Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh
Ế tới già
KiKaV
2024-04-10 06:03:20
Bên kia Hình Dật Minh và Mộ Viễn đang cùng nhau suy nghĩ chiến lược để “tấn công” Bạch Miên, bên này Bạch Miên cũng đang sầu não không ngừng.
Lời đề nghị của Vincent hết sức hấp dẫn, làm Bạch Miên dao động không thôi. Nhưng cô sợ rằng nếu như cô đồng ý với Vincent, hợp tác cùng thần tượng, mà chủ đề lần này của anh không phù hợp với phong cách vẽ tranh của cô thì cũng khó khăn. Cộng thêm cô còn sợ là nếu không có Hình Dật Minh, nhỡ đâu cái cảm xúc tiêu cực kia lại quay về thì sao? Tới lúc cô vừa hủy hợp đồng giữa cô và Hình Dật Minh, mà cô cũng chẳng thể tiếp tục công việc với Vincent được. Mất cả chì lẫn chài.
Bạch Miên cứ phân vân như vậy mấy ngày liên tục, cho tới khi Mộ Viễn hết nhìn nỗi tình trạng này của cô, đành lên tiếng quan tâm.
Bạch Miên cũng vô cùng tự nhiên kể hết những khổ tâm của mình cho người anh nghe. Nghe xong, suy nghĩ đầu tiên búng ra trong đầu Mộ Viễn chính là…phải báo cho Hình ca biết chuyện thôi! Thế là sau một hồi an ủi qua loa cho cô em gái mà không đưa ra bất cứ ý kiến gì, Mộ Viễn liền đi sang một bên gọi điện kể hết sự tình cho Hình Dật Minh nghe.
Hình Dật Minh bên kia vừa kết thúc một cuộc họp thì liền nhận được cuộc điện thoại tình báo từ cậu em hàng xóm. Đầu óc vẫn còn đang trộn lẫn trong mớ hỗn độn của cuộc họp thì lại nghe đến chưa gì hết mình đã có thêm một ‘tình địch’, anh ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt lạnh khẽ híp lại.
“Cậu bảo là, cái người tên Vincent gì đó, là thần tượng của Bạch Miên?”
“Phải đó.”
“Cậu ta còn mời em ấy cùng hợp tác cho buổi triển lãm sắp tới của cậu ta?”
“Đúng luôn.”
“Vì sao lại chọn Bạch Miên?”
Mộ Viễn ở bên kia hơi đổ mồ hôi hột. Làm sao mà tôi biết được chứ? Việc này không phải nên đi hỏi Vincent sao? Tôi chỉ có nhiệm vụ tình báo thôi!!!
“Hình ca, việc này em không rõ lắm. Thật ra với năng lực và kinh tế của Vincent, việc làm này đối với cậu ta rất không có ý nghĩa. Còn có thể dẫn đến một số tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ta nữa. Ngẫm đi ngẫm lại, việc này chỉ có lợi cho Bạch Miên mà thôi. Rất kỳ quái.”
Hình Dật Minh xoa trán, không hỏi nhiều nữa: “Được rồi. Có tin gì nhớ gọi báo với tôi. Cảm ơn cậu.”
Mộ Viễn nghe vậy thì xì một tiếng rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy xong, Hình tổng rốt cuộc cũng thấy được nguy cơ. Đối với Bạch Miên, ban đầu anh muốn chậm rãi từng bước, mưa dầm thấm lâu dụ dỗ người về tay. Nhưng mà rõ ràng kế hoạch này bất ổn.
Anh và cô không quen biết nhau, cuộc sống như hai đường thẳng song song, mà cả hai cũng đều rất bận rộn. Cơ hội gặp nhau hay chạm mặt là vô cùng khó khăn. Mà không chạm mặt, không tiếp xúc, thì lấy gì mà mưa dầm thấm lâu đây?
Hình Dật Minh không rõ tên Vin cái gì cent kia có ý đồ gì với Bạch Miên hay không. Nhưng anh thì có. Cho nên, anh phải chủ động hơn chứ không thể cứ tàn tàn như này được. Tới một lúc nào đó lại bị người khác cướp mất thì lại hối hận không kịp.
Nghĩ thông, Hình Dật Minh cho gọi trợ lý đến, bắt đầu thu xếp sửa lại lịch làm việc. Cố gắng mỗi ngày hay ít nhất là mỗi tuần phải có thời gian rảnh để anh còn đi theo đuổi vợ, chứ cứ như này mãi chắc anh sẽ ế tới già mất thôi. Chậc.
…
…
…
Bạch Miên thực sự vẫn còn phân vân khá nhiều, nói chuyện với Mộ Viễn thì anh lại không đưa ra một chút ý kiến nào hữu ích cả, toàn là nói lan man ngoài lề. Cho nên, Bạch Miên quyết định vẫn sẽ liên hệ với Vincent, để xem anh ấy sẽ bàn tính chuyện này như thế nào.
Bây giờ cô cứ nằm đây trằn trọc mãi thì cũng chẳng ra cách giải quyết nào cả. Nếu như mà dự án của Vincent có thể đợi cô khoảng chừng ba đến bốn tháng, để cô hoàn thành xong dự án cá nhân của mình, thì như vậy là tốt nhất.
Còn không thì có thể xen kẽ lịch làm việc với nhau cũng được. Có điều…Bạch Miên vẫn còn đang đi học, như vậy thì cô sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình khá nhiều. Hay là bảo lưu một năm nhỉ? Cơ hội để thăng tiến trong ngành hiện tại đang ở trước mắt, nếu không biết nắm bắt thì sợ rằng sẽ rất khó để có cơ hội thứ hai. Hmm…Cứ như vậy đi!
Bạch Miên cảm thấy hướng giải quyết hiện tại là tốt nhất rồi, vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc chỉ biết nằm vật vờ suy nghĩ. Thế là Bạch Miên liền lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Vincent để hẹn gặp mặt.
Vincent rất nhanh đã bắt máy, sau khi giới thiệu và chào hỏi xong, hai người liền hẹn địa điểm gặp mặt để có thể bàn bạc chi tiết hơn.
Cuộc trò chuyện diễn ra nhanh chóng và tốt đẹp. Bạch Miên thở hắt ra một hơi, cuối cùng đêm nay cô cũng đã có thể ngủ ngon một giấc rồi. Ngày mai cô và Vincent sẽ hẹn gặp mặt ở quán cafe gần trường cô, nếu như bàn bạc ổn thỏa, cô sẽ trực tiếp vào trường làm hồ sơ bảo lưu việc học luôn!
Lời đề nghị của Vincent hết sức hấp dẫn, làm Bạch Miên dao động không thôi. Nhưng cô sợ rằng nếu như cô đồng ý với Vincent, hợp tác cùng thần tượng, mà chủ đề lần này của anh không phù hợp với phong cách vẽ tranh của cô thì cũng khó khăn. Cộng thêm cô còn sợ là nếu không có Hình Dật Minh, nhỡ đâu cái cảm xúc tiêu cực kia lại quay về thì sao? Tới lúc cô vừa hủy hợp đồng giữa cô và Hình Dật Minh, mà cô cũng chẳng thể tiếp tục công việc với Vincent được. Mất cả chì lẫn chài.
Bạch Miên cứ phân vân như vậy mấy ngày liên tục, cho tới khi Mộ Viễn hết nhìn nỗi tình trạng này của cô, đành lên tiếng quan tâm.
Bạch Miên cũng vô cùng tự nhiên kể hết những khổ tâm của mình cho người anh nghe. Nghe xong, suy nghĩ đầu tiên búng ra trong đầu Mộ Viễn chính là…phải báo cho Hình ca biết chuyện thôi! Thế là sau một hồi an ủi qua loa cho cô em gái mà không đưa ra bất cứ ý kiến gì, Mộ Viễn liền đi sang một bên gọi điện kể hết sự tình cho Hình Dật Minh nghe.
Hình Dật Minh bên kia vừa kết thúc một cuộc họp thì liền nhận được cuộc điện thoại tình báo từ cậu em hàng xóm. Đầu óc vẫn còn đang trộn lẫn trong mớ hỗn độn của cuộc họp thì lại nghe đến chưa gì hết mình đã có thêm một ‘tình địch’, anh ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt lạnh khẽ híp lại.
“Cậu bảo là, cái người tên Vincent gì đó, là thần tượng của Bạch Miên?”
“Phải đó.”
“Cậu ta còn mời em ấy cùng hợp tác cho buổi triển lãm sắp tới của cậu ta?”
“Đúng luôn.”
“Vì sao lại chọn Bạch Miên?”
Mộ Viễn ở bên kia hơi đổ mồ hôi hột. Làm sao mà tôi biết được chứ? Việc này không phải nên đi hỏi Vincent sao? Tôi chỉ có nhiệm vụ tình báo thôi!!!
“Hình ca, việc này em không rõ lắm. Thật ra với năng lực và kinh tế của Vincent, việc làm này đối với cậu ta rất không có ý nghĩa. Còn có thể dẫn đến một số tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ta nữa. Ngẫm đi ngẫm lại, việc này chỉ có lợi cho Bạch Miên mà thôi. Rất kỳ quái.”
Hình Dật Minh xoa trán, không hỏi nhiều nữa: “Được rồi. Có tin gì nhớ gọi báo với tôi. Cảm ơn cậu.”
Mộ Viễn nghe vậy thì xì một tiếng rồi cúp máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cúp máy xong, Hình tổng rốt cuộc cũng thấy được nguy cơ. Đối với Bạch Miên, ban đầu anh muốn chậm rãi từng bước, mưa dầm thấm lâu dụ dỗ người về tay. Nhưng mà rõ ràng kế hoạch này bất ổn.
Anh và cô không quen biết nhau, cuộc sống như hai đường thẳng song song, mà cả hai cũng đều rất bận rộn. Cơ hội gặp nhau hay chạm mặt là vô cùng khó khăn. Mà không chạm mặt, không tiếp xúc, thì lấy gì mà mưa dầm thấm lâu đây?
Hình Dật Minh không rõ tên Vin cái gì cent kia có ý đồ gì với Bạch Miên hay không. Nhưng anh thì có. Cho nên, anh phải chủ động hơn chứ không thể cứ tàn tàn như này được. Tới một lúc nào đó lại bị người khác cướp mất thì lại hối hận không kịp.
Nghĩ thông, Hình Dật Minh cho gọi trợ lý đến, bắt đầu thu xếp sửa lại lịch làm việc. Cố gắng mỗi ngày hay ít nhất là mỗi tuần phải có thời gian rảnh để anh còn đi theo đuổi vợ, chứ cứ như này mãi chắc anh sẽ ế tới già mất thôi. Chậc.
…
…
…
Bạch Miên thực sự vẫn còn phân vân khá nhiều, nói chuyện với Mộ Viễn thì anh lại không đưa ra một chút ý kiến nào hữu ích cả, toàn là nói lan man ngoài lề. Cho nên, Bạch Miên quyết định vẫn sẽ liên hệ với Vincent, để xem anh ấy sẽ bàn tính chuyện này như thế nào.
Bây giờ cô cứ nằm đây trằn trọc mãi thì cũng chẳng ra cách giải quyết nào cả. Nếu như mà dự án của Vincent có thể đợi cô khoảng chừng ba đến bốn tháng, để cô hoàn thành xong dự án cá nhân của mình, thì như vậy là tốt nhất.
Còn không thì có thể xen kẽ lịch làm việc với nhau cũng được. Có điều…Bạch Miên vẫn còn đang đi học, như vậy thì cô sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình khá nhiều. Hay là bảo lưu một năm nhỉ? Cơ hội để thăng tiến trong ngành hiện tại đang ở trước mắt, nếu không biết nắm bắt thì sợ rằng sẽ rất khó để có cơ hội thứ hai. Hmm…Cứ như vậy đi!
Bạch Miên cảm thấy hướng giải quyết hiện tại là tốt nhất rồi, vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc chỉ biết nằm vật vờ suy nghĩ. Thế là Bạch Miên liền lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Vincent để hẹn gặp mặt.
Vincent rất nhanh đã bắt máy, sau khi giới thiệu và chào hỏi xong, hai người liền hẹn địa điểm gặp mặt để có thể bàn bạc chi tiết hơn.
Cuộc trò chuyện diễn ra nhanh chóng và tốt đẹp. Bạch Miên thở hắt ra một hơi, cuối cùng đêm nay cô cũng đã có thể ngủ ngon một giấc rồi. Ngày mai cô và Vincent sẽ hẹn gặp mặt ở quán cafe gần trường cô, nếu như bàn bạc ổn thỏa, cô sẽ trực tiếp vào trường làm hồ sơ bảo lưu việc học luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro