vì thế tôi thường bày ra vẻ mặt nhăn nhó trước mặt bọn họ, chưa từng cho họ sắc mặt tốt.
Tống Thanh Vi cũng đã từng thử lấy lòng tôi, tặng cho tôi bánh quy bơ mà tự tay cô ta nướng, giúp tôi là quần áo trong tủ.
Nhưng tôi chưa từng cảm kích, sẽ giẫm nát bánh quy trước mặt cô ta, đem những bộ quần áo mà cô ta ủi cắt nát rồi vứt vào thùng rác.
Sau đó, Tống Thanh Vi không còn dám đến tìm tôi nữa.
Tôi thích được yên tĩnh.
Cứ thế cho đến một ngày, tôi vô tình bắt gặp Tống Thanh Vi đang dựa vào lòng Phó Hàn Thanh, khóc đến lê hoa đái vũ.
“Anh à, chị không thích em, phải làm sao được ạ? Chị ấy suốt ngày nhắm vào em, em thật sự sợ hãi, một ngày nào đó em sẽ c.h.ế.t trong cái nhà này...”
Phó Hàn Thanh dịu dàng vỗ vai cô ta, dùng giọng nói nhẹ nhàng trước đây dỗ tôi đi dỗ cô ta.
Anh ta nói: “Vi Vi đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi đứng sững tại chỗ, trái tim như bị ai đó bóp chặt, vô cùng đau đớn.
...Phó Hàn Thanh biết tôi là người như thế nào.
Tôi sẽ giúp đỡ những người già ăn xin bên đường, sẽ đưa những đứa trẻ đi lạc đường về nhà.
Đã khăng khăng đòi đưa Phó Hàn Thanh lầm lì ít nói, bẩn thỉu lúc đó ra khỏi cô nhi viện.
Đã nuôi dưỡng anh ta trở thành dáng vẻ tương lai đầy triển vọng như bây giờ, còn ngẩng đầu lên mềm mại gọi anh ta là anh trai.
Nhưng anh ta lại dễ dàng tin tưởng những lời nói dối của Tống Thanh Vi rằng tôi đã hãm hại cô ta.
4.
Tống Thanh Vi từ nhỏ đã có tài diễn xuất. Kỹ năng diễn xuất của cô ta rất tốt.
Giây trước còn đang trong lớp học tỏ ra thẹn thùng xấu hổ với các bạn trong lớp, giây tiếp theo đã không chút do dự cầm d.a.o tự rạch mặt mình.
“Chị à, chị đoán xem, bọn họ sẽ tin em hay tin chị?”
Cô ta nhét con d.a.o rọc giấy vào tay tôi, ôm cái má đẫm m.á.u chạy về phía nhà vệ sinh, dẫn theo một loạt tiếng la hét.
Lần đó, bố tôi giận dữ nhốt tôi vào trong phòng tối bỏ đói ba ngày ba đêm.
Nếu như không phải ông nội nghiêm nghị ra lệnh cho ông ấy thả tôi ra, chỉ sợ tôi thật sự đã bị c.h.ế.t đói ở trong đó.
Từ nhỏ tôi đã sợ tối, ý chí sắp gục ngã rồi.
Lúc cửa được mở ra, Tống Thanh Vi, mẹ kế và bố đang đứng cạnh nhau, bên cạnh còn có Phó Hàn Thanh. Nhìn dáng vẻ nhếch nhác không thể nhìn nổi của tôi, Tống Thanh Vi co rúm người lại, giống như là sợ tôi vậy.
Phó Hàn Thanh lập tức bảo vệ cô ta sau lưng.
“Tống Kinh Mặc, cô còn muốn làm cái gì?!”
Tống Thanh Vi dựa vào trong lòng anh, nhìn về phía tôi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Cô ta thanh cao giống như ánh trăng trên trời, còn tôi lại giống như con ch.ó điên hèn mọn.
Ngay cả người thân cận nhất trước đây, cũng đề phòng tôi mọi lúc mọi nơi như thể tôi sẽ cắn ánh trăng trong lòng anh ta một nhát.
Tôi thừa nhận, tôi đố kị muốn c.h.ế.t, cũng hận đến phát điên.
Vì thế, tôi ở trước mặt bọn họ, đẩy mạnh Tống Thanh Vi từ trên cầu thang xuống.
……
Ngày hôm đó Tống Thanh Vi bị ngã gãy chân, phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng 3 tháng.
Bố tôi ở bên ngoài phòng bệnh tát cho tôi hai cái bạt tai.
Phó Hàn Thanh nhìn Tống Thanh Vi yếu ớt nằm trên giường bệnh, ánh mắt trầm xuống.
“Tống Kinh Mặc, em đi xin lỗi Vi Vi ngay!”
Tôi ôm khuôn mặt sưng đỏ, bướng bỉnh nhìn anh.
“Dựa vào cái gì chứ, em không sai!”
“Là cô ta vu khống em rạch mặt cô ta trước, em chỉ biến lời của cô ta thành sự thật mà thôi, dựa vào cái gì mà bắt em xin lỗi cô ta!”
Phó Hàn Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng chán ghét.
“Tống Kinh Mặc, từ lúc nào mà em lại trở nên như vậy?”
“Mẹ của Vi Vi chen chân vào tình cảm của người khác, nhưng đây không phải là lỗi của Vi Vi! Sao em lại có thể đối xử với em ấy như thế?”
“Độc ác tự phụ, nói dối thành tính! Em thật sự làm anh thất vọng quá!”
Trong phòng bệnh, Tống Thanh Vi ho lên vài tiếng.
Phó Hàn Thanh lập tức chạy tới, chỉ còn một mình tôi đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh.
Rõ ràng trước khi Tống Thanh Vi xuất hiện, Phó Hàn Thanh vẫn luôn xứng đáng với chức danh “anh trai”
Lúc tôi buồn bã rơi nước mắt vì nhớ mẹ, anh ta đã dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, sẽ đưa cho tôi một miếng bánh quy bơ.
anh ta sẽ đánh mấy đứa nhóc xấu xa trêu ghẹo tôi, dù cho mặt mũi bầm dập, cũng nhất quyết không cúi đầu chịu thua.
Lúc tôi gặp ác mộng lúc nửa đêm, anh ta sẽ nắm lấy tay tôi thức trực cả đêm bên cạnh tôi.
“Kinh Mặc, đừng sợ. Anh trai sẽ luôn ở đây.”
Thế nhưng bây giờ, sao anh ta lại biến thành anh trai của Tống Thanh Vi rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro