Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh
Quán cafe
KiKaV
2024-04-10 06:03:20
Bạch Miên nghe thế liền ngước lên: “Thật…thật sao?”
Bởi vì lần hợp tác này, Bạch Miên nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình là kẻ đột nhiên được hưởng lợi, nên cũng rất ngại để đưa ra các vấn đề khó khăn của bản thân.
Vincent gật đầu, lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu em đồng ý, tôi có thể thảo luận lại một chút về lịch trình. Đây là cơ hội rất tốt để em nâng cao giá trị và tên tuổi của mình trong nghề. Em biết là tôi không nói quá mà đúng không?”
Bạch Miên gật gật đầu. Đúng là cô biết, vì biết nên càng khó hiểu. Mà…tính cô cũng khá thẳng thắng. Đã không hiểu thì càng phải hỏi. Nếu như quyết định hợp tác, thì Bạch Miên không thể để trong lòng mình cứ vướng bận thắc mắc được. Vì vậy Bạch Miên liền hỏi thẳng.
“Nhưng mà em có một vấn đề cảm thấy rất thắc mắc. Vì sao anh lại chọn em hợp tác cùng anh? Với địa vị, sự nổi tiếng và tài nguyên mà anh hiện có, lần hợp tác này có chút…vô nghĩa. Thậm chí là còn hơi bất lợi đối với anh. Em rất muốn biết vì sao anh lại đưa ra quyết định này.”
Vincent nghe vậy thì cười mỉm một cái, đưa tay xoay xoay tách trà nhỏ trên bàn. Anh nghe xong nhưng không đáp lời ngay lập tức, im lặng khoảng chừng một, hai phút mới đưa tay lấy điện thoại ra, lướt lướt gì đó trên màn hình rồi chìa sang cho Bạch Miên xem.
“Bức tranh này là em vẽ?”
Bạch Miên tò mò ngó nhìn màn hình điện thoại, con ngươi liền hơi co rụt lại.
“Sao anh lại có nó?”
Trên màn hình điện thoại, đúng là bức tranh do Bạch Miên vẽ. Có điều, bức tranh này là cô vẽ khi vừa chia tay người yêu cũ, sau đó cô chuyển nhà, cũng vứt luôn bức tranh này ở nhà cũ mà không đem theo. Cho nên, đây không phải là bức tranh trưng bày để bán, mà là một bức tranh Bạch Miên đã vứt đi. Vì sao Vincent lại có tấm hình chụp tranh của cô?
Vincent nhìn thái độ của Bạch Miên, lên tiếng trả lời cô: “Là vô tình có được nó từ một người bạn. Trên tranh đề tên của em. Tôi rất hứng thú với phong cách vẽ tranh này, nên đã tìm hiểu về em để có thể cùng hợp tác. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Bạch Miên vẫn có hơi ngượng ngùng khi thấy lại tác phẩm sau chia tay của mình, cũng không biết rốt cuộc tại sao một bức tranh bị cô vứt bỏ lại rơi vào tay Vincent. Nhưng điều đó có lẽ cũng không còn quá quan trọng nữa. Xem ra, việc hợp tác lần này cũng không phải là không có lý do. Như vậy cũng khiến Bạch Miên bớt lo nghĩ bâng quơ hơn.
Bạch Miên: “Em rất mong muốn được hợp tác với anh. Nếu như là vào thời điểm khác, với lịch trình như này em hoàn toàn có thể đáp ứng được. Tuy nhiên hiện tại…vì một số lý do cá nhân mà em không thể làm theo lịch trình này được. Nếu anh không quá gấp, có thể cho em một chút thời gian để sắp xếp lại lịch trình của mình cũng như vài vấn đề cá nhân được không?”
Vincent thích tranh của cô gái trước mặt, cũng rất thích tính cách của người này, thấy cô nàng cũng đã có hơi hướng sẽ đồng ý tham gia dự án của mình, liền vui vẻ gật đầu.
“Được, em cần bao lâu?”
“Chắc khoảng tầm…ừm…ba ngày?”
“Được.”
Bạch Miên thầm thở phào một hơi, cũng may là Vincent rất dễ nói chuyện. Thấy đã bàn bạc xong, Bạch Miên liền lên tiếng.
“Vậy nếu anh có việc bận thì cứ về trước nhé, em ngồi lại thêm một tí nữa sẽ về.”
Vincent nhìn đồng hồ, thấy đúng là mình cũng không còn quá nhiều thời gian ở đây nữa, cũng dứt khoát đứng lên.
“Ừm, vậy tôi đi trước đây. Còn nữa, tên tôi là Hạ Huyền. Sau này gọi Hạ Huyền là được rồi.”
Bạch Miên chớp chớp mắt, lại gật gật đầu.
Hạ Huyền bật cười, cất bước rời đi. Lúc anh đi lướt qua một chiếc bàn khuất lối, đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lành lạnh, liền xoay người lại nhìn thử. Tại nơi đó, có một người đàn ông mặc âu phục đen đang nhàn nhã ngồi uống cafe, thấy anh nhìn qua cũng vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt khá là sắc bén, nhưng bên môi lại nở một nụ cười. Hạ Huyền nhăn mày, người này nhìn anh bằng ánh mắt chứa đựng địch ý. Nghệ sĩ rất nhạy cảm với cảm xúc xung quanh. Người đàn ông kia đem đến cho Hạ Huyền một cảm giác bức bối khó chịu. Vì sao chứ? Anh hình như…không quen biết anh ta.
Hạ Huyền lại nhìn người kia thêm một chút, thực sự không nhớ ra đã gặp qua người nào như vậy, liền dứt khoát bỏ đi. Chả hiểu chuyện gì nữa.
Bởi vì lần hợp tác này, Bạch Miên nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình là kẻ đột nhiên được hưởng lợi, nên cũng rất ngại để đưa ra các vấn đề khó khăn của bản thân.
Vincent gật đầu, lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu em đồng ý, tôi có thể thảo luận lại một chút về lịch trình. Đây là cơ hội rất tốt để em nâng cao giá trị và tên tuổi của mình trong nghề. Em biết là tôi không nói quá mà đúng không?”
Bạch Miên gật gật đầu. Đúng là cô biết, vì biết nên càng khó hiểu. Mà…tính cô cũng khá thẳng thắng. Đã không hiểu thì càng phải hỏi. Nếu như quyết định hợp tác, thì Bạch Miên không thể để trong lòng mình cứ vướng bận thắc mắc được. Vì vậy Bạch Miên liền hỏi thẳng.
“Nhưng mà em có một vấn đề cảm thấy rất thắc mắc. Vì sao anh lại chọn em hợp tác cùng anh? Với địa vị, sự nổi tiếng và tài nguyên mà anh hiện có, lần hợp tác này có chút…vô nghĩa. Thậm chí là còn hơi bất lợi đối với anh. Em rất muốn biết vì sao anh lại đưa ra quyết định này.”
Vincent nghe vậy thì cười mỉm một cái, đưa tay xoay xoay tách trà nhỏ trên bàn. Anh nghe xong nhưng không đáp lời ngay lập tức, im lặng khoảng chừng một, hai phút mới đưa tay lấy điện thoại ra, lướt lướt gì đó trên màn hình rồi chìa sang cho Bạch Miên xem.
“Bức tranh này là em vẽ?”
Bạch Miên tò mò ngó nhìn màn hình điện thoại, con ngươi liền hơi co rụt lại.
“Sao anh lại có nó?”
Trên màn hình điện thoại, đúng là bức tranh do Bạch Miên vẽ. Có điều, bức tranh này là cô vẽ khi vừa chia tay người yêu cũ, sau đó cô chuyển nhà, cũng vứt luôn bức tranh này ở nhà cũ mà không đem theo. Cho nên, đây không phải là bức tranh trưng bày để bán, mà là một bức tranh Bạch Miên đã vứt đi. Vì sao Vincent lại có tấm hình chụp tranh của cô?
Vincent nhìn thái độ của Bạch Miên, lên tiếng trả lời cô: “Là vô tình có được nó từ một người bạn. Trên tranh đề tên của em. Tôi rất hứng thú với phong cách vẽ tranh này, nên đã tìm hiểu về em để có thể cùng hợp tác. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Bạch Miên vẫn có hơi ngượng ngùng khi thấy lại tác phẩm sau chia tay của mình, cũng không biết rốt cuộc tại sao một bức tranh bị cô vứt bỏ lại rơi vào tay Vincent. Nhưng điều đó có lẽ cũng không còn quá quan trọng nữa. Xem ra, việc hợp tác lần này cũng không phải là không có lý do. Như vậy cũng khiến Bạch Miên bớt lo nghĩ bâng quơ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Miên: “Em rất mong muốn được hợp tác với anh. Nếu như là vào thời điểm khác, với lịch trình như này em hoàn toàn có thể đáp ứng được. Tuy nhiên hiện tại…vì một số lý do cá nhân mà em không thể làm theo lịch trình này được. Nếu anh không quá gấp, có thể cho em một chút thời gian để sắp xếp lại lịch trình của mình cũng như vài vấn đề cá nhân được không?”
Vincent thích tranh của cô gái trước mặt, cũng rất thích tính cách của người này, thấy cô nàng cũng đã có hơi hướng sẽ đồng ý tham gia dự án của mình, liền vui vẻ gật đầu.
“Được, em cần bao lâu?”
“Chắc khoảng tầm…ừm…ba ngày?”
“Được.”
Bạch Miên thầm thở phào một hơi, cũng may là Vincent rất dễ nói chuyện. Thấy đã bàn bạc xong, Bạch Miên liền lên tiếng.
“Vậy nếu anh có việc bận thì cứ về trước nhé, em ngồi lại thêm một tí nữa sẽ về.”
Vincent nhìn đồng hồ, thấy đúng là mình cũng không còn quá nhiều thời gian ở đây nữa, cũng dứt khoát đứng lên.
“Ừm, vậy tôi đi trước đây. Còn nữa, tên tôi là Hạ Huyền. Sau này gọi Hạ Huyền là được rồi.”
Bạch Miên chớp chớp mắt, lại gật gật đầu.
Hạ Huyền bật cười, cất bước rời đi. Lúc anh đi lướt qua một chiếc bàn khuất lối, đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lành lạnh, liền xoay người lại nhìn thử. Tại nơi đó, có một người đàn ông mặc âu phục đen đang nhàn nhã ngồi uống cafe, thấy anh nhìn qua cũng vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt khá là sắc bén, nhưng bên môi lại nở một nụ cười. Hạ Huyền nhăn mày, người này nhìn anh bằng ánh mắt chứa đựng địch ý. Nghệ sĩ rất nhạy cảm với cảm xúc xung quanh. Người đàn ông kia đem đến cho Hạ Huyền một cảm giác bức bối khó chịu. Vì sao chứ? Anh hình như…không quen biết anh ta.
Hạ Huyền lại nhìn người kia thêm một chút, thực sự không nhớ ra đã gặp qua người nào như vậy, liền dứt khoát bỏ đi. Chả hiểu chuyện gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro