Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 9
2024-11-08 19:00:34
Sau khi hoàn thành lời khai, Phương Vân hỏi anh cảnh sát:
“Anh ơi, tình trạng của người lái xe tông tôi ra sao rồi?”
Anh cảnh sát trả lời:
“Người lái xe đã tử vong tại chỗ. Theo kết quả kiểm tra tại hiện trường, người này có dấu hiệu say rượu khi lái xe.”
Đã chết ngay tại chỗ sao?
Phương Vân nghĩ đến cảnh tượng ngay trước tai nạn, khẽ cau mày và hỏi tiếp:
“Người lái xe chết rồi, tôi bị thương thế này, vậy ai sẽ chịu chi phí y tế?”
Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô và đôi mắt đen láy, anh cảnh sát hơi căng thẳng, nghiêm túc đáp:
“Theo quy định pháp luật, trong trường hợp lái xe chịu toàn bộ trách nhiệm, nếu lái xe tử vong, chi phí bồi thường sẽ do công ty bảo hiểm hoặc người thừa kế tài sản của anh ta chi trả.”
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, chiếc xe anh ta lái là xe báo hủy của người khác, nên không thể đòi bảo hiểm.”
“Chúng tôi đang kiểm tra tài sản và người thừa kế của anh ta, nhưng kết quả không mấy khả quan.”
Phương Vân cảm thấy căng thẳng:
“Không khả quan là sao?”
Anh cảnh sát thở dài:
“Người lái xe này là kẻ thất nghiệp, lại nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất. Anh ta còn một đứa con trai mười sáu tuổi, đang mắc bệnh bạch cầu và nằm viện điều trị, bệnh viện cũng đang đòi nợ gia đình họ.”
Phương Vân nghe xong, nhất thời câm nín.
Mẹ cô tức giận nói:
“Anh ta chết là hết chuyện, còn con gái tôi phải chịu thiệt sao?”
Anh cảnh sát cũng không biết phải trả lời sao.
Thông thường gặp những trường hợp này, họ cũng chỉ biết bó tay.
Phương Vân hỏi tiếp:
“Anh có thấy vụ tai nạn này có vấn đề không? Đoạn đường đó có camera không? Người lái xe đó rõ ràng lao thẳng về phía tôi, khi ấy tôi không thể tránh kịp.”
“Bây giờ các anh nói anh ta say rượu, lại không có người thân để bồi thường, tôi bị thương thế này chẳng lẽ cứ phải chịu thiệt sao?”
Anh cảnh sát thấy Phương Vân bức xúc, vội khuyên:
“Cô đừng nóng, vụ việc vẫn đang điều tra, chúng tôi chưa có kết luận cuối cùng. Nếu thật sự có vấn đề, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Cô cứ tịnh dưỡng trước đã, tôi còn phải về báo cáo lên cấp trên.”
“Có gì mới, tôi sẽ liên lạc với cô sau. Cô cho tôi xin số WeChat nhé?”
Phương Vân nhớ lại rằng khi xảy ra tai nạn, cô đã ngất đi và bị đưa đi ngay, liền hỏi:
“Anh cảnh sát, túi xách và đồ của tôi còn không?”
Mẹ cô đang ở bên cạnh nghe thấy, vội đáp:
“Túi và đồ của con đều ở đây, do anh cảnh sát mang qua. Con kiểm tra xem đồ còn đủ không?”
“Mẹ, mẹ xem trong túi còn điện thoại và USB không?”
Hai món đồ này rất quan trọng đối với Phương Vân.
Mẹ cô mở túi, lấy ra điện thoại và USB đưa cho cô:
“Có phải cái này không?”
“Anh ơi, tình trạng của người lái xe tông tôi ra sao rồi?”
Anh cảnh sát trả lời:
“Người lái xe đã tử vong tại chỗ. Theo kết quả kiểm tra tại hiện trường, người này có dấu hiệu say rượu khi lái xe.”
Đã chết ngay tại chỗ sao?
Phương Vân nghĩ đến cảnh tượng ngay trước tai nạn, khẽ cau mày và hỏi tiếp:
“Người lái xe chết rồi, tôi bị thương thế này, vậy ai sẽ chịu chi phí y tế?”
Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô và đôi mắt đen láy, anh cảnh sát hơi căng thẳng, nghiêm túc đáp:
“Theo quy định pháp luật, trong trường hợp lái xe chịu toàn bộ trách nhiệm, nếu lái xe tử vong, chi phí bồi thường sẽ do công ty bảo hiểm hoặc người thừa kế tài sản của anh ta chi trả.”
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, chiếc xe anh ta lái là xe báo hủy của người khác, nên không thể đòi bảo hiểm.”
“Chúng tôi đang kiểm tra tài sản và người thừa kế của anh ta, nhưng kết quả không mấy khả quan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Vân cảm thấy căng thẳng:
“Không khả quan là sao?”
Anh cảnh sát thở dài:
“Người lái xe này là kẻ thất nghiệp, lại nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất. Anh ta còn một đứa con trai mười sáu tuổi, đang mắc bệnh bạch cầu và nằm viện điều trị, bệnh viện cũng đang đòi nợ gia đình họ.”
Phương Vân nghe xong, nhất thời câm nín.
Mẹ cô tức giận nói:
“Anh ta chết là hết chuyện, còn con gái tôi phải chịu thiệt sao?”
Anh cảnh sát cũng không biết phải trả lời sao.
Thông thường gặp những trường hợp này, họ cũng chỉ biết bó tay.
Phương Vân hỏi tiếp:
“Anh có thấy vụ tai nạn này có vấn đề không? Đoạn đường đó có camera không? Người lái xe đó rõ ràng lao thẳng về phía tôi, khi ấy tôi không thể tránh kịp.”
“Bây giờ các anh nói anh ta say rượu, lại không có người thân để bồi thường, tôi bị thương thế này chẳng lẽ cứ phải chịu thiệt sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cảnh sát thấy Phương Vân bức xúc, vội khuyên:
“Cô đừng nóng, vụ việc vẫn đang điều tra, chúng tôi chưa có kết luận cuối cùng. Nếu thật sự có vấn đề, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Cô cứ tịnh dưỡng trước đã, tôi còn phải về báo cáo lên cấp trên.”
“Có gì mới, tôi sẽ liên lạc với cô sau. Cô cho tôi xin số WeChat nhé?”
Phương Vân nhớ lại rằng khi xảy ra tai nạn, cô đã ngất đi và bị đưa đi ngay, liền hỏi:
“Anh cảnh sát, túi xách và đồ của tôi còn không?”
Mẹ cô đang ở bên cạnh nghe thấy, vội đáp:
“Túi và đồ của con đều ở đây, do anh cảnh sát mang qua. Con kiểm tra xem đồ còn đủ không?”
“Mẹ, mẹ xem trong túi còn điện thoại và USB không?”
Hai món đồ này rất quan trọng đối với Phương Vân.
Mẹ cô mở túi, lấy ra điện thoại và USB đưa cho cô:
“Có phải cái này không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro