Tương thân tươn...
Thủy Ấn
2024-08-30 20:49:03
Nàng định đưa tay chạm lấy bàn tay ấy nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào thì đã vội rút lại.
Sắc mặt Sở Tuân có chút hụt hẫng nơi đáy mắt kia hiện rõ ánh u sầu nhưng khóe môi vẫn gượng gạo câu lên. Y đưa nàng lên xe ngựa sau đó cũng cưỡi Hồng Xích đi lên trước.
"Công chúa..." A Lan thấy nàng vén mạn che nhìn bóng người đi trước rồi lại thở dài nên mới định nói vài lời.
Nhưng đến cũng chỉ khẽ gọi tên mà chẳng biết nói gì thêm nữa.
Vân Nhiên không nói gì nhắm mắt dưỡng thần cũng lạc vào dòng suy nghĩ xa xăm nào đó một lúc lâu rồi khẽ hỏi:
"A Lan, thứ ta bảo muội chuẩn bị muội đã chuẩn bị xong chưa?"
A Lan cúi mặt không phủ định mà gật đầu tâm tư lại không khỏi bồn chồn lo lắng. Vì nha đầu này hiểu rõ chủ tử nhà mình chuẩn bị làm gì.
Trăng treo ngọn liễu gió lướt ngang hồ.
Mới đó đã là tết Trung Thu. Trăng đêm nay sáng vằng vặc nhưng lại bị những áng mây mờ đôi khi che mất.
Quỳnh lan khi ấy cũng vừa lúc đã tàn.
Khí trời se lạnh mang theo sương mờ phủ khắp mặt hồ cũng phủ lên hồn người một nỗi buồn man mác. Thoáng chốc đã qua bảy độ lá rơi rồi có những thứ đã là thiên định thì không cách nào tránh khỏi được.
Sở Tuân ngồi bên hồ sen dưới gốc đào lớn mà nốc cạn vò nữ nhi hồng mà Mặc Diệp vừa mua cho lúc nãy.
Vị rượu ấy vẫn vậy cay nóng vẫn lẫn chút đắng chát nơi đầu lưỡi đưa người ta vào men say mộng đẹp như trốn tránh đi thực tại tàn khốc vậy.
Chợt có hơi ấm từ bàn tay nhỏ truyền từ bờ vai lớn sang khắp người Sở Tuân khiến y có chút giật mình ngước lên nhìn. Là Vân Nhiên, y thật cũng chẳng biết nàng ấy đã đứng đầy từ bao giờ.
Ai trong cả hai đều hiểu rõ đây có lẽ là khoảng thời gian cuối cùng trong đời có thể kề cận có thể gặp nhau.
Không lâu nữa thôi y cũng phải mặc lấy thiết giáp cưỡi trên mình tuấn mã ra giữa sa trường chinh chiến. Còn nàng phải khoác trên mình hỷ phục tên nương bước lên lụa đỏ ngồi trong kiệu vàng nguy nga hoa lệ mà gả cho người khác.
Trên vai hai người họ từ trước đến giờ chưa có khắc được sống vì mình sống vì cuộc đời của mình cả. Từ lúc sinh ra đến nay dường như cái gọi là thiên mệnh kia đã buộc đời họ phải sống hì bách tính thiên hạ cũng đã đặt sợi tơ tình nhỏ bé ấy cạnh vạn dặm giang sơn đất nước.
Giữa hồng trần loạn lạc này vốn chỉ có kẻ khờ mới tin rằng tình yêu vĩnh cửu có thể nghịch được ý trời có thể bất chấp tất cả mà ở cạnh bên nhau.
Thật mờ mịt cũng thật viền vong.
Khoảng lặng ấy bao trùm cả hai con người với trái tim còn đang thốn thức âm ỉ mãi trong lòng ngực. Sở Tuần nghiêng đầu nhìn lên vầng trăng tròn xa xăm vời vợi ấy mà khẽ nói:
"Nhiên nhi, ta muốn cho nàng một đời bình an."
Một đời bình an....
Lời này của y vậy mà lại làm tim nàng có chút đau nhói. Cách môi mỏng mấp máy muốn nói vài lời nhưng cuối cùng lại thôi.
Đời này của nàng vốn dĩ không có cơ hội nhận lấy hai chữ bình an kia. Nhưng nàng muốn hắn phải một đời bình an!
Vân Nhiên đưa viên đan nhỏ trong tay vào miệng sau đó một tay giữ lấy vai hắn mà nhoài người tới đặt trên phiến môi khô kia một nụ hôn nồng nàng say đắm.
Sở Tuân cũng theo đó mà đáp lại đôi bàn tay to lớn nhu tình giữ lấy eo nàng mà hơi thở cũng nóng dần trong phút chốc.
Tay Vân Nhiên dần lướt lên gáy hẳn để hắn nghiêng đầu sang một bên còn chiếc lưỡi nhỏ lại giảo hoạt cạy mở khuôn hàm đưa viên đan ban nãy sang qua cho hẳn.
"Um..Vân….n.."
Chút tư vị ngọt ngào cứ thế bị đối phương tham lam từng chút ngậm mút triền miên quấn quýt, day dưa không rời cho đến khi nơi gò má lành lạnh của Sở Tuân dường như cảm nhân được dòng nước ấm nóng lăn dài từ mí mắt của Vân Nhiên cũng là lúc cơn đau tê dại nơi lồng ngực truyền lên đại não.
Cách môi của Vân Nhiên lúc ấy cũng buông rời.
Đôi bàn tay lớn của y rời khỏi eo nàng mà sờ lên lồng mình thì cảm nhận được có gì đó ươn ướt đang tuôn ra thấm đẫm cả bộ y phục.
Là máu. Chính là máu...!
Đồng tử của Sở Tuân khi ấy mở to nhìn vệt máu đỏ trên tay rồi lại ngước lên nhìn người con gái đang cầm thanh đoản đam đỏ máu trên tay.
Thời khắc ấy quả tim của y dường như đã bị ai đó moi ra mà từng chút từng chút dẫm đạp dưới chân rồi. Bây giờ đến thở y dường như cũng chẳng thể thở nổi.
Nước mắt cứ thế bất giác lăn dài trên má khiến tẩm nhìn dường như đã mờ nhoè chẳng còn thấy rõ gì cả.
Sóng mũi cay xè cổ họng lại đau rát môi cứ mấp máy có muôn vạn lời muốn nói muốn hỏi nàng nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt nên hai từ "Nhiên nhi..."
Lòng Vân Nhiêm cũng chua xót khôn cùng như vạn mũi tên xuyên qua trái tim ấy vậy khiến nó giờ đây rỗng tuếch.
Mắt nàng từ lâu đã phủ tầng nước mỏng đỏ hoe cho lệ sầu từng giọt thi nhau rơi xuống. Nhưng nếu không phải bị nàng lau đi thì cũng đã bị nàng cố gắng nuốt ngược vào trong rồi.
Đôi tay nhỏ run run giơ thanh đoản đao nhuốm đầy máu đỏ từng giọt từng giọt còn đang rơi trên ngọn cỏ về phía
Sở Tuân mà chầm chậm bước đến.
Nàng đưa đôi mắt hồ ly nhu tình dịu dàng ban nãy sang vẽ lạnh lùng hờ hững đến chán ghét mà liếc nhìn lấy Sở
Tuân mà cao giọng nói:
"Ngươi đang định hỏi ta tại sao ta lại làm vậy với ngươi à, vì ngươi xứng đáng bị như vậy!"
Sở Tuân không nói gì như chết trân tại chỗ mà nhìn nàng. Người trước mắt y có phải là Hạ Lạc Vân Nhiên mà bấy lâu y quen biết hay không? Có phải là Vân Nhiên yêu y không màng tính hay không? Có phải là Nhiên nhi của y hay không..?
Sở Tuân cứ theo cơn đau kia mà trôi dạt mãi giữa dòng suy nghĩ cuối cùng lại bị tiếng cười lạnh của Vân Nhiên làm cho bừng tỉnh.
"Nhiên nhi... nàng nói cho ta biết rốt cuộc nửa năm nay nàng ở cạnh ta đều là giả dối để trả thù từng có thời khắc nào là thật lòng...hay không?"
"Chưa từng."
Chưa từng, là chưa từng đó. Tim Sở Tuân như lần nữa bị ai một nhát đâm vào. Lòng đau đến quặn thắt.
Ha, câu này vốn là của hắn, nàng bây giờ là trả lại cho hắn thôi mà. Nàng nói đúng hắn xứng đáng để bị như vậy.
Là hắn bạc tình bạc nghĩa lại còn phũ phàng lạnh nhạt với nàng, kết cục hôm nay vốn là nhân quả của hắn mà.
"Sở Tuân, năm đó khi ngươi đã hẹn ước cùng ta một đời một kiếp sẽ nên chữ ào khang vẹn chữ phu thê. Ta vì yêu ngươi mà không tiếc mạng mình còn ngươi thì sao?
Ta đợi ngươi bảy năm đến cuối cùng chỉ nhận được hai chữ chưa từng kia của ngươi. Giờ ta trả lại ngươi."
Vân Nhiên nhằm mắt lại hít sâu một hơi rồi cất tiếng:
"Sở Tuân à, ngươi nói xem một đời người có mấy lần bảy năm đây hả Sở Tuân? Thanh xuân nhi nữ có mấy lần bảy năm đây?! Kể từ lúc nhận được hai chữ chưa từng kia của ngươi thì ta đã chết tâm rồi. Là chết tâm rồi! Sở Tuân, ta hận ngươi! Ta hận ngươi phụ ta, ta hận ngươi vì cái đại nghĩa kia của ngươi mà phụ ta!"
Từng lời từng chữ khàn lại bởi nước mắt đang rơi lã chã trên mặt. Nàng cũng đau đau đến tận cùng.
Nhưng chỉ có cách này mới có từ khiến y chết tâm với nàng hay hận nàng đến tận xương tủy. Cũng chỉ có hận nàng thì sau này y mới có thể bình an sống tiếp.
Nếu không làm như vậy nàng chỉ sợ khi Sở Tuân chưa uống được Đoạn Trường thảo thì đã bị Lưu Tình độc kia hại chết. May thay viên đan ban nãy tạm thời có thể kiểm được độc trong người y trong nửa tuần trăng. Đến lúc đó y cũng đã đến Đình Chi quan nơi Bắc cương rồi.
"Vậy tại sao hôm đó trên ngự thuyền nàng lại nhảy xuống Hoàng Giang vì ta? Vậy tại sao hôm đó ở Nguyên Linh tự nàng lại dùng ánh mắt si tình đó muốn ta kiếp sau phải tìm được lại? Trước đó lại còn muốn ta phải sống thật tốt nữa. Vân Nhiên ơi, nàng nói đi, nói cho ta biết đi những điều nàng làm hơn nay đều là bị hoàng thượng ép buộc là họ ép nàng phải giết ta...có đúng không...có đúng không Vân Nhiên?"
Sở Tuân đứng dậy tiến sát đến bên nàng đưa đôi tay ướt đẫm ấy siết chặt bờ vai nhỏ của người con gái y thương mà dùng ánh mắt thê lương hèn mọn nhất mà nhìn nàng.
Nhưng đến cũng chỉ nhận một cái nghiên người nhẹ cùng một dao kề cổ của nàng.
Bàn tay Sở Tuân bấy giờ đã lạnh ngắt rồi lại tê cứng mà buông xuống. Hắn đứng yên nơi đó mặt cho dòng máu nóng theo con dao bóng loáng kia mà chảy xuống.
Thời khắc này ánh trăng rằm tháng tám soi rọi lên khuôn mặt tuyệt sắc của người con gái trước mặt nhưng giờ đây trong ánh mắt mà nàng dành cho y hoàn toàn chỉ là sự hận thù và căm ghét.
"Lần trên ngự thuyền là lúc ta mệt mỏi và tuyệt vọng nhất với chốn hồng trần này nên đã muốn tự sát. Còn về giải vây giúp ngươi thì đó chỉ là cái cớ. Khi ấy ta muốn ngươi cả một đời này phải nhớ đến ta phải sống trong dần vặt đau thương. Nhưng Sở Tuân à tại sao khí đó ngươi lại cứu ta chứ tại sao lại cứu ta? Ngươi muốn ta sống để sau này trở thành con tốt thí trên bàn cờ lục quốc hay muốn ta sống để ngươi có thể có thể bù đắp cho cái ngươi tự cho là tốt đẹp của kình đây hả..."
Ngắt một chút để hít thật sâu rồi Vân Nhiên lại tiếp lời:"Sở Tuân à, nếu hôm đó ngươi không cứu ta thì sẽ không có kết cục ngày hôm nay đâu. Là ngươi đưa ta lần nữa trở về thì chính ngươi phải lãnh lấy sự câm hận này của ta!"
Tai Sở Tuân khi ấy ù đi mất chẳng còn nghe rõ gì nữa, bốn bề xung quanh mờ nhoè như hư ảo lại tĩnh mịch đến đáng sợ. Người khuê nữ băng thanh ngọc khiết phẩm hạnh hơn người mà hắn từng quen biết đây sao? Là vì hắn mà nàng trở thành bộ dạng như vậy sao..?
Cơn đau nơi lồng ngực từng chút một lan ra khắp cơ thể khiến sắc mặt Sở Tuân tái nhợt đi trông thấy.
Bàn tay hắn run run lấy từ nơi đai lưng ra một chiếc vòng ngọc được bọc lại bằng chiếc khăn tay lụa đỏ mà dúi vào tay nàng. Phiến môi khô mấp máy khẽ nói:
"Nhiên Nhi vòng ngọc này là của nàng... ta trả lại cho nàng. Từ nay về sau ta sẽ không tìm nàng nữa... Bảy năm thanh xuân ta mượn của nàng ta sẽ trả cho nàng bằng một kiếp bình an..."
Vân Nhiên nhìn thấy vòng ngọc trong tay nơi tâm khảm đã thẫm được cái gọi là muôn phần chua xót. Sở Tuân, nàng đã đến đường cùng rồi chỉ có thể làm đau y như vậy.
"Sở Tuân...thứ lỗi cho ta. Kiếp sau ta sẽ lại đến yêu chàng"
"Bốp!"
Chiếc vòng ngọc ấy đã bị một tay nàng ném vào phiến đá gần đó mà vỡ thành hai mảnh.
Lần này Sở Tuân đã thật sự chết tâm rồi.
Điều nàng muốn cũng đã đạt được rồi.
Lệ nam nhi cứ thế đã lăn dài trên má vương lại nơi khóe môi đang cười khổ chua chát.
Vòng ngọc đã vỡ, mộng ảo đã tan, tình cũng đã là tàn.
Yêu một người có lẽ đau đến vậy là cùng. Thì ra từ đầu đến cuối những gì y cho là ngọt ngào là bình yên lãng mạng vốn dĩ chỉ là một màn kịch lớn do người y thương dựng lên mà thôi. Đến cuối cùng nàng đã thắng rồi cũng đã thành công làm y liệt phế tê tâm.
Sở Tuân vừa cười chính bản thân mình lại vừa cất bước mà đi ra khỏi Hiên Vi cung. Y đi đến đâu máu từ nơi ngón tay nhỏ xuống theo đó. Từng chút một tạo thành một đường dài đỏ máu.
Và y cũng không quay lại nhìn nàng lấy một cái nào nữa.
Sắc mặt Sở Tuân có chút hụt hẫng nơi đáy mắt kia hiện rõ ánh u sầu nhưng khóe môi vẫn gượng gạo câu lên. Y đưa nàng lên xe ngựa sau đó cũng cưỡi Hồng Xích đi lên trước.
"Công chúa..." A Lan thấy nàng vén mạn che nhìn bóng người đi trước rồi lại thở dài nên mới định nói vài lời.
Nhưng đến cũng chỉ khẽ gọi tên mà chẳng biết nói gì thêm nữa.
Vân Nhiên không nói gì nhắm mắt dưỡng thần cũng lạc vào dòng suy nghĩ xa xăm nào đó một lúc lâu rồi khẽ hỏi:
"A Lan, thứ ta bảo muội chuẩn bị muội đã chuẩn bị xong chưa?"
A Lan cúi mặt không phủ định mà gật đầu tâm tư lại không khỏi bồn chồn lo lắng. Vì nha đầu này hiểu rõ chủ tử nhà mình chuẩn bị làm gì.
Trăng treo ngọn liễu gió lướt ngang hồ.
Mới đó đã là tết Trung Thu. Trăng đêm nay sáng vằng vặc nhưng lại bị những áng mây mờ đôi khi che mất.
Quỳnh lan khi ấy cũng vừa lúc đã tàn.
Khí trời se lạnh mang theo sương mờ phủ khắp mặt hồ cũng phủ lên hồn người một nỗi buồn man mác. Thoáng chốc đã qua bảy độ lá rơi rồi có những thứ đã là thiên định thì không cách nào tránh khỏi được.
Sở Tuân ngồi bên hồ sen dưới gốc đào lớn mà nốc cạn vò nữ nhi hồng mà Mặc Diệp vừa mua cho lúc nãy.
Vị rượu ấy vẫn vậy cay nóng vẫn lẫn chút đắng chát nơi đầu lưỡi đưa người ta vào men say mộng đẹp như trốn tránh đi thực tại tàn khốc vậy.
Chợt có hơi ấm từ bàn tay nhỏ truyền từ bờ vai lớn sang khắp người Sở Tuân khiến y có chút giật mình ngước lên nhìn. Là Vân Nhiên, y thật cũng chẳng biết nàng ấy đã đứng đầy từ bao giờ.
Ai trong cả hai đều hiểu rõ đây có lẽ là khoảng thời gian cuối cùng trong đời có thể kề cận có thể gặp nhau.
Không lâu nữa thôi y cũng phải mặc lấy thiết giáp cưỡi trên mình tuấn mã ra giữa sa trường chinh chiến. Còn nàng phải khoác trên mình hỷ phục tên nương bước lên lụa đỏ ngồi trong kiệu vàng nguy nga hoa lệ mà gả cho người khác.
Trên vai hai người họ từ trước đến giờ chưa có khắc được sống vì mình sống vì cuộc đời của mình cả. Từ lúc sinh ra đến nay dường như cái gọi là thiên mệnh kia đã buộc đời họ phải sống hì bách tính thiên hạ cũng đã đặt sợi tơ tình nhỏ bé ấy cạnh vạn dặm giang sơn đất nước.
Giữa hồng trần loạn lạc này vốn chỉ có kẻ khờ mới tin rằng tình yêu vĩnh cửu có thể nghịch được ý trời có thể bất chấp tất cả mà ở cạnh bên nhau.
Thật mờ mịt cũng thật viền vong.
Khoảng lặng ấy bao trùm cả hai con người với trái tim còn đang thốn thức âm ỉ mãi trong lòng ngực. Sở Tuần nghiêng đầu nhìn lên vầng trăng tròn xa xăm vời vợi ấy mà khẽ nói:
"Nhiên nhi, ta muốn cho nàng một đời bình an."
Một đời bình an....
Lời này của y vậy mà lại làm tim nàng có chút đau nhói. Cách môi mỏng mấp máy muốn nói vài lời nhưng cuối cùng lại thôi.
Đời này của nàng vốn dĩ không có cơ hội nhận lấy hai chữ bình an kia. Nhưng nàng muốn hắn phải một đời bình an!
Vân Nhiên đưa viên đan nhỏ trong tay vào miệng sau đó một tay giữ lấy vai hắn mà nhoài người tới đặt trên phiến môi khô kia một nụ hôn nồng nàng say đắm.
Sở Tuân cũng theo đó mà đáp lại đôi bàn tay to lớn nhu tình giữ lấy eo nàng mà hơi thở cũng nóng dần trong phút chốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Vân Nhiên dần lướt lên gáy hẳn để hắn nghiêng đầu sang một bên còn chiếc lưỡi nhỏ lại giảo hoạt cạy mở khuôn hàm đưa viên đan ban nãy sang qua cho hẳn.
"Um..Vân….n.."
Chút tư vị ngọt ngào cứ thế bị đối phương tham lam từng chút ngậm mút triền miên quấn quýt, day dưa không rời cho đến khi nơi gò má lành lạnh của Sở Tuân dường như cảm nhân được dòng nước ấm nóng lăn dài từ mí mắt của Vân Nhiên cũng là lúc cơn đau tê dại nơi lồng ngực truyền lên đại não.
Cách môi của Vân Nhiên lúc ấy cũng buông rời.
Đôi bàn tay lớn của y rời khỏi eo nàng mà sờ lên lồng mình thì cảm nhận được có gì đó ươn ướt đang tuôn ra thấm đẫm cả bộ y phục.
Là máu. Chính là máu...!
Đồng tử của Sở Tuân khi ấy mở to nhìn vệt máu đỏ trên tay rồi lại ngước lên nhìn người con gái đang cầm thanh đoản đam đỏ máu trên tay.
Thời khắc ấy quả tim của y dường như đã bị ai đó moi ra mà từng chút từng chút dẫm đạp dưới chân rồi. Bây giờ đến thở y dường như cũng chẳng thể thở nổi.
Nước mắt cứ thế bất giác lăn dài trên má khiến tẩm nhìn dường như đã mờ nhoè chẳng còn thấy rõ gì cả.
Sóng mũi cay xè cổ họng lại đau rát môi cứ mấp máy có muôn vạn lời muốn nói muốn hỏi nàng nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt nên hai từ "Nhiên nhi..."
Lòng Vân Nhiêm cũng chua xót khôn cùng như vạn mũi tên xuyên qua trái tim ấy vậy khiến nó giờ đây rỗng tuếch.
Mắt nàng từ lâu đã phủ tầng nước mỏng đỏ hoe cho lệ sầu từng giọt thi nhau rơi xuống. Nhưng nếu không phải bị nàng lau đi thì cũng đã bị nàng cố gắng nuốt ngược vào trong rồi.
Đôi tay nhỏ run run giơ thanh đoản đao nhuốm đầy máu đỏ từng giọt từng giọt còn đang rơi trên ngọn cỏ về phía
Sở Tuân mà chầm chậm bước đến.
Nàng đưa đôi mắt hồ ly nhu tình dịu dàng ban nãy sang vẽ lạnh lùng hờ hững đến chán ghét mà liếc nhìn lấy Sở
Tuân mà cao giọng nói:
"Ngươi đang định hỏi ta tại sao ta lại làm vậy với ngươi à, vì ngươi xứng đáng bị như vậy!"
Sở Tuân không nói gì như chết trân tại chỗ mà nhìn nàng. Người trước mắt y có phải là Hạ Lạc Vân Nhiên mà bấy lâu y quen biết hay không? Có phải là Vân Nhiên yêu y không màng tính hay không? Có phải là Nhiên nhi của y hay không..?
Sở Tuân cứ theo cơn đau kia mà trôi dạt mãi giữa dòng suy nghĩ cuối cùng lại bị tiếng cười lạnh của Vân Nhiên làm cho bừng tỉnh.
"Nhiên nhi... nàng nói cho ta biết rốt cuộc nửa năm nay nàng ở cạnh ta đều là giả dối để trả thù từng có thời khắc nào là thật lòng...hay không?"
"Chưa từng."
Chưa từng, là chưa từng đó. Tim Sở Tuân như lần nữa bị ai một nhát đâm vào. Lòng đau đến quặn thắt.
Ha, câu này vốn là của hắn, nàng bây giờ là trả lại cho hắn thôi mà. Nàng nói đúng hắn xứng đáng để bị như vậy.
Là hắn bạc tình bạc nghĩa lại còn phũ phàng lạnh nhạt với nàng, kết cục hôm nay vốn là nhân quả của hắn mà.
"Sở Tuân, năm đó khi ngươi đã hẹn ước cùng ta một đời một kiếp sẽ nên chữ ào khang vẹn chữ phu thê. Ta vì yêu ngươi mà không tiếc mạng mình còn ngươi thì sao?
Ta đợi ngươi bảy năm đến cuối cùng chỉ nhận được hai chữ chưa từng kia của ngươi. Giờ ta trả lại ngươi."
Vân Nhiên nhằm mắt lại hít sâu một hơi rồi cất tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sở Tuân à, ngươi nói xem một đời người có mấy lần bảy năm đây hả Sở Tuân? Thanh xuân nhi nữ có mấy lần bảy năm đây?! Kể từ lúc nhận được hai chữ chưa từng kia của ngươi thì ta đã chết tâm rồi. Là chết tâm rồi! Sở Tuân, ta hận ngươi! Ta hận ngươi phụ ta, ta hận ngươi vì cái đại nghĩa kia của ngươi mà phụ ta!"
Từng lời từng chữ khàn lại bởi nước mắt đang rơi lã chã trên mặt. Nàng cũng đau đau đến tận cùng.
Nhưng chỉ có cách này mới có từ khiến y chết tâm với nàng hay hận nàng đến tận xương tủy. Cũng chỉ có hận nàng thì sau này y mới có thể bình an sống tiếp.
Nếu không làm như vậy nàng chỉ sợ khi Sở Tuân chưa uống được Đoạn Trường thảo thì đã bị Lưu Tình độc kia hại chết. May thay viên đan ban nãy tạm thời có thể kiểm được độc trong người y trong nửa tuần trăng. Đến lúc đó y cũng đã đến Đình Chi quan nơi Bắc cương rồi.
"Vậy tại sao hôm đó trên ngự thuyền nàng lại nhảy xuống Hoàng Giang vì ta? Vậy tại sao hôm đó ở Nguyên Linh tự nàng lại dùng ánh mắt si tình đó muốn ta kiếp sau phải tìm được lại? Trước đó lại còn muốn ta phải sống thật tốt nữa. Vân Nhiên ơi, nàng nói đi, nói cho ta biết đi những điều nàng làm hơn nay đều là bị hoàng thượng ép buộc là họ ép nàng phải giết ta...có đúng không...có đúng không Vân Nhiên?"
Sở Tuân đứng dậy tiến sát đến bên nàng đưa đôi tay ướt đẫm ấy siết chặt bờ vai nhỏ của người con gái y thương mà dùng ánh mắt thê lương hèn mọn nhất mà nhìn nàng.
Nhưng đến cũng chỉ nhận một cái nghiên người nhẹ cùng một dao kề cổ của nàng.
Bàn tay Sở Tuân bấy giờ đã lạnh ngắt rồi lại tê cứng mà buông xuống. Hắn đứng yên nơi đó mặt cho dòng máu nóng theo con dao bóng loáng kia mà chảy xuống.
Thời khắc này ánh trăng rằm tháng tám soi rọi lên khuôn mặt tuyệt sắc của người con gái trước mặt nhưng giờ đây trong ánh mắt mà nàng dành cho y hoàn toàn chỉ là sự hận thù và căm ghét.
"Lần trên ngự thuyền là lúc ta mệt mỏi và tuyệt vọng nhất với chốn hồng trần này nên đã muốn tự sát. Còn về giải vây giúp ngươi thì đó chỉ là cái cớ. Khi ấy ta muốn ngươi cả một đời này phải nhớ đến ta phải sống trong dần vặt đau thương. Nhưng Sở Tuân à tại sao khí đó ngươi lại cứu ta chứ tại sao lại cứu ta? Ngươi muốn ta sống để sau này trở thành con tốt thí trên bàn cờ lục quốc hay muốn ta sống để ngươi có thể có thể bù đắp cho cái ngươi tự cho là tốt đẹp của kình đây hả..."
Ngắt một chút để hít thật sâu rồi Vân Nhiên lại tiếp lời:"Sở Tuân à, nếu hôm đó ngươi không cứu ta thì sẽ không có kết cục ngày hôm nay đâu. Là ngươi đưa ta lần nữa trở về thì chính ngươi phải lãnh lấy sự câm hận này của ta!"
Tai Sở Tuân khi ấy ù đi mất chẳng còn nghe rõ gì nữa, bốn bề xung quanh mờ nhoè như hư ảo lại tĩnh mịch đến đáng sợ. Người khuê nữ băng thanh ngọc khiết phẩm hạnh hơn người mà hắn từng quen biết đây sao? Là vì hắn mà nàng trở thành bộ dạng như vậy sao..?
Cơn đau nơi lồng ngực từng chút một lan ra khắp cơ thể khiến sắc mặt Sở Tuân tái nhợt đi trông thấy.
Bàn tay hắn run run lấy từ nơi đai lưng ra một chiếc vòng ngọc được bọc lại bằng chiếc khăn tay lụa đỏ mà dúi vào tay nàng. Phiến môi khô mấp máy khẽ nói:
"Nhiên Nhi vòng ngọc này là của nàng... ta trả lại cho nàng. Từ nay về sau ta sẽ không tìm nàng nữa... Bảy năm thanh xuân ta mượn của nàng ta sẽ trả cho nàng bằng một kiếp bình an..."
Vân Nhiên nhìn thấy vòng ngọc trong tay nơi tâm khảm đã thẫm được cái gọi là muôn phần chua xót. Sở Tuân, nàng đã đến đường cùng rồi chỉ có thể làm đau y như vậy.
"Sở Tuân...thứ lỗi cho ta. Kiếp sau ta sẽ lại đến yêu chàng"
"Bốp!"
Chiếc vòng ngọc ấy đã bị một tay nàng ném vào phiến đá gần đó mà vỡ thành hai mảnh.
Lần này Sở Tuân đã thật sự chết tâm rồi.
Điều nàng muốn cũng đã đạt được rồi.
Lệ nam nhi cứ thế đã lăn dài trên má vương lại nơi khóe môi đang cười khổ chua chát.
Vòng ngọc đã vỡ, mộng ảo đã tan, tình cũng đã là tàn.
Yêu một người có lẽ đau đến vậy là cùng. Thì ra từ đầu đến cuối những gì y cho là ngọt ngào là bình yên lãng mạng vốn dĩ chỉ là một màn kịch lớn do người y thương dựng lên mà thôi. Đến cuối cùng nàng đã thắng rồi cũng đã thành công làm y liệt phế tê tâm.
Sở Tuân vừa cười chính bản thân mình lại vừa cất bước mà đi ra khỏi Hiên Vi cung. Y đi đến đâu máu từ nơi ngón tay nhỏ xuống theo đó. Từng chút một tạo thành một đường dài đỏ máu.
Và y cũng không quay lại nhìn nàng lấy một cái nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro