Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh
Nụ cười xinh đẹp
KiKaV
2024-04-10 06:03:20
Lại nói, Bạch Miên lại tiếp tục muốn hai người ‘sống chung’ sao? Lần trước Hình Dật Minh còn cảm thấy lời đề nghị này hơi…phóng khoáng. Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy Vincent và những màn tương tác qua lại của người này cùng Bạch Miên, cộng thêm anh ta còn là thần tượng của Bạch Miên. Bây giờ mà hai người quyết định hợp tác với nhau, thời gian gặp gỡ tăng lên, Hình Dật Minh cảm thấy mình không thể chậm rãi được nữa nên tâm trạng cũng có chút hơi lo lắng.
Cho nên…Nếu Bạch Miên đã không để ý đến chuyện ở chung, vì sao anh còn cứ do do dự dự mãi làm gì nữa chứ?
Hình Dật Minh dứt khoát: “Được. Cứ làm như em nói đi.”
Bạch Miên vừa cầm ly nước lên để uống cho thấm cổ họng, chuẩn bị tiếp tục nài nỉ người trước mặt. Lại nghe được câu đồng ý đột ngột của anh, suýt nữa thì phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài. Hai mắt cô lập tức sáng rỡ nhìn chằm chằm Hình Dật Minh.
Bạch Miên: “Thật sao? Anh đồng ý rồi?”
Hình Dật Minh cũng nhìn Bạch Miên, lại một lần nữa bị ánh mắt sáng lấp lánh của cô làm cho nhịp tim đập đến là rối loạn, anh hít nhẹ một hơi, môi mỏng cong lên, cười cười gật đầu: “Đều nghe em hết.”
Một câu kia, Hình Dật Minh nói vô cùng ôn nhu, còn pha lẫn vài phần nuông chiều. Nhưng vì người trước mắt đang tràn ngập trong sự vui vẻ nên không thể nào nghe ra được sự mờ ám trong giọng điệu của Hình Dật Minh. Chỉ ngồi cười ngốc một chỗ.
Hình Dật Minh hiện tại thật muốn đưa tay lên xoa trái tim của mình. Hình như, đây là lần đầu tiên anh trông thấy Bạch Miên cười. Thật…rực rỡ!
Người ta thường nói, đàn ông đa số bị ấn tượng bởi những cô gái trong sáng dễ thương, có nụ cười xinh đẹp và rạng rỡ. Nhưng mọi người nào có biết, với những cô gái mang nét lạnh lùng ít cười, thì khi họ thực sự nở nụ cười tươi thì còn thu hút ánh nhìn gấp trăm lần người khác.
Hình Dật Minh ho khan một tiếng, cầm cốc nước lên uống. Mới ngồi nói chuyện với cô một lát mà tim anh đã mất ổn định thế này rồi…Lại một lần nữa anh cảm thấy khó hiểu với bản thân. Rõ ràng…đó giờ anh không hề để ý nhan sắc của bất cứ cô gái nào, chuyện khiến anh quan tâm mỗi ngày là cổ phiếu hôm nay lên xuống thế nào, có bao nhiêu giấy tờ cần anh ký tên, hôm nay sẽ đi gặp vị khách hàng nào,...Cho nên vì sao, người trước mặt này, cứ khiến tim anh thổn thức không yên? Dù chỉ mới gặp nhau mới lần thứ hai?
Hình Dật Minh không tin tình yêu sét đánh, nhưng anh biết, anh rất thích Bạch Miên. Còn thích này sau đó nữa có chuyển thành tình yêu hay không, hiện tại anh vẫn không biết trước được.
Sau khi bàn bạc xong về vấn đề này thì cũng đã tới giờ ăn trưa, Bạch Miên liền ngỏ ý muốn mời Hình Dật Minh bữa cơm. Anh cũng vui vẻ đồng ý. Ngày rảnh hôm nay của anh chính là cố tình muốn dành cho cô mà. Thế là hai người lại cùng nhau đi ăn.
Bạch Miên phát hiện ra, có lẽ Hình Dật Minh là vị tổng tài không giống với tổng tài nhất mà cô từng biết. Vừa đẹp trai lại lịch sự nhã nhặn, còn thích cười. Tính cách cũng rất dễ gần và dễ nói chuyện, gần như từ lần đầu tiên gặp nhau đến giờ, cô nói gì anh cũng đều đáp ứng. Cho nên Bạch Miên đặc biệt có cảm tình vô cùng tốt đẹp với người đàn ông này. Huống hồ, anh hiện tại còn là nguồn cảm hứng to lớn của cô. Cũng y như lần trước, mới gặp Hình Dật Minh một lúc thì Bạch Miên đã muốn cầm cọ lên hí hoáy rồi. Thế nên, sau bữa ăn, cô lại đưa ra một lời đề nghị.
“Hình ca, anh có muốn đến phòng vẽ tranh của tôi không?”
Hình Dật Minh vẫn như cũ, Bạch Miên nói gì anh đều đồng ý.
Cho nên, hiện tại Hình Dật Minh đang ngồi tại phòng khách nhà Bạch Miên. Anh cởi áo vest ngoài ra vắt lên thành ghế sofa, sau đó cảm thấy có chút…không nói nên lời.
Thật ra anh cứ nghĩ, phòng vẽ tranh mà Bạch Miên nói là một cái xưởng gì đó giống như trên phim. Không ngờ phòng vẽ tranh của cô lại trực tiếp bố trí trong nhà. Thế là, vào lần thứ hai gặp mặt, Hình tổng giám đốc đã trực tiếp đến nhà của người mình thích.
Hình Dật Minh chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa yêu đương, nên anh có chút bâng khuâng không biết là mình có thất lễ quá không? Nhưng ngẫm lại, qua nhà thì đã làm sao chứ? Hai người còn chuẩn bị ‘sống chung’ đây…
Bạch Miên sau khi về nhà thì liền vào bếp lấy nước và gọt trái cây mời Hình Dật Minh. Cô còn đem hết đồ ăn vặt trong nhà bày lên bàn để mời anh, xem anh như là trẻ con để dỗ ngọt, hoặc nói đúng hơn là lấy lòng. Cách thức lấy lòng cũng thật vừa ngộ nghĩnh mà lại vừa quen thuộc. Giống như là một đứa trẻ khi gặp được một người mà nó rất thích, sẽ nguyện ý đem hết những thứ mà nó thấy tốt nhất cho người đó vậy. Nghĩ vậy làm cho lòng của Hình Dật Minh bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.
Anh nhìn trên bàn nào là bánh là kẹo, sữa chua nước trái cây, đồ ăn vặt gì cũng có, anh lại không nhịn được bật cười. Hình Dật Minh cầm một viên kẹo sữa dâu lên, nhìn sang Bạch Miên vẫn còn hai mắt long lanh nhìn mình, lên tiếng.
“Cho tôi?”
Cho nên…Nếu Bạch Miên đã không để ý đến chuyện ở chung, vì sao anh còn cứ do do dự dự mãi làm gì nữa chứ?
Hình Dật Minh dứt khoát: “Được. Cứ làm như em nói đi.”
Bạch Miên vừa cầm ly nước lên để uống cho thấm cổ họng, chuẩn bị tiếp tục nài nỉ người trước mặt. Lại nghe được câu đồng ý đột ngột của anh, suýt nữa thì phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài. Hai mắt cô lập tức sáng rỡ nhìn chằm chằm Hình Dật Minh.
Bạch Miên: “Thật sao? Anh đồng ý rồi?”
Hình Dật Minh cũng nhìn Bạch Miên, lại một lần nữa bị ánh mắt sáng lấp lánh của cô làm cho nhịp tim đập đến là rối loạn, anh hít nhẹ một hơi, môi mỏng cong lên, cười cười gật đầu: “Đều nghe em hết.”
Một câu kia, Hình Dật Minh nói vô cùng ôn nhu, còn pha lẫn vài phần nuông chiều. Nhưng vì người trước mắt đang tràn ngập trong sự vui vẻ nên không thể nào nghe ra được sự mờ ám trong giọng điệu của Hình Dật Minh. Chỉ ngồi cười ngốc một chỗ.
Hình Dật Minh hiện tại thật muốn đưa tay lên xoa trái tim của mình. Hình như, đây là lần đầu tiên anh trông thấy Bạch Miên cười. Thật…rực rỡ!
Người ta thường nói, đàn ông đa số bị ấn tượng bởi những cô gái trong sáng dễ thương, có nụ cười xinh đẹp và rạng rỡ. Nhưng mọi người nào có biết, với những cô gái mang nét lạnh lùng ít cười, thì khi họ thực sự nở nụ cười tươi thì còn thu hút ánh nhìn gấp trăm lần người khác.
Hình Dật Minh ho khan một tiếng, cầm cốc nước lên uống. Mới ngồi nói chuyện với cô một lát mà tim anh đã mất ổn định thế này rồi…Lại một lần nữa anh cảm thấy khó hiểu với bản thân. Rõ ràng…đó giờ anh không hề để ý nhan sắc của bất cứ cô gái nào, chuyện khiến anh quan tâm mỗi ngày là cổ phiếu hôm nay lên xuống thế nào, có bao nhiêu giấy tờ cần anh ký tên, hôm nay sẽ đi gặp vị khách hàng nào,...Cho nên vì sao, người trước mặt này, cứ khiến tim anh thổn thức không yên? Dù chỉ mới gặp nhau mới lần thứ hai?
Hình Dật Minh không tin tình yêu sét đánh, nhưng anh biết, anh rất thích Bạch Miên. Còn thích này sau đó nữa có chuyển thành tình yêu hay không, hiện tại anh vẫn không biết trước được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi bàn bạc xong về vấn đề này thì cũng đã tới giờ ăn trưa, Bạch Miên liền ngỏ ý muốn mời Hình Dật Minh bữa cơm. Anh cũng vui vẻ đồng ý. Ngày rảnh hôm nay của anh chính là cố tình muốn dành cho cô mà. Thế là hai người lại cùng nhau đi ăn.
Bạch Miên phát hiện ra, có lẽ Hình Dật Minh là vị tổng tài không giống với tổng tài nhất mà cô từng biết. Vừa đẹp trai lại lịch sự nhã nhặn, còn thích cười. Tính cách cũng rất dễ gần và dễ nói chuyện, gần như từ lần đầu tiên gặp nhau đến giờ, cô nói gì anh cũng đều đáp ứng. Cho nên Bạch Miên đặc biệt có cảm tình vô cùng tốt đẹp với người đàn ông này. Huống hồ, anh hiện tại còn là nguồn cảm hứng to lớn của cô. Cũng y như lần trước, mới gặp Hình Dật Minh một lúc thì Bạch Miên đã muốn cầm cọ lên hí hoáy rồi. Thế nên, sau bữa ăn, cô lại đưa ra một lời đề nghị.
“Hình ca, anh có muốn đến phòng vẽ tranh của tôi không?”
Hình Dật Minh vẫn như cũ, Bạch Miên nói gì anh đều đồng ý.
Cho nên, hiện tại Hình Dật Minh đang ngồi tại phòng khách nhà Bạch Miên. Anh cởi áo vest ngoài ra vắt lên thành ghế sofa, sau đó cảm thấy có chút…không nói nên lời.
Thật ra anh cứ nghĩ, phòng vẽ tranh mà Bạch Miên nói là một cái xưởng gì đó giống như trên phim. Không ngờ phòng vẽ tranh của cô lại trực tiếp bố trí trong nhà. Thế là, vào lần thứ hai gặp mặt, Hình tổng giám đốc đã trực tiếp đến nhà của người mình thích.
Hình Dật Minh chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa yêu đương, nên anh có chút bâng khuâng không biết là mình có thất lễ quá không? Nhưng ngẫm lại, qua nhà thì đã làm sao chứ? Hai người còn chuẩn bị ‘sống chung’ đây…
Bạch Miên sau khi về nhà thì liền vào bếp lấy nước và gọt trái cây mời Hình Dật Minh. Cô còn đem hết đồ ăn vặt trong nhà bày lên bàn để mời anh, xem anh như là trẻ con để dỗ ngọt, hoặc nói đúng hơn là lấy lòng. Cách thức lấy lòng cũng thật vừa ngộ nghĩnh mà lại vừa quen thuộc. Giống như là một đứa trẻ khi gặp được một người mà nó rất thích, sẽ nguyện ý đem hết những thứ mà nó thấy tốt nhất cho người đó vậy. Nghĩ vậy làm cho lòng của Hình Dật Minh bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.
Anh nhìn trên bàn nào là bánh là kẹo, sữa chua nước trái cây, đồ ăn vặt gì cũng có, anh lại không nhịn được bật cười. Hình Dật Minh cầm một viên kẹo sữa dâu lên, nhìn sang Bạch Miên vẫn còn hai mắt long lanh nhìn mình, lên tiếng.
“Cho tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro