Trăng Thượng Huyền

Chương 11

Nhiên Dư

2024-11-22 14:36:46

Họ Việt không thường thấy lắm.

Cho nên khi vào năm ba đại học, lúc Việt Huy nhận phỏng vấn đã thuận tiện nhắc đến chuyện học hành của con trai ở đại học L, Việt Triêu Tịch từ đó cũng trở nên nổi tiếng.

Trong lúc nhất thời, trong trường đồn đãi vô số chuyện về anh, Việt Triêu Tịch bị những lời đồn đó làm phiền lòng tới mức phải dọn ra khỏi ký túc xá.

Còn Tần Tranh thì chờ đợi mãi nhưng không nhận được lời hồi đáp, cô cũng thu hồi chút tâm tư đối với anh.

Thì ra, bọn họ là người của hai thế giới.

Ban đầu, cô chú ý tới Việt Triêu Tịch hoàn toàn là bởi vì giọng nói của anh rất dễ nghe.

Hết học kỳ năm nhất, có một lần có tiết học ở hội trường, Việt Triêu Tịch ngồi sau cô đứng lên phát biểu, trả lời vấn đề giảng viên đưa ra.

Khi anh trả lời xong, giảng viên lại bảo anh đọc hai trang sách giáo khoa.

Giọng nói ở hai thời điểm có chút khác biệt, khi trả lời vấn đề thì trong trẻo dễ nghe, giống như khối đá trong suốt nhẹ nhàng chạm vào thành cốc, ẩn chứa một chút lạnh lùng.

Lúc đọc bài thì lại trầm thấp từ tính, giống như lăn qua sỏi mịn, kết tủa từng chút.

Tần Tranh bị giọng nói êm tai kia hấp dẫn, không khỏi chống tay lên sườn mặt quay sang nhìn anh.

Cửa sổ ở phòng hội trường mở lớn, ánh sáng bên ngoài chiếu lên người anh, mái tóc đen tuyền được nhuộm sáng bởi những sợi nắng.

Tần Tranh không nhìn thấy rõ gương mặt của anh cho lắm, chỉ thấy tay anh đang cầm một quyển sách, ngón tay vừa trắng vừa thon, dưới ánh mặt trời tựa như một khối bạch ngọc.

Lúc anh lật trang sách, khớp xương ngón tay hơi cong lại, đầu ngón tay lướt qua trang giấy trắng, dường như còn mang theo một cơn gió nhẹ phả qua trước mắt.

Giọng nói của anh cũng quẩn quanh bên tai cô, như gợn sóng phập phồng, rất lâu không biến mất.

Tìm kiếm giọng nói khiến bạn rung động.

Tần Tranh nhớ tới hoạt động của câu lạc bộ lồng tiếng ở học kỳ này, cô nghĩ cô thật sự tìm được rồi, giọng nói đó đã khiến cô rung động.

Mãi cho tới khi anh ngồi xuống, bức màn bị gió thổi tung che khuất đi ánh mặt trời chói lóa, cũng che mất anh lại.

Việt Triêu Tịch hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn ngồi xuống, xoay người kéo gọn bức màn đang tung bay bên cạnh cửa sổ lại.

Ánh mắt Tần Tranh vẫn dõi theo động tác tay của anh, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho đến khi anh xoay người lại, gương mặt hơi ngẩng lên, cô mới nhìn rõ dáng vẻ của anh.

Ánh sáng mỏng manh chiếu lên sườn mặt anh, khiến gương mặt anh chìm vào hai nửa sáng tối, làm nổi bật chiếc mũi cao thẳng như ngọn núi sừng sững.

Mặt mày sắc nét, lông mi cong dày hơi rũ xuống, che bớt sự lạnh lùng cất giấu trong ánh mắt, giống hệt một dòng nước ẩn trong núi xa.

Lúc ấy cô đã cảm thán, nếu anh không có vẻ ngoài bắt mắt như vậy, có lẽ cô sẽ theo đuổi anh ngay lập tức.

Cố tình anh lại có giọng nói làm cô rung động, bàn tay nhìn cũng có thẩm mỹ hơn cả cô, lại còn sở hữu một gương mặt được mọi người yêu thích.

Tần Tranh dĩ nhiên cũng không phải là người ngoại lệ.

Với tư cách là bạn cùng lớp, đêm đó khi trò chuyện với các bạn nữ trong ký túc xá nữ, lần đầu tiên cô biết đến tên của Việt Triêu Tịch.

Bây giờ gặp được người tên Việt Triêu Tịch, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.

“Là Việt nào? Có phải là Nhạc trong Ngũ Nhạc* không?”

(*Việt: 越 có phiên âm là /yuè/; Từ Nhạc: 岳 cũng có phiên âm là /yuè/. Ở đây Tần Tranh bị nhầm lẫn.)

Hứa Mộng cười thầm: “Tần Tranh, cậu làm sao thế, bọn tớ đã từng thảo luận rất nhiều lần rồi mà, là Việt trong Siêu Việt.”

“Vậy hai chữ sau là hai chữ nào?” Tần Tranh tiếp tục hỏi.

Triệu Giai nhịn không được lên tiếng: “Tần Tranh, nghe nói có bạn học nam ở khoa Toán vì cậu mà chuyển khoa, sao cậu lại ở đây quan tâm tới người khác thế?”

Tần Tranh biết các cô đang nhắc tới là Hà Cạnh Thao, cô vội vàng giải thích: “Chúng tớ chỉ là bạn học cấp ba thôi, cậu ấy chuyển khoa thật sự không liên quan gì tới tớ cả.”

Trong ký túc xá vang lên tiếng cười đùa, Tần Tranh lúc này mới che giấu tâm tư nhỏ bé của mình.

Bố Tần Tranh làm việc ở trạm khí tượng, khi còn nhỏ mỗi lần được nghỉ hè, Tần Tranh sẽ đi theo ông ấy tới đơn vị làm việc, hiểu biết của cô về những dụng cụ khí tượng cũng tương đối, cô cũng có sự hứng thú với thiên văn học.

Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ bài hát về sự thay đổi của hình dáng vầng trăng.

Trăng non đầu tháng, mặt trăng nằm giữa mặt trời và Trái đất.

Trăng thượng huyền vào mùng bảy và mùng tám hàng tháng, nửa mặt trăng hướng về phía tây.

Trăng tròn vào ngày mười lăm hoặc mười sáu, mặt trăng di chuyển ra phía ngoài Trái đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trăng hạ huyền vào hai mươi hai và hai mươi ba hàng tháng, nửa vầng trăng hướng về phía đông vào nửa đêm.

Trăng thượng huyền vào mùng bảy và mùng tám hàng tháng, nửa mặt trăng hướng về phía tây.

Trong câu này có ẩn chữ đồng âm tên của Việt Triêu Tịch, không biết anh có biết không.

(*là chữ Triêu Tịch, hai chữ này phát âm là /cháo – xi/,  ‘hướng về phía Tây’ cũng có phát âm tương tự.)

Sở dĩ cô thích mặt trăng, thích ngắm nhìn trăng thượng huyền như vậy, hoàn toàn là bởi vì Việt Triêu Tịch.

Có lẽ bí mật này, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được.

Việt Triêu Tịch, chính là ánh trăng của cô.

Đây là lần đầu tiên Hưng Vi – công ty Tần Tranh đang làm việc hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật IS, hai công ty hợp tác cùng nhau xây dựng nền tảng đám mây cho bên A có bối cảnh chính phủ.

Hai tháng tiếp theo, toàn bộ nhóm nhỏ của cô đều phải tới IS làm việc.

Trước khi tới Tần Tranh có chút thấp thỏm, đi dạo một vòng công ty không nhìn thấy Việt Triêu Tịch, lúc này tâm trạng cô mới thả lỏng đôi chút.

Thật ra, không phải là cô không muốn gặp anh, chỉ là cảm thấy từ đêm đó trở đi cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Thứ Sáu, sau khi liên tục tăng ca, cuối cùng cô cũng có thể tan làm sớm.

Công ty chính cách ký túc xá không xa, trước đó cô hay đi bộ về, nhưng công ty IS lại ở đường đối diện, một tuần này cô đều ngồi xe của Lạc Nhất Minh về.

Đêm nay, Lạc Nhất Minh sau khi đưa cô về dưới lầu thì anh ấy lái xe rời đi.

Tần Tranh xoay người đi lên lầu, vừa đẩy cửa ra, cô lại nghe thấy âm thanh của một chiếc thang máy khác vừa đến nơi vang vọng khắp hành lang.

Cô cũng không để ý lắm đóng cửa lại, lúc này mới phát hiện cửa đã bị người bên ngoài dùng sức kéo ra.

Cô kinh ngạc quay đầu, đập vào mắt là gương mặt anh tuấn của Việt Triêu Tịch.

“Sao anh lại ở đây? Việt…”

Cửa nhanh chóng bị anh đóng lại, anh đè cô lên bức tường ở lối ra vào, cúi đầu xuống hôn cô.

Miệng cô bị lấp đầy không thể lên tiếng, tên của anh lại bị anh nôn nóng nuốt chửng giữa môi và răng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Thượng Huyền

Số ký tự: 0