Chương 45
Nhiên Dư
2024-11-22 14:36:46
Phía xa là tiếng nước hồ rì rào theo gió và sóng vỗ vào vách đá, gần đó là tiếng chuông ngân lanh lảnh khi gió thổi qua.
Bên trên là ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống cây cổ thụ tươi tốt, lọt qua những kẽ hở giữa cành cây, rải những đốm sáng lên hai người họ.
Bóng dáng của họ dường như hòa thành một thể với đốm sáng dưới mặt đất.
Lồng ngực Việt Triêu Tịch kề sát vào lưng cô, hô hấp của anh quẩn quanh bên tai cô, phả từng đợt hơi nóng làm cho tai cô từ màu trắng nõn chuyển sang hồng hồng.
Tần Tranh nín thở, nhìn thanh gỗ trong tay anh.
Tất cả những điều này gần như trùng lặp với năm năm trước, cô cũng từng viết một thanh gỗ như thế này.
Ước nguyện của cô là tên của anh.
Tần Tranh năm hai mươi tuổi đã yêu thầm Việt Triêu Tịch.
Cô của năm đó chỉ có thể bày tỏ hết nỗi lòng lên thanh gỗ ước nguyện, lúc ấy điều cô muốn nhất chính là anh.
Mà bây giờ, anh cũng viết lên thanh gỗ giống như vậy, có phải hiện tại điều anh muốn nhất cũng là cô không?
Điều anh muốn là cô, trên tầng ý nghĩa nào đó thì cô cũng đã thuộc về anh.
Mà điều cô muốn là anh, lại không hoàn toàn thuộc về cô.
Cô hơi mở hé môi, lúc này mới cảm giác được cánh môi khô khốc, gần như dính vào nhau.
“Anh viết cái này làm gì?”
Việt Triêu Tịch nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve những nét chữ vừa mới viết lên: “Em nói xem?”
“Tôi không biết.” Cô khẽ lắc đầu.
“Không phải là viết điều mình muốn lên đây sao?” Anh cười khẽ, giọng nói lại trầm xuống: “Tần Tranh, bởi vì tôi muốn có được em.”
Đầu óc Tần Tranh quay cuồng, suy nghĩ hỗn loạn, dường như không cách nào tiêu hóa được lời nói đầy ẩn ý của anh.
Vì sao anh lại nói như vậy? Rốt cuộc là anh muốn cái gì?
Vì sao lại trùng hợp như thế, thứ anh viết lên thanh gỗ lại giống hệt như của cô năm đó.
Rõ ràng anh đâu biết những chuyện này.
Vô số câu hỏi tràn về trong đầu cô, làm tư duy phán đoán của cô hoàn toàn bị quấy phá.
Cô ngước mắt khỏi thanh gỗ, nhìn xung quanh bốn phía, vừa hay thấy có người từ gác chuông đang đi sang bên này.
Cô vội vàng rời khỏi lồng ngực của Việt Triêu Tịch, chỉ anh đi tới bên nhánh cây thấp bên cạnh.
“Treo ở đây là được.”
Việt Triêu Tịch cũng nghe được tiếng người tới, anh biết nơi này không tiện nói chuyện, cho nên cũng không làm khó Tần Tranh.
Lúc treo thanh gỗ, anh ngước mắt nhìn tán cây trên cùng một cái.
Thật ra, anh rất muốn treo thanh gỗ của mình bên cạnh thanh gỗ của Tần Tranh, nhưng như vậy có thể sẽ làm cô cảm thấy khó xử.
Hơn nữa, anh hy vọng sau khi cô hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của bản thân rồi mới từ từ nói cho cô biết mọi chuyện.
Tất cả mọi chuyện.
Ví dụ như, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Trần Tranh trở về khu du lịch nông nghiệp không lâu thì cùng Việt Triêu Tịch cùng nhau ngồi cano trở về bến tàu Thanh Đồng.
Gần đây tín hiệu trên đảo không tốt, dù sao công việc của Việt Triêu Tịch cũng không thể nào mất liên lạc với bên ngoài lâu được.
Chờ đến khi trở lại homestay, nhân lúc Việt Triêu Tịch đi tới bãi đỗ xe lấy hành lý, cô tự mình trở về trước.
“Đại tiểu thư của mẹ, cuối cùng con cũng trở về rồi.” Cô giáo Ngô nhìn thấy cô thì vội vàng đi tới.
“Mẹ, sao vậy?”
“Bệnh đau bao tử của bố con tái phát, mẹ phải trở về nội thành một chuyến.”
“Vậy…” Tần Tranh đang đi lên cầu thang xoay người nhìn lại.
“Chỉ có một người khách, còn đang ở ngoài đảo, trước đó có xin địa chỉ của cậu con, con có gặp qua người đó chưa?”
Tần Tranh vội vàng lắc đầu.
“Có điều, cậu ấy cũng đã trả tiền thuê vài ngày rồi, đoán chừng là hai ngày nữa sẽ trở về, con giúp mẹ để ý một chút nhé.”
Cô giáo Ngô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình: “Nếu ít bữa có người tới ở trọ, con tự mình sắp xếp không được thì cứ gọi điện thoại cho mẹ.”
Tần Tranh rũ mắt, hy vọng ‘người khách duy nhất’ kia đi chậm một chút, đừng bước vào lúc này.
“Bố không sao chứ ạ?”
Cô giáo Ngô cười lắc đầu: “Bệnh cũ thôi, uống thuốc vào là ổn, thấy con đã về nên mẹ muốn sang đó nấu cơm cho bố con.”
Tần Tranh nghĩ bụng, bố cô càng già càng dính người, cô cũng không nhịn được cười cười.
Cô giáo Ngô vừa đi tới trước cửa, lại xoay người nói với cô: “Đợi lát nữa bớt nắng con nhớ đi lên sân thượng lấy ga giường vào nhé, là của lầu một và lầu hai, ngày mai thay lại đi.”
Đợi bà ấy đi rồi, Tần Tranh liền đi lên sân thượng, cô nghĩ dù sao thì một lát nữa Việt Triêu Tịch đi lên cũng phải qua bên cạnh.
Lúc chạng vạng, mặt trời dần xuống phía Tây, trên dây phơi ngoài sân thượng treo đầy ga giường màu trắng, lộ ra ánh sáng rực rỡ và màu đỏ nhạt say lòng người.
Việt Triêu Tịch đặt vali xuống, không thấy Tần Tranh đâu, anh bèn gọi điện thoại cho cô.
Tiếng chuông điện thoại rõ ràng từ bên ngoài truyền đến, anh đi ra khỏi cửa phòng, nhìn về phía phòng khác.
Ánh chiều tà chiếu xuống sân thượng, ga giường màu trắng bị gió thổi tung bay.
Anh men theo tiếng chuông đi tới, nhìn thấy Tần Tranh đang giơ tay thu ga giường.
Cô thu gọn ga giường xong, lại bỏ chúng vào chiếc rổ bên cạnh.
Anh đi qua, tắt điện thoại, tiếng chuông dừng lại.
Anh lại lần nữa ôm cô từ phía sau, ga giường bị gió thổi tung, quấn quanh người hai người.
Lúc này không còn ai quấy rầy bọn họ nữa.
“Đừng quậy.” Tần Tranh nhẹ giọng nói.
Cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn, nhịp tim đập thình thịch như muốn làm điếc màng nhĩ của cô.
“Xin lỗi em.”
Anh vùi đầu vào giữa cổ cô, giọng nói trong trẻo truyền đến tai cô.
Tần Tranh dừng tay lại, cả người sững lại trong vòng tay anh.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để mặt cô nghiêng sang một bên.
Một nụ hôn mềm mại rơi xuống môi cô.
Nhưng điều khiến cô cảm động nhất là lời nói anh nói ra giờ phút này.
“Là anh đã quên không nói cho em biết, anh yêu em nhiều bao nhiêu.”
Bên trên là ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống cây cổ thụ tươi tốt, lọt qua những kẽ hở giữa cành cây, rải những đốm sáng lên hai người họ.
Bóng dáng của họ dường như hòa thành một thể với đốm sáng dưới mặt đất.
Lồng ngực Việt Triêu Tịch kề sát vào lưng cô, hô hấp của anh quẩn quanh bên tai cô, phả từng đợt hơi nóng làm cho tai cô từ màu trắng nõn chuyển sang hồng hồng.
Tần Tranh nín thở, nhìn thanh gỗ trong tay anh.
Tất cả những điều này gần như trùng lặp với năm năm trước, cô cũng từng viết một thanh gỗ như thế này.
Ước nguyện của cô là tên của anh.
Tần Tranh năm hai mươi tuổi đã yêu thầm Việt Triêu Tịch.
Cô của năm đó chỉ có thể bày tỏ hết nỗi lòng lên thanh gỗ ước nguyện, lúc ấy điều cô muốn nhất chính là anh.
Mà bây giờ, anh cũng viết lên thanh gỗ giống như vậy, có phải hiện tại điều anh muốn nhất cũng là cô không?
Điều anh muốn là cô, trên tầng ý nghĩa nào đó thì cô cũng đã thuộc về anh.
Mà điều cô muốn là anh, lại không hoàn toàn thuộc về cô.
Cô hơi mở hé môi, lúc này mới cảm giác được cánh môi khô khốc, gần như dính vào nhau.
“Anh viết cái này làm gì?”
Việt Triêu Tịch nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve những nét chữ vừa mới viết lên: “Em nói xem?”
“Tôi không biết.” Cô khẽ lắc đầu.
“Không phải là viết điều mình muốn lên đây sao?” Anh cười khẽ, giọng nói lại trầm xuống: “Tần Tranh, bởi vì tôi muốn có được em.”
Đầu óc Tần Tranh quay cuồng, suy nghĩ hỗn loạn, dường như không cách nào tiêu hóa được lời nói đầy ẩn ý của anh.
Vì sao anh lại nói như vậy? Rốt cuộc là anh muốn cái gì?
Vì sao lại trùng hợp như thế, thứ anh viết lên thanh gỗ lại giống hệt như của cô năm đó.
Rõ ràng anh đâu biết những chuyện này.
Vô số câu hỏi tràn về trong đầu cô, làm tư duy phán đoán của cô hoàn toàn bị quấy phá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngước mắt khỏi thanh gỗ, nhìn xung quanh bốn phía, vừa hay thấy có người từ gác chuông đang đi sang bên này.
Cô vội vàng rời khỏi lồng ngực của Việt Triêu Tịch, chỉ anh đi tới bên nhánh cây thấp bên cạnh.
“Treo ở đây là được.”
Việt Triêu Tịch cũng nghe được tiếng người tới, anh biết nơi này không tiện nói chuyện, cho nên cũng không làm khó Tần Tranh.
Lúc treo thanh gỗ, anh ngước mắt nhìn tán cây trên cùng một cái.
Thật ra, anh rất muốn treo thanh gỗ của mình bên cạnh thanh gỗ của Tần Tranh, nhưng như vậy có thể sẽ làm cô cảm thấy khó xử.
Hơn nữa, anh hy vọng sau khi cô hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của bản thân rồi mới từ từ nói cho cô biết mọi chuyện.
Tất cả mọi chuyện.
Ví dụ như, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Trần Tranh trở về khu du lịch nông nghiệp không lâu thì cùng Việt Triêu Tịch cùng nhau ngồi cano trở về bến tàu Thanh Đồng.
Gần đây tín hiệu trên đảo không tốt, dù sao công việc của Việt Triêu Tịch cũng không thể nào mất liên lạc với bên ngoài lâu được.
Chờ đến khi trở lại homestay, nhân lúc Việt Triêu Tịch đi tới bãi đỗ xe lấy hành lý, cô tự mình trở về trước.
“Đại tiểu thư của mẹ, cuối cùng con cũng trở về rồi.” Cô giáo Ngô nhìn thấy cô thì vội vàng đi tới.
“Mẹ, sao vậy?”
“Bệnh đau bao tử của bố con tái phát, mẹ phải trở về nội thành một chuyến.”
“Vậy…” Tần Tranh đang đi lên cầu thang xoay người nhìn lại.
“Chỉ có một người khách, còn đang ở ngoài đảo, trước đó có xin địa chỉ của cậu con, con có gặp qua người đó chưa?”
Tần Tranh vội vàng lắc đầu.
“Có điều, cậu ấy cũng đã trả tiền thuê vài ngày rồi, đoán chừng là hai ngày nữa sẽ trở về, con giúp mẹ để ý một chút nhé.”
Cô giáo Ngô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình: “Nếu ít bữa có người tới ở trọ, con tự mình sắp xếp không được thì cứ gọi điện thoại cho mẹ.”
Tần Tranh rũ mắt, hy vọng ‘người khách duy nhất’ kia đi chậm một chút, đừng bước vào lúc này.
“Bố không sao chứ ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô giáo Ngô cười lắc đầu: “Bệnh cũ thôi, uống thuốc vào là ổn, thấy con đã về nên mẹ muốn sang đó nấu cơm cho bố con.”
Tần Tranh nghĩ bụng, bố cô càng già càng dính người, cô cũng không nhịn được cười cười.
Cô giáo Ngô vừa đi tới trước cửa, lại xoay người nói với cô: “Đợi lát nữa bớt nắng con nhớ đi lên sân thượng lấy ga giường vào nhé, là của lầu một và lầu hai, ngày mai thay lại đi.”
Đợi bà ấy đi rồi, Tần Tranh liền đi lên sân thượng, cô nghĩ dù sao thì một lát nữa Việt Triêu Tịch đi lên cũng phải qua bên cạnh.
Lúc chạng vạng, mặt trời dần xuống phía Tây, trên dây phơi ngoài sân thượng treo đầy ga giường màu trắng, lộ ra ánh sáng rực rỡ và màu đỏ nhạt say lòng người.
Việt Triêu Tịch đặt vali xuống, không thấy Tần Tranh đâu, anh bèn gọi điện thoại cho cô.
Tiếng chuông điện thoại rõ ràng từ bên ngoài truyền đến, anh đi ra khỏi cửa phòng, nhìn về phía phòng khác.
Ánh chiều tà chiếu xuống sân thượng, ga giường màu trắng bị gió thổi tung bay.
Anh men theo tiếng chuông đi tới, nhìn thấy Tần Tranh đang giơ tay thu ga giường.
Cô thu gọn ga giường xong, lại bỏ chúng vào chiếc rổ bên cạnh.
Anh đi qua, tắt điện thoại, tiếng chuông dừng lại.
Anh lại lần nữa ôm cô từ phía sau, ga giường bị gió thổi tung, quấn quanh người hai người.
Lúc này không còn ai quấy rầy bọn họ nữa.
“Đừng quậy.” Tần Tranh nhẹ giọng nói.
Cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn, nhịp tim đập thình thịch như muốn làm điếc màng nhĩ của cô.
“Xin lỗi em.”
Anh vùi đầu vào giữa cổ cô, giọng nói trong trẻo truyền đến tai cô.
Tần Tranh dừng tay lại, cả người sững lại trong vòng tay anh.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để mặt cô nghiêng sang một bên.
Một nụ hôn mềm mại rơi xuống môi cô.
Nhưng điều khiến cô cảm động nhất là lời nói anh nói ra giờ phút này.
“Là anh đã quên không nói cho em biết, anh yêu em nhiều bao nhiêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro