Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh
Sớm hay muộn
KiKaV
2024-04-10 06:03:20
Bạch Miên đúng là chưa sẵn sàng, cô mới 20 tuổi thôi, còn chưa học đại học xong, sự nghiệp đang dang dở. Hiện tại đã lấy chồng thì quả thực quá sớm.
Về Hình Dật Minh, thời gian ở bên anh không lâu nhưng anh thực sự rất cưng chiều và yêu thương cô. Không có điểm nào để chê cả. Mà yêu đương cùng Hình Dật Minh một khoảng thời gian, đột nhiên Bạch Miên lại nhận ra, có vẻ như tình cảm mà trước đó cô dành cho Lâm Phi Vũ không phải là tình yêu, mà chỉ đơn giản là cảm thấy áy náy vì những chuyện Lâm Phi Vũ đã làm vì mình cho nên mới đồng ý yêu đương cùng anh ta. Sau đó lại bị phản bội, làm lòng tự tôn của cô như bị người ta quẳng xuống đất chà đạp, nên cô mới phản ứng lớn như vậy.
Bạch Miên cảm thấy, đối với Hình Dật Minh, tình cảm của cô mới gọi là tình yêu.
Ban đầu là bị anh thu hút, sau đó lại vì những hành động của anh mà từ từ rung động. Tình cảm này cho tới hiện tại không phải là điều gì quá đao to búa lớn, nhưng rõ là khác biệt hoàn toàn so với lúc yêu đương cùng Lâm Phi Vũ. Bạch Miên biết, cô thực sự đã bị Hình Dật Minh thu phục rồi. Cho nên chuyện kết hôn, nếu không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
***
Cứ như vậy, bữa tiệc sinh nhật của mẹ Hình cũng đã đến. Ban đầu Hình gia dự định chỉ làm tiệc nhỏ, gia đình cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ là được. Sau đó không biết là ai khởi xướng, lại thành mở tiệc lớn.
Từ tiệc sinh nhật lại biến tấu trở thành một bữa tiệc doanh nhân, mẹ Hình có chút buồn bực. Như này thì con trai và con dâu về nhà, không biết bà có ở cùng hai đứa con được không đây?
Mẹ Hình càng nghĩ càng bực bội, đấm đấm ba Hình: “Rốt cuộc là ai? Là ai biến tấu bữa tiệc sinh nhật của tôi?”
Ba Hình liếc nhìn vợ mình một cái: “Còn không phải là bà sao?”
Mẹ Hình: “Sao lại là tôi?”
Ba Hình thở dài: “Hôm đó trên bàn mạt chược…”
Ba Hình còn chưa nói dứt câu, mẹ Hình đã nhớ ra, liền lên tiếng chặn miệng chồng lại.
“Ái chà, Dật Minh sao còn chưa về tới nữa. Đã bảo nó dẫn con dâu đến sớm chơi với tôi rồi cơ mà?”
Ba Hình tặc lưỡi một cái, chỉ cười cười chứ không nói gì nữa. Vợ ông chính là như vậy đấy!
Vừa nói, Hình Dật Minh cùng Bạch Miên đã bước vào nhà, theo sau là mấy khung tranh vẽ Bạch Miên mang đến tặng mẹ Hình.
Mẹ Hình vừa trông thấy Bạch Miên liền đứng dậy ngay lập tức, bước tới kéo tay con dâu.
“Con dâu, tới rồi tới rồi. Mẹ trông ngóng hai đứa rất lâu rồi đó. Sao mà tới trễ vậy hả?”
Bạch Miên mỉm cười: “Xin lỗi mẹ, tại sáng nay con còn chút việc nên mới tới trễ. Mẹ, sinh nhật vui vẻ. Chúc mẹ mãi trẻ đẹp, mãi hạnh phúc.”
Mẹ Hình vui vẻ vô cùng, Bạch Miên cứ một tiếng mẹ hai tiếng mẹ làm lòng của mẹ Hình cứ phấn khích mãi.
“Ngoan ngoan, mẹ cảm ơn con. Ôi chao con dâu của tôi. Tới, mẹ dẫn con đi tham quan nhà mình. Ngay cả phòng tân hôn và phòng cho cháu trai cháu gái mẹ cũng chuẩn bị cả luôn rồi. Đảm bảo con sẽ thích, không thích thì bày trí lại là được.”
Mẹ Hình là người vui vẻ cởi mở, lại gặp con dâu nên tâm tình càng thêm phấn khởi nói chuyện không ngừng. Thế là ồn ào khoảng chừng là 10 phút, Bạch Miên liền bị mẹ Hình lôi đi mất.
Hình Dật Minh đứng chưng hửng giữa nhà cũng không hề thấy tủi thân, nhìn theo bóng lưng mẹ mình cùng vợ tương lai mà cười tủm tỉm.
Ba Hình nhìn một màn này, lại lắc đầu cười trừ. Vẫy tay với Hình Dật Minh.
“Ngồi đi. Mẹ con đúng là ồn à ồn ào. Khổ thân Tiểu Miên, cứ bị bà ấy quấn lấy.”
Hình Dật Minh cười cười: “Mẹ quên mất cả con trai luôn rồi. Còn chưa nói với con được câu nào.”
Ba Hình: “Ầy…còn con nữa đó. Làm sao rồi? Nói chuyện với Tiểu Miên chưa? Khi nào thì cưới?”
Hình Dật Minh nghe vậy thì xoa xoa mũi: “Con cũng muốn…có điều em ấy còn nhỏ quá. Mới 20 thôi, với cả em ấy vẫn chưa sẵn sàng lắm.”
Ba Hình chỉ chỉ tay vào Hình Dật Minh: “Ba nói cho con biết, lần trước ba nói như vậy ý là cưới trước đi rồi tình cảm từ từ bồi dưỡng sau cũng được. Con cứ chậm chạp như vậy thì mất vợ tới nơi.”
Hình Dật Minh thở dài, ngẫm lại thời gian mình gặp Bạch Miên tới bây giờ, thật ra cũng chỉ mới gần hai tháng thôi, cũng không tính là chậm đi.
“Vấn đề là em ấy chưa sẵn sàng, con lại không muốn ép buộc em ấy.”
Ba Hình híp mắt: “Con yêu Tiểu Miên, Tiểu Miên cũng yêu con. Không ai ép buộc ai cả. Quan trọng là thằng nhóc con làm cách nào để cho người ta bằng lòng gả cho con thôi.”
Hình Dật Minh cười cười, có chút suy ngẫm: “Là vậy ư?”
Thế là ba Hình và Hình Dật Minh lại tiếp tục một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông.
Cho tới khi mẹ Hình lôi kéo Bạch Miên tham quan hết cả căn nhà đi xuống, lúc này hai người đàn ông dưới nhà mới dừng cuộc trò chuyện.
Mẹ Hình nắm tay Bạch Miên, kéo tay cô đặt vào tay Hình Dật Minh.
“Trả vợ cho con. Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi, khoảng hơn một tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu. Lúc đó mẹ cho người lên gọi hai đứa xuống."
Cả hai gật đầu vâng dạ một tiếng thì liền cùng nhau lên phòng.
Về Hình Dật Minh, thời gian ở bên anh không lâu nhưng anh thực sự rất cưng chiều và yêu thương cô. Không có điểm nào để chê cả. Mà yêu đương cùng Hình Dật Minh một khoảng thời gian, đột nhiên Bạch Miên lại nhận ra, có vẻ như tình cảm mà trước đó cô dành cho Lâm Phi Vũ không phải là tình yêu, mà chỉ đơn giản là cảm thấy áy náy vì những chuyện Lâm Phi Vũ đã làm vì mình cho nên mới đồng ý yêu đương cùng anh ta. Sau đó lại bị phản bội, làm lòng tự tôn của cô như bị người ta quẳng xuống đất chà đạp, nên cô mới phản ứng lớn như vậy.
Bạch Miên cảm thấy, đối với Hình Dật Minh, tình cảm của cô mới gọi là tình yêu.
Ban đầu là bị anh thu hút, sau đó lại vì những hành động của anh mà từ từ rung động. Tình cảm này cho tới hiện tại không phải là điều gì quá đao to búa lớn, nhưng rõ là khác biệt hoàn toàn so với lúc yêu đương cùng Lâm Phi Vũ. Bạch Miên biết, cô thực sự đã bị Hình Dật Minh thu phục rồi. Cho nên chuyện kết hôn, nếu không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
***
Cứ như vậy, bữa tiệc sinh nhật của mẹ Hình cũng đã đến. Ban đầu Hình gia dự định chỉ làm tiệc nhỏ, gia đình cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ là được. Sau đó không biết là ai khởi xướng, lại thành mở tiệc lớn.
Từ tiệc sinh nhật lại biến tấu trở thành một bữa tiệc doanh nhân, mẹ Hình có chút buồn bực. Như này thì con trai và con dâu về nhà, không biết bà có ở cùng hai đứa con được không đây?
Mẹ Hình càng nghĩ càng bực bội, đấm đấm ba Hình: “Rốt cuộc là ai? Là ai biến tấu bữa tiệc sinh nhật của tôi?”
Ba Hình liếc nhìn vợ mình một cái: “Còn không phải là bà sao?”
Mẹ Hình: “Sao lại là tôi?”
Ba Hình thở dài: “Hôm đó trên bàn mạt chược…”
Ba Hình còn chưa nói dứt câu, mẹ Hình đã nhớ ra, liền lên tiếng chặn miệng chồng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ái chà, Dật Minh sao còn chưa về tới nữa. Đã bảo nó dẫn con dâu đến sớm chơi với tôi rồi cơ mà?”
Ba Hình tặc lưỡi một cái, chỉ cười cười chứ không nói gì nữa. Vợ ông chính là như vậy đấy!
Vừa nói, Hình Dật Minh cùng Bạch Miên đã bước vào nhà, theo sau là mấy khung tranh vẽ Bạch Miên mang đến tặng mẹ Hình.
Mẹ Hình vừa trông thấy Bạch Miên liền đứng dậy ngay lập tức, bước tới kéo tay con dâu.
“Con dâu, tới rồi tới rồi. Mẹ trông ngóng hai đứa rất lâu rồi đó. Sao mà tới trễ vậy hả?”
Bạch Miên mỉm cười: “Xin lỗi mẹ, tại sáng nay con còn chút việc nên mới tới trễ. Mẹ, sinh nhật vui vẻ. Chúc mẹ mãi trẻ đẹp, mãi hạnh phúc.”
Mẹ Hình vui vẻ vô cùng, Bạch Miên cứ một tiếng mẹ hai tiếng mẹ làm lòng của mẹ Hình cứ phấn khích mãi.
“Ngoan ngoan, mẹ cảm ơn con. Ôi chao con dâu của tôi. Tới, mẹ dẫn con đi tham quan nhà mình. Ngay cả phòng tân hôn và phòng cho cháu trai cháu gái mẹ cũng chuẩn bị cả luôn rồi. Đảm bảo con sẽ thích, không thích thì bày trí lại là được.”
Mẹ Hình là người vui vẻ cởi mở, lại gặp con dâu nên tâm tình càng thêm phấn khởi nói chuyện không ngừng. Thế là ồn ào khoảng chừng là 10 phút, Bạch Miên liền bị mẹ Hình lôi đi mất.
Hình Dật Minh đứng chưng hửng giữa nhà cũng không hề thấy tủi thân, nhìn theo bóng lưng mẹ mình cùng vợ tương lai mà cười tủm tỉm.
Ba Hình nhìn một màn này, lại lắc đầu cười trừ. Vẫy tay với Hình Dật Minh.
“Ngồi đi. Mẹ con đúng là ồn à ồn ào. Khổ thân Tiểu Miên, cứ bị bà ấy quấn lấy.”
Hình Dật Minh cười cười: “Mẹ quên mất cả con trai luôn rồi. Còn chưa nói với con được câu nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba Hình: “Ầy…còn con nữa đó. Làm sao rồi? Nói chuyện với Tiểu Miên chưa? Khi nào thì cưới?”
Hình Dật Minh nghe vậy thì xoa xoa mũi: “Con cũng muốn…có điều em ấy còn nhỏ quá. Mới 20 thôi, với cả em ấy vẫn chưa sẵn sàng lắm.”
Ba Hình chỉ chỉ tay vào Hình Dật Minh: “Ba nói cho con biết, lần trước ba nói như vậy ý là cưới trước đi rồi tình cảm từ từ bồi dưỡng sau cũng được. Con cứ chậm chạp như vậy thì mất vợ tới nơi.”
Hình Dật Minh thở dài, ngẫm lại thời gian mình gặp Bạch Miên tới bây giờ, thật ra cũng chỉ mới gần hai tháng thôi, cũng không tính là chậm đi.
“Vấn đề là em ấy chưa sẵn sàng, con lại không muốn ép buộc em ấy.”
Ba Hình híp mắt: “Con yêu Tiểu Miên, Tiểu Miên cũng yêu con. Không ai ép buộc ai cả. Quan trọng là thằng nhóc con làm cách nào để cho người ta bằng lòng gả cho con thôi.”
Hình Dật Minh cười cười, có chút suy ngẫm: “Là vậy ư?”
Thế là ba Hình và Hình Dật Minh lại tiếp tục một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông.
Cho tới khi mẹ Hình lôi kéo Bạch Miên tham quan hết cả căn nhà đi xuống, lúc này hai người đàn ông dưới nhà mới dừng cuộc trò chuyện.
Mẹ Hình nắm tay Bạch Miên, kéo tay cô đặt vào tay Hình Dật Minh.
“Trả vợ cho con. Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi, khoảng hơn một tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu. Lúc đó mẹ cho người lên gọi hai đứa xuống."
Cả hai gật đầu vâng dạ một tiếng thì liền cùng nhau lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro