Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh
Phụ huynh (1)
KiKaV
2024-04-10 06:03:20
Hình Dật Minh nhìn tình hình trước mắt, đã hiểu ba mẹ mình tính làm gì, thở dài một hơi: “Ba, mẹ. Người này là…”
Mặc dù có chút phiền muộn, nhưng anh cũng không thể để Bạch Miên hiểu lầm được. Nên câu này thật ra là muốn nói cho Bạch Miên biết, anh cũng chẳng biết cô gái này là ai.
Mẹ Hình cười gượng gạo: “À…ừ…đây là Liễu Thư Ý, là con gái của bạn mẹ…ừm…hôm nay mẹ dự định dẫn Thư Ý đến đây ghé thăm nhà một chút, sẵn tiện cùng nhau ăn bữa cơm ấy mà ha ha ha…”
Liễu Thư Ý khuôn mặt thoáng đỏ hồng, cô cũng không ngờ là mình lại gặp phải tình huống như thế này, có chút muốn bỏ đi về nhà cho xong. Nhưng khi cô nhìn tới Hình Dật Minh thì liền ngây ngẩn hết cả người, không muốn đi về nữa.
Mẹ ơi! Đẹp….đẹp trai quá. Cô ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa có chàng thiếu gia đẹp trai nào là cô ta chưa từng gặp qua. Nhưng vì gia thế nhà họ Hình, mẹ cô ta bắt ép cô ta phải đi xem mắt chàng thiếu gia Hình Dật Minh này. Sớm đã nghe nói, Hình Dật Minh cũng là một anh chàng đẹp trai tài giỏi, nhưng loại đẹp nào mà Liễu Thư Ý còn chưa gặp chứ? Cô ta đều sớm đã nhàm chán với các thể loại nhan sắc của các thiếu gia nhà giàu. Nhưng khi cô ta vừa trông thấy Hình Dật Minh, liền không cầm được lòng mình mà mê mẩn ngay lập tức.
Liễu Thư Ý lại liếc mắt nhìn sang Bạch Miên, hừ lạnh một tiếng. Cũng có một phần nhan sắc đi, nhưng quá nhỏ tuổi, có phải là trẻ vị thành niên không thế? Còn về phần nhan sắc kia, cô ta cũng có mà. Dù sao cũng mới chỉ là bạn gái chứ có phải vợ đâu? Nghĩ vậy, Liễu Thư Ý quyết định không bỏ về nữa. Cô ta ngồi xích lại gần mẹ Hình, khoác lấy tay bà tỏ vẻ thân thiết.
“Anh Hình, chào anh. Em là Liễu Thư Ý. Nghe mẹ em nói, lúc chúng ta còn nhỏ đã từng gặp nhau nhiều lần rồi. Có thể được xem là thanh mai trúc mã đó.”
Mẹ Hình đột nhiên bị ôm lấy cánh tay cũng sượng cứng người, nhưng tại bà nên mới tạo ra hoàn cảnh éo le thế này nên mẹ Hình cũng không tiện đẩy Liễu Thư Ý ra. Chỉ đánh mắt nhìn sang ba Hình cầu cứu. Ba Hình nhìn bà một cái rồi hừ lạnh, không làm gì cả.
Liễu Thư Ý thấy mình nói xong mà chả có ai lên tiếng gì nữa, đành phải tiếp tục giả lả.
“Hôm nay em với ba mẹ cùng nhau đi mua sắm ít đồ đến sang thăm anh nè. Em có mua cho anh một chiếc áo sơ mi mới nữa đó, anh xem thử xem.”
Hình Dật Minh chẳng tỏ thái độ gì, chỉ một mực ngồi im nắm lấy tay Bạch Miên. Mà Bạch Miên sau một hồi ngồi đoán mò cũng hiểu sương sương tình huống hiện tại rồi. Có điều đột nhiên lại gặp mặt phụ huynh, lại còn trong tình huống khó xử như vậy, cô cũng không biết nên phản ứng thế nào, cũng chỉ đành ngồi im lặng một bên.
Hình Dật Minh nhìn cái túi Liễu Thư Ý đẩy về phía anh, anh lắc đầu đẩy cái túi đi, lạnh lạnh lùng lùng nói: “Xin lỗi, chuyện này có bạn gái của tôi lo rồi.”
Mẹ Hình lúc này đã như quên trời quên đất, hai mắt sáng long lanh nhìn Bạch Miên, lại nhìn tới cái nắm tay của con trai mình với người ta. Tảng đá đè nặng trong lòng bỗng nhiên nhẹ đi một phần. Thế là bà quay sang nói nhỏ với Liễu Thư Ý.
“Ý Ý à, cô xin lỗi. Này là lỗi của cô, không chịu tìm hiểu kỹ đã dẫn cháu tới đây chịu thiệt. Hôm nay cháu thông cảm cho cô, về trước nhé. Cô chắc chắn sẽ sang nhà tạ lỗi với mẹ con cháu. Ý Ý, thực xin lỗi cháu.”
Liễu Thư Ý nghe thấy lời này, liền biết mình không thể mặt dày ngồi đây nữa. Lúc này liền hậm hực đứng phắt dậy ra về.
Mà Liễu Thư Ý vừa ra về, mẹ Hình liền đứng phắt dậy đi đến bên cạnh Bạch Miên, cầm tay kéo cô sang ngồi cạnh mình.
Ba Hình nhìn vợ, lắc lắc đầu đứng lên: “Dật Minh, lên thư phòng nói chuyện với ba một chút.”
Lúc này Hình Dật Minh mới gật đầu, cùng ba lên lầu. Anh biết có lẽ là ba mẹ đang vô cùng thắc mắc đối với Bạch Miên đây mà. Trước khi đi anh còn vỗ nhẹ lên vai Bạch Miên một cái trấn an.
“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Mẹ Hình thấy vậy thì lại càng cười mỹ mãn hơn, thì ra con trai mình thật sự biết yêu! Quan tâm người ta như vậy sao. Bà còn tưởng là Hình Dật Minh mắc chứng vô cảm với phụ nữ. Xem ra là do chưa gặp đúng người.
Hình Dật Minh vừa đi, mẹ Hình đã ngay lập tức nắm lấy tay của Bạch Miên.
“Hai đứa tới bước nào rồi? Khi nào thì mẹ có cháu bế? Dự định cưới lúc nào? Tốt nhất là tháng sau. Mẹ vừa coi bói, thầy bói nói Hình Dật Minh tháng sau sẽ mang tin vui về nhà cho mẹ, thì ra con chính là tin vui. Chỉ là sớm hơn một tháng thôi. Tháng sau cưới luôn thì xem như thầy bói bói chuẩn rồi.”
Bạch Miên: “…” Cô có chút bỡ ngỡ, không phải lẽ ra ở bước này, mẹ Hình nên nghiêm nghiêm khắc khắc, hỏi rõ mối quan hệ của cô và Hình Dật Minh là như thế nào. Sau đó sẽ trách mắng cô là hồ ly tinh, phụ nữ không nên nết đến ở nhà con trai của bà sao? Hoặc là cái tình tiết kiểu đưa một cọc tiền rồi bắt rời xa đại thiếu gia họ Hình chẳng hạn. Bạch Miên vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe mẹ Hình trách mắng rồi….nào có ngờ…lại như này?
Mặc dù có chút phiền muộn, nhưng anh cũng không thể để Bạch Miên hiểu lầm được. Nên câu này thật ra là muốn nói cho Bạch Miên biết, anh cũng chẳng biết cô gái này là ai.
Mẹ Hình cười gượng gạo: “À…ừ…đây là Liễu Thư Ý, là con gái của bạn mẹ…ừm…hôm nay mẹ dự định dẫn Thư Ý đến đây ghé thăm nhà một chút, sẵn tiện cùng nhau ăn bữa cơm ấy mà ha ha ha…”
Liễu Thư Ý khuôn mặt thoáng đỏ hồng, cô cũng không ngờ là mình lại gặp phải tình huống như thế này, có chút muốn bỏ đi về nhà cho xong. Nhưng khi cô nhìn tới Hình Dật Minh thì liền ngây ngẩn hết cả người, không muốn đi về nữa.
Mẹ ơi! Đẹp….đẹp trai quá. Cô ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa có chàng thiếu gia đẹp trai nào là cô ta chưa từng gặp qua. Nhưng vì gia thế nhà họ Hình, mẹ cô ta bắt ép cô ta phải đi xem mắt chàng thiếu gia Hình Dật Minh này. Sớm đã nghe nói, Hình Dật Minh cũng là một anh chàng đẹp trai tài giỏi, nhưng loại đẹp nào mà Liễu Thư Ý còn chưa gặp chứ? Cô ta đều sớm đã nhàm chán với các thể loại nhan sắc của các thiếu gia nhà giàu. Nhưng khi cô ta vừa trông thấy Hình Dật Minh, liền không cầm được lòng mình mà mê mẩn ngay lập tức.
Liễu Thư Ý lại liếc mắt nhìn sang Bạch Miên, hừ lạnh một tiếng. Cũng có một phần nhan sắc đi, nhưng quá nhỏ tuổi, có phải là trẻ vị thành niên không thế? Còn về phần nhan sắc kia, cô ta cũng có mà. Dù sao cũng mới chỉ là bạn gái chứ có phải vợ đâu? Nghĩ vậy, Liễu Thư Ý quyết định không bỏ về nữa. Cô ta ngồi xích lại gần mẹ Hình, khoác lấy tay bà tỏ vẻ thân thiết.
“Anh Hình, chào anh. Em là Liễu Thư Ý. Nghe mẹ em nói, lúc chúng ta còn nhỏ đã từng gặp nhau nhiều lần rồi. Có thể được xem là thanh mai trúc mã đó.”
Mẹ Hình đột nhiên bị ôm lấy cánh tay cũng sượng cứng người, nhưng tại bà nên mới tạo ra hoàn cảnh éo le thế này nên mẹ Hình cũng không tiện đẩy Liễu Thư Ý ra. Chỉ đánh mắt nhìn sang ba Hình cầu cứu. Ba Hình nhìn bà một cái rồi hừ lạnh, không làm gì cả.
Liễu Thư Ý thấy mình nói xong mà chả có ai lên tiếng gì nữa, đành phải tiếp tục giả lả.
“Hôm nay em với ba mẹ cùng nhau đi mua sắm ít đồ đến sang thăm anh nè. Em có mua cho anh một chiếc áo sơ mi mới nữa đó, anh xem thử xem.”
Hình Dật Minh chẳng tỏ thái độ gì, chỉ một mực ngồi im nắm lấy tay Bạch Miên. Mà Bạch Miên sau một hồi ngồi đoán mò cũng hiểu sương sương tình huống hiện tại rồi. Có điều đột nhiên lại gặp mặt phụ huynh, lại còn trong tình huống khó xử như vậy, cô cũng không biết nên phản ứng thế nào, cũng chỉ đành ngồi im lặng một bên.
Hình Dật Minh nhìn cái túi Liễu Thư Ý đẩy về phía anh, anh lắc đầu đẩy cái túi đi, lạnh lạnh lùng lùng nói: “Xin lỗi, chuyện này có bạn gái của tôi lo rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Hình lúc này đã như quên trời quên đất, hai mắt sáng long lanh nhìn Bạch Miên, lại nhìn tới cái nắm tay của con trai mình với người ta. Tảng đá đè nặng trong lòng bỗng nhiên nhẹ đi một phần. Thế là bà quay sang nói nhỏ với Liễu Thư Ý.
“Ý Ý à, cô xin lỗi. Này là lỗi của cô, không chịu tìm hiểu kỹ đã dẫn cháu tới đây chịu thiệt. Hôm nay cháu thông cảm cho cô, về trước nhé. Cô chắc chắn sẽ sang nhà tạ lỗi với mẹ con cháu. Ý Ý, thực xin lỗi cháu.”
Liễu Thư Ý nghe thấy lời này, liền biết mình không thể mặt dày ngồi đây nữa. Lúc này liền hậm hực đứng phắt dậy ra về.
Mà Liễu Thư Ý vừa ra về, mẹ Hình liền đứng phắt dậy đi đến bên cạnh Bạch Miên, cầm tay kéo cô sang ngồi cạnh mình.
Ba Hình nhìn vợ, lắc lắc đầu đứng lên: “Dật Minh, lên thư phòng nói chuyện với ba một chút.”
Lúc này Hình Dật Minh mới gật đầu, cùng ba lên lầu. Anh biết có lẽ là ba mẹ đang vô cùng thắc mắc đối với Bạch Miên đây mà. Trước khi đi anh còn vỗ nhẹ lên vai Bạch Miên một cái trấn an.
“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Mẹ Hình thấy vậy thì lại càng cười mỹ mãn hơn, thì ra con trai mình thật sự biết yêu! Quan tâm người ta như vậy sao. Bà còn tưởng là Hình Dật Minh mắc chứng vô cảm với phụ nữ. Xem ra là do chưa gặp đúng người.
Hình Dật Minh vừa đi, mẹ Hình đã ngay lập tức nắm lấy tay của Bạch Miên.
“Hai đứa tới bước nào rồi? Khi nào thì mẹ có cháu bế? Dự định cưới lúc nào? Tốt nhất là tháng sau. Mẹ vừa coi bói, thầy bói nói Hình Dật Minh tháng sau sẽ mang tin vui về nhà cho mẹ, thì ra con chính là tin vui. Chỉ là sớm hơn một tháng thôi. Tháng sau cưới luôn thì xem như thầy bói bói chuẩn rồi.”
Bạch Miên: “…” Cô có chút bỡ ngỡ, không phải lẽ ra ở bước này, mẹ Hình nên nghiêm nghiêm khắc khắc, hỏi rõ mối quan hệ của cô và Hình Dật Minh là như thế nào. Sau đó sẽ trách mắng cô là hồ ly tinh, phụ nữ không nên nết đến ở nhà con trai của bà sao? Hoặc là cái tình tiết kiểu đưa một cọc tiền rồi bắt rời xa đại thiếu gia họ Hình chẳng hạn. Bạch Miên vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe mẹ Hình trách mắng rồi….nào có ngờ…lại như này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro