Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Trừng Trị Kẻ Bộ...
2024-11-08 19:00:34
Nghe thấy lời châm chọc của bà ta, Phương Vân cũng cười nhạt đáp.
“Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ làm như bà mong muốn! Tạm biệt! À không, là không bao giờ gặp lại!”
Nói xong, Phương Vân lạnh lùng quay người bước đi.
Khi lướt qua bà ta, cô còn quay lại liếc một cái đầy ý trào phúng.
Ánh mắt khinh miệt đó khiến Lê Ân Ân cảm thấy như bị tát vào mặt, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng vừa giận vừa hận, bà ta bóp nát tấm séc trong tay.
"Cái đứa hỗn láo này, đúng là không biết điều!"
Bà ta muốn xem xem, Phương Vân còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.
Đừng để đến lúc cuối cùng lại phải quỳ xuống cầu xin bà ta tha thứ!
Nhìn bóng dáng cao ráo của Phương Vân rời đi, ánh mắt Lê Ân Ân thoáng hiện lên sự ác độc như dã thú.
Bà ta lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó và lạnh lùng ra lệnh:
“Tần Quảng Văn, khi vào làm, lập tức đuổi Phương Vân cho tôi, bảo cô ta cút khỏi đây ngay!”
Tần Quảng Văn là quản lý bộ phận tại công ty sinh học Trịnh Thị, nơi Phương Vân đang làm việc.
Trịnh Thị là công ty do nhà họ Trịnh điều hành, và cũng chính vì thế mà tên vô lại Trịnh Vĩ Hào mới được ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc.
Là bà chủ của công ty, Lê Ân Ân không mấy khi đến, mỗi tuần cùng lắm chỉ ghé một lần, nhưng muốn sa thải một nhân viên nhỏ bé như Phương Vân chỉ là chuyện một cú điện thoại.
Tần Quảng Văn nghe lệnh của bà chủ, chẳng cần hỏi lý do, lập tức đáp lời:
“Bà cứ yên tâm, chỉ cần Phương Vân vừa đến, tôi sẽ lập tức đuổi cô ta đi!”
Cúp điện thoại của Lê Ân Ân, Tần Quảng Văn bật cười khoái chí.
Phương Vân – cái đồ vô ơn đáng ghét kia – lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và cao ngạo, liên tục từ chối những lời “tốt bụng” của hắn.
Tháng trước, hắn chỉ nói vài lời khiếm nhã với cô, không ngờ cô lại đạp hắn một cú đau điếng, khiến hắn phải nằm liệt giường cả tháng, còn bị vợ đánh ghen vì nghi ngờ hắn ngoại tình.
Mối hận này, hắn vẫn nhớ mãi!
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng Phương Vân cũng đã va phải tảng đá lớn là bà chủ, không uổng công hắn đã nhiều lần nói xấu cô trước mặt bà ta.
Trong đầu hắn hân hoan mường tượng cảnh cô sẽ phải quỳ gối cầu xin hắn tha thứ, và bật cười một cách ghê rợn.
Khi Phương Vân vừa đến công ty, cô thấy trợ lý của Tần Quảng Văn, Hồ Thải Hà, đang chờ mình.
Vừa thấy Phương Vân, Hồ Thải Hà vội vàng bước đến:
“Phương Vân, cô đến rồi, Tần quản lý đang tìm cô đó, bảo là có việc gấp muốn gặp.”
Cô còn nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tôi thấy hôm nay quản lý có vẻ khác thường, cười nham hiểm trong văn phòng, cô nên cẩn thận.”
Nghe lời nhắc nhở, Phương Vân gật đầu cảm kích:
“Cảm ơn Thải Hà.”
Hồ Thải Hà mỉm cười:
“Không có gì, mau đi đi.”
Phương Vân bước đến trước cửa phòng Tần Quảng Văn, giơ tay gõ cửa.
Ngồi bên trong, Tần Quảng Văn vừa nghe tiếng gõ cửa đã đoán được là Phương Vân đến, hắn lập tức phấn chấn, ngồi thẳng dậy, lớn giọng:
“Vào đi!”
Thấy Phương Vân bước vào, Tần Quảng Văn nheo mắt cười:
“Phương Vân, đến rồi à, vào đây ngồi đi.”
Phương Vân đứng cách hắn hai mét, lạnh lùng hỏi:
“Quản lý Tần, anh tìm tôi có việc gì?”
Thấy cô không muốn đến gần, hắn lập tức đứng lên, tiến lại gần cô, giọng đe dọa:
“Phương Vân, tôi cho cô một cơ hội. Nếu cô nghe lời tôi, tôi sẽ cho cô tăng lương thăng chức, thế nào?”
Vừa dứt lời, hắn không kiềm chế được mà đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng mịn của cô.
Sắc mặt Phương Vân tối sầm, cô lập tức gạt tay hắn ra và đá hắn ngã nhào xuống sàn:
“Đồ dê xồm, tránh xa tôi ra!”
Tần Quảng Văn ôm bụng đau đớn, nghiến răng tức giận:
“Phương Vân, cái đồ không biết điều, tôi cho cô một cơ hội tốt mà cô không biết trân trọng.”
“Để tôi nói cho cô biết, cô đã bị đuổi việc! Đi ngay đến phòng tài vụ nhận lương và cuốn xéo đi!”
Phương Vân thong thả bước đến, túm cổ áo hắn, tát liên tiếp:
“Đi thì đi, bà đây chẳng cần ở lại cái chỗ bẩn thỉu này. Nhưng trước khi đi, tôi không tha cho anh đâu!”
“Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ làm như bà mong muốn! Tạm biệt! À không, là không bao giờ gặp lại!”
Nói xong, Phương Vân lạnh lùng quay người bước đi.
Khi lướt qua bà ta, cô còn quay lại liếc một cái đầy ý trào phúng.
Ánh mắt khinh miệt đó khiến Lê Ân Ân cảm thấy như bị tát vào mặt, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng vừa giận vừa hận, bà ta bóp nát tấm séc trong tay.
"Cái đứa hỗn láo này, đúng là không biết điều!"
Bà ta muốn xem xem, Phương Vân còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.
Đừng để đến lúc cuối cùng lại phải quỳ xuống cầu xin bà ta tha thứ!
Nhìn bóng dáng cao ráo của Phương Vân rời đi, ánh mắt Lê Ân Ân thoáng hiện lên sự ác độc như dã thú.
Bà ta lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó và lạnh lùng ra lệnh:
“Tần Quảng Văn, khi vào làm, lập tức đuổi Phương Vân cho tôi, bảo cô ta cút khỏi đây ngay!”
Tần Quảng Văn là quản lý bộ phận tại công ty sinh học Trịnh Thị, nơi Phương Vân đang làm việc.
Trịnh Thị là công ty do nhà họ Trịnh điều hành, và cũng chính vì thế mà tên vô lại Trịnh Vĩ Hào mới được ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc.
Là bà chủ của công ty, Lê Ân Ân không mấy khi đến, mỗi tuần cùng lắm chỉ ghé một lần, nhưng muốn sa thải một nhân viên nhỏ bé như Phương Vân chỉ là chuyện một cú điện thoại.
Tần Quảng Văn nghe lệnh của bà chủ, chẳng cần hỏi lý do, lập tức đáp lời:
“Bà cứ yên tâm, chỉ cần Phương Vân vừa đến, tôi sẽ lập tức đuổi cô ta đi!”
Cúp điện thoại của Lê Ân Ân, Tần Quảng Văn bật cười khoái chí.
Phương Vân – cái đồ vô ơn đáng ghét kia – lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và cao ngạo, liên tục từ chối những lời “tốt bụng” của hắn.
Tháng trước, hắn chỉ nói vài lời khiếm nhã với cô, không ngờ cô lại đạp hắn một cú đau điếng, khiến hắn phải nằm liệt giường cả tháng, còn bị vợ đánh ghen vì nghi ngờ hắn ngoại tình.
Mối hận này, hắn vẫn nhớ mãi!
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng Phương Vân cũng đã va phải tảng đá lớn là bà chủ, không uổng công hắn đã nhiều lần nói xấu cô trước mặt bà ta.
Trong đầu hắn hân hoan mường tượng cảnh cô sẽ phải quỳ gối cầu xin hắn tha thứ, và bật cười một cách ghê rợn.
Khi Phương Vân vừa đến công ty, cô thấy trợ lý của Tần Quảng Văn, Hồ Thải Hà, đang chờ mình.
Vừa thấy Phương Vân, Hồ Thải Hà vội vàng bước đến:
“Phương Vân, cô đến rồi, Tần quản lý đang tìm cô đó, bảo là có việc gấp muốn gặp.”
Cô còn nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tôi thấy hôm nay quản lý có vẻ khác thường, cười nham hiểm trong văn phòng, cô nên cẩn thận.”
Nghe lời nhắc nhở, Phương Vân gật đầu cảm kích:
“Cảm ơn Thải Hà.”
Hồ Thải Hà mỉm cười:
“Không có gì, mau đi đi.”
Phương Vân bước đến trước cửa phòng Tần Quảng Văn, giơ tay gõ cửa.
Ngồi bên trong, Tần Quảng Văn vừa nghe tiếng gõ cửa đã đoán được là Phương Vân đến, hắn lập tức phấn chấn, ngồi thẳng dậy, lớn giọng:
“Vào đi!”
Thấy Phương Vân bước vào, Tần Quảng Văn nheo mắt cười:
“Phương Vân, đến rồi à, vào đây ngồi đi.”
Phương Vân đứng cách hắn hai mét, lạnh lùng hỏi:
“Quản lý Tần, anh tìm tôi có việc gì?”
Thấy cô không muốn đến gần, hắn lập tức đứng lên, tiến lại gần cô, giọng đe dọa:
“Phương Vân, tôi cho cô một cơ hội. Nếu cô nghe lời tôi, tôi sẽ cho cô tăng lương thăng chức, thế nào?”
Vừa dứt lời, hắn không kiềm chế được mà đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng mịn của cô.
Sắc mặt Phương Vân tối sầm, cô lập tức gạt tay hắn ra và đá hắn ngã nhào xuống sàn:
“Đồ dê xồm, tránh xa tôi ra!”
Tần Quảng Văn ôm bụng đau đớn, nghiến răng tức giận:
“Phương Vân, cái đồ không biết điều, tôi cho cô một cơ hội tốt mà cô không biết trân trọng.”
“Để tôi nói cho cô biết, cô đã bị đuổi việc! Đi ngay đến phòng tài vụ nhận lương và cuốn xéo đi!”
Phương Vân thong thả bước đến, túm cổ áo hắn, tát liên tiếp:
“Đi thì đi, bà đây chẳng cần ở lại cái chỗ bẩn thỉu này. Nhưng trước khi đi, tôi không tha cho anh đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro