Chương 24
Ốc Sên Bé Bỏng
2024-11-21 17:01:29
Tranh Tử đi tới rót một tách trà dâng qua cho Vu Tịch, cung cung kính kính như con nai nhỏ nhìn hắn, nói:
- Người không cho ta hỏi, cũng không cho ta đến, sau này đệ tử liền không dám nữa, sư bá bớt giận. Hôm nay, ta cũng không biết sao bản thân đến được đây nữa, ta vốn đang ở Tán Mộc Cư chăm chỉ trồng nấm…
Trà thơm động lòng người, Vu Tịch nhận lấy hồi lâu sau mới đưa lên môi uống một ngụm, bão tố trong đôi mắt hắn dần tan đi, hắn quay sang nhìn Tranh Tử, giọng nói đã mềm mỏng hơn trước nhiều, còn có phần quan tâm:
- Học hành tới đâu rồi?
Tranh Tử không lo lắng, ngược lại mỉm cười rất nhu hòa, cứ như mọi việc đều không có gì đáng lo ngại.
- Không được ạ, không trồng được miếng nào…
Vu Tịch nhăn mày một cái.
- Thái độ của ngươi rất trái ngược với lời nói biết không hả?
- Dù đệ tử có ỉu xìu mà đáp cũng đâu thay đổi được gì?
- Ngươi…ngươi làm thử làm cho ta xem!
Tranh Tử nghe người kia nói, hồi sau chậm chạp đem vài cái phôi nấm đặt trên sàn trúc sau đó truyền niệm lực vào. Một cái nấm nhỏ từ từ nhen nhóm mọc lên, nhưng không giống như bình thường vừa lớn lên bằng ngón tay út sẽ tự động bốc cháy, cây nấm cứ như vậy càng ngày càng to lên đến khi không thể to thêm được nữa. Tranh Tử mở lớn mắt không tin vào chính mình, phải đợi một lúc sau mới thực sự tin mình đã trồng được nấm sâm dương, y ngẩn nhìn Vu Tịch, nét mặt vẫn không có thay đổi nhưng hai mắt đã sáng rực lên, chắc vì quá kinh hỉ mà đột nhiên giật ống tay áo của Vu Tịch.
- Ta…làm được rồi? Thật…thật là làm được rồi!!
Vu Tịch bị màn giật áo này làm cho không kịp phản ứng chỉ nhìn người trước mặt bằng ánh mắt sắc lẹm. Tranh Tử sau đó vội vàng lùi ra xa.
- Đệ tử có lỗi…
Liêu Nhi đứng bên cạnh nhìn một màn này thì khẽ cười khúc khích, nàng ta không nán lại quá lâu, sau đó liền rời đi.
Vu Tịch hừ một tiếng, chỉnh chỉnh lại y phục sau đó nói:
- Ngươi đừng vội mừng, ở đây là Đông Trúc Các, mỗi tấc đất, nhành cây ngọn cỏ đều mang thủy niệm của ta. Khi người vận niệm để trồng nấm sâm dương, thủy niệm có tác động đến làm suy giảm hỏa niệm trong cây nấm, tăng mộc tính, nhờ đó nó mới không bốc cháy.
Tranh Tử sáng dạ nghe xong liền ngộ ra, thủy tương sinh với mộc nhưng tương khắc với hỏa, thủy niệm của Vu Tịch ở đây sẽ khống chế và triệt tiêu hỏa niệm đồng thời giúp mộc niệm mạnh hơn nên Tranh Tử mới trồng được nấm sâm dương dễ dàng. Nếu thử là ở nơi khác thì kết quả chắc cũng không khác lúc đầu. Y chán chường nhổ cây nấm kia lên cho vào miệng nhai ngốn, vừa ăn vừa nói:
- Vậy…chỉ trồng được ở Đông Trúc Các của người, không được trồng chỗ khác vậy thì có ích gì chứ…Hay là…ta gọi sư phụ đến đây nhìn nhỉ?
- Thất đệ ta là ai? Há lại dễ bị ngươi dắt mũi như vậy?
- Cũng phải…Ta lại chẳng thể mang theo người mà đi thi được…
Tranh Tử nói nửa chừng lại phát hiện mình thất thố nên im bặt. Vu Tịch gõ lộc cộc trên ỷ trúc, Tranh Tử liền hiểu ý bê ngay trà lại tới chỗ dâng cho hắn, uống xong một ngụm nữa hắn mới chậm nói:
- Điều quan trọng là ngươi phải tự mình khống chế ý thức, niệm lực từ tâm thức sinh ra lưu chuyển trong niệm mạch dồn về thùy tâm mới bộc phát ra ngoài, ngươi phải nghĩ rằng ngươi chỉ đang sử dụng mộc niệm, dùng ý chí để tự điều tức, như loại bản năng bình thường khi đói cần ăn, khi khát cần uống, có như vậy thì hỏa niệm mới không lấn át.
Tranh Tử tỏ ra hiểu ý, sau đó y đứng lên thi lễ với Vu Tịch, ôm quyền bái nói:
- Đệ tử đã hiểu, phải sớm trở về luyện tập để không phí công chỉ bảo của sư bá và dược quý mà sư bá đã tặng.
Nói xong không đợi người kia phản ứng liền đi thẳng. Phía dưới Đông Trúc Các, Liêu Nhi đã sớm chuẩn bị xong một ấm trà mới muốn đem lên, dạo này nàng thấy mỗi lúc Tranh Tử ghé qua Vu Tịch đều uống nhiều trà hơn, dù cho lúc trước có là trà hoa đào mà hắn từng không thích.
Tranh Tử đi ngang Liêu Nhi liền chào một tiếng.
- Liêu Nhi tỷ, ta đi đây!
Liêu Nhi xoay người cất tiếng hỏi:
- Đệ đi mau thế, không ở lại chút nữa à?
- Không ạ, đệ phải tranh thủ về tập luyện, ngày mai là thí khảo rồi.
- Vậy đệ cố lên nhé!
Tranh Tử mỉm cười, nụ cười lộ hai núm đồng tiền hún sâu trên gương mặt thiếu niên, khiến dương quang chính ngọ gắt gao trên đầu còn phải thẹn mình kém cỏi. Y quay trở lại, cầm lấy ấm trà trên tay Liêu Nhi nháy mắt tinh nghịch nói:
- Tỷ cho đệ mượn ấm trà này nhé, ngày mai nếu thuận lợi vượt qua, sẽ đến trả lại.
Liêu Nhi không khỏi nghi hoặc nhìn theo bóng dáng cao cao nhảy chân sáo kia dần khuất phía sau những bậc thang dẫn xuống, nàng buông khẽ tiếng cười. Nàng không phải là một nữ nhân quá xinh đẹp rạng ngời, nhưng nét thùy mị, ẩn nhẫn mà kiên cường như nhành cỏ dại đầy sức sống, khi cười lên càng mộc mạc đáng yêu.
Liêu Nhi mang thêm một ấm trà khác lên lầu trúc, lúc đó nhìn thấy Vu Tịch đang nằm trên trường ỷ, tay chống hờ nâng đầu, không biết là đã ngủ hay chưa. Mùi hương hoa đào thoang thoảng trong không khí không phải toát ra từ lá trà, hương thơm này luôn để lại mỗi khi người kia tới. Liêu Nhi khẽ khàng đặt ấm trà trên bàn, gió lạnh lùa qua từng đợt, nàng tìm một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đi tới đắp lên cho người kia.
Liêu Nhi còn nhớ, dáng vẻ này đã khắc sâu trong lòng nàng sớm từ ba năm trước, tiên nhân đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời nàng, bảo vệ dân làng và nàng thoát khỏi móng vuốt của ác quỷ. Từ đó nàng đã luôn khắc ghi nhớ mãi. Liêu Nhi mồ côi cha mẹ, nên từ sớm đã ra vẻ là một đứa trẻ hiểu chuyện, sau khi gia gia qua đời nàng liền tìm tới Lũng Bạch Môn với mong muốn được gặp lại ơn công xưa. Tư chất học đạo pháp không có, nàng chỉ có thể làm tỳ nữ. Nàng luôn nhẫn nhịn và nhẫn nhịn suốt ba năm ròng, cuối cùng cũng có cơ hội vào được Đông Trúc Các. Nàng tự nhủ chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Vu Tịch, không cần gì thêm đã đã khiến nàng cảm thấy hài lòng và vui vẻ, chỉ mong sao có thể như thế này mãi mãi.
Liêu Nhi phủ chăn cho người kia cũng là lúc hắn mở mắt, ánh mắt xám lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng đối với nàng chẳng có gì lột tả được sự cô đơn tịch mịch tận cùng bằng màu sắc đó. Vu Tịch đột nhiên hỏi nàng:
- Liêu Nhi…ngươi có tin duyên số không?
- Ý Tịch Lão là kiểu…duyên số giữa nam và nữ hay sao?
Nàng đương nhiên tin, nàng tin rằng bọn họ đã có duyên kiếp nên kiếp này nàng mới được gặp lại hắn.
- Là kiểu như…ngươi gặp được một người mà ngươi nghĩ ngươi nợ người đó ở kiếp trước, phải trả ở kiếp này…
- Có, nô tỳ tin là có!
- Ta thì không tin, một người chỉ có một kiếp mệnh…kiếp sau dù có là dáng vẻ đó thì cũng là một người khác rồi, nếu sống không tốt ở kiếp này thì khi thành lệ quỷ vạn kiếp cũng bất phục.
Liêu Nhi quỳ bên cạnh trường ỷ của người kia, cười dịu dàng nói:
- Vậy thì cứ sống và làm việc mà mình muốn làm, để khi là lệ quỷ thì cũng không phải hối hận.
- Làm việc mình muốn làm ư?
Vu Tịch nhếch môi, như một nụ cười chua chát thay cho bản kiếp của hắn.
- Ta ở đây, canh giữ chỗ này đã hơn trăm năm, không hề có khái niệm muốn làm hay không muốn làm. Đã sớm đã là một lão già nên chết nhưng vẫn không chết được. Khi nào “hắn” còn thở, còn ngâm nga vớ vẩn trong mỗi giấc mơ của ta thì ta vẫn còn phải sống tiếp…
- Nếu vậy, ngài ở đây bao lâu thì Liêu Nhi ở cùng ngài bấy lâu…Liêu Nhi chỉ là người trần mắt thịt, cùng lắm sống chỉ được bốn mươi năm mươi năm gì nữa, nhưng sau khi chết vẫn muốn là một hồn ma ở đây bầu bạn với ngài…
Vu Tịch nhìn người nọ, ánh mắt thiếu nữ lúc nào cũng đặt ở nơi hắn với sự trung thành và tín ngưỡng tuyệt đối. Hắn đảo mắt trông mắt trông xa diệu vợi, chợt nói:
- Đến lúc ngươi sẽ cảm thấy như vậy là không đáng.
- Không có gì đáng hay không đáng…chỉ có muốn hay không muốn!
Gió đưa những lá trúc khô thổi vào gian lầu, rơi xuống xoay như những chiếc chong chóng, Đông Trúc Các trăm năm là nơi yên lặng tĩnh mịch nhất Lũng Bạch Môn vẫn cứ như vậy mà lặng thinh giữa một rừng trúc xanh bạt ngàn.
- Người không cho ta hỏi, cũng không cho ta đến, sau này đệ tử liền không dám nữa, sư bá bớt giận. Hôm nay, ta cũng không biết sao bản thân đến được đây nữa, ta vốn đang ở Tán Mộc Cư chăm chỉ trồng nấm…
Trà thơm động lòng người, Vu Tịch nhận lấy hồi lâu sau mới đưa lên môi uống một ngụm, bão tố trong đôi mắt hắn dần tan đi, hắn quay sang nhìn Tranh Tử, giọng nói đã mềm mỏng hơn trước nhiều, còn có phần quan tâm:
- Học hành tới đâu rồi?
Tranh Tử không lo lắng, ngược lại mỉm cười rất nhu hòa, cứ như mọi việc đều không có gì đáng lo ngại.
- Không được ạ, không trồng được miếng nào…
Vu Tịch nhăn mày một cái.
- Thái độ của ngươi rất trái ngược với lời nói biết không hả?
- Dù đệ tử có ỉu xìu mà đáp cũng đâu thay đổi được gì?
- Ngươi…ngươi làm thử làm cho ta xem!
Tranh Tử nghe người kia nói, hồi sau chậm chạp đem vài cái phôi nấm đặt trên sàn trúc sau đó truyền niệm lực vào. Một cái nấm nhỏ từ từ nhen nhóm mọc lên, nhưng không giống như bình thường vừa lớn lên bằng ngón tay út sẽ tự động bốc cháy, cây nấm cứ như vậy càng ngày càng to lên đến khi không thể to thêm được nữa. Tranh Tử mở lớn mắt không tin vào chính mình, phải đợi một lúc sau mới thực sự tin mình đã trồng được nấm sâm dương, y ngẩn nhìn Vu Tịch, nét mặt vẫn không có thay đổi nhưng hai mắt đã sáng rực lên, chắc vì quá kinh hỉ mà đột nhiên giật ống tay áo của Vu Tịch.
- Ta…làm được rồi? Thật…thật là làm được rồi!!
Vu Tịch bị màn giật áo này làm cho không kịp phản ứng chỉ nhìn người trước mặt bằng ánh mắt sắc lẹm. Tranh Tử sau đó vội vàng lùi ra xa.
- Đệ tử có lỗi…
Liêu Nhi đứng bên cạnh nhìn một màn này thì khẽ cười khúc khích, nàng ta không nán lại quá lâu, sau đó liền rời đi.
Vu Tịch hừ một tiếng, chỉnh chỉnh lại y phục sau đó nói:
- Ngươi đừng vội mừng, ở đây là Đông Trúc Các, mỗi tấc đất, nhành cây ngọn cỏ đều mang thủy niệm của ta. Khi người vận niệm để trồng nấm sâm dương, thủy niệm có tác động đến làm suy giảm hỏa niệm trong cây nấm, tăng mộc tính, nhờ đó nó mới không bốc cháy.
Tranh Tử sáng dạ nghe xong liền ngộ ra, thủy tương sinh với mộc nhưng tương khắc với hỏa, thủy niệm của Vu Tịch ở đây sẽ khống chế và triệt tiêu hỏa niệm đồng thời giúp mộc niệm mạnh hơn nên Tranh Tử mới trồng được nấm sâm dương dễ dàng. Nếu thử là ở nơi khác thì kết quả chắc cũng không khác lúc đầu. Y chán chường nhổ cây nấm kia lên cho vào miệng nhai ngốn, vừa ăn vừa nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vậy…chỉ trồng được ở Đông Trúc Các của người, không được trồng chỗ khác vậy thì có ích gì chứ…Hay là…ta gọi sư phụ đến đây nhìn nhỉ?
- Thất đệ ta là ai? Há lại dễ bị ngươi dắt mũi như vậy?
- Cũng phải…Ta lại chẳng thể mang theo người mà đi thi được…
Tranh Tử nói nửa chừng lại phát hiện mình thất thố nên im bặt. Vu Tịch gõ lộc cộc trên ỷ trúc, Tranh Tử liền hiểu ý bê ngay trà lại tới chỗ dâng cho hắn, uống xong một ngụm nữa hắn mới chậm nói:
- Điều quan trọng là ngươi phải tự mình khống chế ý thức, niệm lực từ tâm thức sinh ra lưu chuyển trong niệm mạch dồn về thùy tâm mới bộc phát ra ngoài, ngươi phải nghĩ rằng ngươi chỉ đang sử dụng mộc niệm, dùng ý chí để tự điều tức, như loại bản năng bình thường khi đói cần ăn, khi khát cần uống, có như vậy thì hỏa niệm mới không lấn át.
Tranh Tử tỏ ra hiểu ý, sau đó y đứng lên thi lễ với Vu Tịch, ôm quyền bái nói:
- Đệ tử đã hiểu, phải sớm trở về luyện tập để không phí công chỉ bảo của sư bá và dược quý mà sư bá đã tặng.
Nói xong không đợi người kia phản ứng liền đi thẳng. Phía dưới Đông Trúc Các, Liêu Nhi đã sớm chuẩn bị xong một ấm trà mới muốn đem lên, dạo này nàng thấy mỗi lúc Tranh Tử ghé qua Vu Tịch đều uống nhiều trà hơn, dù cho lúc trước có là trà hoa đào mà hắn từng không thích.
Tranh Tử đi ngang Liêu Nhi liền chào một tiếng.
- Liêu Nhi tỷ, ta đi đây!
Liêu Nhi xoay người cất tiếng hỏi:
- Đệ đi mau thế, không ở lại chút nữa à?
- Không ạ, đệ phải tranh thủ về tập luyện, ngày mai là thí khảo rồi.
- Vậy đệ cố lên nhé!
Tranh Tử mỉm cười, nụ cười lộ hai núm đồng tiền hún sâu trên gương mặt thiếu niên, khiến dương quang chính ngọ gắt gao trên đầu còn phải thẹn mình kém cỏi. Y quay trở lại, cầm lấy ấm trà trên tay Liêu Nhi nháy mắt tinh nghịch nói:
- Tỷ cho đệ mượn ấm trà này nhé, ngày mai nếu thuận lợi vượt qua, sẽ đến trả lại.
Liêu Nhi không khỏi nghi hoặc nhìn theo bóng dáng cao cao nhảy chân sáo kia dần khuất phía sau những bậc thang dẫn xuống, nàng buông khẽ tiếng cười. Nàng không phải là một nữ nhân quá xinh đẹp rạng ngời, nhưng nét thùy mị, ẩn nhẫn mà kiên cường như nhành cỏ dại đầy sức sống, khi cười lên càng mộc mạc đáng yêu.
Liêu Nhi mang thêm một ấm trà khác lên lầu trúc, lúc đó nhìn thấy Vu Tịch đang nằm trên trường ỷ, tay chống hờ nâng đầu, không biết là đã ngủ hay chưa. Mùi hương hoa đào thoang thoảng trong không khí không phải toát ra từ lá trà, hương thơm này luôn để lại mỗi khi người kia tới. Liêu Nhi khẽ khàng đặt ấm trà trên bàn, gió lạnh lùa qua từng đợt, nàng tìm một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đi tới đắp lên cho người kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liêu Nhi còn nhớ, dáng vẻ này đã khắc sâu trong lòng nàng sớm từ ba năm trước, tiên nhân đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời nàng, bảo vệ dân làng và nàng thoát khỏi móng vuốt của ác quỷ. Từ đó nàng đã luôn khắc ghi nhớ mãi. Liêu Nhi mồ côi cha mẹ, nên từ sớm đã ra vẻ là một đứa trẻ hiểu chuyện, sau khi gia gia qua đời nàng liền tìm tới Lũng Bạch Môn với mong muốn được gặp lại ơn công xưa. Tư chất học đạo pháp không có, nàng chỉ có thể làm tỳ nữ. Nàng luôn nhẫn nhịn và nhẫn nhịn suốt ba năm ròng, cuối cùng cũng có cơ hội vào được Đông Trúc Các. Nàng tự nhủ chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Vu Tịch, không cần gì thêm đã đã khiến nàng cảm thấy hài lòng và vui vẻ, chỉ mong sao có thể như thế này mãi mãi.
Liêu Nhi phủ chăn cho người kia cũng là lúc hắn mở mắt, ánh mắt xám lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng đối với nàng chẳng có gì lột tả được sự cô đơn tịch mịch tận cùng bằng màu sắc đó. Vu Tịch đột nhiên hỏi nàng:
- Liêu Nhi…ngươi có tin duyên số không?
- Ý Tịch Lão là kiểu…duyên số giữa nam và nữ hay sao?
Nàng đương nhiên tin, nàng tin rằng bọn họ đã có duyên kiếp nên kiếp này nàng mới được gặp lại hắn.
- Là kiểu như…ngươi gặp được một người mà ngươi nghĩ ngươi nợ người đó ở kiếp trước, phải trả ở kiếp này…
- Có, nô tỳ tin là có!
- Ta thì không tin, một người chỉ có một kiếp mệnh…kiếp sau dù có là dáng vẻ đó thì cũng là một người khác rồi, nếu sống không tốt ở kiếp này thì khi thành lệ quỷ vạn kiếp cũng bất phục.
Liêu Nhi quỳ bên cạnh trường ỷ của người kia, cười dịu dàng nói:
- Vậy thì cứ sống và làm việc mà mình muốn làm, để khi là lệ quỷ thì cũng không phải hối hận.
- Làm việc mình muốn làm ư?
Vu Tịch nhếch môi, như một nụ cười chua chát thay cho bản kiếp của hắn.
- Ta ở đây, canh giữ chỗ này đã hơn trăm năm, không hề có khái niệm muốn làm hay không muốn làm. Đã sớm đã là một lão già nên chết nhưng vẫn không chết được. Khi nào “hắn” còn thở, còn ngâm nga vớ vẩn trong mỗi giấc mơ của ta thì ta vẫn còn phải sống tiếp…
- Nếu vậy, ngài ở đây bao lâu thì Liêu Nhi ở cùng ngài bấy lâu…Liêu Nhi chỉ là người trần mắt thịt, cùng lắm sống chỉ được bốn mươi năm mươi năm gì nữa, nhưng sau khi chết vẫn muốn là một hồn ma ở đây bầu bạn với ngài…
Vu Tịch nhìn người nọ, ánh mắt thiếu nữ lúc nào cũng đặt ở nơi hắn với sự trung thành và tín ngưỡng tuyệt đối. Hắn đảo mắt trông mắt trông xa diệu vợi, chợt nói:
- Đến lúc ngươi sẽ cảm thấy như vậy là không đáng.
- Không có gì đáng hay không đáng…chỉ có muốn hay không muốn!
Gió đưa những lá trúc khô thổi vào gian lầu, rơi xuống xoay như những chiếc chong chóng, Đông Trúc Các trăm năm là nơi yên lặng tĩnh mịch nhất Lũng Bạch Môn vẫn cứ như vậy mà lặng thinh giữa một rừng trúc xanh bạt ngàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro