Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
A
2024-10-22 21:29:43
Vương Thanh Nghiên mỉm cười với bà ấy, lấy từ trong túi đồ ra hai viên kẹo hoa quả đưa cho Mập Trà Trà.
Thật sự không phải cô keo kiệt, gói kẹo hoa quả này là cô mở được từ trong rương báu đấy.
Bản thân Vương Thanh Nghiên mỗi lần cũng chỉ ăn một ít, loại đồ ngọt có thể điều chỉnh tâm trạng này rất ít game thủ bán ra ngoài.
Kể cả có bán thì giá cũng không rẻ.
Cho nên mỗi lần ăn cô đều rất tiết kiệm.
Nhưng mà trải qua ngần ấy thời gian, cho dù cô có ăn tiết kiệm đến mấy thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Mập Trà Trà chưa từng thấy loại giấy gói nào đẹp như vậy, nhưng bà ấy biết đây chắc chắn là đồ ăn.
Trước mặt Vương Thanh Nghiên bóc giấy gói, cẩn thận bỏ vào miệng.
Hai mắt bà ấy lập tức sáng rực lên.
Ngon quá, ngon quá đi mất, từ trước đến nay bà ấy chưa từng được ăn loại hương vị này.
Hương vị thật kỳ diệu.
Còn ngon hơn cả thịt kho tàu hôm qua.
Quả nhiên bà ấy nghĩ không sai, đám người đến từ thế giới bên ngoài này có rất nhiều thứ thần kỳ, kết giao với họ chắc chắn không thiệt.
Chỉ cần rửa mấy cái bát là đã có thể nhận được thứ ngon như vậy, thật sự là quá hời.
Mập Trà Trà cười hề hề: “Cảm ơn cô, ngon lắm.”
Vương Thanh Nghiên nhìn ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của bà ấy, cô cũng mỉm cười giả vờ như không hiểu, quay về phòng.
Tự dưng xung phong nhận rửa bát cơ mà, người ta cho hẳn hai viên kẹo là tốt lắm rồi, còn muốn vòi vĩnh thêm nữa là đòi ăn vả đấy con ạ.
Vào phòng đóng cửa cài then xong xuôi, Vương Thanh Nghiên bắt đầu kiểm kê chỗ tiền heo thu hoạch được hôm qua.
Tối qua tuy đã xài một ít rồi, nhưng hôm nay Vương Thanh Nghiên đổ hết đống xu trong ba lô ra giường, chúng vẫn chất thành một quả núi nhỏ.
Coi bộ cũng kiếm được kha khá đó chứ, tiếc là mớ tiền này không mang ra đời thực được, ngay cả trong game sinh tồn cũng không xài được nốt, đúng là phí quá đi mà.
Ngoài mua thịt heo ra thì chả mua được gì khác.
Vừa nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì cơn phấn khích trong lòng bỗng chốc xẹp lép.
Vương Thanh Nghiên đếm mỏi cả tay, cuối cùng cũng đếm xong được xấp xu này.
Mười ba ngàn.
Nhiều quá trời ơi.
Qua màn cần 1000, số còn lại cô muốn đổi hết sang thịt heo.
Vương Thanh Nghiên tính toán đâu vào đấy rồi, tối nay sẽ lại bán một mẻ rau củ quả.
Mua thật nhiều thịt heo cất vào kho chế biến thành đồ ăn từ thịt heo.
Hàng hiếm thì mới có giá cao.
Vào màn này cũng có kha khá người chơi, bọn họ ra ngoài chắc chắn sẽ bán thịt heo.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể bán thịt sống chưa qua chế biến.
Nhưng Vương Thanh Nghiên lại khác biệt so với những người chơi đó, thứ cô bán là đồ chế biến từ thịt heo có một không hai.
Thứ như xúc xích ấy mà, trừ khi mở được từ rương báu vật, chứ không thì muốn ăn cũng đâu có dễ.
Vương Thanh Nghiên cũng không sợ bán không được giá, đây là đồ sản xuất tự động trong game nông trại của cô.
Cũng không cần đủ loại gia vị, chỉ cần bỏ vào vài miếng thịt heo, tốn chút thời gian là nhà máy tự động làm ra được một cây xúc xích ngon lành.
Kể cả người chơi khác cũng đem bán đồ làm sẵn, thì công đoạn chế biến phức tạp, chắc chắn không thể nào đơn giản nhanh chóng bằng cô.
Về khoản giá thành thì Vương Thanh Nghiên tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Cả ngày trời, Vương Thanh Nghiên chẳng bán một thứ nông sản nào trong game nông trại, cất hết vào kho chuẩn bị tối nay lại làm một mẻ lớn bán cho sập sàn.
Thật sự không phải cô keo kiệt, gói kẹo hoa quả này là cô mở được từ trong rương báu đấy.
Bản thân Vương Thanh Nghiên mỗi lần cũng chỉ ăn một ít, loại đồ ngọt có thể điều chỉnh tâm trạng này rất ít game thủ bán ra ngoài.
Kể cả có bán thì giá cũng không rẻ.
Cho nên mỗi lần ăn cô đều rất tiết kiệm.
Nhưng mà trải qua ngần ấy thời gian, cho dù cô có ăn tiết kiệm đến mấy thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Mập Trà Trà chưa từng thấy loại giấy gói nào đẹp như vậy, nhưng bà ấy biết đây chắc chắn là đồ ăn.
Trước mặt Vương Thanh Nghiên bóc giấy gói, cẩn thận bỏ vào miệng.
Hai mắt bà ấy lập tức sáng rực lên.
Ngon quá, ngon quá đi mất, từ trước đến nay bà ấy chưa từng được ăn loại hương vị này.
Hương vị thật kỳ diệu.
Còn ngon hơn cả thịt kho tàu hôm qua.
Quả nhiên bà ấy nghĩ không sai, đám người đến từ thế giới bên ngoài này có rất nhiều thứ thần kỳ, kết giao với họ chắc chắn không thiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần rửa mấy cái bát là đã có thể nhận được thứ ngon như vậy, thật sự là quá hời.
Mập Trà Trà cười hề hề: “Cảm ơn cô, ngon lắm.”
Vương Thanh Nghiên nhìn ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của bà ấy, cô cũng mỉm cười giả vờ như không hiểu, quay về phòng.
Tự dưng xung phong nhận rửa bát cơ mà, người ta cho hẳn hai viên kẹo là tốt lắm rồi, còn muốn vòi vĩnh thêm nữa là đòi ăn vả đấy con ạ.
Vào phòng đóng cửa cài then xong xuôi, Vương Thanh Nghiên bắt đầu kiểm kê chỗ tiền heo thu hoạch được hôm qua.
Tối qua tuy đã xài một ít rồi, nhưng hôm nay Vương Thanh Nghiên đổ hết đống xu trong ba lô ra giường, chúng vẫn chất thành một quả núi nhỏ.
Coi bộ cũng kiếm được kha khá đó chứ, tiếc là mớ tiền này không mang ra đời thực được, ngay cả trong game sinh tồn cũng không xài được nốt, đúng là phí quá đi mà.
Ngoài mua thịt heo ra thì chả mua được gì khác.
Vừa nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì cơn phấn khích trong lòng bỗng chốc xẹp lép.
Vương Thanh Nghiên đếm mỏi cả tay, cuối cùng cũng đếm xong được xấp xu này.
Mười ba ngàn.
Nhiều quá trời ơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua màn cần 1000, số còn lại cô muốn đổi hết sang thịt heo.
Vương Thanh Nghiên tính toán đâu vào đấy rồi, tối nay sẽ lại bán một mẻ rau củ quả.
Mua thật nhiều thịt heo cất vào kho chế biến thành đồ ăn từ thịt heo.
Hàng hiếm thì mới có giá cao.
Vào màn này cũng có kha khá người chơi, bọn họ ra ngoài chắc chắn sẽ bán thịt heo.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể bán thịt sống chưa qua chế biến.
Nhưng Vương Thanh Nghiên lại khác biệt so với những người chơi đó, thứ cô bán là đồ chế biến từ thịt heo có một không hai.
Thứ như xúc xích ấy mà, trừ khi mở được từ rương báu vật, chứ không thì muốn ăn cũng đâu có dễ.
Vương Thanh Nghiên cũng không sợ bán không được giá, đây là đồ sản xuất tự động trong game nông trại của cô.
Cũng không cần đủ loại gia vị, chỉ cần bỏ vào vài miếng thịt heo, tốn chút thời gian là nhà máy tự động làm ra được một cây xúc xích ngon lành.
Kể cả người chơi khác cũng đem bán đồ làm sẵn, thì công đoạn chế biến phức tạp, chắc chắn không thể nào đơn giản nhanh chóng bằng cô.
Về khoản giá thành thì Vương Thanh Nghiên tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Cả ngày trời, Vương Thanh Nghiên chẳng bán một thứ nông sản nào trong game nông trại, cất hết vào kho chuẩn bị tối nay lại làm một mẻ lớn bán cho sập sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro