Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
A
2024-10-22 21:29:43
Mảnh ghép ba lô.
10 mảnh ghép có thể đổi được một ô ba lô.
Hôm nay cô nàng lại có thêm một ô ba lô, có thể đựng được nhiều đồ hơn rồi.
Ăn tối đơn giản xong, tiện thể xe cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Vương Thanh Nghiên tính lau người ngay trên xe luôn.
Bộ đồ lót mua tối qua đã được cô giặt sạch sẽ vào sáng nay, giờ đây với nhiệt độ lý tưởng, đến tối là khô cong queo rồi.
Kéo rèm che kín bốn phía, Vương Thanh Nghiên rửa mặt mũi qua loa cho tỉnh táo, cuối cùng cũng cảm thấy người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cho dù có dẹp hết chỗ ngồi thừa trong khoang xe đi chăng nữa thì để nằm ngang vẫn không đủ chỗ cho cái thân hình ngoại cỡ như cô.
Nơi duy nhất đủ để cô nằm thoải mái là chỗ ngồi bên ghế phụ.
Tuy xoay người hơi bị khó khăn, nhưng chí ít vẫn có thể nằm thẳng cẳng ra được là tốt lắm rồi.
Thậm chí nếu có tình huống khẩn cấp gì xảy ra, cô vẫn có thể nhanh chóng nhảy sang ghế lái và chuồn lẹ.
Bên trong khoang xe đã được cô dọn dẹp sạch sẽ, cũng không bẩn, Vương Thanh Nghiên trải thẳng tấm thảm len ra, cả người nằm dài ra, cảm giác cũng khá là chill phết.
Cuối cùng cũng được nằm thẳng lưng ra như một bà hoàng, Vương Thanh Nghiên uể oải duỗi người.
Nằm trên tấm thảm len, Vương Thanh Nghiên cất hết chỗ cà chua đi, bây giờ rảnh rang rồi, cô mới mở được cái chuồng gà ra.
Mất toi 2000 vàng mới mở được chuồng gà, gà con cũng phải mua trong cửa hàng.
Chuồng gà ban đầu chỉ nuôi được một con, mà gà con trong cửa hàng thì cũng không rẻ cho lắm, mỗi con 100 vàng.
Tiếp theo còn phải mua thức ăn riêng cho gà nữa.
Thức ăn chỉ có thể kiếm được bằng hai cách.
Một là mua trong cửa hàng, 20 vàng một túi, dùng được 10 lần.
Hai là tự sản xuất tại nhà máy, cần có lúa mì làm nguyên liệu để sản xuất thức ăn cho gà.
Với cái cấp độ hiện tại của cô thì đừng nói đến chuyện xây nhà máy, mà ngay cả trồng lúa mì còn chưa làm nổi.
Thôi thì đành ngậm ngùi vào shop mua gà con và thức ăn cho gà vậy.
Gà con cần nửa tiếng mới đẻ được một quả trứng, Vương Thanh Nghiên hôm nay vẫn chưa kịp ngó qua kênh thế giới.
Đúng lúc cô đang cần tìm một cái đệm xốp để lót trên xe.
[Hôm nay mọi người thu hoạch được gì nào?]
[Thì cũng như mọi khi thôi, phận châu Phi như tui đây hổng có cửa bon chen đâu.]
[Hôm nay may mắn vãi nồi, mở được chai xăng bự chà bá, ai có thẻ xịn thì đổi với tui nha.]
[Bán xăng đây, giá cả phải chăng, trẻ già đều mê, cần thì inbox.]
[Ông tướng Tô Tử Nghiêu này chắc đồ đạc đầy kho rồi, haiz, người tài thì ở đâu cũng sáng chói mà lị.]
[Chẳng qua là buôn xăng thôi mà, muốn làm thì tự mà làm đi.]
[Tui cũng muốn lắm chứ bộ, nhưng mà não ngắn, không có đường dây, làm gì cũng lỗ sặc gạch.]
[Người ta may mắn, ngày đầu mở hòm đã trúng được mấy chai xăng bự rồi, ai mà bì nổi.]
[Ôi, phận châu Phi đen đủi như tui xin phép ké chút hên với.]
[Bán xăng đây, giá cả phải chăng, trẻ già đều mê, cần thì inbox.]
[Ké với.]
[Ké ké.]
[Thèm rau quá đi mất, đã táo bón sẵn rồi, ba ngày nay toàn ăn bánh mì khô khốc, mấy ngày nay tui chẳng muốn ăn thịt nữa, chỉ muốn được cắn một miếng rau củ quả thôi.]
[Hình như bác ở trên vô tình reveal bí mật gì đó rồi. Mà thôi, tui cũng vậy.]
[Tui nữa.]
[Tui khác tụi bây nha, tui không chỉ thèm rau mà còn thèm thịt nữa. Ai là tín đồ của thịt như tui mới hiểu được nỗi khổ này.]
[Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cà chua xào trứng, không có thì cho tui gặm tạm quả dưa leo cũng được.]
10 mảnh ghép có thể đổi được một ô ba lô.
Hôm nay cô nàng lại có thêm một ô ba lô, có thể đựng được nhiều đồ hơn rồi.
Ăn tối đơn giản xong, tiện thể xe cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Vương Thanh Nghiên tính lau người ngay trên xe luôn.
Bộ đồ lót mua tối qua đã được cô giặt sạch sẽ vào sáng nay, giờ đây với nhiệt độ lý tưởng, đến tối là khô cong queo rồi.
Kéo rèm che kín bốn phía, Vương Thanh Nghiên rửa mặt mũi qua loa cho tỉnh táo, cuối cùng cũng cảm thấy người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cho dù có dẹp hết chỗ ngồi thừa trong khoang xe đi chăng nữa thì để nằm ngang vẫn không đủ chỗ cho cái thân hình ngoại cỡ như cô.
Nơi duy nhất đủ để cô nằm thoải mái là chỗ ngồi bên ghế phụ.
Tuy xoay người hơi bị khó khăn, nhưng chí ít vẫn có thể nằm thẳng cẳng ra được là tốt lắm rồi.
Thậm chí nếu có tình huống khẩn cấp gì xảy ra, cô vẫn có thể nhanh chóng nhảy sang ghế lái và chuồn lẹ.
Bên trong khoang xe đã được cô dọn dẹp sạch sẽ, cũng không bẩn, Vương Thanh Nghiên trải thẳng tấm thảm len ra, cả người nằm dài ra, cảm giác cũng khá là chill phết.
Cuối cùng cũng được nằm thẳng lưng ra như một bà hoàng, Vương Thanh Nghiên uể oải duỗi người.
Nằm trên tấm thảm len, Vương Thanh Nghiên cất hết chỗ cà chua đi, bây giờ rảnh rang rồi, cô mới mở được cái chuồng gà ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mất toi 2000 vàng mới mở được chuồng gà, gà con cũng phải mua trong cửa hàng.
Chuồng gà ban đầu chỉ nuôi được một con, mà gà con trong cửa hàng thì cũng không rẻ cho lắm, mỗi con 100 vàng.
Tiếp theo còn phải mua thức ăn riêng cho gà nữa.
Thức ăn chỉ có thể kiếm được bằng hai cách.
Một là mua trong cửa hàng, 20 vàng một túi, dùng được 10 lần.
Hai là tự sản xuất tại nhà máy, cần có lúa mì làm nguyên liệu để sản xuất thức ăn cho gà.
Với cái cấp độ hiện tại của cô thì đừng nói đến chuyện xây nhà máy, mà ngay cả trồng lúa mì còn chưa làm nổi.
Thôi thì đành ngậm ngùi vào shop mua gà con và thức ăn cho gà vậy.
Gà con cần nửa tiếng mới đẻ được một quả trứng, Vương Thanh Nghiên hôm nay vẫn chưa kịp ngó qua kênh thế giới.
Đúng lúc cô đang cần tìm một cái đệm xốp để lót trên xe.
[Hôm nay mọi người thu hoạch được gì nào?]
[Thì cũng như mọi khi thôi, phận châu Phi như tui đây hổng có cửa bon chen đâu.]
[Hôm nay may mắn vãi nồi, mở được chai xăng bự chà bá, ai có thẻ xịn thì đổi với tui nha.]
[Bán xăng đây, giá cả phải chăng, trẻ già đều mê, cần thì inbox.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ông tướng Tô Tử Nghiêu này chắc đồ đạc đầy kho rồi, haiz, người tài thì ở đâu cũng sáng chói mà lị.]
[Chẳng qua là buôn xăng thôi mà, muốn làm thì tự mà làm đi.]
[Tui cũng muốn lắm chứ bộ, nhưng mà não ngắn, không có đường dây, làm gì cũng lỗ sặc gạch.]
[Người ta may mắn, ngày đầu mở hòm đã trúng được mấy chai xăng bự rồi, ai mà bì nổi.]
[Ôi, phận châu Phi đen đủi như tui xin phép ké chút hên với.]
[Bán xăng đây, giá cả phải chăng, trẻ già đều mê, cần thì inbox.]
[Ké với.]
[Ké ké.]
[Thèm rau quá đi mất, đã táo bón sẵn rồi, ba ngày nay toàn ăn bánh mì khô khốc, mấy ngày nay tui chẳng muốn ăn thịt nữa, chỉ muốn được cắn một miếng rau củ quả thôi.]
[Hình như bác ở trên vô tình reveal bí mật gì đó rồi. Mà thôi, tui cũng vậy.]
[Tui nữa.]
[Tui khác tụi bây nha, tui không chỉ thèm rau mà còn thèm thịt nữa. Ai là tín đồ của thịt như tui mới hiểu được nỗi khổ này.]
[Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, cà chua xào trứng, không có thì cho tui gặm tạm quả dưa leo cũng được.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro