Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 40
2024-11-08 19:00:34
Nhưng thật lòng, bất kể nam nữ, ai mà chẳng muốn có một nửa biết nấu ăn ngon? Mỗi bữa ăn ngon cũng là cách giữ lửa hạnh phúc gia đình.
Là một người yêu thích ẩm thực, Phương Vân đã đam mê nấu nướng từ khi còn đại học.
Sau nhiều năm luyện tập, tay nghề của cô giờ không thua gì các đầu bếp nhà hàng nổi tiếng.
Khi chuẩn bị xong bàn ăn, Phương Vân bước ra và nói lớn với Phương Côn Bằng:
“Anh, gọi bác trai và bác gái đến đây ăn trưa đi!”
Phương Côn Bằng đáp:
“Được, để anh gọi ngay.”
Lúc Phương Vân dọn đầy một bàn thức ăn, cha mẹ và anh trai cô cũng vừa về đến nhà.
Thấy trong nhà có khách, họ hơi ngạc nhiên.
Nhìn qua phong thái lịch lãm của Tống Nguyên Thần, họ biết ngay anh không phải người bình thường, nhưng lại không biết nên chào hỏi thế nào.
Phương Côn Bằng đứng lên giới thiệu:
“Chú, thím, đây là tổng giám đốc của Tập đoàn Tống Thị, Tống Nguyên Thần.”
Sau đó anh quay sang Tống Nguyên Thần:
“Tống Tổng, đây là cha mẹ và anh trai của Vân Vân.”
Tống Nguyên Thần bước tới chào hỏi:
“Cháu chào chú, chào thím, chào Tiểu Bằng!”
Cha Phương vui vẻ đáp lời:
“Chào Tống tổng, cảm ơn đã ghé thăm ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, nếu có gì thiếu sót xin bỏ qua nhé.”
Tống Nguyên Thần mỉm cười:
“Chú khách sáo quá, Vân Vân gọi cháu là anh, cháu cũng xem nơi này như nhà mình, không cần câu nệ đâu chú.”
Mẹ Phương và Phương Triển Bằng cũng cười chào anh:
“Chào mừng Tống Tổng đến chơi!”
Phương Vân bưng món cuối lên bàn, nhìn mọi người còn đang trò chuyện liền gọi lớn:
“Cha, mẹ, anh Thần, anh họ, anh, mọi người vào bàn ngồi đi. Chờ bác trai và bác gái đến là mình dùng bữa.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Phương Côn Bằng ra mở cửa và thấy cha mẹ mình đã đến, anh vui vẻ nói:
“Cha mẹ đến rồi ạ? Vào đi, hôm nay Vân Vân làm nhiều món lắm!”
Bác Phương cười hào sảng:
“Thật sao? Hôm nay cha nhất định phải uống với chú con vài ly.”
Mẹ anh vỗ nhẹ vào tay chồng, cười trách yêu:
“Anh chỉ biết uống thôi, chiều còn phải đi làm, đừng quá chén đấy nhé.”
Bác trai liền cười lấy lòng:
“Không đâu, anh chỉ uống vài ly thôi mà.”
Nghe thấy tiếng họ, Phương Vân nhanh chóng bước ra chào đón:
“Bác trai, bác gái, hai bác đến rồi ạ!”
Bác Phương và bác gái vừa thấy Phương Vân, lập tức tiến đến hỏi thăm:
“Vân Vân, cháu khỏe hẳn rồi chứ?”
Phương Vân mỉm cười gật đầu:
“Cháu khỏe hoàn toàn rồi ạ, còn khỏe hơn trước nữa ạ.”
Bác gái vui mừng nói:
“Khỏe là tốt rồi, cháu làm chúng ta lo lắng quá.”
Nhìn làn da căng mịn, hồng hào của Phương Vân, bác gái càng ngắm càng thấy yêu thích.
Bà nhẹ giọng cảm thán:
“Vân Vân của nhà ta càng lớn càng xinh đẹp, không biết sau này sẽ gả cho chàng trai may mắn nào đây.”
Là một người yêu thích ẩm thực, Phương Vân đã đam mê nấu nướng từ khi còn đại học.
Sau nhiều năm luyện tập, tay nghề của cô giờ không thua gì các đầu bếp nhà hàng nổi tiếng.
Khi chuẩn bị xong bàn ăn, Phương Vân bước ra và nói lớn với Phương Côn Bằng:
“Anh, gọi bác trai và bác gái đến đây ăn trưa đi!”
Phương Côn Bằng đáp:
“Được, để anh gọi ngay.”
Lúc Phương Vân dọn đầy một bàn thức ăn, cha mẹ và anh trai cô cũng vừa về đến nhà.
Thấy trong nhà có khách, họ hơi ngạc nhiên.
Nhìn qua phong thái lịch lãm của Tống Nguyên Thần, họ biết ngay anh không phải người bình thường, nhưng lại không biết nên chào hỏi thế nào.
Phương Côn Bằng đứng lên giới thiệu:
“Chú, thím, đây là tổng giám đốc của Tập đoàn Tống Thị, Tống Nguyên Thần.”
Sau đó anh quay sang Tống Nguyên Thần:
“Tống Tổng, đây là cha mẹ và anh trai của Vân Vân.”
Tống Nguyên Thần bước tới chào hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu chào chú, chào thím, chào Tiểu Bằng!”
Cha Phương vui vẻ đáp lời:
“Chào Tống tổng, cảm ơn đã ghé thăm ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, nếu có gì thiếu sót xin bỏ qua nhé.”
Tống Nguyên Thần mỉm cười:
“Chú khách sáo quá, Vân Vân gọi cháu là anh, cháu cũng xem nơi này như nhà mình, không cần câu nệ đâu chú.”
Mẹ Phương và Phương Triển Bằng cũng cười chào anh:
“Chào mừng Tống Tổng đến chơi!”
Phương Vân bưng món cuối lên bàn, nhìn mọi người còn đang trò chuyện liền gọi lớn:
“Cha, mẹ, anh Thần, anh họ, anh, mọi người vào bàn ngồi đi. Chờ bác trai và bác gái đến là mình dùng bữa.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Phương Côn Bằng ra mở cửa và thấy cha mẹ mình đã đến, anh vui vẻ nói:
“Cha mẹ đến rồi ạ? Vào đi, hôm nay Vân Vân làm nhiều món lắm!”
Bác Phương cười hào sảng:
“Thật sao? Hôm nay cha nhất định phải uống với chú con vài ly.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ anh vỗ nhẹ vào tay chồng, cười trách yêu:
“Anh chỉ biết uống thôi, chiều còn phải đi làm, đừng quá chén đấy nhé.”
Bác trai liền cười lấy lòng:
“Không đâu, anh chỉ uống vài ly thôi mà.”
Nghe thấy tiếng họ, Phương Vân nhanh chóng bước ra chào đón:
“Bác trai, bác gái, hai bác đến rồi ạ!”
Bác Phương và bác gái vừa thấy Phương Vân, lập tức tiến đến hỏi thăm:
“Vân Vân, cháu khỏe hẳn rồi chứ?”
Phương Vân mỉm cười gật đầu:
“Cháu khỏe hoàn toàn rồi ạ, còn khỏe hơn trước nữa ạ.”
Bác gái vui mừng nói:
“Khỏe là tốt rồi, cháu làm chúng ta lo lắng quá.”
Nhìn làn da căng mịn, hồng hào của Phương Vân, bác gái càng ngắm càng thấy yêu thích.
Bà nhẹ giọng cảm thán:
“Vân Vân của nhà ta càng lớn càng xinh đẹp, không biết sau này sẽ gả cho chàng trai may mắn nào đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro