Trì Âm (H)

Lần Thứ Hai

2024-08-17 09:56:48

Ngày hôm sau, Thẩm Từ Âm rời giường từ sớm, đến nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn để ăn sáng cùng với Tiểu Thịnh. Cô không có tâm trạng ăn uống nên chỉ vội vàng nhai vài lát bánh mì, uống thêm một ly sữa đậu nành, Tiểu Thịnh luôn miệng khuyên cô nên ăn nhiều hơn một chút, ít nhất cũng phải lấy lại vốn tiền phòng.

Bảy giờ rưỡi sáng, còn gần hai tiếng rưỡi nữa là đến giờ khai mạc, đã có rất nhiều người ở trung tâm hội nghị và triển lãm, nhân viên các công ty đều đang tranh thủ những phút cuối cùng để sắp xếp gian hàng của mình.

Thẩm Từ Âm đi dạo một vòng, cuối cùng đi tới trước gian hàng của VH. Cô nhớ lại khuyết điểm vừa mới nhìn thấy ở các gian hàng khác, nói với đồng nghiệp sửa ngay lập tức, cố gắng đạt được hiệu quả triển lãm tốt nhất.

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, cô thở phào nhẹ nhõm, ra dấu "OK".

Mười giờ, triển lãm chính thức bắt đầu, người xem lục tục vào sân. Có khách hàng, có người bình thường, biển người mênh mông chen chúc trong hội trường, trước các gian hàng nhanh chóng chật kín người.

Thẩm Từ Âm đứng ở một bên nhìn, cảm thấy tiến triển thuận lợi, không có vấn đề gì lớn liền trở về văn phòng tạm thời đã chuẩn bị sẵn.

Buổi chiều, diễn đàn hội nghị thượng đỉnh khoa học kỹ thuật chính thức tổ chức, các khách ngồi lần lượt tiến vào chỗ ngồi.

Thẩm Từ Âm đi tới bên cạnh Jeffery, đưa tài liệu cho ông ta, sau đó nhắc lại một lượt quy trình lên sân khấu và tình hình tổng quan của gian hàng buổi sáng.

Hôm nay cô mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc dài buông xõa được buộc gọn gàng ở sau đầu, toát lên vẻ thanh lịch của phụ nữ công sở.

Ngồi bên cạnh Jeffery không biết là vị tổng giám đốc của công ty nào, nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Từ Âm hồi lâu, cười nói: "Xinh đẹp thế này, Jeffery, có phải các anh chỉ chuyên tuyển nhân viên nữ xinh đẹp không vậy?"

Jeffery nghe ra ngụ ý của ông ta, hừ lạnh: " Cô ấy tốt nghiệp bằng cử nhân của Đại học Bắc Kinh, năng lực làm việc còn xuất sắc hơn vẻ ngoài nhiều.”

Cô lễ phép mỉm cười, trong lòng lại phản cảm với ánh mắt làm cho người ta ghê tởm này, xoay người vội vàng rời đi.

Bên trong hội trường trải thảm dài, những mảnh giấy màu sặc sỡ vương vãi lả tả, cô chưa đi được mấy bước thì gặp một vị khách quý khác mới bước vào đám đông xôn xao, dường như người đó có địa vị không thấp.

Cô ngước lên nhìn.

Đây là lần thứ hai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khác với tối hôm qua, hôm nay Ngôn Chiêu mặc một bộ vest lịch lãm, tinh tế sang trọng, phong thái lười biếng thường ngày cũng được thu lại, trên mặt không có nụ cười, đường môi thẳng tắp, bị một đám người vây quanh, đèn flash cũng nháy không ngừng.

Thẩm Từ Âm đứng cách đó vài bước, nghiêng người sang một bên để bọn họ qua trước.

Không lâu sau, ánh đèn trong hội trường tối sầm lại, người dẫn chương trình đi lên sân khấu, micro phát ra tiếng rè rè vang vọng trong không gian rộng lớn.

Trên mỗi ghế ngồi hàng đầu đều dán tên của mỗi vị khách, là vị trí chuyên dụng, cấp bậc Thẩm Từ Âm không đủ nên chỉ có thể ngồi ở mấy hàng ghế trống cuối cùng, nhưng vì bị người phía trước che khuất tầm nhìn, vì thế dứt khoát đứng lên đi ra phía sau, đứng chung với cánh truyền thông, lưng tựa vào vách tường, bao quát toàn bộ căn phòng.

MC trên sân khấu luyên thuyên không dứt, cô hơi nhàm chán khoanh tay đứng nghe, chợt cảm thấy đói.

“Thẩm Từ Âm?”

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Thẩm Từ Âm quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt hơi quen thuộc xuất hiện trước mắt, cũng mặc âu phục như cô, nhưng trước ngực lại đeo thẻ màu xanh, là ký hiệu của bên truyền thông.

“Đúng là cậu rồi! Vừa nãy tớ đang đứng ở bên kia thì phát hiện một cô gái cực kỳ xinh đẹp, ban đầu tớ còn không dám ra nhận đấy." Cô ấy chỉ chỉ mặt mình, chờ mong nói: “Còn nhớ tớ không?"

Trí nhớ Thẩm Từ Âm từ trước đến nay không tệ, suy nghĩ một hồi liền nhận ra, khẽ cười: "Quách Hạm, đã lâu không gặp.”

Nghe cô nói chính xác tên mình, Quách Hạm rất vui vẻ: "Đúng thật lâu lắm rồi, suốt từ hồi tốt nghiệp trung học thì phải? Nghe nói bây giờ cậu đang làm việc ở VH? Giỏi ghê, công ty lớn khó vào lắm, đúng là học sinh xuất sắc có khác.”

Quách Hạm là bạn cùng bàn của Thẩm Từ Âm thời trung học, tuy rằng không thân lắm nhưng con người rất tốt, mối quan hệ của hai người coi như hòa hợp.

“Còn cậu?” Thẩm Từ Âm hỏi cô ấy: “Bây giờ cậu thế nào?”

“Làm bên truyền thông thôi.” Quách Hạm lấy thẻ tên ra: “Ở một đài truyền hình thành phố C.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0