Khoảng Cách Thế...
2024-08-17 09:56:48
Ngôn Trăn ngồi trong xe, vừa thắt dây an toàn, quay đầu lại thì thấy mu bàn tay phải của Ngôn Chiêu đang cầm vô lăng bầm tím, kêu lên: "Tay anh bị làm sao vậy? Đánh nhau với ai à?"
"Không có việc gì." Ngôn Chiêu không muốn nói thêm gì nữa, "Xong hết rồi hả?" "
"Vâng ạ."
Chocolate nằm trên ghế sau, ỉu xìu rầu rĩ.
Khi xe khởi động, Ngôn Chiêu nhận thấy Ngôn Trăn vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Em đang nghĩ, chị gái xinh đẹp vừa rồi em gặp trong bệnh viện có chút quen mắt."
"Em còn chưa gặp lần nào."
"Sao anh biết em đang nói về ai?"
"Em còn có thể nói ai?"
Hai người họ kẻ nói qua người nói lại, Ngôn Trăn là người đầu tiên từ bỏ dây dưa: "Dù sao em cũng có chút ấn tượng."
Cô nghiêm túc suy nghĩ, tìm được gì đó từ tâm trí của mình: "Anh bay từ Mỹ trở về —— "
“Kéttttt -"
Ngôn Chiêu đột nhiên đạp phanh, cơ thể Ngôn Trăn đột nhiên nghiêng về phía trước, cô hoảng sợ, tức giận nói: "Ngôn Chiêu!"
Anh thản nhiên nâng cằm lên: "Đèn đỏ."
Chủ đề bị gián đoạn, Ngôn Trăn không muốn nhắc lại nữa, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tức giận nói: "Đúng rồi, mẹ nhờ em nói cho anh biết, nói anh có thời gian thì cùng cái cô... Cô Hoàng gì đó ăn một bữa cơm gặp mặt. "
"Không rảnh."
Ngôn Trăn lại lướt WeChat: "Ồ, em nhớ nhầm rồi, là cô Trương."
"Không rảnh."
Thấy anh trả lời qua loa, Ngôn Trăn bất mãn: "Anh còn chưa gặp mà đã từ chối rồi?"
"Thì sao?"
"Em mặc kệ anh đấy, anh tự nói cho mẹ đi."
Ngôn Chiêu liếc mắt nhìn cô: "Ngôn Trăn, em thuộc phe ai vậy?"
"Mẹ cũng là sốt ruột thôi, ai bảo anh một đống tuổi rồi mà vẫn còn độc thân."
"Anh già rồi à?"
Ngôn Trăn khẽ hừ, cố ý trêu chọc anh: "Rất già, có khoảng cách thế hệ với những người trẻ tuổi như bọn em rồi."
Ngôn Chiêu đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay chậm rãi gõ xuống: "Hóa ra anh 27 tuổi đã già rồi, có khoảng cách thế hệ rồi sao? Anh nhớ rồi, lúc về sẽ chuyển lời cho Trần Hoài Tự. "
Ngôn Trăn: ???
Ngôn Trăn: "Anh!!”
Sau khi gửi mèo con trở về, Thẩm Từ Âm và Phương Nhuế Già đi đến một nhà hàng lẩu ở trung tâm thành phố, buổi tối cuối tuần, trong tiệm không còn chỗ ngồi.
Thẩm Từ Âm thuộc tuýp người nhiệt tình, rõ ràng không ăn cay giỏi, nhưng mỗi lần đến đều phải ăn lẩu cay, bên cạnh có một bát nước trong, khi nào cay đến mức không chịu nổi, sẽ uống một chút nước, một lúc sau, một lớp dầu mỏng màu đỏ sẽ nổi trên mặt nước.
Phương Nhuế Già mở nắp cocacola ra, cầm cốc rót vào, hỏi: "Anh chàng đẹp trai ở bệnh viện thú cưng buổi chiều không chỉ là bạn học cấp ba của cậu đúng không?"
Có bạn học cũ nào gặp nhau mà không khí kì quái như vậy?
Thẩm Từ Âm đáp: "... Bạn trai cũ. "
Phương Nhuế Già hít một hơi khí lạnh.
"Xin lỗi, lúc ấy không nói thật với cậu là vì mình cảm thấy nói ra ở đó, ngược lại sẽ càng xấu hổ."
"Đã hiểu." Phương Nhược Gia lộ ra vẻ mặt "Mình hiểu", sau đó tò mò, "Nhưng mà mình không ngờ tới, cậu lại hẹn hò khi học cấp ba?"
"Không có việc gì." Ngôn Chiêu không muốn nói thêm gì nữa, "Xong hết rồi hả?" "
"Vâng ạ."
Chocolate nằm trên ghế sau, ỉu xìu rầu rĩ.
Khi xe khởi động, Ngôn Chiêu nhận thấy Ngôn Trăn vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Em đang nghĩ, chị gái xinh đẹp vừa rồi em gặp trong bệnh viện có chút quen mắt."
"Em còn chưa gặp lần nào."
"Sao anh biết em đang nói về ai?"
"Em còn có thể nói ai?"
Hai người họ kẻ nói qua người nói lại, Ngôn Trăn là người đầu tiên từ bỏ dây dưa: "Dù sao em cũng có chút ấn tượng."
Cô nghiêm túc suy nghĩ, tìm được gì đó từ tâm trí của mình: "Anh bay từ Mỹ trở về —— "
“Kéttttt -"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Chiêu đột nhiên đạp phanh, cơ thể Ngôn Trăn đột nhiên nghiêng về phía trước, cô hoảng sợ, tức giận nói: "Ngôn Chiêu!"
Anh thản nhiên nâng cằm lên: "Đèn đỏ."
Chủ đề bị gián đoạn, Ngôn Trăn không muốn nhắc lại nữa, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tức giận nói: "Đúng rồi, mẹ nhờ em nói cho anh biết, nói anh có thời gian thì cùng cái cô... Cô Hoàng gì đó ăn một bữa cơm gặp mặt. "
"Không rảnh."
Ngôn Trăn lại lướt WeChat: "Ồ, em nhớ nhầm rồi, là cô Trương."
"Không rảnh."
Thấy anh trả lời qua loa, Ngôn Trăn bất mãn: "Anh còn chưa gặp mà đã từ chối rồi?"
"Thì sao?"
"Em mặc kệ anh đấy, anh tự nói cho mẹ đi."
Ngôn Chiêu liếc mắt nhìn cô: "Ngôn Trăn, em thuộc phe ai vậy?"
"Mẹ cũng là sốt ruột thôi, ai bảo anh một đống tuổi rồi mà vẫn còn độc thân."
"Anh già rồi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Trăn khẽ hừ, cố ý trêu chọc anh: "Rất già, có khoảng cách thế hệ với những người trẻ tuổi như bọn em rồi."
Ngôn Chiêu đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay chậm rãi gõ xuống: "Hóa ra anh 27 tuổi đã già rồi, có khoảng cách thế hệ rồi sao? Anh nhớ rồi, lúc về sẽ chuyển lời cho Trần Hoài Tự. "
Ngôn Trăn: ???
Ngôn Trăn: "Anh!!”
Sau khi gửi mèo con trở về, Thẩm Từ Âm và Phương Nhuế Già đi đến một nhà hàng lẩu ở trung tâm thành phố, buổi tối cuối tuần, trong tiệm không còn chỗ ngồi.
Thẩm Từ Âm thuộc tuýp người nhiệt tình, rõ ràng không ăn cay giỏi, nhưng mỗi lần đến đều phải ăn lẩu cay, bên cạnh có một bát nước trong, khi nào cay đến mức không chịu nổi, sẽ uống một chút nước, một lúc sau, một lớp dầu mỏng màu đỏ sẽ nổi trên mặt nước.
Phương Nhuế Già mở nắp cocacola ra, cầm cốc rót vào, hỏi: "Anh chàng đẹp trai ở bệnh viện thú cưng buổi chiều không chỉ là bạn học cấp ba của cậu đúng không?"
Có bạn học cũ nào gặp nhau mà không khí kì quái như vậy?
Thẩm Từ Âm đáp: "... Bạn trai cũ. "
Phương Nhuế Già hít một hơi khí lạnh.
"Xin lỗi, lúc ấy không nói thật với cậu là vì mình cảm thấy nói ra ở đó, ngược lại sẽ càng xấu hổ."
"Đã hiểu." Phương Nhược Gia lộ ra vẻ mặt "Mình hiểu", sau đó tò mò, "Nhưng mà mình không ngờ tới, cậu lại hẹn hò khi học cấp ba?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro