Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh
Yêu là như thế nào?
KiKaV
2024-04-10 06:03:20
Mộ Viễn lại chăm chú quan sát Bạch Miên, thở dài một hơi. Nếu là người bình thường, có lẽ đã sớm nhận ra ý đồ của Hình Dật Minh, nhưng con bé này thì khác, tâm tư của Bạch Miên hiện tại đều hoàn toàn chỉ chú tâm vào sự nghiệp, cho nên Hình Dật Minh mặc dù thể hiện khá rõ ràng nhưng không nói thẳng ra thì không biết Bạch Miên còn ù ù cạc cạc đến khi nào.
Có điều…Mộ Viễn bắt đầu muốn tự vả miệng mình. Lỡ như đây là chiến lược gì đó của Hình ca, thì có phải là anh vừa phá đám người ta rồi không? Dù sao ngoài việc Bạch Miên có khả năng sẽ không nhận ra được tâm ý của Hình Dật Minh, còn một chuyện nữa là Bạch Miên đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm, cho nên có thể sẽ khó mở lòng với người khác. Chỉ là Mộ Viễn có hơi nôn nóng muốn tác thành cho hai người này…
Bạch Miên hơi nhíu mày: “Cho nên…ý anh là…Hình ca có ý với em nên mới như vậy sao?”
Mộ Viễn lúc này lại bắt đầu giả ngu, bước nhanh mấy bước tới trước căn phòng mà Hình Dật Minh đã nói trước với anh, mở cửa ra: “Bạch Miên, lại đây xem phòng vẽ tranh của em đi.”
Bạch Miên nheo mắt, liếc xéo Mộ Viễn một cái. Cũng không tiếp tục gặng hỏi Mộ Viễn nữa, nhưng thái độ của anh đã cho cô biết đáp án. Bạch Miên thở dài một hơi, thì ra là vậy. Hèn gì Hình Dật Minh lại nhiệt tình với cô như vậy. Nhưng hiện tại…Bạch Miên chưa có thời gian để suy nghĩ sâu về vấn đề này, mà Hình Dật Minh cũng chưa có nói gì rõ ràng với cô cả. Cô chỉ biết là, từ đầu đến cuối, ấn tượng của cô đối với Hình Dật Minh rất tốt, cho nên…việc này cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Mộ Viễn thấy Bạch Miên không thể hiện thái độ bài xích gì cả, liền lén thở phào một hơi. Cũng may là anh chưa làm hư chuyện của người anh em tốt Hình ca. Nếu không chắc Hình ca sẽ xử lý anh mất. Từ đó đến giờ, Mộ Viễn chưa bao giờ thấy Hình Dật Minh để tâm tới một người nào ngoài ba mẹ anh tới mức này. Mộ Viễn cũng thấy kì lạ lắm, Hình Dật Minh gặp Bạch Miên được bao nhiêu lần cơ chứ? Cứ thế đã yêu luôn rồi sao?
Bạch Miên nhìn căn phòng mà Hình Dật Minh chuẩn bị cho mình, trong lòng đúng là cảm thấy cảm động vô cùng. Căn phòng này mặc dù không gian không giống như phòng vẽ tranh của cô, nhưng bày trí lại giống y như đúc.
Mộ Viễn trông thấy cũng hết cả hồn. Anh từng đến nhà Bạch Miên nên cũng biết được dụng tâm của Hình Dật Minh. Mộ Viễn tặc lưỡi một cái, xem ra Hình ca đúng là đã rơi vào lưới tình rồi.
Mộ Viễn cùng Bạch Miên lại bận rộn một phen nữa, đến khi vừa sắp xếp xong mọi thứ thì Hình Dật Minh cũng vừa tan làm về nhà. Anh đi lên tầng nơi Mộ Viễn và Bạch Miên đang sắp xếp đồ đạc, lên tiếng.
“Có phải đã làm từ sáng đến giờ rồi không? Tôi có mua đồ ăn về đây, cùng ăn thôi.”
Vì hai người Mộ Viễn và Bạch Miên bận rộn cả một ngày nên toàn thân đều là mồ hôi, mà Hình Dật Minh lại mới vừa đi làm về cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, cho nên ba người quyết định tắm rửa xong mới ăn tối.
Đến khi hai người đàn ông trong nhà tắm xong đi ra thì đồ ăn và chén bát đã được dọn sẵn cả ra bàn rồi, còn Bạch Miên thì chưa thấy đâu. Có lẽ cô dọn bàn ăn xong rồi mới đi tắm.
Lúc này, Mộ Viễn đi đến gần Hình Dật Minh trêu anh.
“Hình ca, em còn tưởng là người lần đầu biết yêu như anh, phải cần em hỗ trợ rất nhiều. Nhưng xem ra, phải là em bái anh làm sư phụ, để sự phụ chỉ dạy đệ tử cách làm sao để kiếm vợ thôi.”
Hình Dật Minh chẳng nói chẳng rằng, chỉ đút tay vào túi quần cười cười. Cũng không phải là anh cố tình làm này làm kia chỉ để cưa cẩm Bạch Miên, mà là vì anh thực sự thích Bạch Miên, cho nên mới để tâm đến cô, mới muốn đáp ứng mọi thứ cho cô, muốn cô ở lại nhà anh một cách thoải mái nhất, chỉ là như vậy thôi. Có lẽ khi thật sự có tình cảm, mọi người đều sẽ tự biết cách nên đối xử với người mình thích như thế nào, chứ không phải là cố tình làm thế này thế nọ.
Mộ Viễn thấy Hình Dật Minh im lặng, lại đẩy đẩy vai anh.
“Hình ca, yêu thật rồi sao? Nhanh như vậy ư?”
Hình Dật Minh lúc này mới mở miệng: “Yêu là như thế nào? Tôi chỉ biết, ngoài Bạch Miên ra, tôi chưa từng như vậy với bất cứ cô gái nào khác cả. Còn đã yêu hay chưa, tôi cũng chưa thực sự xác định.”
Mộ Viễn nghe xong, cảm thấy đột nhiên mình phải nuốt cơm cún của người ta, liền xì một cái rồi ngồi vào bàn ăn, không nói gì nữa. Hình Dật Minh thấy vậy cũng đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Mà hai người vừa ngồi vào bàn, Bạch Miên cũng vừa lúc tắm xong đi ra. Thế là ba người cùng nhau vui vẻ ăn xong bữa cơm. Mộ Viễn vô cùng biết điều, vừa ăn xong liền kiếm cớ chuồn về nhà sớm, để lại không gian riêng cho cặp đôi này.
Có điều…Mộ Viễn bắt đầu muốn tự vả miệng mình. Lỡ như đây là chiến lược gì đó của Hình ca, thì có phải là anh vừa phá đám người ta rồi không? Dù sao ngoài việc Bạch Miên có khả năng sẽ không nhận ra được tâm ý của Hình Dật Minh, còn một chuyện nữa là Bạch Miên đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm, cho nên có thể sẽ khó mở lòng với người khác. Chỉ là Mộ Viễn có hơi nôn nóng muốn tác thành cho hai người này…
Bạch Miên hơi nhíu mày: “Cho nên…ý anh là…Hình ca có ý với em nên mới như vậy sao?”
Mộ Viễn lúc này lại bắt đầu giả ngu, bước nhanh mấy bước tới trước căn phòng mà Hình Dật Minh đã nói trước với anh, mở cửa ra: “Bạch Miên, lại đây xem phòng vẽ tranh của em đi.”
Bạch Miên nheo mắt, liếc xéo Mộ Viễn một cái. Cũng không tiếp tục gặng hỏi Mộ Viễn nữa, nhưng thái độ của anh đã cho cô biết đáp án. Bạch Miên thở dài một hơi, thì ra là vậy. Hèn gì Hình Dật Minh lại nhiệt tình với cô như vậy. Nhưng hiện tại…Bạch Miên chưa có thời gian để suy nghĩ sâu về vấn đề này, mà Hình Dật Minh cũng chưa có nói gì rõ ràng với cô cả. Cô chỉ biết là, từ đầu đến cuối, ấn tượng của cô đối với Hình Dật Minh rất tốt, cho nên…việc này cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Mộ Viễn thấy Bạch Miên không thể hiện thái độ bài xích gì cả, liền lén thở phào một hơi. Cũng may là anh chưa làm hư chuyện của người anh em tốt Hình ca. Nếu không chắc Hình ca sẽ xử lý anh mất. Từ đó đến giờ, Mộ Viễn chưa bao giờ thấy Hình Dật Minh để tâm tới một người nào ngoài ba mẹ anh tới mức này. Mộ Viễn cũng thấy kì lạ lắm, Hình Dật Minh gặp Bạch Miên được bao nhiêu lần cơ chứ? Cứ thế đã yêu luôn rồi sao?
Bạch Miên nhìn căn phòng mà Hình Dật Minh chuẩn bị cho mình, trong lòng đúng là cảm thấy cảm động vô cùng. Căn phòng này mặc dù không gian không giống như phòng vẽ tranh của cô, nhưng bày trí lại giống y như đúc.
Mộ Viễn trông thấy cũng hết cả hồn. Anh từng đến nhà Bạch Miên nên cũng biết được dụng tâm của Hình Dật Minh. Mộ Viễn tặc lưỡi một cái, xem ra Hình ca đúng là đã rơi vào lưới tình rồi.
Mộ Viễn cùng Bạch Miên lại bận rộn một phen nữa, đến khi vừa sắp xếp xong mọi thứ thì Hình Dật Minh cũng vừa tan làm về nhà. Anh đi lên tầng nơi Mộ Viễn và Bạch Miên đang sắp xếp đồ đạc, lên tiếng.
“Có phải đã làm từ sáng đến giờ rồi không? Tôi có mua đồ ăn về đây, cùng ăn thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì hai người Mộ Viễn và Bạch Miên bận rộn cả một ngày nên toàn thân đều là mồ hôi, mà Hình Dật Minh lại mới vừa đi làm về cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, cho nên ba người quyết định tắm rửa xong mới ăn tối.
Đến khi hai người đàn ông trong nhà tắm xong đi ra thì đồ ăn và chén bát đã được dọn sẵn cả ra bàn rồi, còn Bạch Miên thì chưa thấy đâu. Có lẽ cô dọn bàn ăn xong rồi mới đi tắm.
Lúc này, Mộ Viễn đi đến gần Hình Dật Minh trêu anh.
“Hình ca, em còn tưởng là người lần đầu biết yêu như anh, phải cần em hỗ trợ rất nhiều. Nhưng xem ra, phải là em bái anh làm sư phụ, để sự phụ chỉ dạy đệ tử cách làm sao để kiếm vợ thôi.”
Hình Dật Minh chẳng nói chẳng rằng, chỉ đút tay vào túi quần cười cười. Cũng không phải là anh cố tình làm này làm kia chỉ để cưa cẩm Bạch Miên, mà là vì anh thực sự thích Bạch Miên, cho nên mới để tâm đến cô, mới muốn đáp ứng mọi thứ cho cô, muốn cô ở lại nhà anh một cách thoải mái nhất, chỉ là như vậy thôi. Có lẽ khi thật sự có tình cảm, mọi người đều sẽ tự biết cách nên đối xử với người mình thích như thế nào, chứ không phải là cố tình làm thế này thế nọ.
Mộ Viễn thấy Hình Dật Minh im lặng, lại đẩy đẩy vai anh.
“Hình ca, yêu thật rồi sao? Nhanh như vậy ư?”
Hình Dật Minh lúc này mới mở miệng: “Yêu là như thế nào? Tôi chỉ biết, ngoài Bạch Miên ra, tôi chưa từng như vậy với bất cứ cô gái nào khác cả. Còn đã yêu hay chưa, tôi cũng chưa thực sự xác định.”
Mộ Viễn nghe xong, cảm thấy đột nhiên mình phải nuốt cơm cún của người ta, liền xì một cái rồi ngồi vào bàn ăn, không nói gì nữa. Hình Dật Minh thấy vậy cũng đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Mà hai người vừa ngồi vào bàn, Bạch Miên cũng vừa lúc tắm xong đi ra. Thế là ba người cùng nhau vui vẻ ăn xong bữa cơm. Mộ Viễn vô cùng biết điều, vừa ăn xong liền kiếm cớ chuồn về nhà sớm, để lại không gian riêng cho cặp đôi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro